[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 131



“Cái gì?” Cứ tưởng mình nghe nhầm, Vu Triết hỏi lại: “Điểm tối đa gì?”

“Còn có thể là điểm tối đa gì nữa, Vu Nam Yên được điểm tối đa, tròn 800! Cậu với dì dám lừa tôi, cô ta căn bản không phải kiểu không lo học hành!” Giọng Khang Cảnh càng nói càng to.

Trong lớp có người nghe thấy, cẩn thận ló đầu ra xem.

Vu Triết chú ý tới, kéo Khang Cảnh ra ngoài khu dạy học, cau mày, trong lòng có chút hoảng: “Sao cậu biết điểm của Vu Nam Yên? Cô ta cố ý nói với cậu?”

Khang Cảnh không ngờ lúc này mà Vu Triết còn nghi ngờ mình, lần đầu tiên cảm thấy Vu Triết và Vu Uy có điểm giống nhau——cả hai đều đa nghi.

Trong lòng như bị mắc gai, hắn nén giọng nói: “Tôi thấy trên diễn đàn trường. Tìm cậu cũng là vì chuyện này, cụ thể thế nào thì tự lên diễn đàn trường mà xem, đại hội khen thưởng sắp bắt đầu rồi, tôi về trước đây.”

Khang Cảnh không đợi Vu Triết đáp lại, quay người vội vã rời đi.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Vu Triết hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Hắn nhìn theo bóng Khang Cảnh quay về lớp, lấy ra điện thoại của mình mở diễn đàn trường.

Bài đăng nằm ngay đầu trang, căn bản không cần tìm.

Vu Triết xem hết ba bài viết, sắc mặt càng lúc càng đen.

“Vu Nam Yên” được điểm tối đa, “Sầm Thanh Thu” kém 1 điểm là tròn điểm, bảng điểm mới công bố chưa bao lâu, fan cp của hai người đã xếp hàng hơn 5000.

Ánh mắt Vu Triết u ám, hắn cất điện thoại, lập tức quyết định đi tìm “Sầm Thanh Thu”.

Đúng như mọi người nói, “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” bất kể là nhan sắc hay thành tích học tập đều quá xứng đôi, nếu muốn có được “Sầm Thanh Thu”, hắn nhất định phải ra tay trước “Vu Nam Yên”, không thể để “Sầm Thanh Thu” phát hiện ra điểm tốt của “Vu Nam Yên”.

Năm nhất và năm hai không học chung một tòa nhà, Vu Triết xuống thang máy, nhanh chóng bước tới tòa nhà bên cạnh, đi thang máy lên trước lớp “Sầm Thanh Thu”.

Tình hình bên này cũng giống bên Giang Tuyết Niên, học sinh chuyên ngành thưởng thức nghệ thuật sau giờ học cũng vây quanh Thời Thanh Phạn, nhưng Thời Thanh Phạn dường như không nhìn thấy đám người này, một câu cũng không đáp, khiến bọn họ vô cùng lúng túng.

Cốc Á Duy lúc này bắt đầu giả vờ làm người tốt, giả bộ giải thích thay “Sầm Thanh Thu”, thực tế là càng làm sâu thêm ấn tượng trong lòng mọi người rằng “Sầm Thanh Thu” lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lần này lại chẳng có ai vì sự lạnh nhạt của “Sầm Thanh Thu” mà tức giận.

Ban đầu họ ghen tị với “Sầm Thanh Thu” là vì tưởng rằng nàng chỉ có nhan sắc, giờ người ta tài sắc vẹn toàn, bọn họ có muốn ganh cũng ganh không nổi, chỉ còn lại sự khâm phục.

Đám người vây quanh Thời Thanh Phạn không được nàng đáp lại, đành phải rời đi, Cốc Á Duy nhân cơ hội nói: “Thanh Thu, bọn họ vì thích cậu nên mới đến bắt chuyện, vừa nãy cậu lạnh lùng quá rồi.”

Thời Thanh Phạn không để ý đến hắn, hắn càng nói càng hăng, mở miệng là “Vu Nam Yên”, ngậm miệng cũng “Vu Nam Yên”, như thể giá trị tồn tại của cô chỉ là vì vị hôn thê “Vu Nam Yên”.

“Không có ai ở đây, cậu không cần phải diễn.” Thời Thanh Phạn lạnh nhạt lên tiếng.

