[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 121



Việc Vu Uy liên hệ với Vu Địch đại diện cho việc ông đã bắt đầu nghi ngờ Vu Mãn.

Trước khi đến Cáp Tân Tư, Giang Tuyết Niên đã cùng Vu Địch vạch ra một loạt kế hoạch, mà tất cả kế hoạch đó đều cần sự tham gia của Vu Địch mới có thể suôn sẻ tiến hành.

Ban đầu cô định khiến Vu Uy bắt đầu hoài nghi lòng trung thành của tâm phúc Vu Mãn, vì chuyện đó Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đã nghĩ sẵn đối sách để gài bẫy Vu Mãn, chẳng qua là vu cho hắn cấu kết với Vu Triết trước mặt Vu Uy mà thôi.

Một khi Vu Uy đã sinh nghi, chắc chắn sẽ liên hệ với Vu Địch.

Vậy mà họ còn chưa kịp ra tay, Vu Uy đã chủ động liên hệ với Vu Địch rồi.

Chắc chắn là do hôm nay Vu Triết sơ hở, quá thân thiết khi trò chuyện với Simon Yves, khiến Vu Uy bắt đầu nghi ngờ.

Còn vì sao Vu Triết lại bất cẩn như vậy…

“Biết đâu có liên quan đến tớ. Nhìn Vu Uy cưng chiều tớ như thế, Vu Triết không ngồi yên nổi nữa rồi. Con người ta sợ nhất là bị so sánh, lúc trước trong Vu gia chỉ có mình anh ta là người thừa kế, bất kể Vu Uy đối xử với anh ta thế nào, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến thân phận người kế nghiệp của anh ta, nhưng khi tớ xuất hiện hơn nữa lại được Vu Uy sủng ái, Vu Triết hoảng rồi.”

Giang Tuyết Niên phân tích.

Thời Thanh Phạn tò mò hỏi: “Rốt cuộc là cậu làm sao mà khiến Vu Uy thích cậu đến thế?”

Trước đây là Giang Tuyết Niên gặp riêng Vu Uy, Thời Thanh Phạn vẫn tưởng Vu Uy đối với “cô con gái” này là vì áy náy nhiều hơn thương yêu, hôm nay chứng kiến tận mắt mới biết mình hoàn toàn đoán sai.

Giang Tuyết Niên đắc ý nhướng mày: “Vì tớ quyến rũ quá a.”

Thời Thanh Phạn bắt chước nàng nhướng mày: “Thật không?”

Đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên vẻ tinh nghịch, nét mặt sống động đáng yêu, càng tôn lên nhan sắc vốn đã xuất chúng của cô thêm vài phần.

Giang Tuyết Niên không kìm được đưa tay nắm cổ tay Thời Thanh Phạn, nhẹ nhàng kéo một cái, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở nóng ấm quyện vào nhau: “Cũng không bằng sức quyến rũ của cậu đâu, Thanh Thanh.”

Giang Tuyết Niên đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn cũng học nàng, nhẹ nhàng hôn đáp lại.

Giang Tuyết Niên buông tay xoay người, hít một hơi thật sâu: “Không được, phải dừng lại thôi, tớ sợ mình làm điều sai trái mất.”

Thời Thanh Phạn mặt hơi ửng đỏ: “Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Tự chủ của cô là được huấn luyện chuyên nghiệp, không để tình cảm ảnh hưởng đến việc chính.

Giang Tuyết Niên nhanh chóng điều chỉnh lại, quay người, nét mặt đã trở lại bình thường: “Sở thích của Vu Uy không rõ ràng, nhưng ông ta ghét gì thì thể hiện rất rõ, ghét bị áp chế, ghét mất thể diện, ghét gia tộc Carpenter, ghét quy tắc cứng nhắc... Chỉ cần làm ngược lại những điều đó, cộng thêm huyết thống, một chút áy náy trong lòng ông ta với Vu Nam Yên, và việc Vu Nam Yên có thế lực hậu thuẫn, thế là đủ khiến ông ta yên tâm mà cưng chiều tớ.”

