[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 77
"Em và Bạch Tư Cầm quan hệ rất tốt?"Cố Diên Khanh chỉ liếc thấy vài dòng trong bức thư bằng khoé mắt, đã nắm được nội dung đại khái."Là bạn rất thân." Dư Chu Chu thản nhiên nói.Ở trung tâm đào tạo gen, cô vốn là người cô lập, không có bạn bè gì, chỉ có Bạch Tư Cầm là chịu nói chuyện với cô.Trước kia khi cô theo đuổi Cố Diên Khanh, Bạch Tư Cầm còn thay cô chắn Phùng Phượng Thanh, bị thương nặng đến thế..."Bạn bè?" Cố Diên Khanh đột nhiên nhại lại một câu với giọng điệu châm chọc, "Chị thì không nghĩ vậy."Dư Chu Chu hơi khó hiểu liếc nhìn Cố Diên Khanh."Căn cứ Bạch thị có vị trí rất quan trọng, Vân Thành muốn lấy tài nguyên từ biên thành đều phải thông qua căn cứ Bạch thị, cho nên bằng mọi giá, không thể để Vân Thành chiếm được nơi đó.""Xem ra có người lại sắp ghen rồi."Giang Thuỷ Hoan chẳng khác gì một bóng ma lướt qua bên cạnh.Khi ngang qua Dư Chu Chu, cô lại dừng lại.Áp sát đầu đến bên cổ Dư Chu Chu, tỉ mỉ hít hà: "Động cái gì mà động? Tôi là lão sư của em, quan tâm chút đến tình trạng kỳ mẫn cảm của học trò mình không được sao?"Phía sau, sắc mặt Cố Diên Khanh đã càng lúc càng lạnh, đôi mắt trong trẻo kia đã phủ lên băng giá rét căm."Tin tức tố áp chế cũng giỏi, chỉ là xung quanh cứ vương vất cái mùi chua chua, buồn nôn chết đi được." Giang Thuỷ Hoan đứng thẳng lại, Dư Chu Chu cũng lập tức giữ khoảng cách an toàn.Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Dư Chu Chu cả người cứng đờ, não bộ vẫn chưa kịp phản ứng.Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy có người đáng thương thật, đến cả tư cách ghen cũng không có.""Vậy sao?" Giang Thuỷ Hoan cũng không chịu lép vế, châm chọc đáp trả: "Là ai đó từ tận Vân Thành đuổi đến đây, mà đến một cái danh phận cũng không có, có người là lão sư, có người là bạn, đâu giống với một số người... Chỉ là 'một số người' thôi."Dư Chu Chu bị Cố Diên Khanh và Giang Thuỷ Hoan kẹp giữa, tiến cũng không được, lui cũng chẳng xong.Ba người đứng ngay bên lan can tầng hai.Bên ngoài thỉnh thoảng có cư dân căn cứ đi ngang, nhưng dường như ai cũng quen với cảnh tượng này chẳng ai lấy làm lạ.Dư Chu Chu chỉ mong giờ phút này có thể biến thành một con chim cút, thu đầu rụt cổ trốn mất tiêu."Tôi không phải khoe khoang đâu, ít nhất thì, lúc tôi phát tình cũng chẳng cần dùng thuốc ức chế tin tức tố." Cố Diên Khanh đột nhiên giơ tay, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa dái tai Dư Chu Chu.Dư Chu Chu không kìm được khẽ run lên một cái.Giang Thuỷ Hoan nhíu mày, hồi lâu chẳng biết nên nói gì: "Đúng là trẻ con."Ném lại bốn chữ, cô khoanh tay xoay người rời đi.Dư Chu Chu lập tức lùi lại vài bước, do quán tính mà lưng đập vào lan can tầng hai, phát ra tiếng "choang" một cái, cô đưa tay lên sờ dái tai đang ngứa ran, nhìn về phía Cố Diên Khanh đang từng bước tiến đến gần: "Làm gì, tôi có chọc giận chị