[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 120



Khi yến tiệc diễn ra được một nửa, nhân vật lớn trong miệng của Vu Uy cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.

Bề ngoài trông như đang chuyên tâm trêu ghẹo Thời Thanh Phạn, nhưng trên thực tế, mọi động tĩnh xung quanh Vu Uy đều không lọt khỏi mắt Giang Tuyết Niên.

Vu Mãn vẻ mặt đầy vui mừng từ ngoài chạy vào, chạy đến bên cạnh Vu Uy, ghé sát vào tai ông nói gì đó, ánh mắt Vu Uy đột nhiên sáng lên, nụ cười rạng rỡ hiện trên mặt, bước chân sải dài đi về phía cửa chính.

“Đến rồi.” Giang Tuyết Niên nói nhỏ, “Chúng ta khi nào qua đó? Đi ngay bây giờ hay đợi Vu Uy đến tìm?”

Thời Thanh Phạn còn chưa kịp trả lời, trong tai nghe lại vang lên giọng nói của Vu Triết:
[Nhân lúc Vu Nam Yên không biết đã chạy đi đâu, tôi đi gặp vị nhân vật truyền kỳ này trước, nếu thấy cô ta, nhớ ngăn lại giúp tôi.]

[Không thành vấn đề.]

Giang Tuyết Niên đứng lên nói: “Xem ra không cần làm bài trắc nghiệm, lập tức đi thôi, không thể để người anh tốt của tôi cướp mất tiên cơ.”

Giang Tuyết Niên chìa tay về phía Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn không động đậy, cô khẽ cười, vén tóc dài bên má Thời Thanh Phạn, cúi đầu ghé sát tai nàng, thì thầm: “Không muốn đứng dậy sao? Vậy có phải muốn tớ bế cậu đi không?”

Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn khiến hàng mi cong vút của Thời Thanh Phạn khẽ run.

Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Giang Tuyết Niên, trên mặt hiện rõ vẻ xấu hổ và giận dữ, mím môi lạnh lùng, nhưng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên mỉm cười đắc ý, siết nhẹ tay kéo Thời Thanh Phạn đứng dậy, hai người nắm tay nhau đi về phía cửa lớn.

Đúng lúc vừa đứng vững, Vu Uy đã dẫn vị nhân vật lớn kia bước vào.

Nhìn thấy Giang Tuyết Niên đang đứng đợi ở đây, ánh mắt Vu Uy lóe lên, cười vỗ vỗ vai nàng, quay sang người đàn ông trung niên mập mạp bên cạnh nói: “Ngài Yves, đây là tiểu nữ Vu Nam Yên và bạn gái của con bé, Sầm Thanh Thu. Ngài đến thật đúng lúc, bữa tiệc tối nay cũng là tiệc đính hôn của Nam Yên và Thanh Thu, không biết có may mắn mời ngài làm người chủ trì không.”

Cao tầng Cáp Tân Tư rất xem trọng quan viên đế quốc đến hỗ trợ lần này, điều này cũng thể hiện rõ quyết tâm tách khỏi liên minh của ông ta.

Đặc phái viên đế quốc Simon Yves mỉm cười, nhận lấy cành ô liu mà Vu Uy đưa ra: “Vinh hạnh của tôi.”

Vu Triết lúc này mới đến, trên đường đi bị mời chặn lại chào hỏi, đến trễ hơn Giang Tuyết Niên khoảng một phút. Nhìn thấy “Vu Nam Yên” đang trò chuyện vui vẻ với đặc phái viên đế quốc, trong lòng Vu Triết có chút không vui, cảm thấy mọi chuyện dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hắn dám chắc, người đàn ông trung niên trước mắt này, “Vu Nam Yên” trước đó tuyệt đối không biết là ai, nhưng nhìn bộ dạng luôn cao ngạo như “Uất Nam Yên” lại nở nụ cười ấm áp như gió xuân với người đàn ông kia, Vu Triết đoán chắc là Vu Uy đã sớm tiết lộ thân phận đối phương cho hắn biết rồi.

Ánh mắt sau cặp kính của Vu Triết thoáng lạnh đi.

Cùng là huyết mạch của Vu Uy, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được Vu Uy cười với mình lấy một lần, vậy mà “Vu Nam Yên” vừa mới quay về đã trở thành cô con gái được nâng niu trong lòng bàn tay, đến cả thân phận nhân vật quan trọng cũng bị “tiết lộ” riêng cho nàng.