......

Vu Địch rời khỏi phòng Vu Uy liền lập tức bắt tay điều tra chuyện Vu Uy giao, đồng thời truyền đạt thông tin cho Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn.

[Lần này Vu Uy điều tra hai việc, một là tra ra kẻ rò rỉ tin tức bên cạnh mình, hai là điều tra mức độ tiếp xúc giữa Simon Yves và gia tộc Carpenter.]

Mà trong hai chuyện này, Carpenter chỉ phân phó Vu Mãn điều tra chuyện thứ hai.

Việc cần điều tra không nhiều, kết quả cuối cùng và chứng cứ ở giữa bọn họ đã chuẩn bị xong từ sớm, không cần Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn phải bận tâm.

Cô hiện tại cần bận tâm là chuyện chuyển trường đến đại học Môn Tân.

Trong trang viên, Cốc Á Duy, Khang Cảnh, Vu Triết, đều đang học ở đại học Môn Tân. Khang Cảnh và Vu Triết tuổi xấp xỉ, đều học năm hai, Cốc Á Duy thì năm nhất.

Vu Uy khi đó phái tâm phúc Vu Mãn đích thân đưa cô đến trường, trên đường đi, Vu Mãn giới thiệu: “Nam Yên tiểu thư và Thanh Thu tiểu thư tuổi tác tương đương với thiếu gia Á Duy, mô hình giáo dục của Cáp Tân Tư và Nam Hướng Quốc không giống nhau, tôi đã tự ý chuyển hai tiểu thư sang đại học Môn Tân học năm nhất. Nam Yên tiểu thư học chuyên ngành tài chính, còn Thanh Thu tiểu thư học cùng chuyên ngành với thiếu gia Á Duy, là chuyên ngành thưởng thức nghệ thuật.”

Giang Tuyết Niên gật đầu: “Không tệ, có Á Duy ở đó, tôi cũng yên tâm. Chú Mãn, cảm ơn chú.”

Vu Mãn vội xua tay: “Nam Yên tiểu thư khách khí, tôi chỉ làm những việc mình nên làm thôi.”

Đến trường thì đúng vào giờ học, trong sân trường không có nhiều người, Vu Mãn dẫn hai người họ đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng, chưa đầy mười phút đã làm xong tất cả thủ tục.

Đại học Môn Tân tuy gọi là đại học, nhưng mô hình giáo dục lại gần giống trung học, ngoại trừ thứ bảy, chủ nhật, mỗi ngày đều học đúng giờ, đúng tiết, lớp học không đổi, cũng không có chuyện các chuyên ngành học chung với nhau.

Hơn nữa học sinh trong trường đều là học sinh nội trú, chỉ có Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn là dựa vào thế lực phía sau để được ngoại trú.

Khi đưa ra yêu cầu với Vu Uy, cái cớ mà Giang Tuyết Niên đưa ra là muốn ngày nào cũng được nhìn thấy ông, để bù lại 18 năm đã bỏ lỡ.

Vu Uy lập tức đồng ý.

Thế là Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn trở thành hai học sinh duy nhất không ở nội trú tại đại học Môn Tân.

Hiệu trưởng cử thư ký đưa cô đến lớp, Giang Tuyết Niên đi cùng Thời Thanh Phạn đến lớp học chuyên ngành thưởng thức nghệ thuật.

Thư ký gõ cửa lớp, giáo viên đang giảng bài nhìn thấy gương mặt hắn qua kính liền lập tức dừng giảng, đi ra ngoài.

Thư ký nói rõ chuyện Thời Thanh Phạn là học sinh chuyển trường, nhấn mạnh rằng nàng là người được hiệu trưởng quan tâm đặc biệt.

