[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 118



Đúng 7 giờ, khách mời lần lượt cầm thiệp mời bước vào trang viên, Vu Uy đứng ở cổng cùng Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đón khách, mỗi lần có khách đến, ông đều giới thiệu lại một lần về con gái mình “Vu Nam Yên".

Lần này có đến bảy mươi mấy vị khách đến dự tiệc, chẳng mấy chốc đại sảnh rộng rãi đã chật kín nam thanh nữ tú mặc lễ phục.

Nhân vật quan trọng nhất luôn xuất hiện sau cùng, khoảng 7 giờ 20, đại gia tộc cuối cùng cũng có mặt, người đến trước là người thừa kế Ai gia, Ai Hi Lam, cô mặc một chiếc váy dài màu lam, đôi mắt cũng màu lam, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt mang theo nụ cười rạng rỡ bắt tay với Vu Uy: “Bác trai, đã lâu không gặp, ba mẹ cháu có gửi lời hỏi thăm ngài.”

Vu Uy cười nói: “Hi Lam, nói với ba mẹ cháu là bác vẫn rất khỏe. Nào, để bác giới thiệu với cháu con gái bác, Vu Nam Yên, Nam Yên mới đến Cáp Tân Tư, mấy hôm nữa sẽ vào đại học Môn Tân, cháu phải để ý nó giúp bác.”

Ai Hi Lam nhìn thấy Giang Tuyết Niên đứng cạnh Vu Uy, ánh mắt liền sáng ngời: “Em gái này nhìn có vẻ rất lợi hại, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Giang Tuyết Niên không quen Ai Hi Lam, chỉ im lặng đứng một bên, Vu Uy vỗ vai nàng: “Nam Yên, đây là chị Hi Lam của con, dạy học ở đại học Môn Tân, ở trường nếu gặp chuyện gì không giải quyết được, cứ tìm chị ấy, biết chưa?”

Giang Tuyết Niên lúc này mới đưa mắt nhìn sang Ai Hi Lam: “Chị Hi Lam.”

Ai Hi Lam mỉm cười đáp: “Ừ.”

Tính cách của Ai Hi Lam rất tốt, giống như một người chị lớn đáng tin cậy, nhanh chóng xóa đi khoảng cách lạ lẫm với “Vu Nam Yên”.

“Vu Nam Yên” lần đầu lộ ra nụ cười không mang tính công kích, giới thiệu “Sầm Thanh Thu” với Ai Hi Lam: “Chị Hi Lam, đây là bạn gái em, Sầm Thanh Thu, bọn em sắp đính hôn rồi.”

Ai Hi Lam nhìn gương mặt “Sầm Thanh Thu”, kinh ngạc thốt lên: “Nam Yên, mắt nhìn người của em thật tốt, chúc mừng hai người.”

“Vu Nam Yên” kiêu ngạo nói: “Cảm ơn chị, em cũng thấy mắt nhìn người của mình tốt.”

Trước màn trêu ghẹo của hai người, “Sầm Thanh Thu” mặt không cảm xúc.

Ai Hi Lam nhận ra có điều không ổn, nhưng cũng không hỏi gì.

Giang Tuyết Niên dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, thấy Khang Cảnh lập tức hớn hở đi đến trước mặt Ai Hi Lam, phấn khích nói chuyện với nàng.

Vừa rồi nghe cái tên Ai Hi Lam, cô đã thấy quen tai. Lúc trước Cốc Á Duy từng dùng tên nàng để khuyên Khang Cảnh.

Ai Hi Lam và Khang Cảnh đều là Alpha, ánh mắt Khang Cảnh nhìn Ai Hi Lam không mang sắc thái ái muội, mà là tôn sùng nhiều hơn.

“Vu Nam Yên” nhướng mày, nếu Khang Cảnh để ý đến Ai Hi Lam như vậy, thì để trả thù Khang Cảnh, không làm gì thì đúng là không giống tính cách của cô.

Sau Ai Hi Lam là thiếu gia nhỏ nhà Carpenter, Noah Carpenter, năm nay 15 tuổi, tóc xoăn, mắt không to, khi nhìn người thì ánh mắt âm trầm, chiều cao chỉ đến vai Giang Tuyết Niên, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên, được giới thiệu là quản gia của hắn.

Gia tộc Pearson cử nhị tiểu thư Agatha Pearson tới, một cô thiếu nữ da nâu, 16 tuổi.

