[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 122



Lập tức có học sinh giơ tay: “Lão sư, em có lời muốn nói.”

Giáo viên bộ môn vừa nhìn thấy người giơ tay, là cái người nổi tiếng trong lớp vì hay “bới móc” Từ Nhạc Sâm, lập tức cảm thấy đau đầu không thôi.

Từ Nhạc Sâm giơ tay chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp, mà “Vu Nam Yên” lại còn là người được nhà trường đặc biệt quan tâm…

Từ Nhạc Sâm ban đầu còn ngoan ngoãn giơ tay, phát hiện lão sư làm bộ không nhìn thấy mình, lập tức duỗi thẳng tay lên cao, giơ cao vẫn không được gọi, hắn liền đứng lên: “Lão sư, em có lời muốn nói.”

Ánh mắt Từ Nhạc Sâm cứng đầu nhìn chằm chằm lão sư bộ môn.

Các bạn trong lớp không những không ngăn Từ Nhạc Sâm lại, còn giúp hắn nhắc nhở lão sư: “Lão sư, Từ Nhạc Sâm có lời muốn nói.”

“Lão sư, người mau nhìn Từ Nhạc Sâm đi.”

Giáo viên bộ môn mặt đầy bất đắc dĩ: “...Em nói đi.”

Tay Từ Nhạc Sâm giơ lên lập tức buông xuống, chỉ thẳng về phía Giang Tuyết Niên đang đứng trên bục giảng: “Lão sư, em muốn biết bạn học này là ai? Từ nhỏ đến lớn đã từng đạt được những giải thưởng gì? Là chuyển từ trường đại học nào tới, cụ thể là trường nào? Năm đó thi đại học được bao nhiêu điểm?”

Giáo viên bộ môn bị hắn hỏi đến mức mồ hôi đầy đầu.

Thư ký hiệu trưởng vừa mới căn dặn phải quan tâm đặc biệt đến Vu Nam Yên nhiều một chút, kết quả mới có mấy giây, "sự quan tâm" này liền bị đem ra chất vấn.

Theo phản xạ nhìn sang người bị Từ Nhạc Sâm truy hỏi, chỉ thấy “Vu Nam Yên” dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía Từ Nhạc Sâm, đáy mắt mang theo vẻ buồn bực:
“Trước khi hỏi tôi, hay là cậu trả lời trước đi?”

Toang rồi.

Giáo viên bộ môn ôm mặt quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp.

“Được thôi.” Từ Nhạc Sâm ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Từ mẫu giáo đến giờ, tôi đã tổng cộng đạt được 108 giải thưởng cấp quốc gia được chứng nhận, điểm thi đại học là 790, với thành tích đứng thứ 10 toàn quốc, thi đỗ vào ngành tài chính của đại học Môn Tân.”

Từ Nhạc Sâm nói xong, chờ đợi ánh mắt kinh ngạc hoặc ghen tị từ “Vu Nam Yên”, nhưng đôi mắt “Vu Nam Yên” lại chỉ một màu đen tuyền, hắn chẳng thể nhìn ra chút cảm xúc nào trong đó.

Trên mặt Từ Nhạc Sâm lập tức mất đi vài phần đắc ý, hắn mím môi, dứt khoát nói: “Đến lượt cậu, bạn học Vu Nam Yên.”

Giang Tuyết Niên khẽ cười, từ trên bục giảng bước xuống, từng bước từng bước đi đến trước mặt Từ Nhạc Sâm.

Cô cao hơn Từ Nhạc Sâm một chút, khi nhìn hắn, ánh mắt rủ xuống mang theo khinh thường: “Tôi á? Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đạt bất kỳ giải thưởng nào. Thi đại học? Tôi căn bản không thi, nên không có điểm. Về việc tại sao tôi có thể chuyển đến đại học Môn Tân…”

Giang Tuyết Niên cười nói: “Bởi vì ba tôi là người của gia tộc Vu thị — Vu Uy a.”

“Cậu…!” Từ Nhạc Sâm không ngờ “Vu Nam Yên” lại không biết xấu hổ đến mức đó, vậy mà dám công khai thừa nhận mình là quan hệ hộ khẩu*.

(*ý là người được vào nhờ quan hệ)

Các bạn khác trong lớp cũng kinh ngạc nhìn Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên quay lại bục giảng, “Không chỉ ba tôi rất lợi hại, anh tôi cũng là nhân vật phong vân của đại học Môn Tân, anh ấy tên Vu Triết, các cậu chắc đều biết.”