đâu..."Khóe môi bị cắn một cú rất mạnh.Dư Chu Chu nhìn bóng lưng như đang giận dỗi của Cố Diên Khanh, trong lòng đầy khó hiểu....... Căn cứ Thạch thị. Kim Trạch Ngọc nổi trận lôi đình, đập hết đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất."Toàn là một lũ vô dụng, ngay cả một căn cứ Dư thị mới thành lập vài năm cũng không xử lý nổi, còn mơ tưởng lấy tài nguyên của Vân Thành? Nằm mơ đi!"Thạch Hành Sơn nhíu mày nhẫn nhịn: "Kim công tử, dù sao thì căn cứ Chu thị bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thể hiện rõ lập trường, bị phản bội cũng là điều có thể đoán trước."Kim Trạch Ngọc túm lấy cổ áo Thạch Hành Sơn: "Vậy giờ phải làm sao? Tôi không còn nhiều thời gian đâu."Cha hắn Kim Trạm tuổi đã cao, hồi trẻ phóng túng quá độ, làm hỏng cả thân thể, ông ấy chỉ có ba đứa con Alpha, một tháng nữa sẽ công bố người kế nhiệm chính thức tại Vân Thành.Chỉ cần hắn xử lý xong chuyện này, vị trí người thừa kế sẽ là của hắn."Kim công tử đừng vội, nghe nói dạo gần đây Vân Thành lại có người mới... Đang ở căn cứ Bạch thị, tôi nhận được tin, tổng tài của Dư thị Dư Chu Chu và chất tử của Bạch thị Bạch Tư Cầm, từng là bạn thân thuở nhỏ."Sát khí trên mặt Kim Trạch Ngọc dần dịu xuống, hắn giơ tay vỗ vỗ mặt Thạch Hành Sơn: "Làm khá lắm, đúng vậy, muốn xử lý một người thì trước tiên phải nắm được điểm yếu của họ, cô ta không sợ chết, nhưng chắc chắn sẽ sợ liên lụy đến người mà mình quan tâm."Thạch Hành Sơn dùng mu bàn tay lau qua mặt, nhưng biểu cảm nịnh nọt vẫn không đổi: "Hiện tại căn cứ Bạch thị đã bị kiểm soát, Dư Chu Chu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, có tin đồn rằng căn cứ Chu thị phản bội nhanh như vậy là vì Cố Diên Khanh. Nếu chúng ta sớm mai phục ở Bạch thị...""...Thì có thể bắt gọn một mẻ."Kim Trạch Ngọc cười ha hả vài tiếng, giơ tay ôm lấy Thạch Phàm Phàm đang sợ hãi đứng bên cạnh: "Bảo sao Thạch Niệm Húc thông minh như vậy, thì ra là nhờ cái đầu của cha nó lợi hại thế này, chỉ tiếc là cô chỉ là một Beta, nếu là Alpha, chắc chắn Vân Thành đã có chỗ cho cô. ""Chuyện thành công, tôi sẽ đích thân nói với cha, ghi nhận công lao của ông." Kim Trạch Ngọc vừa nói, vừa cầm một lọ thuốc thử nghiệm trên bàn lên: "Đây là lô thuốc mới nhất của Vân Thành, nghe nói mấy căn cứ phía nam chưa có phân phối rộng rãi, cứ nói là thương nhân giàu có của Vân Thành phát tâm làm từ thiện, ban ân cho họ, chỉ tiếc là có kẻ ác tên Dư Chu Chu, không muốn để họ thuận lợi phân hoá giới tính lần hai."Nước mắt dâng đầy trong mắt Thạch Phàm Phàm, cô tuyệt vọng nhìn người chú từng chứng kiến mình lớn lên: "Đừng mà..."Người thân quen trước mắt giờ lại xa lạ đến đáng sợ."Khóc cái gì mà khóc? Được tôi để mắt tới là phúc của cô, cô là một Beta không có tin tức tố, nếu không có tôi, cả đời này cũng đừng mơ đặt chân đến Vân Thành." Kim Trạch Ngọc nhìn nàng, mặt dần lộ vẻ mất kiên nhẫn."Kim công tử, không còn sớm, nếu muốn đến Bạch thị, phải lập tức lên đường." Thạch Hành Sơn cắt ngang lửa giận của Kim Trạch Ngọc."