Sau khi hai người kia vào đại sảnh, phía sau về cơ bản sẽ không tiếp khách nữa.

Sắc mặt của Vu Uy không mấy dễ coi: “Gia tộc Carpenter và gia tộc Pearson thật quá đáng, lại dám cử hai đứa trẻ chưa phân hoá đến đây. Chúng là đang xem thường Nam Yên sao? Là đang xem thường tôi?”

Vu Mãn vội vàng nói: “Tộc trưởng, ngài đừng tức giận. Dù sao gia tộc Carpenter là nhà mẹ đẻ của phu nhân, còn người đang nắm quyền ở gia tộc Pearson hiện nay là bạn nối khố từ nhỏ của phu nhân. Sự xuất hiện của Nam Yên tiểu thư, suy cho cùng, đã làm mất mặt phu nhân, xảy ra chuyện thế này là bình thường.”

Vu Uy biết lời Vu Mãn nói có lý, nhưng từ lúc liên hôn đến nay ông luôn bị Amelia Carpenter đè đầu cưỡi cổ, giờ đây vất vả lắm mới giành được quyền lực vượt qua Amelia Carpenter, đương nhiên ông muốn rửa hận.

Ngày xưa xảy ra chuyện như vậy còn có thể nói là bình thường, nhưng bây giờ thì không.

“Amelia và Vu Triết đâu? Giờ này rồi mà còn chưa đến? A Mãn, lập tức cho người đi tìm bọn họ về, hôm nay bọn họ phải có mặt!”
Điều Vu Uy để tâm nhất chính là thể diện, mà điều ông không giữ nổi trước mặt Amelia Carpenter lại chính là thể diện.

Thời thế đã khác xưa, hôm nay nhất định phải để cho mẹ con Amelia Carpenter nếm thử cảm giác bị giẫm nát lòng tự tôn mà ông từng chịu đựng.

Vu Uy đã nổi giận, Vu Mãn không dám khuyên thêm, lập tức gọi người hầu đi tìm phu nhân và thiếu gia.

“Vu Nam Yên” đứng bên cạnh chờ đến mất kiên nhẫn, lên tiếng: “Ba, con vào trong được chưa? Bên ngoài nóng quá, Thanh Thanh nhà con mà bị nắng hỏng thì làm sao bây giờ?” Vừa nói vừa định để “Sầm Thanh Thu” gục đầu vào ngực mình, nhưng bị nàng né tránh, không để cô đạt được mục đích.

Vu Uy nhìn “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu”, trong lòng như thấy lại hình ảnh mình và phu nhân Nam Nguyệt thuở trẻ, nét giận dữ trên mặt chuyển thành bất đắc dĩ: “Vào đi vào đi, con bé này trong mắt chỉ có mỗi Thanh Thanh nhà con thôi.”

“Vu Nam Yên” lập tức khoác vai “Sầm Thanh Thu” quay người bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Trong mắt con đương nhiên chỉ có vợ con rồi. Con là Alpha tốt cực kỳ chung tình.”

Vu Uy nhìn bóng lưng nàng, không nhịn được lắc đầu bật cười: “A Mãn, cậu nhìn con bé này xem, lợi hại hơn cả tôi lúc trẻ.”

Vu Mãn cười nịnh nọt: “Trò giỏi hơn thầy, chứng tỏ ngài và phu nhân Nam Nguyệt có gen tốt.”

Vu Uy hài lòng gật đầu: “Phải, cậu nói có lý.”

Vu Uy đi mấy bước vào đại sảnh, bỗng dừng lại, quay sang bảo Vu Mãn: “A Mãn, e là người hầu sẽ không gọi được mẹ con bọn họ, cậu đích thân đi gọi. Trong lễ đính hôn của Nam Yên và Thanh Thanh, mẹ con bọn họ nhất định phải có mặt.”

Vu Mãn cúi người đáp: “Rõ, thưa tộc trưởng.”

Người hầu không biết Amelia Carpenter và Vu Triết đang ở đâu, nhưng Vu Mãn thì biết.

Bọn họ đang ở ngay trong toà nhà chính này.

Vu Mãn đi lên lầu, băng qua hành lang phức tạp, dừng lại trước một cánh cửa xa hoa, nhẹ nhàng gõ ba tiếng, đợi ba giây, lại gõ thêm ba tiếng.

Nghe thấy tiếng chuông vang lên bên trong, Vu Mãn cẩn thận đẩy cửa bước vào.

