[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 136



Bình thường tộc trưởng Carpenter không phải người bất cẩn như vậy, chuyện chưa xác định rõ, ông tuyệt đối sẽ không nói sớm ra ngoài.

Nhưng lần này việc Noah Carpenter rất có khả năng phân hoá thành Alpha cấp SS khiến ông kích động đến mức đánh mất bình tĩnh, còn chưa xác nhận xong đã vội khoe khoang với Vu Uy và Simon Yves.

Simon Yves sau khi kinh ngạc thì nói: “Chúc mừng ông, bạn cũ, không nhìn ra được đó, sau này thủ lĩnh của Cáp Tân Tư hợp tác với đế quốc, chính là Noah rồi.”

Tộc trưởng Carpenter khiêm tốn khoát tay, “Không dám không dám, Noah vẫn còn nhỏ, Pengeno cũng còn sức, chuyện đó phải mấy năm nữa mới tính.”

Vu Uy ngồi bên cạnh nghe, sắc mặt càng lúc càng đen, hận không thể lập tức đứng dậy bỏ đi.

Nhưng bỏ đi bây giờ thì chẳng khác nào thừa nhận mình thua, Vu Uy cắn răng, quyết tâm ngồi yên tại chỗ, thà chết cũng không chịu mất mặt.

“Tộc trưởng.” Quản gia nghe ra tộc trưởng Carpenter hình như đã hiểu nhầm điều gì, hơi sốt ruột, lại gọi một tiếng.

Tộc trưởng Carpenter rút ra chút thời gian nhìn hắn, ánh mắt hơi khó chịu, rõ ràng là không hài lòng vì bị cắt ngang lúc đang khoe khoang về con trai.

Quản gia có chút lúng túng, “Tộc trưởng, tôi có chuyện cần nói với ngài, ngài có thể qua đây một chút không?”

Tộc trưởng Carpent nhíu mày, quay sang nói với Simon Yves: “Tôi đi một lát.” Sau đó đứng dậy bước sang bên cạnh, “Nói đi, chuyện gì.”

Quản gia nghe ra được sự mất kiên nhẫn trong giọng điệu ông, biết rằng nếu nói ra chuyện này, tộc trưởng nhất định sẽ không vui, nhưng nếu giấu đi thì sau này mất mặt càng nặng, không nói không được.

“Tộ trưởng, lần này ngoài thiếu gia Noah phân hoá, còn có người khác…”

“Là ai? Mau nói cho tôi biết!” Tộc trưởng Carpenter sốt ruột cắt ngang lời hắn.

Vừa nãy chỉ mải vui mừng, ông đã quên mất chuyện này, giờ bị nhắc tới, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ.

Bất kể người đó là ai, hắn hoặc nàng chắc chắn là một Omega, hơn nữa cấp phân hoá không thể thấp hơn Noah, nếu để hai người họ kết hôn, biết đâu có thể sinh ra một đứa trẻ cấp SSS, như vậy thì địa vị của gia tộc Carpenter ở Cáp Tân Tư coi như vững như bàn thạch rồi!

Quản gia nhìn vào đôi mắt tràn đầy kỳ vọng của tộc trưởng Carpenter, ngập ngừng một chút, nói: “Tộc trưởng, phu nhân vẫn luôn đợi ở ngoài phòng cách ly, thiếu gia còn chưa hoàn thành phân hoá, nhưng phu nhân ngửi thấy tin tức tố thì có phản ứng.”

Có phản ứng, nghĩa là giữa bà và người phát ra tin tức tố không có quan hệ huyết thống, hơn nữa cấp bậc phân hoá của phân hoá giả còn cao hơn bà.

Ông khi đó thấy cảnh hỗn loạn bên ngoài trang viên, lập tức đi tìm phu nhân Carpenter, tận mắt thấy bà sau khi ngửi được tin tức tố thì mặt đỏ tim đập, đứng còn không vững.

Tộc trưởng Carpenter như thể không nghe rõ lời quản gia, ngẩn người nhìn hắn, “Cậu nói lại lần nữa.”

Quản gia cúi đầu, mặt mày khổ sở nói: “Tộc trưởng, thiếu gia vẫn đang trong giai đoạn phân hoá, trong phòng cách ly của cậu ấy hoàn toàn không có tin tức tố rò rỉ. Ngược lại, hai người khác, chính là con gái riêng của tộc trưởng Vu Uy, Vu Nam Yên và vị hôn thê của cô ấy, Sầm Thanh Thu, hình như đã bị ảnh hưởng bởi tin tức tố rò rỉ trước khi thiếu gia tiến vào phòng cách ly, dẫn đến phát tình sớm.”

