[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 129



Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, ăn sáng xong, bốn người Giang Tuyết Niên cùng ngồi xe đến đại học Môn Tân lấy bảng điểm, tiện thể tham gia đại hội tuyên dương.

Vu Triết bị tộc trưởng gia tộc Carpenter của cậu hắn gọi đi với lý do riêng, chỉ có thể xin nghỉ, nhờ Khang Cảnh lấy giúp bảng điểm.

“Không biết lần này thi được hạng bao nhiêu, mẹ em nói rồi, thứ hạng càng cao, tiền tiêu vặt kỳ nghỉ càng nhiều.” Cốc Á Duy nói.

Khang Cảnh quay đầu liếc hắn một cái, nói: “Em thi thế nào cũng được, cùng lắm là tiền tiêu vặt ít đi chút. Còn anh thì khác, ba anh nói nếu không lọt vào top 10, kỳ nghỉ sẽ tống anh vào quân đội.”

“Chà, cậu mợ anh đúng là nỡ lòng thật.”

“Nam Yên thì tốt rồi, mới về nhà, thi thế nào cũng không sao, đại cữu chắc chắn sẽ không phạt cô ấy.” Cốc Á Duy nói đầy ngưỡng mộ.

Giang Tuyết Niên nghịch ngón tay Thời Thanh Phạn, lười biếng nói: “Có ngưỡng mộ không? Thanh Thanh nhà tôi thi thế nào cũng được, miễn là vui, mà vui thì sẽ thích tặng quà cho cô ấy. Thanh Thanh, đúng không?”

Thời Thanh Phạn liếc nàng một cái, đôi mắt nâu nhạt ngập vẻ lạnh lùng, Giang Tuyết Niên chẳng những không bị dọa, ngược lại còn hứng thú dâng lên, ghé sát lại định hôn Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn giơ tay che miệng nàng lại, giữa hàng mày thanh tú thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, lạnh nhạt nói: “Không được.”

“Sao lại không được?” Giang Tuyết Niên kéo tay nàng xuống, hỏi.

Thời Thanh Phạn không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn ra sau lưng nàng.

Giang Tuyết Niên quay đầu nhìn, thấy Khang Cảnh đang trừng mắt nhìn mình, còn Cốc Á Duy che miệng, mắt mở to tròn xoe, đầy vẻ phấn khích.

“...Đẹp lắm sao?” Giang Tuyết Niên đè nén lửa giận hỏi.

Không có hai bóng đèn này, cô đã sớm hôn được mỹ nhân nhỏ của mình rồi.

“Đẹp.” Khang Cảnh vừa nói xong, bị ánh mắt đe dọa của Giang Tuyết Niên nhìn sang, đành bực bội quay mặt đi.

Cốc Á Duy đổi từ che miệng sang che mắt.

Không còn hai cái bóng đèn phiền phức làm phiền, Giang Tuyết Niên thuận lợi hôn được Thời Thanh Phạn.

Lúc đến trường, đôi môi Thời Thanh Phạn hơi sưng, từ màu hồng nhạt biến thành đỏ nhạt, cả người mang theo vẻ yêu kiều pha chút diễm lệ giữa nét thanh lạnh.

Khang Cảnh nhìn mà tim “thình thịch thình thịch” như đánh trống, tuy hắn thích gương mặt Thời Thanh Phạn, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy kích động đến thế.

Giang Tuyết Niên bước sang phía bên kia, chắn tầm mắt đang nhìn Thời Thanh Phạn của Khang Cảnh, cong môi nói: “Xin lỗi nhé, đẹp cỡ nào cũng là người của tôi rồi.”

Khang Cảnh tức giận xoay người bỏ đi.
Cốc Á Duy không cùng đường với Khang Cảnh, do dự liếc nhìn Giang Tuyết Niên: “Nam Yên, cùng Thanh Thu đi chung…”
“Không cần.” Ánh mắt Thời Thanh Phạn lạnh như tuyết liếc Cốc Á Duy một cái, thấp giọng nói.

Giang Tuyết Niên nhíu mày, nhìn về phía Cốc Á Duy: “Cậu chọc đến Thanh Thanh nhà tôi? Bình thường cô ấy sẽ không từ chối thiện ý của người khác, trừ phi ai đó có tâm tư riêng.”