Băng qua từng lớp màn lụa, Vu Mãn thấy Amelia Carpenter đang ngồi trước bàn trang điểm, còn Vu Triết thì ngồi một bên đọc sách.

Gương mặt phản chiếu trong gương của Amelia Carpenter không chút biểu cảm, vùng da quanh mắt hơi chùng xuống, ánh mắt lộ ra vẻ cay nghiệt.

Còn Vu Triết bên cạnh thì phong nhã ôn hòa, vẻ ngoài do dòng máu lai tạo nên đầy vẻ tuấn tú thâm trầm, đôi mắt như ngọc lục bảo xinh đẹp, giống hệt đôi mắt của Amelia Carpenter.

Đây chính là lý do Vu Uy không mấy ưa đứa con trai này.

“Phu nhân, thiếu gia, tộc trưởng nhờ tôi mời hai người xuống dự tiệc tối.” Vu Mãn cung kính nói.

Ba năm trước, cơ thể Vu Uy đột nhiên xảy ra vấn đề, phải nằm viện ba tháng mới chuyển nguy thành an, trước đó, Vu Mãn chỉ trung thành với một mình Vu Uy, sau đó bắt đầu tiếp xúc với người thừa kế duy nhất của Vu Uy, Vu Triết.

Vu Uy đã lớn tuổi, không biết chừng khi nào sẽ đột ngột về chầu trời. Vu Mãn cũng phải nghĩ cho tương lai của bản thân.

Vu Uy chỉ có một người con trai là Vu Triết, cho dù có không thích, thì người kế thừa tương lai của gia tộc Vu thị cũng chỉ có thể là Vu Triết, dù Vu Uy có đột nhiên xuất hiện một đứa con ngoài giá thú, Vu Mãn cũng không cho rằng Vu Nam Yên có thể giành được vị trí kế thừa của Vu Triết.

Mẹ của Vu Nam Yên khi còn sống vì phu nhân Amelia mà thậm chí không dám đặt chân đến Cáp Tân Tư, giờ chết rồi, đứa con của bà ta còn có thể làm nên trò trống gì?

Hơn nữa, người trong tộc đều ủng hộ Vu Triết.

“Nhận một đứa con riêng mà cũng rình rang thế này, Vu Uy đúng là không biết xấu hổ.” Amelia Carpenter nói giọng mỉa mai.

“Chú A Mãn, tối nay con và mẹ không xuống, làm phiền chú chuyển lời với ba con.” Vu Triết nói với giọng ôn hoà.

Vu Nam Yên đã đến được hai ngày, Vu Triết nghe người hầu bàn tán về nàng toàn là những lời không hay, đối với người em gái cùng cha khác mẹ này, hắn chẳng có chút hứng thú nào.

Sắc mặt Vu Mãn tỏ vẻ khó xử: “Phu nhân, thiếu gia, tộc trưởng nói trước khi Vu Nam Yên và Sầm Thanh Thu đính hôn, hai người phải xuất hiện.”

Tay đang lật trang sách của Vu Triết khựng lại. “Đính hôn?”

…...

Trong đại sảnh lộng lẫy, y phục lộng lẫy, rượu vang sóng sánh, Vu Uy đứng trước micro phát biểu một hồi cảm khái, bày tỏ niềm vui khi đón con gái trở về: “Đêm nay, không chỉ để giới thiệu Nam Yên với mọi người, mà còn là vì một chuyện vui khác.”

“Nam Yên, các con lại đây.” Vu Uy vẫy tay gọi “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” đứng bên cạnh, chờ hai người đi đến bên mình, ông cười nói: “Bữa tiệc tối nay, cũng chính là lễ đính hôn của Nam Yên và Thanh Thu.”

Giang Tuyết Niên kéo tay Thời Thanh Phạn lại, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, nâng tay nàng lên đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay, sau đó giơ tay hai người lên hướng về phía mọi người: “Cảm ơn mọi người đã đến dự lễ đính hôn của tôi và Thanh Thanh.”

Thật sự là đính hôn?

Phía dưới không ít người không kìm được để lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Ai mà ngờ được Vu Uy lại không cấm đoán Vu Nam Yên kết thân, ngược lại còn để mặc nàng tìm một Omega không quyền không thế, chuyện như vậy trong giới quyền quý của bọn họ, quả thật là cực kỳ hiếm thấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...