[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 133



Gần đây đúng là có yến tiệc.

Thủ lĩnh Cáp Tân Tư, Pengeno, và đặc phái viên đế quốc, Simon Yves, nhiều lần đàm phán điều kiện đều không đạt được thỏa thuận, cả hai đều không nhường bên nào.

Cáp Tân Tư muốn tách khỏi liên minh, đang rất cần viện trợ từ đế quốc. Pengeno không muốn làm căng thẳng quan hệ với Simon Yves, nghe nói tộc trưởng nhà Carpenter là bạn học cũ của Simon Yves, liền bảo tộc trưởng Carpenter đón Simon Yves về nhà mình tiếp đãi thật chu đáo, nhất định phải khiến thái độ của Simon Yves dịu đi.

Dạo này tộc trưởng Carpenter cứ cách ngày lại tổ chức một yến tiệc, mời các nhân vật có tiếng trong Cáp Tân Tư đến giới thiệu với Simon Yves.

Amelia Carpenter mỗi lần đều bảo Vu Triết xin nghỉ, đưa hắn đi dự tiệc tối, Vu Uy cũng muốn đi, nhưng lại không kéo nổi mặt xuống.

Lời của “Vu Nam Yên” vừa hay cho ông một cái cớ.

Vu Uy làm bộ khó xử, hơi nhíu mày, sau đó thở dài nói: “Được rồi, chuyện ba đã hứa với con, nhất định sẽ làm được.”

“Vừa hay tối mai có một yến tiệc, con đi với ba.” Nói xong liền quay sang nhìn Vu Địch, “Lễ phục và trang sức để chú Địch con sắp xếp giúp.”

Giang Tuyết Niên được đà lấn tới: “Ba, Thanh Thanh cũng có thi mà, cô ấy còn là vị hôn thê của con, cho cô ấy đi cùng luôn nha~”

Tâm trạng Vu Uy đang tốt, gật đầu nói: “Được, con dâu tương lai muốn đi thì cùng đi.” Vu Uy nghiêm túc dặn dò “Vu Nam Yên”: “Bữa tiệc ba dẫn con đến là tiệc của gia tộc Carpenter, là ngoại tộc của anh con, đến lúc đó nếu bị ủy khuất gì thì nói với ba, khi nói năng hay làm việc thì đừng có xốc nổi, biết chưa?”

Giang Tuyết Niên rõ ràng không nghe lọt vào tai, gật đầu qua loa: “Đã biết, đã biết, ba, con là kiểu người chủ động gây chuyện sao? Nếu không ai chọc vào con, con nhất định sẽ ngoan ngoãn mà giữ lấy Thanh Thanh nhà con.”

Vu Uy bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Chẳng phải là để ba giới thiệu con cho người khác sao? Con cứ giữ Thanh Thanh nhà con như thế thì ba giới thiệu kiểu gì?”

Giang Tuyết Niên cười hì hì: “Con sẽ ngoan ngoãn theo sát ba từng bước, ba giới thiệu ai thì con biết người đó.”

Từ chỗ Vu Uy trở về, Giang Tuyết Niên quay lại phòng mình, nói với Thời Thanh Phạn: “Xong rồi, tối mai tham gia tiệc tối của gia tộc Carpenter, cậu đi cùng tớ.”

Nói xong, Giang Tuyết Niên bỗng nhíu mày, vẻ mặt có hơi khó xử.

Thời Thanh Phạn khó hiểu hỏi: “Chuyện này không tốt sao? Sao lại không vui?”

Giang Tuyết Niên ôm nàng ngồi xuống: “Tộc trưởng gia tộc Carpenter là một lão già háo sắc, Thanh Thanh cậu xinh đẹp thế này, tớ thật sự không muốn để ông ta nhìn thấy.”

Thời Thanh Phạn không ngờ Giang Tuyết Niên lại lo lắng chuyện này, gương mặt ửng đỏ: “Tớ là vị hôn thê của cậu, có Vu Uy ở đó, ông ta không dám làm gì đâu.”

“Không dám và không muốn là hai chuyện khác nhau.” Giang Tuyết Niên buồn bực vùi mặt vào cổ nàng, môi chạm lên làn da bên cổ Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn nhột đến rùng mình một cái, cảm thấy ngứa ngáy lại ngại nói, vành tai mềm mại âm thầm ửng đỏ.

Giang Tuyết Niên sao có thể không nhận ra phản ứng của Thời Thanh Phạn, ngẩng đầu, chóp mũi khẽ chạm vào vành tai nàng, ghé sát hôn nhẹ một cái, cảm thán: “Thanh Thanh, sao cậu lại đáng yêu thế này a.”