Tộc trưởng Carpenter vẫn như thể nghe không hiểu lời hắn đang nói, ngây ngốc nhìn chằm chằm.

Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục: “Vu Nam Yên tìm tôi, nói cô ấy và Sầm Thanh Thu đều là phân hoá giả cấp SSS, bảo tôi đưa họ đến phòng cách ly, lúc đó tôi vô cùng khiếp sợ, vì tôi biết tin tức tố của phân hoá giả cấp SSS rất kinh khủng, nên mới lập tức dẫn họ tới đó. Trước khi hai người đó vào phòng cách ly, tin tức tố của họ chưa từng rò rỉ, phòng cách ly này có thể cách ly đến 99% tin tức tố, nhưng đám người bên ngoài trang viên vẫn bị ảnh hưởng, sợ là do 1% lượng tin tức tố còn lại từ Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu gây ra, từ đó có thể thấy Vu Nam Yên không nói dối, vì chỉ có tin tức tố của cấp SSS mới đáng sợ đến vậy.”

Tiêu hoá xong những lời quản gia vừa nói, tộc trưởng Carpenter theo phản xạ quay đầu liếc nhìn Vu Uy đang ngồi trên sofa.

Sắc mặt Vu Uy vẫn rất khó coi, nhưng sắc mặt của tộc trưởng Carpenter lúc này còn khó coi hơn cả hắn.

“Vu Uy dựa vào cái gì chứ!” Tộc trưởng Carpenter hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con gái riêng của cậu ta mà lại là Alpha cấp SSS?!”

Quản gia cúi đầu, không dám hó hé một lời.

Tộc trưởng Carpenter thở hồng hộc hai hơi, nói: “Cậu đi canh ngoài phòng cách ly của Vu Nam Yên bọn họ, vừa ra khỏi đó lập tức báo cho tôi biết.”

Quản gia nhận lệnh rời đi, tộc trưởng Carpenter chỉnh lại biểu cảm, quay trở về ngồi xuống ghế sofa.

Ông cố ý lạnh nhạt với Vu Uy, quay sang trò chuyện với Simon Yves, muốn mượn đó ép Vu Uy tự mình rút lui.

Mặt mũi Vu Uy đen gần như thành than, cuối cùng cũng không chịu nổi, đứng lên nói: “Tôi thấy tối nay không cần ở lại dùng bữa với các người nữa, các người tự ăn đi!”

Nói xong cũng không buồn để ý đến Simon Yves, quay người rời đi.

Tộc trưởng Carpenter nhìn bóng lưng Vu Uy rời khỏi hoàn toàn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Simon Yves thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nghi hoặc hỏi: “Cậu bạn cũ, anh sao vậy? Trông căng thẳng lạ thường.”

Tộc trưởng Carpenter sắc mặt trầm trọng, “Simon, chuyến đi Cáp Tân Tư lần này của ông, e rằng sẽ chẳng thu hoạch được gì.”

Simon Yves không hiểu: “Cáp Tân Tư thiếu phân hoá giả cấp cao, ông và tôi mới đưa ra đề nghị để lấy điều kiện thuyết phục giới cấp cao của đế quốc, sao giờ lại không được?”

Tộc trưởng Carpenter nhìn Simon Yves, nói: “Vì Cáp Tân Tư đã có Alpha cấp SSS của chính họ rồi.”

…...

Trong phòng cách ly, Giang Tuyết Niên chậm rãi rút hàm răng nanh vừa cắm vào tuyến thể sau cổ của Thời Thanh Phạn ra, Thời Thanh Phạn ôm lấy Giang Tuyết Niên, cơ thể khẽ run, từ miệng khe khẽ phát ra tiếng rên nhẹ nhàng.

Giang Tuyết Niên đỡ lấy Thời Thanh Phạn đang hai chân bủn rủn, thân thể khẽ lui ra sau, luồng khí lạnh nhanh chóng cuốn sạch nhiệt khí giữa hai người, sắc đỏ trên gương mặt Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn cũng dần nhạt đi.

“Cậu ổn không?” Giang Tuyết Niên hỏi.

