[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 126



Giỡn đủ với Từ Nhạc Sâm, Giang Tuyết Niên thu dọn cặp sách, cùng Thời Thanh Phạn trở về trang viên gia tộc Vu thị để gặp Vu Uy.

Vu Uy thấy hai người cùng nhau đi vào, ánh mắt quét qua tay “Vu Nam Yên” đang nắm chặt tay “Sầm Thanh Thu”, cuối cùng cũng không bảo “Sầm Thanh Thu” ra ngoài.

“Ba, ba tìm con có việc?” Giang Tuyết Niên đi đến trước mặt Vu Uy.

Vu Uy giơ tay chỉ ghế sofa đối diện: “Ngồi xuống rồi nói.” Ngữ khí mang theo vài phần ôn hòa.

Giang Tuyết Niên liếc ông một cái đầy nghi hoặc, kéo Thời Thanh Phạn cùng ngồi xuống.

Vu Uy chờ hai người ngồi vững, cầm ly trà trên bàn trà, chậm rãi nhấp một ngụm, đặt ly xuống, làm ra vẻ trầm ngâm.

Giang Tuyết Niên sốt ruột chờ, nhịn không được mở miệng: “Ba, con với Thanh Thanh còn có việc, ba tìm con rốt cuộc có chuyện gì a?”

Vu Uy nghe vậy cười, tựa người ra sau, lưng dựa vào ghế sofa, dáng vẻ ung dung tự đắc: “Chút định lực cũng không có, giả vờ được lâu như vậy làm gì?”

Giang Tuyết Niên không hiểu: “Con giả vờ cái gì?” Nếu không phải Vu Địch đã nói trước nguyên nhân, Giang Tuyết Niên nhất định sẽ hoài nghi trong chớp mắt chuyện cô làm nội ứng đã bị bại lộ.

Vu Uy: “Con quên rồi sao, trước khi đi Nam Hướng Quốc với mẹ con, Vu Địch từng là người bên cạnh ba.”

“Nói đi, sao từ sau cấp hai lại không chịu học hành tử tế?”

Giang Tuyết Niên ánh mắt lảng tránh, nhất định không chịu nhìn thẳng vào Vu Uy: “Không học được thì không học, đâu có gì mà nói.”

Vu Uy cười: “Không muốn nói liền không nói. Ba đã gọi điện cho hiệu trưởng của các con, nghe nói 5 ngày nữa thi cuối kỳ, con tính thi được bao nhiêu điểm?”

“Nói nghiêm túc, ba hy vọng con thi nghiêm túc một lần.” Nét mặt Vu Uy trở nên nghiêm túc.

Giang Tuyết Niên mím môi, cuối cùng cũng thu lại dáng vẻ muốn né tránh, nhìn về phía Vu Uy: “Vậy ba muốn con thi được bao nhiêu điểm?”

Câu hỏi khiến Vu Uy hơi sững lại, nói: “Ba bảo con thi bao nhiêu điểm là con thi được bấy nhiêu? Vậy thì thi cho ba điểm tuyệt đối thử xem.”

“Được thôi.” Giang Tuyết Niên kéo Thời Thanh Phạn đứng dậy, “Ba, tụi con đi đây.”

“Khoan đã.” Vu Uy gọi nàng lại, “Gì mà đi? Ba có cho con đi sao?”

Giang Tuyết Niên đáp với giọng đầy lý lẽ: “Ba gọi con tới là để con thi điểm tuyệt đối, con đã đồng ý rồi, vậy còn ở lại làm gì?”

Nói xong, cô cùng Thời Thanh Phạn quay người rời khỏi thư phòng.

“Rắc.” Nghe tiếng cửa đóng lại, Vu Uy hồi thần, trừng mắt nhìn không khí một lúc, đột nhiên cười rộ lên: “Ha ha, đúng là ngông cuồng, không hổ là con gái Vu Uy ta.”

Cuộc họp bí mật giữa đặc phái viên đế quốc và thủ lĩnh Cáp Tân Tư– Pengeno được định vào ba ngày sau, bốn gia tộc lớn đều sẽ tham dự.

Thông thường một cuộc đàm phán giữa hai bên sẽ tốn rất nhiều thời gian để cò kè mặc cả, ngắn thì mười ngày, dài thì nửa tháng, Giang Tuyết Niên phải giành được sự tín nhiệm của Vu Uy trước khi hội đàm thành công thì mới có cơ hội phá hoại cuộc họp lần này.

Tối thứ Sáu, đến giờ cơm tối, những người ở khu nhà chính đều đã trở về, hiếm khi tụ tập đông đủ cùng ăn một bữa.

Ngay cả Vu Triết ở tại khu chính cũng bị Cốc Á Duy gọi qua.

Quanh bàn tròn lần lượt ngồi, Vu Triết, Diệp Nam, Cốc Áo Duy, Khang Cảnh, Giang Tuyết Niên, Thời Thanh Phạn, Cốc Á Duy.

Vu Triết ngồi đối diện với Thời Thanh Phạn, vừa ngồi xuống đã không ngừng ngẩng đầu liếc nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thâm tình.

Thời Thanh Phạn mặt không biểu cảm, từ đầu đến cuối không thèm liếc Vu Triết một cái.

Món ăn được dọn lên, người hầu lui xuống, Giang Tuyết Niên cầm đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa đến bên môi Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn dường như đã quen, mặt không cảm xúc, định mở miệng ăn.

“Thanh Thanh, tôi muốn ăn đậu đũa.” Giang Tuyết Niên liếc nhìn món đậu đũa xào thịt trên bàn, ngụ ý rõ ràng.

