[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 78
“Cô dám đối xử với tôi như vậy.”Kim Trạch Ngọc cố đè nén nỗi sợ trong lòng.Dư Chu Chu sao lại có thể thức tỉnh tinh thần lực?Đó là thứ mà chỉ Alpha trong truyền thuyết mới có thể làm được.Những Alpha đỉnh cấp đều ở trong tháp cao, hưởng thụ vô tận giàu sang phú quý.Bốn đại gia tộc đã thống nhất quy định: Biên Thành không được xảy ra xung đột quy mô lớn.Nếu không sẽ kích phát cục diện phân tranh toàn diện giữa các thế lực, đe dọa đến quyền thống trị của Vân Thành.Dư Chu Chu liền khéo léo lợi dụng điểm này. Từng bước đánh bại.Cô muốn đập tan những lời dối trá mà Vân Thành đã vẽ ra cho Biên Thành.Dư Chu Chu túm lấy tóc Kim Trạch Ngọc: “Lúc cậu đối xử với người khác như thế, có từng nghĩ đến việc mình cũng sẽ gặp kết cục như vậy không? Mau thả người nhà của Bạch Tư Cầm ra.”Kim Trạch Ngọc bỗng cười lớn: “Cô tưởng rằng mình cứu được người tốt lắm sao? Bạch thị dựa vào đâu trở thành một trong tám thế lực lớn? Tay họ nhuốm bao nhiêu máu rồi? Dù có bị tôi xử lý, cũng là tội đáng chết.”“Chúng chỉ là đám Beta hạ đẳng, như côn trùng hôi thối, chết như vậy là đúng.”Kim Lan Miểu bị áp lực từ tin tức tố Alpha đè nén đến mức không thở nổi, cô gắng ngẩng đầu lên.Cô thấy có một luồng ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên người Dư Chu Chu từ phía sau.Mà phía sau Dư Chu Chu, có một người đang chậm rãi bước tới.Kim Lan Miểu trừng to mắt: “Cố Diên Khanh, là Cố Diên Khanh, cô ấy chưa chết! Một Omega như cô ấy sao có thể chịu nổi điều kiện ở Biên Thành?”Kim Trạch Ngọc cũng thấy Cố Diên Khanh bước vào, hắn vùng vẫy điên cuồng.Tin tức tố của hắn nhắm thẳng đến Cố Diên Khanh mà công kích.Nhưng điều hắn đoán lại không xảy ra.Cố Diên Khanh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của hắn.Cô nhíu mày, đưa tay phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên người: “Ở đâu ra cái thứ mùi thối này bám đầy người ta, thật kinh tởm.”Kim Trạch Ngọc bị tổn thương lòng tự tôn nghiêm trọng.Ở Vân Thành, hắn là Alpha khiến bao Omega phải theo đuổi.Mặc dù Vân Thành cấm kiểm tra cấp độ gen, nhưng hắn từng lén kiểm tra qua, mức phân hóa của hắn rất cao, ít ai vượt được.Vậy mà Dư Chu Chu, một kẻ không biết từ xó xỉnh nào chui ra, lại mạnh hơn hắn nhiều như vậy, sĩ diện của hắn bị đánh sập hoàn toàn.“Lão đại, tìm thấy những người Bạch thị bị giam rồi!”Sau khi quay lại căn cứ Dư thị, Dư Chu Chu càng tăng cường huấn luyện những Beta khỏe mạnh trong căn cứ.Cô chưa bao giờ là người chiến đấu một mình, sau lưng cô là vô số đôi tay đang đẩy cô tiến lên, ủng hộ cô.Giang Thủy Hoan cầm trong tay một thiết bị điện tử, liên tục kiểm tra.Kết quả hiện lên khiến cô hơi bất ngờ.