Hơi thở nóng rực phả bên tai, làn da bị chạm vào của Thời Thanh Phạn tê rần, tim đập như trống dồn, khẽ nói mềm mại: “Cậu cũng rất đáng yêu.”

Ánh mắt Giang Tuyết Niên trầm xuống, giọng khàn khàn: “Nếu bây giờ đang ở nhà thì tốt rồi.”

Cái "nhà" mà Giang Tuyết Niên nói là Giang gia.

Thời Thanh Phạn lập tức hiểu ra, đôi mắt ướt át lấp lánh ánh sáng nhìn Giang Tuyết Niên một cái, “Ráng nhịn một chút, còn có hơn một tháng.” Trước khi khai giảng thế nào cũng phải về.

Giang Tuyết Niên buồn bực nói: “Về rồi cũng không làm được gì, còn chưa kết hôn mà.”

Thời Thanh Phạn chủ động hôn nhẹ lên môi Giang Tuyết Niên một cái, “Vu Uy không phải sẽ tổ chức hôn lễ cho hai ta sao?”

Giang Tuyết Niên lập tức hôn lại nàng, giọng nói chen ra từ kẽ môi hai người đang dán sát vào nhau: “Hôn lễ của Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu, không giống.”

Giang Tuyết Niên vốn có khả năng điều chỉnh cảm xúc rất mạnh, 5 phút sau đã kiên định nói: “Thanh Thanh, về rồi đừng đính hôn nữa, mình kết hôn luôn được không?”

Thời Thanh Phạn tất nhiên không có ý kiến, “Được a. Nhưng mà trường chúng ta hình như không cho học sinh kết hôn, sợ ảnh hưởng đến thành tích.”

Giang Tuyết Niên nói: “Vậy thì cậu xin học tín chỉ để tốt nghiệp sớm, cùng lắm là nửa năm, tớ sẽ hoàn thành đủ tín chỉ.” Nói xong ánh mắt đầy mong đợi nhìn Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn nhìn thấy bóng dáng chính mình trong đôi mắt đen chuyên chú của Giang Tuyết Niên, không hề do dự nói: “Được, tớ sẽ cùng cậu. Học tín chỉ, tốt nghiệp sớm, rồi… Kết hôn!”

Ăn xong cơm tối, Vu Địch đến một chuyến, mang theo mấy bộ lễ phục để Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn chọn, sau khi chọn xong thì đo kích thước.

“Tối nay sẽ chỉnh sửa ngay trong đêm, sáng mai 9 giờ tôi sẽ mang lễ phục đã chỉnh sửa xong đến cho hai cô.” Vu Địch nói.

Giang Tuyết Niên liếc nhìn Khang Cảnh và Cốc Á Duy đứng bên cạnh đang ghen tị đến mức mắt sắp trào nước, còn có Vu Triết không hiểu vì sao cũng tới đây ăn cơm nhưng lại cố tình né tránh ánh mắt cô, mắt cô đảo một vòng, cười nói với Vu Địch: “Cảm ơn chú Địch. À đúng rồi, Thanh Thanh cũng có một cái cúp, tôi thấy ba rất thích, chú mang cúp của Thanh Thanh đưa cho ba giúp tôi đi.”

Vu Địch: “Được, tộc trưởng thấy nhất định sẽ rất vui.”

Con gái và con dâu đều ưu tú, chắc chắn sẽ sinh ra thế hệ tiếp theo càng ưu tú hơn, Vu Uy không có lý do gì mà không vui.

Bên kia, cuối cùng Vu Triết cũng không nhịn được liếc nhìn “Vu Nam Yên” một cái.

Khóe mắt còn thuận tiện liếc qua “Sầm Thanh Thu”.

Cơn giận vì bị từ chối vẫn chưa tan hết, Vu Triết như thể bị đâm một cái, lập tức thu hồi ánh nhìn.

Sau khi Vu Địch rời đi, Giang Tuyết Niên chuẩn bị cùng Thời Thanh Phạn quay về phòng.

Vu Triết đột nhiên gọi nàng lại: “Nam Yên.”

Giang Tuyết Niên quay đầu nhìn Vu Triết: “Anh hai, anh có chuyện gì?”

Vừa nói vừa giơ tay kéo Thời Thanh Phạn ra sau lưng mình, như thể đang đề phòng Vu Triết nhìn nàng vậy.

“……” Cơ mặt Vu Triết không kiểm soát được co giật một chút, hít sâu một hơi, nói: “Gần đây bên cạnh ba là Vu Địch sao? Chú A Mãn đâu, sao không thấy?”