Giọng Thời Thanh Phạn mềm mại, trong mắt khi nhìn Giang Tuyết Niên ngập ngừng hơi nước mông lung: “Tớ đi không nổi.”

Có lẽ vì kỳ phát tình bị kích phát sớm, lần này sau khi được Giang Tuyết Niên đánh dấu, thân thể cô yếu hơn mọi khi, chỉ có thể dựa vào Giang Tuyết Niên để đứng vững.

Giang Tuyết Niên hơi cau mày, bế Thời Thanh Phạn lên đặt nằm xuống chiếc giường mềm bên cạnh: “Cậu nghỉ một lát đi, nếu lát nữa vẫn không hồi phục được thể lực, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

Thời Thanh Phạn khẽ “Ừm” một tiếng.

Giang Tuyết Niên ngồi bên giường ở lại trông nàng, Thời Thanh Phạn nắm lấy tay cô, đặt gương mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ, đầu ngón tay Giang Tuyết Niên lướt qua môi nàng, để lại một lớp cảm giác mềm mại ngọt ngào.

Đồng tử Giang Tuyết Niên tối lại, giọng nói khàn khàn: “Thanh Thanh, đừng nghịch, tớ sẽ không kiềm chế được.”

Hàng mi dài như lông quạ của Thời Thanh Phạn khẽ run, gương mặt nóng lên, “Tớ không nghịch nữa.” Giọng mềm mềm nhẹ nhẹ, như mật ngọt nhẹ nhàng lướt qua tim Giang Tuyết Niên.

Miệng nói “không nghịch”, nhưng Thời Thanh Phạn lại không buông tay Giang Tuyết Niên ra, vẫn áp lên má mình, ỷ lại mà dựa vào.

Hiện tại Thời Thanh Phạn còn rất yếu, Giang Tuyết Niên muốn rút tay về dễ như trở bàn tay, nhưng cô lại không làm vậy, cam tâm tình nguyện để Thời Thanh Phạn nắm lấy.

Qua khoảng nửa tiếng, thể lực của Thời Thanh Phạn khôi phục được đôi chút, đã có thể tự mình ngồi dậy, xuống giường đi vài bước.

Giang Tuyết Niên lấy ly nước pha dịch dinh dưỡng trên bàn cạnh đó cho nàng uống, Thời Thanh Phạn uống một nửa, nửa còn lại do Giang Tuyết Niên uống.

Lại qua thêm nửa tiếng, Thời Thanh Phạn từ trên giường xuống, có thể tự mình đi lại, dù đi chậm, vẫn phải nắm tay Giang Tuyết Niên, nhưng trông cũng không khác người bình thường là bao.

Giang Tuyết Niên không rõ tình hình bên ngoài thế nào, thấy Thời Thanh Phạn đã hồi phục gần như ổn, liền đẩy cửa phòng cách ly bước ra ngoài.

Quản gia đứng chờ bên ngoài vừa nghe thấy tiếng động thì tưởng mình nghe lầm, phát tình mà, Alpha bình thường cần phải có thời gian và phương pháp mới có thể an ổn đánh dấu và xoa dịu cơn hỗn loạn của tin tức tố, dù thế nào thì cũng phải nằm bẹp hai ngày, mới một tiếng đồng hồ, sao lại có động tĩnh?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Sau đó cánh cửa ngay trước mặt ông bị đẩy ra. Quản gia: “……”

Giang Tuyết Niên thấy quản gia đứng ngẩn người ngoài cửa, nắm tay Thời Thanh Phạn bước ra, nói: “Ông đang đợi chúng tôi?”

Quản gia hoàn hồn, vội đáp: “Vu tiểu thư, Sầm tiểu thư, tộc trưởng lo lắng, bảo tôi chờ ngoài cửa đến khi hai người ra.”

Nói xong ánh mắt liếc nhanh qua bộ lễ phục phẳng phiu không hề nhăn nhúm của hai người, nói: “Hai cô còn thấy ổn không? Có cần tôi điều xe đưa đi bệnh viện không?”

Giang Tuyết Niên không quên nhân vật của “Vu Nam Yên”, cau mày, giọng ghét bỏ: “Người nhà mình còn không trông nổi, còn liên luỵ đến chúng tôi, trước khi đến bệnh viện tôi phải hỏi cho ra lẽ với chú Carpenter đã không ưa tôi, nên cố ý chỉnh tôi à?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...