[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 119
Vu Uy ban đầu chỉ vì giận dỗi nên mới để “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” đính hôn trong đêm nay, giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của những người khác, trong lòng ông thoáng qua một tia đắc ý.Tôi đã từng nếm trải sự thiệt thòi của việc liên hôn, sao có thể để con gái tôi chịu thiệt thêm lần nữa.Đính hôn cũng tốt, tháng sau kết hôn, không lâu nữa là ông có thể có được một đứa cháu. Ông sớm đã đến độ tuổi nên bế cháu, huống hồ con dâu tương lai “Sầm Thanh Thu” lại xinh đẹp đến thế, cháu sau này chắc chắn cũng sẽ rất đáng yêu.Nghĩ đến đây, tâm trạng Vu Uy càng thêm vui vẻ.Amelia Carpenter và Vu Triết từ cầu thang bên trong đi xuống, vừa nhìn đã thấy vẻ mặt mà Vu Uy chưa từng bao giờ biểu hiện ra trước mặt hai mẹ con bọn họ.Amelia Carpenter siết chặt tay đang nắm lấy tay vịn, ánh mắt sắc bén cay nghiệt rơi lên người “Vu Nam Yên”, “Nhìn đã thấy là một con ngốc, hoàn toàn không thể so với Vu Triết.”Vu Mãn lập tức phụ họa: “Đúng đúng, tôi đã quan sát kỹ rồi, Vu Nam Yên tính cách bá đạo, đầu óc trống rỗng, đúng là một con ngốc.”Nghe xong những lời của Vu Mãn, sắc mặt khó coi của Vu Triết cuối cùng cũng dịu đi một chút.Hắn đẩy gọng kính, nói với Amelia Carpenter: “Mẹ, đừng vì những người không quan trọng mà buồn phiền.”Amelia Carpenter đổi sang nắm lấy cổ tay Vu Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Uy mù rồi, con trai mẹ xuất sắc như thế, mà ông ta chỉ nhìn thấy con ngốc kia.”…... Vu Uy quay người lại, nói: “Ba dẫn con đi gặp mấy chú bác có quan hệ tốt.”Giang Tuyết Niên ngạc nhiên: “Không phải đính hôn sao? Ba, ba không được nuốt lời.”Thấy ánh mắt nghi ngờ của “Vu Nam Yên”, Vu Uy càng cảm thấy không cam lòng, nói thêm một câu: “Còn một vị nhân vật quan trọng nhất chưa đến, đợi người đó tới rồi mới đính hôn. Ba là ba con, là tộc trưởng của gia tộc Vu thị, vừa rồi đã nói rõ ràng trước mặt bao nhiêu người là sẽ cho hai đứa đính hôn, còn có thể nuốt lời sao? Con không thể tin ba thêm một chút à?”Vu Uy càng nói càng tức, nhìn như sắp phát cáu như một đứa trẻ. Giang Tuyết Niên vội vàng nói: “Ba, ba nói đúng, con không nên nghi ngờ ba, ba nói lời như vàng!”Lúc này Vu Uy mới không tiếp tục làm ầm lên vì chuyện này.Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn âm thầm trao đổi ánh mắt, người quan trọng kia, hẳn chính là đặc phái viên được đế quốc cử tới.Vu Uy vừa dẫn Giang Tuyết Niên đi trò chuyện với một vài người bạn thân thiết, thì Amelia Carpenter đã ngẩng cao đầu kiêu ngạo bước tới: “Chào các vị, buổi tối tốt lành.”Vu Triết bên cạnh lịch sự chào: “Ba, chú Lý, chào buổi tối. Thật ngại quá, con và mẹ đến muộn.”