Sau đó giáo viên đưa Thời Thanh Phạn vào lớp.

Giang Tuyết Niên nói với thư ký: “Đợi chút, tôi muốn xem cô ấy có không quen không.”

Vu Mãn thấp giọng giải thích với thư ký: “Thanh Thu tiểu thư là vị hôn thê của Nam Yên tiểu thư.”

Thư ký lập tức hiểu ra, không hối thúc nữa.

Giáo viên dẫn Thời Thanh Phạn bước lên bục giảng, vốn dĩ đám học sinh đang ồn ào vì giáo viên ra ngoài, nhưng khi thấy gương mặt của Thời Thanh Phạn, tất cả đều không kiềm được mà đồng loạt im bặt.

Giáo viên: “Đây là bạn học mới chuyển đến.”

“Đến, giới thiệu bản thân một chút đi.” Giáo viên nói với Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn lạnh lùng nói: “Tôi tên Sầm Thanh Thu.”

Đến cả giọng nói cũng lạnh lùng y như con người nàng.

Giáo viên đợi một chút, đợi câu thứ hai từ Thời Thanh Phạn, nhưng không thấy, vẻ mặt khựng lại một thoáng, nụ cười trên mặt hơi gượng, nhanh chóng điều chỉnh lại: “Được rồi, cả lớp vỗ tay hoan nghênh bạn Sầm Thanh Thu nào.”

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, không phải là không hoan nghênh Thời Thanh Phạn, mà là bọn họ đang nhìn đến ngây người, nhiều người còn chưa kịp hoàn hồn.

Giáo viên chỉ về hàng ghế cuối nói với Thời Thanh Phạn: “Đằng kia còn chỗ trống, em cứ ngồi tạm đó, tan học tôi sẽ sắp xếp lại cho em.”

Thời Thanh Phạn nhìn qua, phát hiện bạn cùng bàn với cô là Cốc Á Duy.

Mà Cốc Á Duy thì đang lạnh mặt nhìn cô, cứ như thể không quen biết.

Thời Thanh Phạn: “Được.”

Nói xong bước xuống bục, đi thẳng đến hàng ghế cuối, ngồi xuống vị trí bên cạnh Cốc Á Duy.

“Ở trong trường tôi sẽ không giúp cậu, tốt nhất cũng đừng nói chuyện với tôi.”

Thời Thanh Phạn: “?”

Ý gì đây? Chia phe rồi sao? Lúc có Giang Tuyết Niên thì Cốc Á Duy đâu có như vậy.

Cốc Á Duy nhận ra ánh nghi hoặc thoáng qua trong mắt Thời Thanh Phạn, hạ giọng nói: “Anh Triết không thích Vu Nam Yên, tôi ở cùng anh ấy nhiều, sẽ không vì Vu Nam Yên mà đi trái với ý anh ấy. Cô cũng vậy, cô là vị hôn thê của Vu Nam Yên, cho dù có chuyển vào lớp tôi, thì ở trong trường này, dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng mong tôi sẽ giúp cô.”

Thời Thanh Phạn cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Cốc Á Duy, nhàn nhạt nói: “Không cần cậu giúp.”

Sau khi Thời Thanh Phạn ngồi xuống, Giang Tuyết Niên mới đi theo thư ký rời đi, đến lớp của chuyên ngành mình.

Khoa tài chính của đại học Môn Tân là chuyên ngành tốt nhất trong trường, điểm chuẩn cực cao, những sinh viên ở đây đều là con cháu quyền quý ưu tú nhất, từ nhỏ đã tham gia đủ loại cuộc thi, danh tiếng vang xa.

Giang Tuyết Niên đột nhiên chuyển vào, ai nấy đều nghĩ chắc là nhân vật lợi hại.

Kết quả Giang Tuyết Niên vừa giới thiệu tên xong, bọn họ còn chưa từng nghe qua.

Chương trước Chương tiếp
Loading...