“Dư Chu Chu, không khí ở đây… Có gì đó không đúng…”Kim Trạch Ngọc như tìm được điểm đột phá, ánh mắt chuyển sang khóa chặt Giang Thủy Hoan.Cố Diên Khanh bị Dư Chu Chu đánh dấu hoàn toàn, trong cơ thể cô chảy đầy tin tức tố của Dư Chu Chu, mà Dư Chu Chu thân là Alpha, cấp phân hóa lại cao, nên tin tức tố của Kim Trạch Ngọc không thể ảnh hưởng đến Cố Diên Khanh.Nhưng Giang Thủy Hoan thì chưa từng bị Alpha đánh dấu.Thiết bị dò trong tay cô rơi xuống đất, vang lên tiếng “tích tích tích” chói tai.Sắc mặt cô lập tức thay đổi, quỳ một gối xuống đất, tay ôm lấy cổ, thở dốc từng ngụm lớn.Kim Trạch Ngọc nhìn sang Dư Chu Chu, cười ngông cuồng: “Tôi nhìn ra rồi, Omega này thích cô, bị tin tức tố Alpha cưỡng ép dẫn đến kỳ phát tình, thuốc ức chế là vô dụng, chỉ có đánh dấu tạm thời mới giải quyết được.”Mồ hôi lạnh trên trán Giang Thủy Hoan nhỏ từng giọt xuống nền đất.Cô đã sơ ý.Sống ở biên thành lâu quá khiến cô quên mất, Alpha ở Vân Thành xảo trá đến mức nào.Một Alpha như Dư Chu Chu, không có tính công kích, không xâm phạm Omega, mới là ngoại lệ.Dư Chu Chu vung tay lên, đánh mạnh vào gáy Kim Trạch Ngọc.Hắn trợn mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh. Dư Chu Chu ra lệnh: “Nhốt cậu ta lại, tỉnh thì tiêm thuốc mê.”Giang Thủy Hoan một tay ôm lấy cổ, tay kia siết chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến rớm máu, cơn đau giúp cô giữ được chút tỉnh táo.Dư Chu Chu vẫn còn hơi hoang mang vì chuyện vừa rồi.Lời Kim Trạch Ngọc nói là có ý gì?Giang Thủy Hoan thích cô?Sao có thể.Cố Diên Khanh khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Dư Chu Chu.Không biết vì sao, Dư Chu Chu cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì con kiến trên chảo nóng, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.Giang Thủy Hoan là lão sư của cô.Lúc cô mới đến biên thành, Giang Thủy Hoan chính là người huấn luyện địa ngục cho cô.Trong lòng cô khi đó chỉ có việc học.Chắc chắn là Kim Trạch Ngọc nói bậy.Giang Thủy Hoan cố gắng đứng dậy, máu từ vết thương trên lòng bàn tay tụ lại nơi đầu ngón, nhỏ xuống đất, cô giấu bàn tay bị thương ra sau lưng: “Đừng nghe hắn nói bậy, tin tức tố của Alpha đúng là có ảnh hưởng đến tôi, nhưng vẫn trong phạm vi kiểm soát. Không khí ở đây có gì đó không ổn, có lẽ là vì gần Vân Thành, thể chất người ở căn cứ Bạch thị rất yếu, phải phụ thuộc vào thuốc từ Vân Thành để duy trì. Việc này em nên điều tra kỹ.”Nghe Giang Thủy Hoan nói vậy, Dư Chu Chu âm thầm thở phào một hơi.Cố Diên Khanh lại hừ lạnh một tiếng, không nặng không nhẹ.Kim Lan Miểu bò tới, nắm lấy ống quần Dư Chu Chu: “ Dư Chu Chu, tôi xin cô đừng bắt tôi… Tôi biết hết mọi chuyện, tôi nói hết cho cô, tôi bị Nhan Mật đánh dấu rồi, cô ta là một kẻ biến thái, cô ta đã tự phân hóa thành Alpha, cô ta luôn nghiên cứu thuốc phân hóa giới tính có thể kiểm soát, những loại thuốc đó được thử nghiệm trực tiếp lên người, đối tượng thí nghiệm là những Alpha và Omega ở Biên Thành, những người từng qua kiểm tra gen của Vân Thành. Mà một khi thuốc thất bại thì sẽ bị tuồn ra Biên Thành.”Cố Diên Khanh bước tới, chiếc giày da tinh xảo nhẹ nhàng nhấc lên, đá tay Kim Lan Miểu ra: “Những lời cô nói đúng là rất có sức dụ dỗ, nhưng… Chúng tôi làm sao tin được toàn bộ đều là thật?”Kim Lan Miểu cắn chặt môi.