“Ta còn tưởng là con cố tình không muốn đến.” Vu Uy nhàn nhạt nhìn hắn, giọng điệu bình thản nói.Sắc mặt Vu Triết hơi tái đi: “Ba, con…”Vu Mãn vội vàng giải thích thay cho phu nhân Amelia Carpenter đang sắp nổi giận: “Tộc trưởng, thiếu gia không có ý đó, tôi có thể làm chứng.”Vu Uy rất tin tưởng người bên cạnh mình, nghe vậy, ánh mắt nhìn Vu Triết cuối cùng cũng có chút ấm lên.Amelia Carpenter khoanh tay trước ngực, nói: “Vu Uy, người không muốn đến là tôi, ông không cần mượn cớ để nổi giận với con trai, là tôi đơn thuần không muốn nhìn thấy đứa con gái riêng của ông thôi, ngược lại là A Triết, cứ mãi khuyên tôi, thật không biết đứa nhỏ này tính cách giống ai nữa!”Vu Uy nhíu mày, điều ông ghét nhất chính là tính cách của Amelia Carpenter, trước mặt người ngoài thì chẳng bao giờ biết chừa cho ông chút thể diện, muốn nói gì là nói, mặc kệ lời có khó nghe và khó chịu đến đâu.“Đủ rồi! Amelia, Lý Kha vẫn còn ở đây!”Amelia Carpenter nheo đôi mắt sắc bén lại, cay nghiệt nói: “Yên tâm, bạn tốt của ông sớm đã đi rồi, sẽ không để ông mất mặt đâu.”Vu Uy quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Lý Kha đã đi xa ba mét, thấy ông nhìn sang còn giơ ly rượu trong tay lên ra hiệu, giữ trọn thể diện cho ông.Đây cũng là lý do vì sao Vu Uy thích người bạn này.Vu Uy còn định nói gì đó, Giang Tuyết Niên kéo tay áo ông: “Ba, đừng cãi nhau nữa, mất mặt lắm. Vị này là ai thế? Ba còn chưa giới thiệu cho con và Thanh Thanh.”Cơn giận của Vu Uy vì lời Giang Tuyết Niên mà tan đi một nửa, trừng mắt nhìn Amelia Carpenter một cái, nói: “Đây là vợ của ta, con gọi là dì là được.”Lại chỉ sang Vu Triết: “Vu Triết, anh trai của con.”“Thì ra là dì và anh trai a, danh tiếng đã lâu danh tiếng đã lâu.” Đôi mắt đen sáng của Giang Tuyết Niên đảo tròn, mọi suy nghĩ đều hiện hết trên mặt, giọng điệu ngả ngớn, chẳng thèm để bọn họ vào mắt.Amelia Carpenter chưa từng bị người ta coi thường như vậy, vốn dĩ đã hận cay hận đắng sự tồn tại của Vu Nam Yên, giờ “Vu Nam Yên” lại dám nói như thế trước mặt bà, nếu bà mà nhịn xuống thì đã không còn là Amelia Carpenter nữa.Amelia Carpenter cong môi cười nhạo: “Thôi đi, tôi không gánh nổi cái danh dì của một đứa con—riêng. Ai thích làm thì làm, A Triết cũng không có cô em gái là con riêng nào cả.”Một chữ “con riêng” của Amelia Carpenter, lặp đi lặp lại khiến sắc mặt “Vu Nam Yên” ngày càng u ám.Vu Uy vỗ vỗ vai “Vu Nam Yên”: “Vu Triết, con dẫn các em con đi làm quen với bạn bè của con đi.” Ông định tạm thời đẩy người ra chỗ khác, để mình đàm phán riêng với Amelia Carpenter.“Vu Nam Yên” mà ở lại đây thì chỉ càng nghe thêm những lời độc miệng của Amelia Carpenter, ông không thể để con gái mình tiếp tục chịu đựng những điều đó.“Đi thôi.” Vu Triết nói.Nói xong liền xoay người bước đi.“Vu Nam Yên” liếc nhìn Vu Uy một cái, mới kéo tay “Sầm Thanh Thu” đuổi theo.“Tình cảnh hiện tại của cô, thật sự có thể bảo vệ được tôi sao?” Một giọng nói lạnh lùng mang theo ý trào phúng vang lên từ phía sau.Giang Tuyết Niên quay đầu lại, nhếch môi cười: “Tình cảnh của tôi rất tốt, bảo vệ cậu chỉ là chuyện nhỏ như đĩa rau thôi.”“Vậy à.” Thời Thanh Phạn nhàn nhạt đáp lại một chữ, đôi mắt đẹp cụp xuống.Vu Triết trước mặt Vu Uy lúc nào cũng quá mức căng thẳng, vừa rồi căn bản không nhìn đến “em gái” này và vị hôn phu của nàng, chỉ biết là quan hệ giữa hai người hình như không tốt.Hắn vừa đi đến đã nghe thấy giữa hai người này nổ ra không ít tia lửa, bước chân khựng lại, không nhịn được quay đầu liếc nhìn một cái.