“Còn ai muốn hỏi gì nữa không?” Giang Tuyết Niên chẳng hề biết xấu hổ, trắng trợn mượn cọ oai hùm*.

(*mượn danh người quyền thế để áp người khác)

Từ Nhạc Sâm tức đến mức mặt trắng bệch: “Lão sư, sao ngài lại để người như vậy chuyển vào lớp chúng ta? Ban đầu ngành tài chính là ngành giỏi nhất của đại học Môn Tân, giờ có cậu ta vào, danh tiếng ngành tài chính coi như xong rồi!”

“...Khụ!” Giáo viên bộ môn ho nhẹ một tiếng: “Bạn học Vu Nam Yên chỉ đang nói đùa, bản thân em ấy rất xuất sắc, nên mới có thể chuyển vào ngành chúng ta, là đã trải qua kiểm tra của trường rồi.”

“Từ Nhạc Sâm, ngồi xuống đi.” Nói xong, giáo viên bộ môn đảo mắt nhìn một vòng quanh lớp, phát hiện vị trí trống duy nhất chính là bên cạnh Từ Nhạc Sâm: “…...”

Tính cách hay “bới móc” của Từ Nhạc Sâm khiến hắn không được hoan nghênh trong mắt bạn bè, nãy mọi người đồng loạt ủng hộ hắn, chỉ vì Giang Tuyết chuyển trường đến thật sự quá khó tin.

Bạn cùng bàn trước đây của Từ Nhạc Sâm không biết bị hắn ép chạy mất bao nhiêu người, đến cả người có tính cách tốt nhất lớp cũng bỏ đi, sau đó chẳng ai muốn ngồi cạnh hắn nữa, thế là bên cạnh hắn mới để trống.

Giang Tuyết Niên quay đầu lại hỏi giáo viên bộ môn: “Em ngồi cùng bàn với Từ Nhạc Sâm được không?”

Giáo viên bộ môn vội vàng nói: “Tất nhiên là…”

“Em thấy được.” Giang Tuyết Niên nói.

Giáo viên bộ môn mặt mày mờ mịt, không dám tin hỏi lại: “Em muốn ngồi cùng bàn với Từ Nhạc Sâm?”

Giang Tuyết Niên gật đầu: “Nếu lão sư không có ý kiến, em đi ngồi xuống chuẩn bị vào học.”

Giang Tuyết Niên con ngươi đen nhánh nhìn thẳng giáo viên bộ môn, không hiểu sao khiến hắn cảm thấy có chút phát run, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ đã gật đầu theo bản năng.

Lúc phản ứng lại liền thấy “Vu Nam Yên” đã rất tự nhiên ngồi cạnh Từ Nhạc Sâm.

Mà Từ Nhạc Sâm chẳng hề để tâm tới thân phận của “Vu Nam Yên”, đang trợn mắt lườm nàng.

Giáo viên bộ môn lập tức cảm thấy đau đầu, sau này lớp này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

“Được rồi, bắt đầu vào học nào.”

“Lão sư,” Giang Tuyết Niên lười biếng giơ tay, “Em không có sách.”

Giáo viên bộ môn nói: “Từ Nhạc Sâm, em và bạn học Vu Nam Yên cùng xem chung một quyển sách.”

Từ Nhạc Sâm chẳng thèm che giấu vẻ mỉa mai: “Lão sư, em chia sách ra một nửa thì không thành vấn đề, vấn đề là cậu ấy xem hiểu được không? Đừng học xong một tiết chẳng tiếp thu được gì, ngược lại còn làm phiền em, đối với lớp mình cũng là tổn thất. Lão sư, ngài nói có đúng không?”

Giang Tuyết Niên nghe vậy nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Lời thừa của cậu còn nhiều hơn cả số giải thưởng cậu giành được, nếu có giải ‘lắm lời vô dụng’, tiền làm huy chương để tôi trả.”

“Cậu…!” Từ Nhạc Sâm lần thứ hai bị “Vu Nam Yên” chọc tức đến mức không nói nên lời, sắc mặt đỏ trắng đan xen, cực kỳ đặc sắc.

Giáo viên bộ môn tranh thủ chuyển chủ đề: “Các em mở sách đến trang 52, chúng ta bắt đầu bài hôm nay…”

Vừa bắt đầu giảng bài, Từ Nhạc Sâm lập tức ngồi ngay ngắn nghiêm túc nghe giảng, cuối cùng cũng không dây dưa với Giang Tuyết Niên nữa.

Giang Tuyết Niên sung sướng được yên thân.

