[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 125
Vu Địch nhanh chóng sắp xếp xong danh sách phản bội giao cho Vu Uy, mỗi người đều có bằng chứng rõ ràng, chứng minh họ có liên hệ với Vu Triết và gia tộc Carpenter.Vu Uy xem xong vô cùng tức giận.Sau cơn giận, Vu Uy nói với Vu Địch: “Từ hôm nay theo bên cạnh tôi, ra tay từ Vu Mãn trước, ngang hàng với cậu ta, đám người này dần dần điều đi, không thể đánh rắn động cỏ.”Vu Địch đáp: “Vâng, tộc trưởng.”Vu Uy nhìn gương mặt luôn ôn hòa của Vu Địch, cảm thấy rất đáng tin, “Vu Địch, cậu thấy bọn họ muốn làm gì? Ngoài trận ốm nặng lần trước, sức khỏe của tôi vốn rất tốt, bọn họ lại vội vã đầu quân về phía Vu Triết, là sợ tôi phát hiện gì sao?”Vu Địch nói: “Tộc trưởng, nếu ngài hỏi tôi, phu nhân Amelia Carpenter và thiếu gia Vu Triết mua chuộc nhiều người bên ngài như vậy, chắc chắn là có mục đích lớn.”“Nếu ngài xâm phạm lợi ích của bọn họ quá nhiều, bọn họ có thể dùng những người này làm bất cứ chuyện gì với ngài.”Vu Uy cảm thấy lạnh sống lưng: “Bọn họ, bọn họ còn muốn giết tôi để sớm lên thay thế?”Lần này Vu Địch không nói gì.Vu Uy càng nghĩ càng thấy sợ.“Việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của tôi đều do Vu Mãn lo liệu, nếu cậu ta muốn ra tay, dễ như trở bàn tay…” Thân hình cao lớn của Vu Uy không kiềm được mà khẽ run.Ông đang sợ.Vu Địch nói: “Tộc trưởng, ngài vẫn còn Nam Yên tiểu thư, cô ấy rất kính trọng ngài.”Nghe đến cái tên Vu Nam Yên, sắc mặt Vu Uy dịu lại đôi chút: “Nam Yên… Tôi biết… Nếu con bé có thể ưu tú như Vu Triết thì tốt biết bao.” Vu Uy thở dài nói.Trên mặt dịu dàng của Vu Địch nở nụ cười: “Sao ngài biết Nam Yên tiểu thư không phải đang giấu tài?”“Ý cậu là gì? Chẳng lẽ…” Tim Vu Uy bắt đầu đập thình thịch.Vu Địch nói: “Trước tuổi dậy thì, Nam Yên tiểu thư thể hiện năng lực học tập và giao tiếp rất tốt, sau đó phu nhân Nam Nguyệt nói cho cô ấy biết thân thế, cô ấy biết ngài là cha ruột rồi mới bắt đầu trốn học, đánh nhau, uống rượu, ỷ thế hiếp người, nhưng tôi biết bản tính cô ấy vốn không xấu, có lẽ những hành động đó chỉ là để gây chú ý với ngài.”Sau khi trò chuyện với Vu Địch xong, không hiểu sao Vu Uy lại bắt đầu có thêm vài phần mong chờ đối với “Vu Nam Yên”.So với Vi Triết mang một nửa dòng máu gia tộc Carpenter, thì dòng máu của “Vu Nam Yên” lại thuần khiết hơn, càng khiến ông yêu thích.…... Giang Tuyết Niên ở đại học Môn Tân đã học được mấy buổi, bề ngoài vẫn là bộ dạng lêu lổng, chẳng ra dáng gì, nhưng thật ra đã gần như nắm vững hết các môn chuyên ngành.Tối hôm nay, trước khi tan học, chủ nhiệm lớp gõ cửa bước vào, nói vài câu với giảng viên đang dạy, sau đó giảng viên cầm giáo án rời đi, chủ nhiệm lớp bước lên bục giảng, nói: “Các em, tiếp theo tôi có việc cần thông báo.”Cả lớp lập tức yên lặng.