[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 79
……Ánh mắt Thạch Niệm Húc ngày càng trở nên nguy hiểm.Mà Hứa Nhất Thi lại hoàn toàn không nhận ra điều đó.Các thư ký ở gần văn phòng đều âm thầm rụt rụt cổ, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của bản thân.Chạy vội rời khỏi hiện trường Tu La Tràng.Hứa Nhất Thi cười híp mắt nhìn nam Omega bên cạnh: “Tiểu Điền, dạo này mở công ty thấy thế nào?”Thân hình Omega vốn thiên về thon gầy, nam Omega cũng không ngoại lệ.Nam Omega được gọi là tiểu Điền trông còn rất trẻ, như sinh viên mới tốt nghiệp, ánh mắt trong veo mà vô tội.Hiện tại Hứa Nhất Thi đã khôn ra rồi.Đã không thể làm công khai, vậy thì đi đường ngầm.Cô tin chắc Cố Diên Khanh nhất định không biến mất như lời đồn.Cô cần phải truyền tin tức mình biết ra ngoài.Tên đáng ghét Thạch Niệm Húc lại giam lỏng cô kiểu này.Thạch Niệm Húc đi đâu cũng mang cô theo, chẳng phải là một kiểu giam lỏng còn gì!Tiểu Điền chớp chớp mắt to vô tội: “Phúc lợi công ty rất tốt, đều nhờ Hứa tổng ưu ái.”Tiểu Điền tuy miệng đang nói chuyện với Hứa Nhất Thi, nhưng ánh mắt lại cứ liếc về phía Thạch Niệm Húc trong phòng kính.Hứa Nhất Thi lại càng tiến gần hơn đến tiểu Điền, “Tiểu Điền, bây giờ cậu là người tôi kỳ vọng nhất, chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi một chuyện, tôi đảm bảo đem toàn bộ bệnh viện giao cho cậu.”“Thật ạ, Hứa tổng?” Tiểu Điền thoáng mừng rỡ, nhưng gương mặt rạng rỡ nhanh chóng trở nên ảm đạm. “Nhưng tôi… Giới tính rất bình thường, không muốn OO luyến…”Hắn vừa nói xong đã len lén quan sát sắc mặt Hứa Nhất Thi.Hắn biết một số ông lớn thường có mấy sở thích kỳ lạ.Mà Hứa Nhất Thi thì… Nhan sắc cũng không tệ…Nghe xong lời tiểu Điền nói, Hứa Nhất Thi sững sờ.Cái quái gì a.OO luyến là cái gì.Cô là ghét Alpha, nhưng không có nghĩa là…Sẽ đi yêu Omega a.Không đúng, cô đang nghĩ cái gì vậy. Sao lại bị kéo lệch hướng thế này.Thạch Niệm Húc ngồi trong văn phòng, ánh mắt liếc ra ngoài chưa từng rời khỏi.Áp suất toàn thân đã hạ xuống rất thấp.Đặc biệt là khi nhìn thấy nam Omega đối diện với Hứa Nhất Thi, vì lời nói của nàng, mà mặt càng lúc càng đỏ lên…Chiếc bút máy bị gãy suýt nữa đã bị cô bẻ gập.Đột ngột đứng dậy, chiếc ghế gỗ lim đắt tiền sau lưng Thạch Niệm Húc phát ra âm thanh chói tai.Ngay cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ.Hứa Nhất Thi liếc nhìn Thạch Niệm Húc vừa đứng dậy, trong lòng thầm kêu không ổn, lập tức kéo tay tiểu Điền định lôi vào góc khuất.“Cậu không muốn nổi tiếng sao? Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể…”Mặt tiểu Điền đỏ bừng như sắt nung, rụt người lại giãy giụa, suýt nữa thì bật khóc: “Hứa tổng, bây giờ vẫn đang ban ngày, như vậy không tốt, tuy rằng ngài rất xinh đẹp, nhưng Omega không có răng tuyến, căn bản không thể trải nghiệm được niềm vui thực sự… Tôi… Không phải loại người đó!”Các thư ký xung quanh nghe thấy lời của tiểu Điền, lập tức dừng tay, dựng tai lên hóng hớt.Lông mày Hứa Nhất Thi sắp nhăn dính lại với nhau rồi.Hắn đang nói cái gì linh tinh vậy hả!