Sắc mặt Cốc Á Duy lập tức thay đổi, vẻ mặt ủy khuất, sắp khóc đến nơi: “Nam Yên, sao cậu có thể nghi ngờ tôi, tôi tuy quan hệ với Triết ca rất tốt, nhưng cũng rất thích cậu mà, Thanh Thu là vị hôn thê của cậu, lại học cùng lớp, muốn chăm sóc cậu ấy chút, sao có thể có tâm tư không tốt với cậu ấy được…”

Với tư cách là một Omega nam, Cốc Á Duy có đủ khí chất mềm yếu nên có, bộ dáng sắp khóc trông cũng có chút khiến người ta thương xót.

Chỉ tiếc Giang Tuyết Niên là “kẻ mù”, chỉ nhận mỗi sắc đẹp của Thời Thanh Phạn, những người khác dù có đẹp đến đâu cũng chẳng liên quan đến cô.

Cốc Á Duy chỉ có thể quay mặt về phía “Sầm Thanh Thu”, hy vọng nàng có thể bỏ qua hiềm khích trước đây.

Trước kia hắn là người khởi xướng cô lập “Sầm Thanh Thu”, mà “Sầm Thanh Thu” chưa từng nói gì với “Vu Nam Yên”, sao hôm nay lại bỗng thay đổi?

Thời Thanh Phạn lần này đến nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp nhấc chân đi vào trong.

Giang Tuyết Niên liếc Cốc Á Duy bằng ánh mắt cảnh cáo, lập tức đuổi theo.

Cốc Á Duy nhìn bóng lưng hai người, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Vu Nam Yên” vẫn là tính khí như vậy, còn “Sầm Thanh Thu” thì đột nhiên thay đổi thái độ, cho nên người hắn không giận là “Vu Nam Yên”, mà chỉ hận “Sầm Thanh Thu”.

Chờ hai người đi xa, Cốc Á Duy cúi đầu gửi một tin nhắn cho Vu Triết.

Cốc Á Duy: Sầm Thanh Thu bắt đầu mềm lòng với Vu Nam Yên, Triết ca, anh tốt nhất mau ra tay, nếu không đợi đến lúc Sầm Thanh Thu yêu Vu Nam Yên thật rồi thì không kịp đâu.

Vu Triết chắc cũng không có chuyện gì lớn, trả lời rất nhanh.

Vu Triết: Không cần lo.

Vu Triết xưa nay luôn nói được làm được, Cốc Á Duy nhìn thấy tin nhắn hồi đáp của hắn, trái tim treo lơ lửng cũng nhẹ nhàng hạ xuống.

Cốc Á Duy: Triết ca, có chuyện gì cần em giúp thì cứ nói, nhất định em sẽ làm thật tốt cho anh.

Nhân cơ hội biểu lộ lòng trung thành, tâm trạng Cốc Á Duy nhanh chóng khôi phục như ban đầu, bước về phía phòng học chuyên ngành thưởng thức nghệ thuật.

Thời gian họ đến cũng không tính là sớm, Cốc Á Duy lại còn nấn ná vài phút, có thể nói là chen đúng lúc vào lớp.

Chủ nhiệm lớp bọn họ là một Beta trung niên, để một chòm râu rậm dưới cằm, trông có vẻ phóng khoáng bất kham, học sinh sau lưng thường gọi lén ông bằng biệt danh “lão râu xồm”.

Cốc Á Duy vừa bước vào cửa, chuông vào học vang lên.

Lão râu xồm đứng trên bục liếc hắn một cái: “Lấy bảng điểm mà cũng lề mề, chắc em cũng biết mình thi tệ đến mức nào nên không dám đến lấy đúng không.”

Trong lớp có người cười, Cốc Á Duy tức đến mặt đỏ bừng, nói: “Dù có thi tệ cũng còn hơn cái đứa học sinh chuyển trường!”

Cốc Á Duy nói xong, chờ bị lão râu xồm phê bình, nhưng ngẩng đầu lại thấy gương mặt ông chẳng hề tức giận, ngược lại còn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

“Lát nữa sẽ công bố điểm, em về chỗ trước đi.” Lão râu xồm nói với giọng điệu ôn hòa.

Cốc Á Duy: “……” Lão sư như vậy khiến người ta thấy hơi không quen.

Cốc Á Duy rùng mình nổi da gà trên cánh tay, đi về chỗ ngồi của mình, trước khi ngồi còn trừng mắt với “Sầm Thanh Thu” đang nhìn hắn, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, lần này chắc chắn cậu đội sổ, người không có tư cách cười người khác nhất chính là cậu.”