“Vu Nam Yên” dáng người cao gầy, khí chất ngạo mạn, nhìn là biết không phải người dễ chọc, nhưng Vu Mãn nói là một con bù nhìn, mối uy hiếp duy nhất là được Vu Uy cưng chiều.Ánh mắt Vu Triết dời sang “Sầm Thanh Thu”, đồng tử co lại, siết chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân, quay đầu đi.Vu Triết dẫn “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” đến chỗ đám con cháu quyền quý thế hệ thứ hai ở thành Khăn An, tận tâm tận lực giới thiệu với bạn bè của mình.“Đây là em gái tôi, Vu Nam Yên, đây là bạn gái em ấy, Sầm Thanh Thu, bọn họ sắp đính hôn. Sau này chúng ta là người một nhà, mọi người chăm sóc cho nhau nhiều hơn.”Lời giới thiệu của Vu Triết khiến cả bàn có chút sững sờ.Chuyện gì vậy? Vu Triết không phải bị điên rồi đấy chứ? Sao lại đối xử tốt với cô em gái riêng của mình như vậy?Vu Triết vừa dẫn “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” đến đây, bọn họ còn đang bàn xem nên chỉnh “Vu Nam Yên” thế nào để thay Vu Triết xả giận.Ai ngờ thái độ của Vu Triết lại như thế.Hoàn toàn không giống Vu Triết mà bọn họ quen biết.Giang Tuyết Niên nhìn ra được bọn họ không hoan nghênh mình, cũng hơi bất ngờ trước thái độ của Vu Triết, vì thận trọng, chỉ chào mọi người một tiếng liền dẫn Thời Thanh Phạn rút lui, tìm một nơi không có ai, dưỡng sức chờ vị “nhân vật lớn” sắp đến, đồng thời nghe trộm động tĩnh của nhóm người kia.Lúc rời đi tiện tay gắn một thiết bị nghe lén siêu nhỏ lên cành cây gần đó.Sau đó đưa cho Thời Thanh Phạn một tai nghe không dây siêu nhỏ, Giang Tuyết Niên nắm lấy tay nàng, vừa nghe lén vừa nghịch ngón tay nàng.【A Triết, tình huống của cậu là như thế nào, đừng quên Vu Nam Yên cũng là một Alpha, có khả năng uy hiếp vị trí người thừa kế của cậu, đừng vì lòng tốt mà tự đưa mình vào chỗ chết.】【Cậu tưởng A Triết là kiểu ngây thơ sao? Đừng vội kết luận, nghe cậu ta nói gì đã.】Sau đó chính là giọng của Vu Triết.【Vu Nam Yên không đáng lo, chỉ là một bù nhìn có vẻ ngoài mà thôi. Cậu tin không, bây giờ ba tôi thấy cô ta tốt, sau này phát hiện ra chẳng có giá trị gì, ông ta sẽ lập tức thu hồi lại sự cưng chiều. Tất cả những gì ông ta làm bây giờ chỉ là để diễn cho tôi và mẹ tôi xem, Vu Nam Yên chẳng qua chỉ là một công cụ.】【Mọi người thắc mắc vì sao tôi đối xử tốt với Vu Nam Yên à... Các cậu không thấy Sầm Thanh Thu rất đẹp sao?】 Câu cuối cùng giọng điệu rất nhẹ, đầy mập mờ.Lập tức những người khác bắt đầu reo hò.【Tôi nói mà, thì ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nói đi, cậu định tán tỉnh vị hôn thê tương lai của em gái kiểu gì?】Vu Triết khẳng định chắc nịch: 【Tất nhiên là từng bước tính toán, lấy sự xuất sắc của tôi để làm nổi bật sự vô dụng của Vu Nam Yên. Huống hồ tôi vốn chẳng thích Vu Nam Yên, chỉ cần tôi thể hiện chút thiện ý, khiến Sầm Thanh Thu rơi vào vòng tay tôi chỉ là chuyện sớm muộn.】“... Người nhòm ngó cậu cũng nhiều ghê.”
