[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 137
Quản gia nào dám đắc tội với phân hóa cấp SSS, trước lời trách mắng của Giang Tuyết chỉ biết ngoan ngoãn nhận hết, cúi đầu khom lưng nhận sai.Giang Tuyết thấy không còn gì thú vị, nói: “Không phải nói chú Carpenter muốn gặp bọn tôi sao, còn không dẫn đường?”“Vâng, Vu tiểu thư, Sầm tiểu thư, mời đi theo tôi.”Simon Yves nghe tộc trưởng Carpenter nói Cáp Tân Tư đã có người phân hóa cấp SSS thì cực kỳ kinh ngạc, lại nghe không chỉ một người mà là hai, mà hai người đó lại chính là con riêng của Vu gia và vị hôn thê của nàng, Simon Yves còn từng tham dự lễ đính hôn của hai người.Vì là những nhân vật chẳng đáng chú ý nên ấn tượng của Simon Yves về “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” đã sớm mơ hồ, nghe xong lời tộc trưởng Carpenter, ông nhìn nhau với đối phương, vẫn không thể tin được: “Ông chắc chắn không nhận nhầm người chứ?”Tộc trưởng Carpenter sắc mặt sa sầm: “Không nhầm.” Mà cũng không thể nhầm được.Simon Yves sắc mặt cũng sụp xuống: “Thế thì chuyện này rắc rối rồi…”Ông liếc mắt với tộc trưởng Carpenter, hai người bạn học cũ trong nháy mắt đã hiểu rõ đối phương đang nghĩ cùng một việc — trừ khử hai người kia.Khi Giang Tuyết và Thời Thanh Phạn cùng quản gia đi tới, tộc trưởng Carpenter và Simon Yves vừa vặn đạt thành đồng thuận, trước mắt cứ tạm giả vờ giả vịt, tìm cơ hội sớm trừ khử hai người.Nghe tiếng bước chân, tộc trưởng Carpenter đứng dậy, cười nói: “Nam Yên, Thanh Thu, thật không ngờ, các cháu lại là phân hóa cấp SSS.”Simon Yves cũng tỏ ra kinh ngạc: “Đúng là không thể tin nổi.”Giang Tuyết đối với diễn xuất vụng về cứng ngắc của hai người không bày tỏ ý kiến, dửng dưng kéo Thời Thanh Phạn vòng qua bọn họ ngồi xuống sofa: “Chú Carpenter, ngài Simon, phân hóa cấp SSS hiếm lắm sao? Cháu còn tưởng ở Cáp Tân Tư rất thường thấy, cho nên mới không cảm thấy ngạc nhiên mà kể chuyện này ra.”Trong lòng tộc trưởng Carpenter như bị ngâm trong nước hoàng liên thêm dấm, vừa đắng vừa chua, vậy mà vẫn phải gắng gượng giữ mặt mũi tiếp tục diễn kịch, nhưng diễn xuất quá tệ, vẻ mặt có chút vặn vẹo: “Ha ha, ha ha, phân hóa cấp đỉnh là hiếm thấy khắp thế giới mà.”Simon Yves nói: “Đế quốc chúng ta cũng chỉ có mấy chục người thôi, Cáp Tân Tư trước giờ chưa từng có, bây giờ thì có rồi, mà một lần xuất hiện tới hai người.”Giang Tuyết hứng thú hỏi: “Lợi hại vậy sao? Vậy cháu với thủ lĩnh có thể ra làm quan không?”Tộc trưởng Carpenter thầm nghĩ: Sau này con bé muốn nắm quyền Pengeno cũng được.