Vu Triết điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười bước lên phía trước: “Ba, nghe nói quý khách của người đã đến, chính là vị tiên sinh anh tuấn này sao?” hắn nhìn về phía Simon Yves.

Simon Yves cười ha ha: “Anh tuấn sao, con trai ngài Vu đúng là thú vị, đã mười năm rồi không ai khen tôi anh tuấn cả.”

“Chứng tỏ tôi nhìn thấy được nội tâm của ngài.” Vu Triết cười nói, “Mời ngài Yves.”

Simon Yves: “Ngài Vu không chỉ có con gái xuất sắc, con trai cũng phi phàm vượt trội.”

Vu Uy mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận lời của Simon Yves.

Mấy người cùng nhau đi về phía đại sảnh, trên đường đi, Simon Yves và Vu Triết cười nói không ngừng, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết như bạn già tri kỷ.

Không chỉ Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu bị Simon Yves phớt lờ, ngay cả Vu Uy cũng không ngoại lệ.

Trong lòng Vu Uy hơi trầm xuống, gọi Vu Mãn lại, ghé sát tai dặn dò vài câu, nhìn Vu Mãn rời đi, Vu Uy khẽ nhíu mày.

Chuyện này có gì đó không đúng.

Ban đầu ông cho rằng Vu gia là gia tộc đầu tiên tiếp cận được Simon Yves, nhưng mối quan hệ thân thiết giữa Vu Triết và Simon Yves tuyệt đối không phải thứ có thể có được chỉ trong lần gặp đầu tiên.

Nhất định là đã liên lạc từ trước.

Rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức, khiến nhà Carpenter nhận được thông báo sớm?

Vừa rồi Vu Uy chính là bảo Vu Mãn đi điều tra chuyện này.

Hiện tại Vu gia đứng đầu trong bốn đại gia tộc ở Cáp Tân Tư, mà thông tin lại bị nhà Carpenter biết trước, điều đó thực sự không nên xảy ra.

Có lẽ trong Vu gia đã có kẻ phản bội... Không, chưa chắc là phản bội, cũng có thể là người của ông đã chuyển sang làm người của con trai ông, dù sao thì tuổi ông cũng đã cao, còn sống được bao lâu ai mà biết, người bên dưới sớm tìm chỗ dựa cho tương lai cũng là chuyện thường.

Vu Uy nghĩ vậy, liền giơ tay lên, nói vào quang não trên cổ tay: “Vu Địch, sau tiệc tối đến phòng tôi.”

Trước khi có Vu Mãn, Vu Địch chính là quản gia của ông, từng từ bỏ tiền đồ rộng mở để thay ông chăm sóc đứa con gái suốt 18 năm, trong lúc nghi ngờ Vu Mãn và thuộc hạ của hắn, người đầu tiên mà Vu Uy nghĩ tới chính là Vu Địch.

Giang Tuyết Niên quay đầu nhìn một cái, sợ rằng điều Vu Uy đang nghĩ lúc này cũng giống hệt cô — người bên cạnh ông ta đã để lộ thông tin.

Năm người cùng bước lên sân khấu, Vu Uy điều chỉnh lại biểu cảm, cầm micro nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu đến dự buổi tiệc tối nay, tiếp theo sẽ là nghi thức đính hôn của tiểu nữ, thật vinh hạnh khi mời được ngài Simon Yves làm chủ trì.”

Nghi thức đính hôn ở Cáp Tân Tư rất đơn giản, chỉ cần hai bên trong lời chúc phúc của mọi người trao đổi nhẫn cho nhau là xong.

Vu Uy và Vu Triết lùi sang một bên, Simon Yves đứng ở vị trí phía sau, nói: “Mời hai vị trao nhẫn.”

Người hầu mặc đồng phục dâng nhẫn lên, Giang Tuyết Niên cầm lấy chiếc nhẫn, đeo cho Thời Thanh Phạn người lúc này thân thể cứng đờ, sắc mặt lạnh như băng.

Tiếp theo đến lượt Thời Thanh Phạn, cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong hộp, hồi lâu vẫn chưa động đậy.

Giang Tuyết Niên chú ý thấy Vu Triết dường như khẽ mỉm cười.

Cô nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Bảo bối, có phải vì không có người nhà bên cạnh nên buồn không? Yên tâm, đến lúc chúng ta cưới, nhất định sẽ đón người nhà cậu tới.”