“Trường đã ấn định thời gian thi cuối kỳ, chính là thứ tư tuần sau, tức năm ngày nữa, sau khi thi xong sẽ được nghỉ hè một tháng. Cuối tuần này dù về nhà cũng không được lơ là, tranh thủ đọc thêm sách, thi được điểm cao thì kỳ nghỉ mới chơi vui được.”Chủ nhiệm lớp thông báo xong chuyện thi cử, đứng chờ chuông tan học vang lên để cho nghỉ.Lúc này Từ Nhạc Sâm giơ tay lên.Chủ nhiệm lớp: “…Từ Nhạc Sâm, có chuyện gì?” Trong lòng thầm niệm; ngàn vạn lần đừng là chuyện liên quan đến Vu Nam Yên.Ai cũng biết hai người bọn họ có thù sâu oán nặng gì đó, Vu Nam Yên mới chuyển trường được mấy hôm, Từ Nhạc Sâm chưa tha cho nàng một tiết nào.Từ Nhạc Sâm đứng lên nói: “Lão sư, Vu Nam Yên có tham gia kỳ thi cuối kỳ không ạ? Dù cậu ấy mới chuyển đến mấy hôm, nhưng cũng là một phần của chuyên ngành chúng ta, chắc chắn sẽ tìm cớ trốn thi thôi, phải không?”Chủ nhiệm lớp đau đầu.Còn biết người ta mới chuyển trường mấy hôm nữa a, sao lại kết luận người ta trốn thi? Tham gia thi mới là chuyện bình thường đấy sao!Chủ nhiệm lớp vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, bị Từ Nhạc Sâm nói như vậy, bỗng chốc lại thấy khó xử.Giang Tuyết Niên liếc Từ Nhạc Sâm một cái, sâu xa nói: “Từ Nhạc Sâm, cậu mong tôi đi thi như vậy, lỡ đâu tôi giành mất hạng nhất của cậu thì đừng có hối hận.”Từ Nhạc Sâm chỉ coi nàng nói khoác: “Hơ! Có bản lĩnh thì giành đi! Nếu cậu mà giành được hạng nhất, sau này tôi tìm cậu gây sự thì tôi là chó!”“Được, nói rồi đấy.”Giang Tuyết Niên vừa dứt lời, chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp thấy “Vu Nam Yên” cũng đồng ý tham gia thi thì không nói thêm gì nữa: “Tan học.”Các bạn khác trong lớp đều rất bất ngờ việc “Vu Nam Yên” dám thi, rất rõ ràng mấy ngày nàng đến lớp không có tiết nào là nghe giảng nghiêm túc, nói đến việc giành hạng nhất thì quá xa vời, xếp cuối thì còn có khả năng.Biết chắc chắn sẽ mất mặt, vậy mà lần này “Vu Nam Yên” lại không nhịn được mà đồng ý?“Chiêu khích tướng của cậu hiệu quả phết a.” Có người đi ngang qua Từ Nhạc Sâm nói.Từ Nhạc Sâm cười nói: “Lượng đổi dẫn đến chất đổi, làm nhiều rồi cũng có lúc thành công.”Nói xong liền quay sang nhìn “Vu Nam Yên” đang uể oải tựa vào bàn sau, “Nói đúng không, bạn học Vu Nam Yên?”Giang Tuyết Niên nhàn nhạt liếc hắn một cái, lười chẳng buồn đáp lại.Từ Nhạc Sâm từ sau khi biết nữ thần khiến mình yêu từ cái nhìn đầu tiên lại chính là vị hôn thê của “Vu Nam Yên”, cả người như bị kích thích thần kinh. Hắn sống như thể chỉ để gây sự với “Vu Nam Yên”, lên lớp hay tan học, có cơ hội là khích bác, mong nàng mất mặt. Chỉ tiếc “Vu Nam Yên” trước giờ đều không mắc bẫy.Không hiểu hôm nay sao lại thế… “Vu Nam Yên” mắc bẫy rồi.Tâm trạng Từ Nhạc Sâm rất tốt, vui vẻ thu dọn đồ đạc, đeo cặp chuẩn bị về nhà.Vừa đứng dậy, liền thấy cửa lớp xuất hiện một bóng dáng khiến hắn hồn phách điên đảo.Từ Nhạc Sâm ngây người nhìn nàng: “!!! Sầm Thanh Thu? Sao nàng lại ở đây?”Giang Tuyết Niên vẫy tay gọi Thời Thanh Phạn: “Thanh Thanh, lại đây giúp tôi thu dọn bàn.”Trên bàn cô bày đủ thứ sách vở, còn chưa kịp dọn.Thời Thanh Phạn nghe vậy, mặt lạnh tanh bước vào, đi thẳng đến trước mặt Từ Nhạc Sâm, đôi mắt kính gọng thủy tinh rơi trên người Từ Nhạc Sâm, “Làm ơn tránh ra một chút.”Từ Nhạc Sâm lần đầu tiên đứng gần nữ thần đến thế, căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Vu Nam Yên, cậu không có tay sao? Tự mình dọn không được chắc?”Giang Tuyết Niên cười xấu xa: “Vị hôn thê của tôi muốn giúp tôi dọn, cậu có ý kiến?”