Được rồi, chuẩn bị đi, cho Dư Chu Chu một bất ngờ."...... Căn cứ Dư thị.Cố Diên Khanh ôm lấy lồng ngực đột nhiên đau nhói của mình.Cô chỉ có thể bước vào một góc khuất gần đó, thấy xung quanh không có ai, liền ho ra một ngụm máu."Gen của cô có khiếm khuyết."Giọng Giang Thuỷ Hoan vang lên từ phía sau lưng Cố Diên Khanh."Đây không phải chất độc, mà là gen gây tử vong được tháp cao tiêm vào người cô."Cố Diên Khanh dùng khăn tay lau máu ở khoé miệng, đứng thẳng người, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Giang Thuỷ Hoan, không gợn chút cảm xúc: "Cô còn biết gì nữa?"Giang Thuỷ Hoan nhíu mày: "Tôi còn biết, sự tồn tại của cô... Sẽ gây hại cho Dư Chu Chu.""Nếu cô bám theo tôi chỉ để nói mấy câu úp mở như vậy, thì xin lỗi, tôi không có hứng chơi trò đoán chữ."Cố Diên Khanh đứng dậy, muốn bước qua Giang Thủy Hoan.Giang Thủy Hoan: "Cô không còn nhiều thời gian nữa, chuyện này... Chắc Dư Chu Chu vẫn chưa biết nhỉ?"Thân thể Cố Diên Khanh khựng lại."Năm đó tôi bị người của tháp cao truy sát ở Vân Thành, viên đạn bắn trúng cô, nhưng tôi lại phát hiện vai cô hoàn toàn lành lặn, đến vết sẹo cũng không có, vết thương không thể vô cớ mà lành được... Dư Chu Chu đã thức tỉnh tin thần lực trị liệu."Giang Thủy Hoan xoay người lại: "Cô và Dư Chu Chu đều là vật thí nghiệm của tháp cao."Khóe môi Cố Diên Khanh gợi lên một mạt cười lạnh, ánh mắt khóa chặt vào Giang Thủy Hoan, áp lực mạnh mẽ tràn đến: "Vậy... Cô là ai?""Cô không hề bất ngờ với lời tôi nói." Giang Thủy Hoan không trả lời thẳng câu hỏi của Cố Diên Khanh. "Thế thì cô cũng nên biết, nếu Dư Chu Chu muốn cứu cô, thì phải quay về tháp cao.""Chuyện đó là giữa tôi và em ấy, không liên quan đến cô."Đôi mắt Cố Diên Khanh lạnh lẽo càng lạnh hơn.Chiếc khăn tay đắt tiền bị cô tiện tay ném vào góc tường.Lúc Dư Chu Chu chuẩn bị xuất phát thì phát hiện Cố Diên Khanh không thấy đâu.Trong lòng bất giác dâng lên một nỗi bối rối khó hiểu.Cô cảm thấy... Có gì đó không ổn."Sao vậy, mới không gặp một lát đã nhớ chị như thế sao?"Giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim đang treo lơ lửng của Dư Chu Chu lập tức hạ xuống."Gần đây chị cứ hay đột nhiên biến mất, không phải là có chuyện gì giấu tôi đấy chứ?"Dư Chu Chu cau mày, nhìn gương mặt Cố Diên Khanh có phần tái nhợt. "Chị có thể có chuyện gì chứ? Chỉ cần em không bỏ chị mà chạy là được." Cố Diên Khanh kéo tay Dư Chu Chu, "Dù sao chị còn phải dựa vào vợ bé nhỏ của mình, đưa chị đánh về Vân Thành, giành lại vị trí vốn thuộc về chị.""