Đối với Thời Thanh Phạn, đây là một lời uy hiếp trần trụi.

“Không cần.” Lông mi cô khẽ run, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc nhẫn.

Giang Tuyết Niên đưa tay lên trước mặt Thời Thanh Phạn, trong mắt mang theo nụ cười đắc ý.

Thời Thanh Phạn không muốn chạm vào tay nàng, cầm nhẫn từng chút từng chút một đeo vào ngón tay nàng, “Xong rồi.” Sau khi đeo xong, Thời Thanh Phạn lập tức rụt tay lại như tránh né.

Simon Yves mỉm cười nói: “Từ hôm nay trở đi, Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu chính thức trở thành thê-thê của nhau.”

Bên dưới sân khấu, mọi người đều mỉm cười đúng mực, bắt đầu vỗ tay.

Ai cũng có thể nhìn ra được sự miễn cưỡng của “Sầm Thanh Thu”, nhưng điều đó không quan trọng.

Buổi tiệc kết thúc, Vu Triết đích thân tiễn Simon Yves rời đi.

Vu Uy đứng bên lạnh lùng quan sát, không nói một lời.

Giang Tuyết Niên có gì nghĩ trong lòng liền nói thẳng, đứng cạnh Vu Uy huỵch toẹt hỏi: “Ba, sao con có cảm giác như ngài Simon Yves quen anh hai từ trước? Ông ấy chẳng phải đến từ đế quốc sao? Khi nào anh hai có quan hệ với người bên đế quốc thế? Con chưa từng thấy ai lần đầu gặp mặt mà đã nói chuyện thân thiết đến vậy.”

Vu Uy thích nhất là “Vu Nam Yên” nói năng thẳng thắn, có gì nói nấy, không giấu diếm chuyện gì, nghe vậy liền nói: “Chuyện này phải đi hỏi anh con thôi.”

Ông liếc nhìn “Sầm Thanh Thu” bên cạnh “Vu Nam Yên”, cười nói: “Ước nguyện thành thật rồi, hôm nay là ngày tốt của hai đứa, mau về nghỉ ngơi đi.”

Giang Tuyết Niên kéo Thời Thanh Phạn vào lòng, “Con với Thanh Thanh cảm ơn ba, nhưng ba cũng đừng quên còn lễ cưới của con với Thanh Thanh tháng sau nữa, ba đã đồng ý với con rồi.”

Vu Uy thở dài: “Không quên được đâu. Mắt chỉ thấy mỗi Thanh Thanh nhà con thôi, đi mau đi.”

Giang Tuyết Niên lại đùa giỡn với Vu Uy vài câu, mới khoác vai Thời Thanh Phạn rời đi.

Khách mời đã rời đi hết, người hầu đang bắt đầu dọn dẹp đại sảnh.

Vu Uy đợi “Vu Nam Yên” rời đi, mới xoay người lên lầu, quay về phòng mình.

Ông và Amelia Carpenter đã sống riêng từ mười năm trước, phòng ngủ hai người cách nhau rất xa, ai cũng không thấy được ai.

Vu Uy về phòng chưa bao lâu, cửa đã bị gõ.

“Vào đi.” Vu Uy nói.

Cánh cửa chậm rãi được đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra gương mặt của Vu Địch.

Rõ ràng là hắn chạy tới, thở hổn hển, trán tóc mai đều đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy Vu Uy, đôi mắt lập tức sáng lên vui mừng, vừa kính vừa trọng: “Tộc trưởng.”

Trong lòng Vu Uy rất hài lòng với biểu hiện của Vu Địch, nói: “Vào rồi nói chuyện.”

“Vâng, tộc trưởng.” Vu Địch đóng cửa lại, đi đến trước mặt Vu Uy, khom người giải thích: “Tộc trưởng, tổng quản Vu Mãn sai tôi đi làm việc, lúc ngài liên lạc thì tôi vẫn còn ở bên ngoài, nên mới tới trễ.”

Vu Uy đột nhiên vỗ mạnh lên bàn: “Vu Mãn sai cậu đi làm việc? Cậu đi theo tôi bao lâu rồi, lúc đó cậu ta còn không biết đang ở xó xỉnh nào! Quá đáng lắm rồi!”

......

Trong một căn phòng tầng một.

Giang Tuyết Niên nói với Thời Thanh Phạn: “Vu Uy đã liên hệ với Vu Địch rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...