Đột nhiên Hứa Nhất Thi cảm thấy sau lưng lạnh buốt.Cổ cứng đờ lại.Tiếng động ngón tay của Thạch Niệm Húc đẩy gọng kính viền kim loại vang lên.“Tôi vừa nghe thấy… Hai người định làm gì giữa ban ngày ban mặt?”Giọng nói trầm thấp, mang theo một tia nguy hiểm.Tiểu Điền lập tức vùng khỏi tay Hứa Nhất Thi, trốn sau lưng một thư ký, hướng về phía Thạch Niệm Húc cáo trạng: “Thạch tổng, Hứa tổng muốn quy tắc ngầm với tôi!”Phòng nghỉ rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.Câu “quy tắc ngầm với tôi” kia, thậm chí còn vang vọng mấy tiếng vọng lại.Đầu óc Hứa Nhất Thi lập tức ngưng trệ.Bên tai toàn là “quy tắc ngầm với tôi… Ngầm với tôi… Với tôi…”Hứa Nhất Thi lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt cứng đờ dời sang gương mặt Thạch Niệm Húc, cổ họng khó khăn nuốt tiếp một ngụm nước bọt.Cô có cảm giác bản thân lúc này như sắp phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ai đó.“Không đúng, tôi chột dạ cái gì! Ai quy tắc ngầm với cậu, cậu đừng có nói bậy!”Nam Omega vừa sụt sịt nước mũi vừa rơi nước mắt, trông đáng thương không chịu được.Ánh mắt trách cứ của mọi người đồng loạt dồn về phía Hứa Nhất Thi.“Không phải… Mấy người… Có thể phân biệt đúng sai chút được không!” Hứa Nhất Thi dang hai tay ra, cố gắng vớt vát sự trong sạch của mình.Đôi mắt phượng dài hẹp của Thạch Niệm Húc bị kính gọng vàng che khuất.Ánh nắng chiếu lên tròng kính, phản xạ ra ánh sáng mờ mờ.Khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô.Thạch Niệm Húc: “Xem ra cậu vẫn quá rảnh rỗi, mới có thời gian để đặt tâm tư vào mấy chuyện này.”Hứa Nhất Thi mấp máy môi, nhưng không sao phản bác được.Dường như việc công ty, vẫn luôn là do Thạch Niệm Húc xử lý.Gì chứ.Nếu không phải Thạch Niệm Húc phản bội, cướp mất vị trí của Cố Diên Khanh, thì mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.Mệt chết nàng cũng đáng đời.Nam Omega kia nảy sinh chút tâm tư xấu xa.Nhìn thấy Thạch Niệm Húc ăn mặc chỉnh tề, có chút động lòng.Thân hình uyển chuyển giả vờ lảo đảo, nhào về phía Thạch Niệm Húc.“Thạch tổng…”Chỉ là hắn không thành công.Vì Thạch Niệm Húc từ trong túi móc ra một cây bút máy hơi biến dạng, chĩa thẳng vào trán hắn.Tay Hứa Nhất Thi khựng lại.Vừa nãy nhìn thấy tiểu Điền nhào vào Thạch Niệm Húc, tim cô như lỡ mất một nhịp, còn có chút không vui.Thạch Niệm Húc nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khuôn mặt của nam Omega.“Quyến rũ cấp trên, đạo đức tồi tệ, đưa đến chi nhánh rèn luyện lại cho tốt.”Tiểu Điền bị ánh mắt Thạch Niệm Húc dọa đến sững người.Thư ký nhận được mệnh lệnh.Lập tức kéo nam Omega đi, chuẩn bị đưa rời khỏi.Hứa Nhất Thi:!Toang rồi.Hắn là cơ hội duy nhất để cô truyền tin ra ngoài.Cô đã nắm rõ.