Thời Thanh Phạn khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Biểu cảm đó khiến Cốc Á Duy trong lòng không yên, ngồi xuống rồi vẫn nhíu mày suy nghĩ: Thời Thanh Phạn thế mà lại cười, là đang cười nhạo mình đội sổ sao? Nàng có gì mà buồn cười?

Trên bục giảng, giáo viên râu xồm cầm bảng điểm, mặt mũi không vui: “Thành tích lần này rất không lý tưởng, hơn một nửa các em đều kém hơn kỳ trước, số người tiến bộ rõ ràng thì gần như không có, rất rõ ràng, tâm trí các em không đặt ở việc học, suốt ngày ôm điện thoại xem mấy tin bát quái vô dụng trên diễn đàn trường, không học được tri thức, đầu óc chỉ chứa mấy thứ linh tinh!”

Lão râu xồm càng nói càng tức, trút hết mười phút cảm xúc tiếc rèn sắt không thành thép, mới vào chủ đề chính. “Các em lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi tên mình.”

Bọn học sinh lấy ra giấy bút chuẩn bị tốt, chờ độc đến tên mình

Cốc Á Duy cố tình thì thầm bên cạnh: “Đội sổ, bàn cùng đội sổ!”

“Thứ 68, Từ Nghi Sơn, chỉ thi hai môn, các môn còn lại không tham gia vì lý do cá nhân, tổng điểm 168.”

Cốc Á Duy: “Không đội sổ sao, vậy thì là áp chót. Bàn cùng áp chót~”

Nhưng hắn chưa kịp đắc ý được hai giây, lão râu xồm đọc tiếp: “Thứ 67, Cốc Á Duy, tổng điểm 329.”

Hắn đang định thốt ra liền nghẹn lại trong cổ họng, Cốc Á Duy không thể tin nổi nhìn Thời Thanh Phạn: “Cậu thế mà thi tốt hơn tôi?”

Thời Thanh Phạn bắt chước Giang Tuyết Niên, dùng ngón tay trắng nõn xoay bút, nhàn nhạt nói: “Áp chót.”

Cốc Á Duy lập tức mặt đỏ bừng, tức đến phát điên.

Rõ ràng là mình dùng lời chế nhạo nàng, kết quả lại bị phản chế giễu.

Trên bục giảng, lão râu xồm đứng xa, không nghe rõ cuộc đối thoại giữa họ, ngẩng đầu lên lại vừa vặn thấy Cốc Á Duy mặt đỏ bừng, nói: “Biết xấu hổ rồi sao? Tổng cộng tám môn, trượt mất sáu môn, thật không hiểu lúc trước làm sao mà em thi đậu vào đại học Môn Tân, về nghĩ kỹ chuyện thi lại đi!”

Nói xong Cốc Á Duy, lão râu xồm tiếp tục đọc bảng thành tích.

Cốc Á Duy nén giận chờ kết quả của “Sầm Thanh Thu”, nhưng đến top 10, vẫn chưa nghe thấy cái tên “Sầm Thanh Thu”.

Khi đọc đến top 5, Cốc Á Duy cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu không phải đã nói với lão sư là xin rút điểm rồi sao! Sầm Thanh Thu, cậu thật là tâm cơ, Nam Yên sao có thể thích một Omega nhiều tâm cơ như cậu được chứ!”

Thời Thanh Phạn không đáp lại.

“Thứ hai, Ngô Nguyệt Lung, tổng điểm 689...”

Cốc Á Duy: “Sầm Thanh Thu, cậu đừng có giả vờ...”

Lão râu xồm: “Thứ nhất, Sầm Thanh Thu, tổng điểm 799.”

Mọi người đều tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía “Sầm Thanh Thu”.

Cốc Á Duy trừng to mắt: “Lão sư, ngài không đọc nhầm tên đấy chứ, Sầm Thanh Thu chỉ mới chuyển trường mấy ngày, sao có thể đứng nhất được!”

Không chỉ đứng nhất, tám môn chỉ mất đúng 1 điểm, có gian lận cũng không đến mức này.

Lão râu xồm bực mình liếc hắn một cái: “Em cũng biết Sầm Thanh Thu là chuyển trường mà, người ta chẳng lẽ không thể học giỏi sẵn từ trường cũ sao? Thay vì nghi ngờ thành tích của người khác, không bằng tự hỏi tại sao mình lại thi tệ như vậy đi!”

Sắc mặt Cốc Á Duy xanh mét.

Chương trước Chương tiếp
Loading...