[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 132
Vu Triết giữ vẻ điềm đạm gật đầu: “Em giúp anh gọi Thanh Thu ra, anh có chuyện muốn nói với cô ấy.”Cốc Á Duy trước tiên cẩn thận liếc nhìn vào trong lớp, không thấy “Vu Nam Yên”, biết nàng đã rời đi, mới vỗ ngực cam đoan: “Được rồi, em lập tức đi gọi người giúp anh.”Tâm trạng Vu Triết tốt lên, hài lòng gật đầu.Cốc Á Duy quay lại lớp, đi tới chỗ ngồi của mình, nói với “Sầm Thanh Thu”: “Thanh Thu, Triết ca tìm cậu, nói là có chuyện muốn nói với cậu.”Vu Triết ở đại học Môn Tân là nhân vật phong vân, đẹp trai, học giỏi, gia thế lại càng không ai sánh bằng, chưa từng có ai được hắn chủ động tìm, “Sầm Thanh Thu” là người đầu tiên.Cho nên, Cốc Á Duy tin chắc “Sầm Thanh Thu” sẽ không từ chối.“Không đi.” Thời Thanh Phạn lạnh nhạt nói.Cốc Á Duy ngạc nhiên, nhấn mạnh: “Là Triết ca, Vu Triết tìm cậu.”Lần này Thời Thanh Phạn thậm chí lười trả lời.Cốc Á Duy liếc nhìn bóng dáng Vu Triết ngoài cửa, nghiến răng, hạ giọng nói: “Sầm Thanh Thu, cậu đừng có mà dựa vào cái mặt đẹp của mình mà kiêu căng như vậy. Chúng tôi đều biết cậu bị Vu Nam Yên ép buộc mới đính hôn với cậu ta, nếu cậu muốn thoát khỏi sự khống chế của Vu Nam Yên, chỉ có Triết ca mới giúp được cậu, khuyên cậu nên biết điều một chút.”Thời Thanh Phạn cuối cùng cũng liếc nhìn Cốc Á Duy một cái, ánh mắt như băng: “Tôi có muốn thoát khỏi Vu Nam Yên hay không, liên quan gì đến cậu? Liên quan gì đến anh ta?”Cốc Á Duy sững sờ: “Cậu, cậu, cậu là một Omega! Sao có thể nói năng thô tục như vậy!”Học sinh ngồi gần bàn bọn họ nghe không nổi nữa, quay đầu lại nói: “Á Duy, Sầm Thanh Thu nói có lý mà, chuyện giữa cô ấy và Nam Yên đúng là không liên quan đến cậu hay Vu Triết đâu, hai người tốt nhất đừng xen vào.”Người bên cạnh cũng nói: “Đúng đấy đúng đấy, tôi thấy Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu quan hệ rất tốt, vừa nãy hai người còn hôn nhau trong lớp.” Người này nói đến đây, nhớ lại cảnh lúc đó, mặt đỏ bừng.“……”Cốc Á Duy sững người.“Vu Nam Yên” chỉ mới đến một lúc ngắn ngủi, sao cả lớp đều bắt đầu đứng về phía nàng rồi?Cốc Á Duy vẫn chưa từ bỏ, lại khuyên “Sầm Thanh Thu” mấy câu, nhưng lần này “Sầm Thanh Thu” đã quyết không để ý đến hắn, Cốc Á Duy chỉ có thể ủ rũ ra ngoài lớp nói với Vu Triết.“Triết ca, xin lỗi, em đã nghiêm túc nói với Thanh Thu, nhưng cô ấy thế nào cũng không chịu ra.” Cốc Á Duy cúi đầu, giọng mang theo chút tội nghiệp.Sắc mặt Vu Triết hơi cứng lại, ban đầu còn tưởng thể diện có thể vớt vát lại, kết quả không những không vớt vát được, còn bị người ta đạp thêm mấy cái.Dù Vu Triết có thích khuôn mặt của “Sầm Thanh Thu” đến đâu, giờ cũng không chịu nổi bị phớt lờ như vậy, “Không gặp thì thôi.” Vu Triết lạnh lùng buông một câu, quay người rời đi.Cốc Á Duy quay lại chỗ ngồi của mình, trong lòng vừa vui vừa không vui.Vui vì Vu Triết không còn thích “Sầm Thanh Thu”, “Sầm Thanh Thu” mất đi một người bảo vệ; không vui vì Vu Triết đã buông bỏ “Sầm Thanh Thu”, vậy thì hắn càng không có khả năng gì với “Vu Nam Yên”.Cốc Á Duy cũng muốn giống như Vu Triết, buông bỏ tình cảm với “Vu Nam Yên”, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ “Vu Nam Yên” cười rạng rỡ, hắn lại không kiềm chế được rung động, hoàn toàn không thể buông bỏ.Đến đại hội tuyên dương của các lớp, “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” dĩ nhiên lại một lần nữa trở thành tâm điểm, mỗi người được trao một chiếc cúp mạ vàng cao nửa mét.Không chỉ trong lớp của mình, mà cả các lớp khác, thậm chí cả các niên khóa khác, sau khi các giáo viên chủ nhiệm trao giải đều sẽ nhắc tới thành tích trăm năm khó gặp của “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu”.Dưới sự tuyên truyền của các giáo viên, gần như toàn bộ học sinh của đại học Môn Tân đều biết đến hai người họ.