Đám thư ký mới do Thạch Niệm Húc đổi sang, không phải là tai mắt do các gia tộc khác cài vào, thì cũng là người mới do Thạch Niệm Húc tự tay bồi dưỡng, cô không dùng được ai.“Chờ đã.”Hứa Nhất Thi vừa mới vươn tay định cản lại, lập tức bị Thạch Niệm Húc nắm lấy cổ tay.Tay còn lại, ôm lấy eo nàng, kéo người vào lòng, đôi môi mát lạnh áp sát bên tai Hứa Nhất Thi, “Sao thế, không nỡ à?”Không nỡ cái đầu cậu đấy!Hứa Nhất Thi vùng vẫy thân thể, quay đầu lại, xui xẻo thế nào lại dính ngay vào môi Thạch Niệm Húc.“Tôi tôi tôi tôi…”Thạch Niệm Húc: “Quả nhiên là chột dạ, biết chủ động nhào vào rồi.”Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt Thạch Niệm Húc đã quét một vòng xung quanh.Có một người cố tình cúi đầu, khi người khác đều hào hứng hóng chuyện, chỉ có hắn giả vờ bận rộn.Chuyện bất thường, tất có điều đáng ngờ.Thạch Niệm Húc: “Bây giờ tôi quả thật cần cậu làm một việc.”Hứa Nhất Thi dùng tay chống vào xương quai xanh Thạch Niệm Húc, mặt hơi đỏ, có chút ngượng ngùng: “Chuyện gì?”“Việc đổi tên tập đoàn Cố thị vẫn chưa tổ chức họp báo, cần phải giải thích rõ với truyền thông và công chúng, việc này, giao cho cậu làm.”Hứa Nhất Thi: “Cô mơ đẹp thật, tôi mới không thèm cùng cô cấu kết làm bậy!”Ánh mắt Thạch Niệm Húc khẽ thu lại.Chỉ cần ánh nhìn càng đổ dồn về phía cô, thì cảm giác tồn tại của Hứa Nhất Thi sẽ càng thấp, nàng mới càng an toàn.Đúng là đồ ngốc này....... Tuy thông tin giữa các thành phố biên thành không thông suốt.Nhưng thông tin về loại thuốc có thể khiến người ta phân hoá giới tính lần hai, lại được mọi người cực kỳ quan tâm.Trong nhận thức của họ, chỉ cần phân hoá thành Alpha hoặc Omega là có thể vào Vân Thành, sống cuộc đời của kẻ ở tầng lớp trên.Nhưng những người vượt qua kiểm tra gen ở biên giới Vân Thành, từ trước đến nay chưa ai từng quay lại.Cho nên hoàn toàn không ai biết, những người được chọn từ biên thành đưa đến Vân Thành, rốt cuộc sống thế nào ở đó.Kim thị cố ý cắt đứt nguồn cung cấp thuốc.Khiến biên thành hỗn loạn.Dân chúng nổi dậy.Họ nghe nói là thủ lĩnh mới của căn cứ Dư thị đã chặn hết nguồn thuốc, khiến họ mất đi cơ hội tiến vào Vân Thành.“Lão đại, không ổn, xung quanh căn cứ đều bị người vây kín.”Thuộc hạ vội vã đến báo.“Bức tường bên ngoài căn cứ vừa mới sửa xong đã bị họ bới ra.”“Cư dân của mấy căn cứ khác, cùng đám dân lang thang gần đó đều nhân cơ hội hỗn loạn mà muốn xông vào căn cứ, cướp lấy vật tư của chúng ta.”Dư Chu Chu chăm chú nhìn màn hình hệ thống ảo trước mặt.Trong tám thế lực lớn, có ba thế lực tránh xa tranh đấu, cư ngụ ở nơi khá xa Vân Thành.Bị ảnh hưởng bởi thuốc cũng ít hơn, phần lớn là vì địa hình hiểm trở, núi non nhiều, có thể tự cung tự cấp, nên người dân ở đó cũng ít