Đừng đùa với tôi." Dư Chu Chu cụp mắt xuống, "Tôi biết chị có chuyện đang giấu tôi."Giữa hai người lặng lẽ dâng lên một bầu không khí vi diệu, nhưng nhanh chóng bị người khác cắt ngang."Lão đại! Căn cứ Bạch thị lại có một nhóm người tiến vào, chúng ta làm sao đây?"Dư Chu Chu: "Lên đường ngay."Căn cứ Bạch thị nằm ở rìa Vân Thành.Hình dạng kéo dài như một dải hẹp.Muốn vận chuyển vật tư giữa Vân Thành và biên thành, bắt buộc phải đi qua Bạch thị.Người dân ở biên thành phần lớn sống trong cảnh chiến loạn triền miên, đói khổ, họ chỉ cầu được ăn no, mặc ấm, có chỗ trú thân.Cho nên, muốn bắt giặc, phải bắt tướng trước.Dư Chu Chu vẫn dùng chiêu cũ.Không ngờ lại gặp người quen.Trong mắt Kim Lan Miểu hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng: "Dư Chu Chu? Thật sự là cô sao?"Kim Lan Miểu vừa định bước lên một bước, đã bị người phía sau túm chặt lại."Cô chính là Dư Chu Chu? Nghe nói là một Alpha có cấp độ phân hóa gen rất cao, tôi cũng muốn xem thử cho biết."Kim Trạch Ngọc túm lấy tóc Kim Lan Miểu: "Chị gái Omega vô dụng của tôi, cứ thấy Alpha là lại bám lên như hạ tiện, kéo cũng không ra, đã bị Alpha khác đánh dấu rồi mà còn muốn như chó đi cầu xin Dư Chu Chu đánh dấu?"Lời Kim Trạch Ngọc khiến Dư Chu Chu vô cùng khó chịu.Mùi hương tin tức tố trên người hắn cũng giống hệt con người hắn-ghê tởm đến buồn nôn.Như cơm thiu bị bỏ quên trong rừng rậm nhiệt đới ba ngày, khiến người ta muốn ói."Quỳ xuống." Dư Chu Chu hơi ngẩng cằm, ánh mắt lạnh đi.Kim Trạch Ngọc không thèm để ý: "Cô nói gì?"Đột nhiên tin tức tố Alpha cường đại bùng phát, như áp lực ngàn cân đè lên người Kim Trạch Ngọc.Bịch một tiếng, Kim Trạch Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì đã quỳ rạp xuống trước mặt Dư Chu Chu."Trước khi muốn xử lý kẻ địch, tốt nhất nên phân rõ thực lực giữa kẻ địch với bản thân."
Dư Chu Chu nhẹ nâng ngón trỏ, lại khẽ ấn xuống.Đầu Kim Trạch Ngọc như mất kiểm soát, bộp một tiếng đập mạnh xuống đất.Ánh mắt Kim Lan Miểu thoáng qua một tia sợ hãi, cô nằm rạp dưới đất, không ngừng lùi lại.Hai mắt Kim Trạch Ngọc đỏ rực vì căm hận, miệng há to: "Cô dám... Dám sỉ nhục tôi thế này! Tôi phải giết cô!""Trên người có người, trên núi có núi, xem ra Kim công tử vẫn chưa hiểu đạo lý này."Dư Chu Chu chỉ nhấc nhẹ vài đầu ngón tay, Kim Trạch Ngọc bắt đầu dập đầu từng cái một về phía cô."Cậu nghĩ cậu là kẻ ở trên, nhưng trước sức mạnh lớn hơn, cậu chỉ có thể như bây giờ, quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu với tôi, tạ tội."
Dư Chu Chu nhẹ nâng ngón trỏ, lại khẽ ấn xuống.Đầu Kim Trạch Ngọc như mất kiểm soát, bộp một tiếng đập mạnh xuống đất.Ánh mắt Kim Lan Miểu thoáng qua một tia sợ hãi, cô nằm rạp dưới đất, không ngừng lùi lại.Hai mắt Kim Trạch Ngọc đỏ rực vì căm hận, miệng há to: "Cô dám... Dám sỉ nhục tôi thế này! Tôi phải giết cô!""Trên người có người, trên núi có núi, xem ra Kim công tử vẫn chưa hiểu đạo lý này."Dư Chu Chu chỉ nhấc nhẹ vài đầu ngón tay, Kim Trạch Ngọc bắt đầu dập đầu từng cái một về phía cô."Cậu nghĩ cậu là kẻ ở trên, nhưng trước sức mạnh lớn hơn, cậu chỉ có thể như bây giờ, quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu với tôi, tạ tội."