“Nam Yên, hai đứa vẫn chưa ăn tối phải không, hay là ở lại ăn một bữa đi, ăn no uống đủ rồi có sức, sau đó chú lại cho người đưa hai đứa đến bệnh viện.” Tộc trưởng Carpenter đề nghị.Giang Tuyết quay sang nhìn Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn cụp mắt, bàn tay trắng mịn đặt lên bụng, “Bình thường giờ này bọn cháu đã ăn rồi, Thanh Thanh chắc chắn đói bụng, vậy thì làm phiền chú Carpenter vậy.”Vừa nãy Carpenter bối rối hoảng loạn, sự chú ý đều đặt trên người “Vu Nam Yên” đang nói chuyện, lúc này thấy ánh mắt của “Vu Nam Yên” lại nhìn về phía “Sầm Thanh Thu”, trong lòng khẽ run, ánh mắt hơi ngẩn ra.Simon Yves nhìn vẻ mặt của tộc trưởng Carpenter thì biết ngay cái tật háo sắc của lão lại tái phát, nhưng lúc này không phải lúc cho lão buông thả dục vọng, Simon Yves liền nặng nề ho một tiếng, Carpenter lúc này mới lưu luyến thu lại ánh mắt.Giang Tuyết lặng lẽ liếc lão một cái, ánh mắt đen sâu thẳm, tộc trưởng Carpenter đang cùng Simon Yves trao đổi ánh mắt, không chú ý đến.Mấy người đi đến phòng ăn, trong bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn từ trước, vừa ngồi vào bàn liền có người mang đĩa ra bày biện.Tộc trưởng Carpenter nói: “Noah vẫn chưa phân hóa xong, ba nó không yên tâm, nhất định phải trông ở cửa, chúng ta cứ ăn trước.”Lời vừa dứt, quản gia vội vã chạy tới, bước đến bên tộc trưởng Carpenter, cúi đầu khẽ nói: “Tộc trưởng, đại tiểu thư và biểu thiếu gia tới rồi.”Tộc trưởng Carpenter theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía “Vu Nam Yên”.Chính thất sao lại đi gặp con riêng? Amelia mà biết ông giữ “Vu Nam Yên” lại ăn cơm, chắc chắn sẽ tức giận.Nhưng cơ hội này khó có được, lần sau chưa chắc còn cơ hội giết hai người mang phân hóa cấp đỉnh.Giang Tuyết để ý ánh nhìn của tộc trưởng Carpenter, liền nói: “Chú Carpenter có chuyện gì cứ nói thẳng.”Tộc trưởng Carpenter cười gượng: “Nam Yên, A Triết và mẹ nó đến…”Giang Tuyết khẽ cười một tiếng: “Cháu không ngại ăn cơm chung với anh hai và mẹ cả.”Lời xưng hô này vừa thốt ra, tộc trưởng Carpenter suýt nữa không giữ nổi nét mặt, “…Vậy thì mời bọn họ vào đi.” Ông nói với quản gia.Năm phút sau, Amelia Carpenter và Vu Triết hùng hổ bước vào phòng ăn, phía sau còn theo một người mà tộc trưởng Carpenter không hề hay biết — Vu Uy.Simon Yves sợ hắn lộ tẩy, liền dưới bàn nhéo tộc trưởng Carpenter một cái, lúc này hắn mới không thất thố.“Amelia, nhà các người hiếm khi xuất hiện đông đủ thế này, Vu Uy không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay lại?” Tộc trưởng Carpenter cười giả lả hỏi.“Anh vợ, người nhà em đều ở đây, mình em về thì tính là chuyện gì, cho nên đi được nửa đường em lại quay về. Đúng lúc gặp A Triết với mẹ nó ngoài cửa, liền cùng nhau vào luôn, anh không đến nỗi ngay cả một bữa cơm cũng tiếc đi?”Trên đường về, Vu Uy càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, tộc trưởng Carpenter biểu hiện quá lộ liễu, rõ ràng là đang cố tình chọc cho hắn rời đi, cho nên hắn lại quay lại.Gặp được Vu Triết và Amelia Capone ngoài cửa đúng là trùng hợp.Amelia Capone không nói gì, liếc mắt nhìn “Vu Nam Yên” đang ngồi yên bất động, sắc mặt không vui: “Không phải nói cùng nhau ăn cơm sao? Anh không đợi chúng em đã bắt đầu rồi?”