Cốc Á Duy nghe câu đó liền sững người một chút, rồi như con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân xù lông: “Sầm Thanh Thu, sao cậu lại nói tôi giả vờ? Tôi giả vờ lúc nào? Tôi là đang quan tâm cậu! Nếu cậu không phải là vị hôn thê của Nam Yên, tôi còn lười chẳng thèm để ý đến cậu!”

Giọng Cốc Á Duy không nhỏ, trong lớp ngay từ câu đầu tiên hắn nói đã im bặt, những lời sau vừa hay lọt vào tai Giang Tuyết Niên vừa đến cửa lớp.

“Cốc Á Duy, cậu đang uy hiếp ai vậy?” Giang Tuyết Niên bước tới, đứng chắn trước mặt Cốc Á Duy, vẻ mặt không vui.

Trong mắt Cốc Á Duy thoáng hiện lên vẻ bối rối kinh ngạc, rất nhanh đã điều chỉnh lại nét mặt, đứng lên nói: “Nam Yên, sao cậu lại đến đây? Là đến tìm Thanh Thu đúng không, vừa nãy tôi chỉ đang đùa với Thanh Thu thôi mà.”

Nói xong sợ “Vu Nam Yên” không cho mình chút thể diện, dứt khoát vòng qua người nàng bước ra ngoài: “Tôi đi vệ sinh một lát, cậu ngồi chỗ tôi nói chuyện với Thanh Thu đi.”

Cốc Á Duy hiểu rõ tính cách “Vu Nam Yên”, bước chân vội vã, rất nhanh đã biến khỏi tầm mắt nàng.

Hai tiểu lữ được khen là xứng đôi nhất trong bài đăng giờ ngồi cạnh nhau, không ít người len lén liếc sang bên này.

Thậm chí còn có người lén chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường.

Giang Tuyết Niên chống cằm nhìn Thời Thanh Phạn với gương mặt lạnh nhạt, thân người nghiêng sát lại gần nàng, nói: “Bảo bối, bọn họ nói tôi với cậu rất xứng đôi, cậu thấy sao?”

Giang Tuyết Niên cố ý hạ thấp giọng, âm thanh hơi khàn khàn, lướt qua màng tai Thời Thanh Phạn, vành tai trắng nõn của cô không kìm được mà đỏ ửng.

Giang Tuyết Niên hứng thú nhìn vành tai Thời Thanh Phạn, không nhận được phản ứng cũng chẳng giận, ngược lại nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.

Đầu ngón tay thon trắng khẽ móc lấy cằm Thời Thanh Phạn, hơi dùng sức, ép mặt nàng quay về phía mình, Giang Tuyết Niên ghé lại gần hôn một cái, con ngươi đen thẳm nhìn thẳng vào mắt Thời Thanh Phạn, nói: “Thanh Thanh, tôi đồng ý với bọn họ, hai chúng ta sinh ra là để ở bên nhau, cậu vốn là người của tôi, cho nên, đừng có nghĩ đến chuyện trốn nữa, biết chưa?”

Giang Tuyết Niên vừa nói, ánh mắt liền trầm xuống, Thời Thanh Phạn nhìn thấy rõ ràng, cơ thể theo bản năng khẽ run lên.

Giang Tuyết Niên quay lưng lại với cả lớp, đám học sinh đang chụp ảnh quay video cùng theo dõi sát sao hai người liền bịt miệng, tim đập thình thịch, bọn họ chỉ thấy hai người thân mật dựa sát vào nhau, rõ ràng là có một nụ hôn, còn việc “Sầm Thanh Thu” run rẩy vì sợ, bọn họ lại tưởng là cái run nhẹ vì xấu hổ, một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi thôi mà trong đầu bọn họ đã chạy đến mười tám bộ phim rồi.

Chiếm được đủ lợi, Giang Tuyết Niên cuối cùng cũng buông tha Thời Thanh Phạn, đứng dậy quay người lại, đối diện với một loạt ánh mắt phấn khích.

Nụ cười mang theo chút tà khí nơi khóe môi Giang Tuyết Niên còn chưa tan đi, điều đó khiến mọi người càng thêm chắc chắn hai người vừa rồi đã tình tứ ngay trước mặt bọn họ, biểu cảm trên mặt đám học sinh ngày càng mờ ám.