Thời Thanh Phạn mím môi, nhẫn nại gắp một miếng đậu đũa, định đặt vào bát Giang Tuyết Niên, nhưng trước khi cô kịp buông đũa, cổ tay đã bị Giang Tuyết Niên nắm lấy, đành phải phối hợp với động tác của nàng, bất đắc dĩ đưa đậu đũa thẳng đến miệng nàng.

“Ngon thật, Thanh Thanh gắp đúng là ngon nhất.” Giang Tuyết Niên nuốt đậu xong, nở nụ cười tươi rói nói.

“…...” Thời Thanh Phạn cúi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến nàng.

Giang Tuyết Niên ngẩng đầu liếc nhìn những người khác, rõ ràng không phải lần đầu bọn họ thấy cảnh này, vậy mà ai nấy đều ngẩn ra, như thể đang tận mắt chứng kiến điều gì không thể diễn tả thành lời.

Đặc biệt là Vu Triết, không chỉ dùng ánh mắt chỉ trích, mà còn lên tiếng.

“Nam Yên, khi có người khác ở đây, vẫn là đừng như thế thì hơn.” Vu Triết ôn hòa nói.

Giang Tuyết Niên nhìn thẳng đôi mắt hắn: “Sao? Có gì không tốt? Tôi thấy rất ổn a.”

Vu Triết bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại cảm thấy như bị nhìn thấu, nhíu mày nói: “Thanh Thu rõ ràng không tình nguyện, cô ấy là vị hôn thê của em, em nên tôn trọng cô ấy.”

“Ha!” Giang Tuyết Niên như nghe được chuyện buồn cười, “Anh hai, anh cũng biết Thanh Thanh là vị hôn thê của tôi mà, vậy làm ơn nói xem có ông anh nào lại nhìn em dâu tương lai mình bằng ánh mắt thâm tình như vậy không?”

Nói xong liền lạnh mặt: “Bình thường người ăn cơm ở khu chính đột nhiên ghé qua chỗ chúng tôi, ăn cơm thì không nhìn đồ ăn mà cứ nhìn em dâu tương lai, anh hai, anh nói xem nếu người trong trường biết ‘nam thần’ trong lòng bọn họ là người như vậy, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Vu Triết khẽ biến, “Nam Yên, em hiểu lầm. Nếu em không hoan nghênh anh, anh không ăn ở đây nữa là được, nhưng đừng bôi nhọ anh có kiểu suy nghĩ đó với Thanh Thu.”

Vu Triết buông đũa đứng lên, Cốc Á Duy không biết có nên ngăn lại hay không, Diệp Nam cũng đứng lên theo, đi tới kéo Vu Triết lại: “A Triết, Nam Yên, đều là người một nhà, có hiểu lầm thì nói ra cho rõ, đừng để tổn thương tình cảm.”

Cô là người lớn tuổi nhất trong đám, quan hệ với Vu Triết cũng không tệ, Vu Triết nể mặt cô mấy phần, bị cô ấn ngồi trở lại.

Giang Tuyết Niên “hừ” một tiếng, không nói gì.

Mấy người tiếp tục ăn, chỉ là không ai nhìn “Sầm Thanh Thu”, sợ “Vu Nam Yên” lại phát bệnh cắn người loạn xạ.

Ăn được một nửa, trong nhà ăn yên tĩnh vang lên giọng Cốc Áo Duy: “Á Duy, bài kiểm tra thứ tư tuần sau em chuẩn bị thế nào rồi?”

Cốc Á Duy nhăn mũi: “Anh, anh đừng nhắc đến kiểm tra nữa. Haizz, anh còn không biết em sao, qua được là tốt lắm rồi. Nếu em bị trượt, anh đừng có mách ba mẹ đấy.”

Diệp Nam: “Nam Yên và Thanh Thu mới nhập học được mấy hôm, chắc không phải tham gia kỳ thi lần này đâu nhỉ.”

Giang Tuyết Niên lười biếng ngẩng mắt, “Ừm, đương nhiên phải thi rồi, tôi còn cá cược với bạn cùng bàn, không thi là chó con.”

Cốc Á Duy kinh ngạc: “Bạn cùng bàn của cậu là ai?”

“Một Alpha ghét đời, trong mắt không chứa nổi hạt bụi, cảm thấy tôi là nhờ quan hệ mới vào được trường, ngày nào cũng gây chuyện, cũng thú vị.”

Giang Tuyết Niên vừa nói xong, Thời Thanh Phạn liếc nàng một cái, thấy nụ cười không mấy để tâm trên mặt nàng, lại dời mắt đi.

Giang Tuyết Niên lại như thể bắt được nhược điểm của nàng, hưng phấn nói: “Thanh Thanh, vừa nãy cậu nhìn tôi, có phải là đang ghen không? Vì tôi nói người khác thú vị?”

Ngón tay Thời Thanh Phạn cầm đũa hơi trắng bệch: “Không có.”

Giọng lạnh lùng cũng không che nổi vành tai hơi đỏ giữa tóc mai.

Vu Triết ngồi đối diện thấy rõ mồn một, sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần.

Ban đầu hắn còn nghĩ “Sầm Thanh Thu” không thích “Vu Nam Yên”, hắn có thể từ từ tiếp cận, ai ngờ “Sầm Thanh Thu” lại dao động nhanh đến vậy.

Giang Tuyết Niên nắm cằm Thời Thanh Phạn, xoay mặt nàng sang đối diện với mình, thấy tai nàng đỏ bừng, mắt sáng lên: “Còn nói không ghen, để tôi thử xem, miệng của Thanh Thanh có cứng thật không.”

Nói xong liền ghé lại hôn lên môi Thời Thanh Phạn một cái, hôn xong còn như hồi vị: “Vừa rồi quá nhanh, không cảm nhận được gì, làm lại lần nữa.”

Năm người đối diện: “……”

Ăn một vố cẩu lương, tê rần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...