Giang Tuyết Niên tức tối hôn Thời Thanh Phạn một cái, cảm nhận được sự mềm mại của môi, liền không nhịn được mà hôn sâu hơn, bề ngoài Thời Thanh Phạn tỏ vẻ đẩy ra, nhưng thực ra lại chìm đắm vào nụ hôn như Giang Tuyết Niên.Nụ hôn kết thúc, hơi thở của hai người có chút không đều.Giang Tuyết Niên nâng cằm Thời Thanh Phạn lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ, khẽ nói: “Thật muốn giấu cậu đi, để trong thế giới của cậu chỉ có sự tồn tại của tôi.”Thời Thanh Phạn miệng thì nói: “Cô nằm mơ đi.”Nhưng ánh mắt vấn vít lại như đang nói: Tớ cũng muốn được cậu giấu đi.Ánh mắt khiến tim Giang Tuyết Niên nóng lên, nhưng vì đang ở nơi công cộng, cô chỉ có thể gắng gượng đè nén lại.Cúi đầu ghé sát vào tai Thời Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên khẽ thì thầm: “Thanh Thanh, tớ muốn cưới cậu.”Tai Thời Thanh Phạn lập tức đỏ bừng.Biết rõ Giang Tuyết Niên đang nghĩ gì, nếu kết hôn, thì có thể làm những chuyện thân mật hơn cả hôn môi…“Không phải tháng sau có đám cưới sao?” Thời Thanh Phạn cố nén ngượng ngùng nói.“Dù là đám cưới của Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu, nhưng người tuyên thệ lại là cậu và tớ mà.”
Giang Tuyết Niên tức tối hôn Thời Thanh Phạn một cái, cảm nhận được sự mềm mại của môi, liền không nhịn được mà hôn sâu hơn, bề ngoài Thời Thanh Phạn tỏ vẻ đẩy ra, nhưng thực ra lại chìm đắm vào nụ hôn như Giang Tuyết Niên.Nụ hôn kết thúc, hơi thở của hai người có chút không đều.Giang Tuyết Niên nâng cằm Thời Thanh Phạn lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ, khẽ nói: “Thật muốn giấu cậu đi, để trong thế giới của cậu chỉ có sự tồn tại của tôi.”Thời Thanh Phạn miệng thì nói: “Cô nằm mơ đi.”Nhưng ánh mắt vấn vít lại như đang nói: Tớ cũng muốn được cậu giấu đi.Ánh mắt khiến tim Giang Tuyết Niên nóng lên, nhưng vì đang ở nơi công cộng, cô chỉ có thể gắng gượng đè nén lại.Cúi đầu ghé sát vào tai Thời Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên khẽ thì thầm: “Thanh Thanh, tớ muốn cưới cậu.”Tai Thời Thanh Phạn lập tức đỏ bừng.Biết rõ Giang Tuyết Niên đang nghĩ gì, nếu kết hôn, thì có thể làm những chuyện thân mật hơn cả hôn môi…“Không phải tháng sau có đám cưới sao?” Thời Thanh Phạn cố nén ngượng ngùng nói.“Dù là đám cưới của Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu, nhưng người tuyên thệ lại là cậu và tớ mà.”