mơ tưởng đến Vân Thành.Mà căn cứ Chu thị và Bạch thị đã giải quyết xong.Bây giờ chỉ còn lại Thạch thị và Hứa thị.Sau khi Thạch thị phản bội Cố gia, Thạch Niệm Húc đã bắt giữ Hứa Nhất Thi, uy hiếp Hứa thị, buộc họ phải nghe theo mệnh lệnh của mình.Xem ra trọng tâm tiếp theo chính là giải quyết Thạch thị, sau đó quay về Vân Thành.Dư Chu Chu: “Bảo cư dân trong căn cứ phòng hộ, đừng để bị thương, dùng hệ thống phát thanh lặp lại để tuyên truyền tác hại của thuốc, dù sao bây giờ dòng người đều đổ về căn cứ chúng ta, vậy thì cũng có một lợi thế, chỉ cần xuất hiện một trường hợp tiêu cực, thì rất dễ bị lan truyền, mọi người đều sẽ thấy cảnh tin tức tố hỗn loạn do thuốc gây ra.”Giang Thủy Hoan đứng ở cửa: “Em thật sự muốn giúp đám dân ngu muội đó sao?”Dư Chu Chu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Giang Thủy Hoan: “Họ quả thực là ngu muội, nhưng họ không phải là bạo dân, sự ngu muội không phải lỗi của họ, mà là do có người cố tình phong toả tin tức, khiến họ chỉ biết được chừng đó, nói cho cùng, họ chỉ là muốn có một cuộc sống bình đẳng.”Dân cư ở biên thành sống khổ đến vậy, còn tầng lớp thượng lưu của Vân Thành lại sống xa hoa.Giang Thủy Hoan: “Thế giới này vốn dĩ không có nhiều công bằng đến vậy, có người được công bằng, thì sẽ có người không, nếu em muốn phá vỡ quy tắc, thì em phải là người đặt ra quy tắc, nêu em đã đặt ra quy tắc, vậy thì em đã trở thành kẻ đứng trên vạn người.”Giang Thủy Hoan như lần đầu tiên thật lòng thật dạ tranh luận với Dư Chu Chu về những vấn đề cực kỳ phức tạp và rối rắm này.“Nếu dân biên thành biết thuốc phân hoá lần hai chỉ là lời dối trá, vậy thì họ sẽ căm ghét đến cùng những kẻ có thể phân hoá thành Alpha và Omega, đến lúc đó những người có thể phân hoá giới tính sẽ trở thành dị loại, mà em là một Alpha, em bảo họ làm sao tin tưởng em được? Trong sách cổ có chép một câu tục ngữ từ trăm năm trước: ‘Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị’*.” (*không cùng một tộc, ắt lòng dạ khác biệt) Ánh mắt Dư Chu Chu lạnh nhạt bỗng loé lên một tia lửa, “Tôi chỉ đang làm điều mình muốn làm, còn đúng hay sai, không phải tôi hay chị lúc này có thể xác định được, nếu tôi làm sai, thì cũng sẽ có một ngày, có người đứng ra lật đổ quan điểm của tôi.”Nhưng cô nhất định phải kiên định bước về phía trước.Đường Như Hoạ đột nhiên hoảng hốt chạy vào: “Lão đại không hay rồi, Cố tiểu thư ngất xỉu, còn nôn ra máu!”Dư Chu Chu lập tức đứng lên: “Cái gì?”Giang Thủy Hoan lại không mấy bất ngờ, dường như đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, lúc Dư Chu Chu vội vã chạy ra ngoài, cô theo phản xạ muốn nắm lấy cổ tay Dư Chu Chu, nhưng lại nắm hụt, đến vạt áo cũng không chạm vào.Nỗi không cam lòng điên cuồng lan rộng trong tim.Nếu Cố Diên Khanh biến mất, liệu Dư Chu Chu có thể nhìn thấy cô không?