Cô chống cằm bằng một tay, lười biếng, ánh mắt đảo qua đảo lại, sau cùng dừng lại ở một điểm rồi thất thần, rõ ràng là đang mất tập trung.

Giáo viên bộ môn đang giảng nửa chừng, liếc nhìn xuống lớp, vừa vặn thấy Giang Tuyết Niên đang lơ đãng, lời sắp nói ra liền khựng lại.

Nếu “Vu Nam Yên” thật sự là con gái Vu Uy, thì bây giờ hắn chắc chắn phải gọi nàng đứng lên răn dạy một trận.

Nhưng hắn đâu có gan đó.

“…..Phía dưới mời các em học sinh trả lời hai câu hỏi đạo đức, để xem mọi người có thể thực sự học đi đôi với hành hay không.”

Giáo viên bộ môn vừa dứt lời, Từ Nhạc Sâm lập tức giơ tay.

Từ lúc “Vu Nam Yên” ngồi xuống, các bạn trong lớp không ngừng quan sát động tĩnh bên phía đó, vừa thấy Từ Nhạc Sâm giơ tay, bọn họ lập tức đều giấu tay ra sau, kiên quyết không ai giơ tay, từng người một nhìn chằm chằm vào Từ Nhạc Sâm và “Vu Nam Yên”, chờ xem trò hay.

Sự xuất hiện của “Vu Nam Yên” lại bất ngờ tạo ra tiếng lòng chung giữa họ và Từ Nhạc Sâm.

Giáo viên bộ môn chỉ còn biết bất đắc dĩ gọi người duy nhất giơ tay trong lớp: “Từ Nhạc Sâm, em trả lời đi.”

Từ Nhạc Sâm đứng lên, không lập tức trả lời câu hỏi, mà cúi đầu nhìn “Vu Nam Yên” đang chống cằm như sắp ngủ đến nơi, “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Lão sư, đã là hai câu hỏi, thì tốt nhất gọi hai người trả lời, vậy gọi luôn cả bạn cùng bàn của em trả lời với em đi. Nhìn dáng vẻ nhàn nhã đó, chắc chắn là học giỏi lắm nên mới có thể như vậy.”

“Vu Nam Yên mới học có mười phút, cũng không giơ tay. Từ Nhạc Sâm, em tự mình trả lời.” Giáo viên bộ môn không thể để Từ Nhạc Sâm tiếp tục gây rối, dứt khoát từ chối đề xuất của hắn.

……

Mấy tiết học sau đó, Từ Nhạc Sâm vẫn không từ bỏ ý định khiến “Vu Nam Yên” mất mặt trước lớp, chỉ cần giáo viên đặt câu hỏi, hắn đều chủ động giơ tay, rồi đề cử “Vu Nam Yên” cùng trả lời.

Tiếc rằng Giang Tuyết Niên hoàn toàn phớt lờ không đáp lại, các giáo viên cũng đều đã được dặn dò trước, biết rõ thân phận của “Vu Nam Yên”, không để Từ Nhạc Sâm toại nguyện.

Một buổi sáng học kết thúc, Từ Nhạc Sâm cố gắng suốt nửa ngày, chẳng khiến “Vu Nam Yên” mất mặt được lần nào.

“Cậu cứ chờ đó, trừ phi cậu chuyển ngành, bằng không chúng ta còn dài dài!” Từ Nhạc Sâm thốt ra lời cảnh cáo xong quay người rời đi.

Giang Tuyết Niên thật sự có chút khâm phục sự kiên trì của hắn.

Đã hẹn với Thời Thanh Phạn gặp nhau ở căn-tin số 7, khi đến trước cửa căn-tin số 7, cô lại bắt gặp Từ Nhạc Sâm.

Giang Tuyết Niên nhướng mày, tiến lại gần Từ Nhạc Sâm đang đỏ mặt ngơ ngẩn nhìn Thời Thanh Phạn phía xa, hỏi: “Đẹp không?”

Từ Nhạc Sâm gật đầu: “Không chỉ là đẹp đâu…”

Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy người nào như vậy.

Giang Tuyết Niên cười bước đến bên cạnh Thời Thanh Phạn, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của người kia, quay đầu lại, đắc ý cười với Từ Nhạc Sâm: “Đúng là rất đẹp, làm sao vị hôn thê của tôi lại không đẹp cho được.”

Nói xong thì ôm Thời Thanh Phạn đi vào căn-tin.

Từ Nhạc Sâm: “……!!!”

Vị hôn thê?! Nữ thần mà hắn khó khăn lắm mới gặp được lại là vị hôn thê chưa cưới của “Vu Nam Yên”?!

Dựa vào cái gì?!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...