“Vu Nam Yên” tay cầm đũa, món ăn trên bàn rõ ràng đã có dấu vết động đũa.Tộc trưởng Carpenter cười gượng, qua loa nói: “Mau ngồi đi, các người đến đúng lúc lắm, món ăn vừa mới mang lên, còn chưa đầy đủ. Bọn nhỏ dạ dày yếu, không chịu được đói nên ăn trước vài miếng.”Tất cả khí thế của Amelia Carpenter đều đến từ anh trai mình, tuy không vui nhưng vẫn nể mặt tộc trưởng Carpenter, ngồi xuống.Vu Uy và Vu Triết một trái một phải ngồi hai bên cạnh bà, Vu Uy cũng nể mặt bà mà không nói gì.Lúc này sắc mặt Amelia Carpenter mới dịu lại đôi chút.Người hầu lần lượt bưng lên thêm vài món, cuối cùng là một chai champagne màu sắc rất đẹp.Ban đầu kế hoạch của tộc trưởng Carpenter và Simon Yves là chuốc say “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu”, rồi ra tay trên đường hai người trở về.Cho dù năng lực thân thể của người phân hóa cấp đỉnh mạnh đến đâu, sau khi say rượu cũng giống người thường, tuyệt đối không thể né được ám sát của bọn họ.Kết quả là Vu Uy lại quay về.Tộc trưởng Carpenter len lén liếc nhìn Simon Yves, phiền não suy nghĩ làm sao để Vu Uy không biết “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” là phân hóa cấp đỉnh.Nếu để Vu Uy biết được chuyện này, bọn họ sẽ không còn cơ hội động đến hai người kia nữa.“Ăn thì đừng nói…” Tộc trưởng Carpenter vừa mở miệng, Vu Uy đã nói: “Anh vợ, còn chưa ăn mà, để em nói vài câu với Nam Yên trước.”“Nam Yên, hai đứa không về nhà sao? Ba còn tưởng hai đứa đi rồi.” Khi đó trong đại sảnh không có lấy một ai, tộc trưởng Carpenter lại không nói gì, khiến hắn hiểu nhầm là các nàng đã rời đi.“Mọi người khác đều đi rồi, chú giữ bọn con lại làm gì?” Vu Uy liếc mắt nhìn tộc trưởng Carpenter.“Noah đang trong kỳ phân hóa, con với Thanh Thanh bị ảnh hưởng, kỳ phát tình đến sớm nên mượn phòng cách ly của chú dùng tạm. Còn vì sao những người khác rời đi, nghe nói là bởi vì con và Thanh Thanh đều là phân hóa cấp đỉnh, chỉ 1% tin tức tố rò rỉ từ phòng cách ly cũng khiến khách mời bị ảnh hưởng, nên họ đành phải rời đi.”Sắc mặt Vu Triết lập tức đại biến, vô ý làm vỡ chiếc ly pha lê bên cạnh.Amelia Carpenter trừng mắt nhìn “Vu Nam Yên”, móng tay gần như bấm gãy cả da tay mình.Lời của “Vu Nam Yên” như thoảng qua bên tai Vu Uy, hắn vì chấn động mà nhất thời quên cả phản ứng.Giang Tuyết cũng chẳng để tâm, nói tiếp: “Thanh Thanh cơ thể hơi yếu, vốn tụi con tính rời phòng cách ly xong sẽ trực tiếp đến bệnh viện, nhưng chú bảo ăn no rồi hãy đi, nên mới ở lại.”“Cơm còn chưa kịp ăn xong, ba đã đến rồi, còn ngồi chung với anh hai với mẹ cả nữa.”Vu Uy hít sâu một hơi, môi run run hỏi: “Nam Yên, con là phân hóa cấp đỉnh?”Giang Tuyết gật đầu: “Thanh Thanh cũng vậy.”Vu Uy nuốt nước bọt, “Cấp đỉnh… SSS cấp?”“Đúng.”“Bốp!” Vu Uy kích động đập mạnh xuống bàn, món ăn trên bàn đều rung lên theo, “Sao con không nói sớm cho ba biết?!”Giang Tuyết khó hiểu liếc ông một cái, “Tất nhiên là vì ba cũng đâu có hỏi.”