“Tôi có công thức thuốc giải, là tôi trộm ra được, nhưng không mang theo người, tôi đã giấu ở chỗ khác, chỉ cần các người đồng ý bảo vệ tôi, tôi sẽ nói cho các người biết nơi đó…”...... Giang Thủy Hoan trốn trong một góc không ai có thể tìm thấy.Cô kìm nén cơn bức bối trong cơ thể.Xung quanh cô là mấy ống thuốc ức chế tin tức tố đã dùng hết, rơi vương vãi dưới đất.Kim Trạch Ngọc nói đúng, mà cũng sai.Omega bị Alpha cưỡng ép dẫn đến kỳ phát tình, đúng là trong giai đoạn đầu cần Alpha đánh dấu mới vượt qua được.Nhưng—phải là tin tức tố của Alpha có cấp độ cao hơn.Giang Thủy Hoan cười tự giễu.Cô giờ chẳng khác gì một tên hề ti tiện.Lén lút trốn trong bóng tối, dõi theo Dư Chu Chu.Rõ ràng bên cạnh Dư Chu Chu đã có Cố Diên Khanh.Thế mà cô vẫn không thể ngừng ảo tưởng. Nếu như người đứng cạnh Dư Chu Chu… Là cô thì sao?Nếu như năm đó, trong tháp cao, cô không để Cố Diên Khanh mang Dư Chu Chu đi…Chẳng lẽ… Tất cả đã khác rồi sao?Giang Thủy Hoan lấy ra từ túi áo một cuộn túi kim cũ nát, đó là thứ Dư Chu Chu từng dùng qua.Cô mím môi.Biểu cảm cao ngạo không thể hiện chút nào dấu hiệu sẽ làm ra loại chuyện như sắp tới.Giống như một kẻ biến thái, cô đưa túi kim tới trước mũi, vùi cả khuôn mặt vào trong đó, ra sức hít lấy hít để mùi hương tin tức tố còn sót lại của Dư Chu Chu.Sai rồi, tất cả đều sai cả rồi, hiện tại quỹ đạo mọi chuyện đã hoàn toàn lệch khỏi kế hoạch ban đầu mà cô từng định sẵn.Dư Chu Chu lẽ ra phải là con cờ có giá trị nhất của cô, để cô lợi dụng quay lại tháp cao, đoạt lại tất cả những gì mình đã mất.Sau khi Giang Thủy Hoan xử lý xong tình trạng cơ thể mình, để tin tức tố vì rung động mà phát tán ra được hòa tan vào không khí. Cô mới một lần nữa xuất hiện trước mặt Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu.Người trong căn cứ Bạch thị đều đã được thả ra.Nhưng trên mặt họ lại không hề hiện ra sự cảm kích như mọi người đã đoán trước đó.“Các người là ai? Các người đã làm tổn thương khách quý đến từ Vân Thành!”“Tại sao lại thả bọn tôi ra? Các người làm thế này có biết sẽ khiến tình hình ở Vân Thành thành ra sao không?!”Dư Chu Chu nhanh chóng hiểu ra vì sao họ lại nói như vậy.Kim Trạch Ngọc đã dùng tính mạng của Bạch Tư Cầm để uy hiếp cha mẹ những người này.Cố Diên Khanh: “Yên tâm đi, Bạch Tư Cầm ở Vân Thành sẽ không gặp chuyện gì đâu.”