Giang Tuyết Niên chẳng ngại gì ánh mắt của bọn họ, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, cô ra hiệu “im lặng”, đợi lớp học yên tĩnh lại mới lên tiếng: “Tôi tên Vu Nam Yên, Sầm Thanh Thu là vị hôn thê của tôi. Tính cách Thanh Thanh hơi ngại ngùng, không thích nói chuyện, mong mọi người giúp tôi trông chừng cậu ấy một chút, nếu có ai bắt nạt cậu ấy, đến chuyên ngành tài chính tìm tôi, tôi nợ cậu một ân tình.”

Nghe xong lời “Vu Nam Yên” nói, không ít người phấn khích nhìn nhau: “Người của Vu Nam Yên, tôi cảm thấy có thể!”

“Tôi cũng thấy được!”

Một đám người vỗ ngực cam đoan sẽ giúp nàng trông nom “Sầm Thanh Thu”, Giang Tuyết Niên gật đầu, mãn nguyện rời đi.

Khi Vu Triết đến trước cửa lớp của “Sầm Thanh Thu”, tâm trạng của đám học sinh trong lớp vừa mới ổn định lại.

Hắn nhìn thấy bóng dáng “Sầm Thanh Thu” qua đám người, trong lòng khẽ động, quay sang nói với người ngồi hàng đầu gần cửa: “Bạn học, có thể giúp mình gọi bạn Sầm Thanh Thu một chút được không? Mình có chuyện muốn tìm cô ấy.”

Nghe thấy có người tìm “Sầm Thanh Thu”, không chỉ học sinh bị Vu Triết bắt chuyện ngẩng đầu lên, mấy hàng ghế phía trước lập tức cũng cảnh giác nhìn về phía Vu Triết.

Đến khi nhìn rõ mặt Vu Triết, bọn họ sững lại, cau mày, không hiểu ra sao.

Lúc này Vu Triết đến tìm “Sầm Thanh Thu” làm gì?

Hắn và “Vu Nam Yên” quan hệ chẳng tốt, mà “Sầm Thanh Thu” lại là vị hôn thê của “Vu Nam Yên”, chẳng lẽ Vu Triết đến để bắt nạt “Sầm Thanh Thu”?

Nói thì nói Vu Triết nho nhã lễ độ, ôn hòa phong độ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, ai mà biết trong lòng Vu Triết đang nghĩ gì, có thật sự giống vẻ ngoài trong sáng phong nhã ấy không.

Lần đầu tiên Vu Triết bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như nhìn “kẻ xấu”, hắn hơi sững sờ.

“Bạn học, có thể giúp mình gọi Sầm Thanh Thu một chút được không?” Vu Triết lại lặp lại một lần.

Học sinh ngồi hàng đầu hỏi: “Bạn tìm Sầm Thanh Thu có chuyện gì?”

Vu Triết trong lòng không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, mỉm cười nói: “Chút chuyện riêng.”

“Chuyện riêng?” Học sinh kia trợn tròn mắt, càng thêm nghi ngờ mục đích Vu Triết đến tìm “Sầm Thanh Thu”, “Tôi nhớ rõ Sầm Thanh Thu là vị hôn thê của em gái cậu mà, hai người có chuyện riêng gì được chứ?”

Vu Triết mặt cứng đờ, ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Không tiện nói.”

“Vậy thì xin lỗi, tôi không thể giúp cậu gọi cô ấy.” Học sinh kia quay người lại, không thèm để ý đến Vu Triết.

Vu Triết muốn nhờ người khác giúp, ai ngờ nhìn đến ai, người đó cũng lập tức quay mặt đi, không chịu đối diện ánh mắt với hắn.

Thể diện của Vu Triết ở đây mất sạch, muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu cứ thế bỏ đi thì càng mất mặt hơn.

Thấy thời gian nghỉ giữa giờ 20 phút sắp hết, vậy mà đến một ánh mắt của “Sầm Thanh Thu” hắn cũng chưa nhận được, dù không muốn đi cũng phải đi rồi.

“Triết ca!”

Cốc Á Duy vừa đi vệ sinh về, thấy Vu Triết đứng ở cửa lớp thì vui mừng gọi một tiếng, chạy lại hỏi: “Triết ca, anh đến tìm Thanh Thu à?”

Vu Triết âm thầm thở phào một hơi, Cốc Á Duy ít ra còn có thể giúp hắn gọi “Sầm Thanh Thu” ra nói chuyện, giữ được thể diện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...