Đại hội tuyên dương kết thúc, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn lên xe trở về trang viên gia tộc Vu thị, trên đường Khang Cảnh không biết là vì tự ti thành tích hay vì lý do gì, chỉ ngồi ngây người nhìn ra ngoài xe, không quay đầu lại nói chuyện với bọn họ, mà Cốc Á Duy cũng hiếm khi trầm mặc suy nghĩ, không còn dùng ánh mắt sáng lấp lánh để nhìn Giang Tuyết Niên.Về đến trang viên gia tộc Vu thị, bốn người cùng xuống xe.Vu Địch đang đứng đợi trước cửa tòa nhà chính, vừa thấy bọn họ xuống xe liền lập tức bước tới, cung kính nói với Giang Tuyết Niên: “Nam Yên tiểu thư, tộc trưởng đang đợi cô trong phòng.”Giang Tuyết Niên gật đầu nói: “Được, tôi qua ngay.”Cô quay người lại nói với Thời Thanh Phạn: “Bảo bối, về phòng chờ tôi.”Thời Thanh Phạn không giống trước kia quay lưng đi ngay, mà chỉ hơi gật đầu một cái, mới ôm cúp của mình rời đi.Giang Tuyết Niên nhìn bóng lưng Thời Thanh Phạn, cười đầy ám muội: “Chú Địch, thấy chưa, dù có là một Omega lạnh nhạt đến đâu, cũng sợ Alpha bám dai không buông, chẳng phải giờ đã mềm ra rồi sao.”Vu Địch cười nói: “Thanh Thu tiểu thư thấy được tấm chân tình của Nam Yên tiểu thư, đương nhiên sẽ không còn lạnh nhạt như trước nữa.”Giang Tuyết Niên nhướng mày, vỗ nhẹ vai Vu Địch, nói: “Chú Địch nói chuyện thật khiến người ta thích nghe.” Dứt lời xoay người đi về phía tòa nhà chính.Vu Địch chào hỏi đơn giản với Khang Cảnh và Cốc Á Duy, lập tức ôm cúp theo sau Giang Tuyết Niên.Giang Tuyết Niên gõ gõ cửa, đợi bên trong truyền ra giọng của Vu Uy mới đẩy cửa bước vào.“Ba, chú Địch nói ba tìm con?” Giang Tuyết Niên bước tới trước mặt Vu Uy, dáng vẻ lười biếng.Vu Uy nhìn tay nàng trống trơn, hơi nhíu mày: “Thi được bao nhiêu điểm?” Ngay cả cúp cũng không cầm theo, chẳng lẽ Vu Địch đang nói dối, Nam Yên căn bản không ưu tú như hắn nói?Giang Tuyết Niên như thể không nhận ra sự không vui của Vu Uy, nhún vai nói: “Ba đoán xem?”Giọng điệu cô vẫn như mọi khi, chẳng nghiêm túc gì, nhưng Vu Uy lại cảm thấy trong đó cuộn trào một luồng tức giận.Trước kia khi còn chưa biết “Vu Nam Yên” học giỏi, ông nghĩ rằng nhà có tiền, nuôi nổi nàng là được, sau nghe Vu Địch nói, Vu Uy mới tưởng “Vu Nam Yên” rất ưu tú, mấy ngày nay còn mơ mộng bao điều, giờ không thấy cúp thưởng của “Vu Nam Yên”, tưởng rằng nàng thi không tốt, cảm giác thất vọng to lớn khiến ông không nhịn được muốn trút giận, sắc mặt cũng vì thế mà tối sầm xuống.Vu Địch đi chậm hơn một chút, lúc gõ cửa bước vào thì mặt Vu Uy đã hoàn toàn đen lại.Nghe thấy tiếng gõ cửa, lời mắng còn chưa ra khỏi miệng của Vu Uy vội rút về, nói: “Vào đi.”Vu Địch đẩy cửa bước vào, trong lòng ôm một chiếc cúp cao nửa mét.Sắc mặt Vu Uy khựng lại: “Đây là cúp gì?”Vu Địch cười bước tới: “Tộc trưởng, đây là cúp của Nam Yên tiểu thư! Kỳ thi cuối kỳ lần này, Nam Yên tiểu thư thi được điểm tuyệt đối, tròn 800 điểm, nghe nói là học sinh đầu tiên trong lịch sử đại học Môn Tân đạt điểm tuyệt đối đấy ạ!”Cơn tức nghẹn trong ngực Vu Uy lập tức tiêu tan, sắc mặt hòa hoãn, nụ cười hiền từ: “Đứa nhỏ này, vừa nãy còn bảo ba tự đoán, mau mang cúp lại cho ba xem nào.”Giang Tuyết Niên tùy tiện đặt cúp lên bàn trước mặt ông, thờ ơ nói: “Ba, chỉ là cái cúp thôi mà, ba thích thì lần sau con lại lấy cho ba một cái.”Vừa rồi còn định bắt lỗi “Vu Nam Yên” trong lòng, giờ biết “Vu Nam Yên” quả thực ưu tú như lời Vu Địch nói, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.Thái độ này mà gọi là không nghiêm túc sao? Phải gọi là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết!Không hổ là con gái của ông—Vu Uy!“Nói đi, muốn cái gì, ba đều lo cho con.” Vu Uy cười nói.Giang Tuyết Niên đảo tròn đôi mắt đen nhánh, vòng ra sau bàn làm việc, hai tay đặt lên vai Vu Uy, nói: “Ba, con là con gái ba đúng không?”Vu Uy: “Con tất nhiên là con gái ba, chuyện này còn phải nghi ngờ? Có ai nói gì linh tinh với con à?”“Chẳng ai nói gì linh tinh đâu, ba không đưa con ra ngoài, căn bản không ai biết ba có con gái, bọn họ có muốn nói linh tinh cũng nói không nổi a.” Giang Tuyết Niên giả vờ oán trách, “Ba, gần đây có yến tiệc gì không? Ba dẫn con và Thanh Thanh đi cùng đi.”