“Cố Diên Khanh… Cố tổng? Sao ngài lại ở Biên Thành?!”Thông tin ở Biên Thành lưu thông rất chậm.Sở dĩ Bạch thị có thể trở thành một trong tám đại thế lực, là nhờ Bạch Tư Cầm tìm được chỗ dựa mới ở Vân Thành.Cố Diên Khanh: “Bạch Tư Cầm nương nhờ vào tập đoàn Tiết thị, Tiết thị trong trận tranh đấu này vẫn giữ thái độ trung lập. Căn cứ của các người cũng sẽ không gặp vấn đề gì, yên tâm đi.”Dư Chu Chu nhìn về phía Cố Diên Khanh.Rõ ràng Cố Diên Khanh luôn ở bên cạnh cô, rõ ràng không hề ra tay làm bất kỳ điều gì, vậy mà vẫn có thể thao túng cục diện, như thể mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Người của căn cứ Bạch thị nghe được lời Cố Diên Khanh, cũng yên tâm hơn đôi chút.Dư Chu Chu thấy trước mắt mình lại bật ra giao diện hệ thống ảo, màu của căn cứ Bạch thị cũng đã chuyển thành màu đỏ.Cố Diên Khanh đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Giang Thủy Hoan lúc này đã lấy lại bình tĩnh – vươn tay ra: “Đem đồ đưa ra đây.”Giang Thủy Hoan nhíu chặt mày: “Đồ gì?”Trong đôi mắt lạnh lẽo của Cố Diên Khanh hiện lên vẻ giễu cợt đầy hàm ý: “Đương nhiên là thứ giúp cô trong thời gian ngắn như vậy đã có thể khôi phục lý trí.”Ống ức chế tin tức tố đặc chế bị Cố Diên Khanh ném xuống chân Giang Thủy Hoan.“Chỉ cần tiêm thứ này là có thể kiểm soát được kỳ phát tình lần này.”Giang Thủy Hoan khẽ lùi về sau một bước, thái độ rõ ràng, cô không muốn giao ra món đồ kia.Giải quyết xong căn cứ Bạch thị và căn cứ Chu thị.Dư Chu Chu quyết định để ba đại khu vực kết nối hỗ trợ lẫn nhau.Thay đổi trạng thái hỗn chiến, ganh đua tranh quyền giữa tám đại thế lực.Dư Chu Chu chăm chú nhìn vào giao diện hệ thống ảo trước mắt.Hoàn toàn không phát hiện ra giữa Cố Diên Khanh và Giang Thủy Hoan đang dần bốc lên một bầu không khí nguy hiểm.Cố Diên Khanh bước đến bên cạnh Giang Thủy Hoan, hơi nghiêng người lại gần, giọng điệu lạnh buốt mà âm trầm: “Đừng mơ tưởng tới thứ vốn không thuộc về cô.”Giang Thủy Hoan theo phản xạ đưa tay sờ về phía ngực áo, lại phát hiện ra thứ đó đã biến mất.Dư Chu Chu xoay người: “Tôi hiểu rồi… Không chỉ là thuốc có thể khiến người ta phân hóa lần hai… Mà ngay cả thực phẩm, nguồn nước, không khí ở Biên Thành cũng đã bị ô nhiễm.”Cố Diên Khanh thuận tay ném vật đang cầm trong tay vào đống lửa gần đó.“Thứ dơ bẩn, nên đem thiêu sạch.”...... Vân Thành.Thạch Niệm Húc nhìn thư tín do Cố Diên Khanh gửi về.Trong đó nói Biên Thành có quá nhiều thứ khiến người ta chán ghét, nên phải tăng tốc độ tiến hành kế hoạch.Ban đầu Thạch Niệm Húc còn chưa hiểu rõ Cố Diên Khanh nói “thứ chán ghét” kia rốt cuộc là gì.Cho đến khi cô ngồi trong văn phòng, nhìn qua cánh cửa kính, thấy hai bóng người bên ngoài vừa đi vừa cười nói lướt qua.Hứa Nhất Thi đang trò chuyện với tên Omega nam đáng ghét kia.Bức thư mật trong tay bị ném vào ngọn đèn cồn, hóa thành tro bụi.Thạch Niệm Húc tháo cặp kính gọng kim loại trên sống mũi xuống.Đôi mắt dài hẹp nheo lại.Quả nhiên… Phải tăng tốc tiến độ rồi.