Vu Mãn đã mấy ngày không nhắn tin cho Vu Triết, hắn còn định hôm nay về sẽ hỏi xem có chuyện gì, kết quả lại chẳng thấy đâu cả.

“Ồ, anh hỏi chú ấy à.” Giang Tuyết Niên nói như không có chuyện gì, “Chú ấy bị ba phái đến La Mông Nại đón dì nhỏ của tôi rồi, chính là em gái cùng mẹ khác cha với mẹ tôi ấy.”

La Mông Nại là một quốc gia nhỏ lạc hậu trong liên minh, gần như không có mạng lưới Internet, thậm chí việc phát điện cũng khó khăn, Vu Mãn ở bên đó điện thoại không có tín hiệu, tất nhiên không thể liên lạc với Vu Triết.

“Ba nói dì nhỏ là người thân duy nhất còn lại bên cạnh mẹ, kiểu gì cũng phải đón về. Chú A Mãn là tổng quản mà ba tin tưởng nhất, bảo ai đi ông ấy cũng không yên tâm, nên mới đích thân phái chú ấy đi. Chờ chú A Mãn về, tôi nhất định sẽ cảm ơn chú ấy thật tử tế.”

Vu Triết không nhìn ra một chút dấu hiệu nói dối nào trên mặt “Vu Nam Yên”.

Chuyện này nói ra cũng hợp lý.

Vu Uy coi trọng dì nhỏ của “Vu Nam Yên”, vì vậy mới cần một người đáng tin đi đón, việc phái Vu Mãn đi chứng tỏ Vu Uy đủ tin tưởng hắn.

Vu Địch tạm thời thay thế công việc của Vu Mãn, đợi Vu Mãn quay về dĩ nhiên cũng sẽ trở lại vị trí ban đầu của mình.

“Anh, còn chuyện gì không? Không có thì tôi về phòng.” Giang Tuyết Niên hỏi, vẻ mặt trông như rất dễ chịu.

Người có mặt đều biết tính nàng kỳ quặc thất thường, chẳng ai thực sự tin là nàng có tính tình tốt.

“À, không có gì, em về đi.” Vu Triết cố gắng nở một nụ cười nói.

Giang Tuyết Niên nghe thấy giọng điệu “sai khiến người khác” này của Vu Triết, sắc mặt lạnh xuống, nhưng không nói gì, xoay người ôm Thời Thanh Phạn rời đi.

Chờ đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, Khang Cảnh mới bĩu môi nói: “Vu Nam Yên cái tính như chó ấy, thật không biết đại cữu thích cô ta chỗ nào.”

Sắc mặt Vu Triết thay đổi bất định, “Thích mẹ cô ta là phu nhân Nam Nguyệt sẽ không tranh giành quyền lực với ông ấy.”

Nói Vu Uy không thích Vu Triết, chẳng bằng nói ông không thích mẹ của Vu Triết, Amelia Carpenter cùng gia tộc Carpenter đứng sau lưng bà ấy.

Hôn nhân liên minh vốn để kéo gần quan hệ, nhưng cuộc hôn nhân giữa Vu Uy và Amelia Carpenter lại khiến mối quan hệ hai bên càng thêm căng thẳng.

Vì Vu Triết và người thừa kế gia tộc Carpenter có quan hệ rất tốt, Vu Uy vẫn luôn nghi ngờ gia tộc Carpenter muốn dựa vào Vu Triết người mang một nửa huyết thống của ông để khống chế gia tộc Vu thị.

Vu Triết biết Vu Uy dè chừng hắn và mẹ hắn, lại không có cách nào để xóa tan sự nghi ngờ của Vu Uy.

Trước đây vẫn nghĩ dù quan hệ cha con thế nào đi nữa, chỉ cần hắn là người thừa kế duy nhất thì tương lai gia tộc Vu thị sớm muộn gì cũng sẽ giao vào tay hắn.

Nào ngờ đột nhiên xuất hiện một “Vu Nam Yên”, Vu Uy lại còn đặc biệt yêu thích nàng, bất luận là làm ra vẻ hay thật lòng yêu thích, chuyện người thừa kế của gia tộc Vu thị lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Vu Triết biết, bất kể là Diệp Nam và Cốc Áo Duy đã đi làm, hay là Khang Cảnh và Cốc Á Duy cùng hắn duy trì mối quan hệ tốt đều là: vì hắn là người thừa kế của gia tộc Vu thị, một khi người thừa kế thay đổi, chưa chắc bọn họ còn đứng về phía hắn nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...