“!” Từ Nhạc Sâm mặt mũi kéo căng, “Vị hôn thê là để cưng chiều, còn cậu? Làm Alpha thế này, đúng là mất mặt giới Alpha.”“Cút sang bên đi.” Giang Tuyết Niên đẩy Từ Nhạc Sâm một cái, một đứa to xác như hắn vậy mà bị đẩy đi ra ngoài, căn bản không có chút lực chống cự nào. Trong mắt người ngoài, cứ như thể hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.Chỉ có Từ Nhạc Sâm mới biết, hắn đã đứng rất vững, là sợ “Vu Nam Yên” đẩy mình, nhưng kết quả vẫn bị nàng đẩy bật ra, mà đẩy còn nhẹ hều, như thể nàng chẳng tốn sức gì đã hất được hắn đi rồi.Từ Nhạc Sâm ngơ ngác: “……”Giang Tuyết Niên đưa tay về phía Thời Thanh Phạn: “Bảo bối, lại đây.”Thời Thanh Phạn mím môi, vòng qua Từ Nhạc Sâm, đi đến trước mặt Giang Tuyết Niên, đặt tay mình vào lòng bàn tay nàng.Giang Tuyết Niên hơi dùng sức, Thời Thanh Phạn liền ngồi vào lòng cô, bị cô ôm lấy eo nhỏ, Giang Tuyết Niên ngẩng đầu, cười đắc ý với Từ Nhạc Sâm: “Ghen tị không?”Từ Nhạc Sâm tức đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.“Không biết tôn trọng người khác! Biết đắc ý cái gì!” Từ Nhạc Sâm xoay người bỏ đi, giận dỗi rời khỏi lớp.Những người khác trong lớp thấy không còn trò gì để xem, lại sợ “Vu Nam Yên”, cũng nhanh chóng chuồn mất.Cả phòng học rộng lớn chỉ còn lại Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn.Giang Tuyết Niên dựa vào hõm cổ Thời Thanh Phạn, chóp mũi khẽ chạm vào làn da nàng, thấp giọng nói: “Ba tôi muốn gặp tôi, lát nữa đi cùng tôi.”Thời Thanh Phạn cụp mắt, liếc nhìn nàng một cái, trong mắt toàn là ý tình mềm mại, gương mặt vẫn lạnh như cũ, “Ừm.”“Thật ngoan.” Giang Tuyết Niên hôn lên má Thời Thanh Phạn một cái.Thời Thanh Phạn siết chặt nắm tay, con ngươi khẽ run.Không biết từ lúc nào Từ Nhạc Sâm đã quay lại đứng ở cửa lớp: “……” Lẽ ra hắn nên quay lại sớm hơn!!!Nói là vậy, nhưng chân Từ Nhạc Sâm như bị đóng đinh xuống đất, không nhúc nhích được.Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn giả vờ như không phát hiện ra hắn, tiếp tục diễn.“Nhắm mắt lại, Thanh Thanh.” Giang Tuyết Niên hôn nhẹ lên má Thời Thanh Phạn, đầy thỏa mãn, sau đó đưa tay nâng cằm nàng, hôn lên đôi môi mềm mại.Giang Tuyết Niên cũng nhắm mắt lại, chậm rãi vẽ lại đường nét môi nàng, nụ hôn của hai người không hề mãnh liệt, thậm chí còn có thể gọi là dịu dàng, chỉ đơn giản là môi chạm môi.Từ Nhạc Sâm xem đến toát mồ hôi, mặt đỏ bừng như chín.Thời Thanh Phạn đúng lúc này liếc nhìn Từ Nhạc Sâm một cái, đôi mắt nâu nhạt chợt ánh lên tia đắm chìm rồi biến mất.Từ Nhạc Sâm bị nữ thần bắt gặp đang lén nhìn trộm, hoảng hồn, quay đầu chạy trối chết.