[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 55



Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này.

Không khí cũng đông cứng lại.

Đường ống nước trong nhà vệ sinh đột nhiên gặp sự cố, tràn ra vài giọt nước, rơi xuống nền nhà phát ra âm thanh tí tách trong trẻo.

Rõ ràng không có chút nguy hiểm nào, vậy mà Cố Diên Khanh lại cảm thấy như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ mình, cuống họng bị chặn đứng, không sao hô hấp nổi, ngay cả lồng ngực cũng bị đè nén không thể phập phồng.

Rất thống khổ.

Những lời Dư Chu Chu thốt ra, như vô số mũi kim sắc nhọn, tỉ mỉ mà dày đặc đâm vào tim cô.

Sự đau nhói nhỏ bé vốn dĩ có thể chịu đựng được.

Nhưng khi cơn đau đó lặp đi lặp lại quá nhiều lần, một lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần.

Giống như ảo giác đau đớn xuất hiện ở những thời điểm khác nhau.

Tựa như những đêm dài ngày tận không thể gặp được Dư Chu Chu, bị bóng tối vô tận nuốt chửng đến tê dại không cảm giác.

Những lời Dư Chu Chu nói mang đến cho Cố Diên Khanh một cú sốc lớn.

Đôi mắt ngày thường băng lạng sắc bén, lúc này lại lộ ra một tia bi thương khó có thể hình dung, cô nâng tay lên, muốn cẩn thận chạm vào gương mặt Dư Chu Chu.

Nhưng ngón trỏ và ngón giữa lại run rẩy nhẹ nhàng, cô sợ Dư Chu Chu phát hiện ra sự run rẩy và yếu đuối của mình.

"Thì ra, trong lòng em, tôi là người như vậy sao?"

Trái tim chua xót kích thích đại não cô, tuyến lệ bị đè nén, từng giọt từng giọt chực trào khỏi khóe mắt.

Trong căn phòng tối đen, nước mắt đọng trong hốc mắt khúc xạ ra chút ánh sáng le lói còn sót lại trong phòng.

"Thì ra tôi đã khiến em phải chịu đựng nhiều như thế, bị tổn thương nhiều như vậy."

Cuối cùng, Cố Diên Khanh chỉ dám chạm khẽ vài sợi tóc bên thái dương của Dư Chu Chu.

Khóe môi Dư Chu Chu hiện lên một nụ cười chua chát.

Thì ra nói ra thật sự sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, những lời đè nén trong lòng suốt một năm nay, hôm nay trút hết ra ngoài, tảng đá lớn đè nặng trong tim cũng tan biến theo.

"Tôi chỉ mong sau này tôi và Cố tổng nước giếng không phạm nước sông, những chuyện đã qua hãy để gió cuốn bay, sớm đã tiêu tán, Cố tổng quyền thế ngập trời, muốn kiểu Alpha nào mà chẳng có, cũng xin đừng cố chấp với tôi, Dư Chu Chu của ngày xưa đã chết, tôi—từ nay chỉ muốn ở lại Biên Thành, bình bình đạm đạm sống hết quãng đời còn lại."

Dư Chu Chu trong lòng âm thầm thở phào một hơi, cơ thể luôn căng cứng cũng bất ngờ được thả lỏng, tin tức tố mang hương vị như gió xuân, dù không có sự khống chế tinh thần cường độ cao, vẫn vô thức để lộ ra một ít.

Tin tức tố mang mùi suối lạnh như đầm sâu không tìm được chốn quay về trong không khí, như thể đột nhiên tìm thấy thuốc giải, toàn bộ ùn ùn kéo về phía tin tức tố mang hương vị tương lai của gió xuân.

Nước mắt trong hốc mắt đã không thể kìm nén, sắp rơi xuống.

Cố Diên Khanh mím môi, lại một lần nữa hôn lên.

Đôi môi lành lạnh khẽ chạm vào nhau.

Một giọt lệ rơi xuống bên sườn mặt Dư Chu Chu, giọt còn lại thì rơi xuống mu bàn tay đang định đẩy cơ thể Cố Diên Khanh ra.

Cố Diên Khanh từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất không dám nghĩ tới, chính là Dư Chu Chu không còn yêu cô nữa.

Hai người mẹ của cô là đại diện cho một cuộc hôn nhân thất bại đến cực điểm.

Cố Cảnh Danh là một bộ óc thiên tài trong thương trường, là người chèo lái phát triển Cố thị, đối với bà mà nói, lợi ích của Cố thị còn quan trọng hơn cả trời, tất cả những gì bà làm đều là vì Cố thị, bà có thể lợi dụng bất cứ ai, bao gồm cả chính bản thân mình.

Bà làm việc gì cũng tính toán không sót một bước, nhưng cuối cùng lại không tính đến ảnh hưởng của tin tức tố Omega, bà lại đi yêu một Alpha vốn chỉ là công cụ.

Cho nên khi Cố Diên Khanh còn rất nhỏ, Cố Cảnh Danh đã dạy cô, đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.

Chỉ cần không trao đi tình yêu, thì sẽ không bị tổn thương.

Cho đến khi cô trưởng thành phân hoá thành Omega.

Cố Cảnh Danh nói với cô, trong trung tâm đào tạo gen có một vị hôn thê Alpha có độ tương thích với cô đến 100%.

Cố Cảnh Danh bảo cô phải tận dụng Alpha đó thật tốt, đừng động lòng, cũng đừng để lộ điểm yếu của mình.

Cố Diên Khanh căn bản chẳng hề để tâm đến những lời đó, bởi vì cô không cần tình yêu, càng không cần hôn nhân.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp mẹ Alpha của mình được mấy lần.

Ấn tượng của cô về Cung Tâm Ngọc ít đến mức gần như không tồn tại.

Cố thị là hào môn đứng đầu Vân Thành, việc nuôi dưỡng hậu duệ thông qua buồng sinh dưỡng có thể định sẵn giới tính phân hoá trong gen.

Cố Diên Khanh không hiểu, tại sao Cố Cảnh Danh vẫn phải để cô trở thành một Omega bị động.

Mãi đến khi lớn lên rồi gặp được Cung Tâm Ngọc, cô mới hiểu, thì ra là vì Cố Cảnh Danh sợ cô quá giống Cung Tâm Ngọc.

Cuộc hôn nhân thất bại của hai người mẹ khiến cô chẳng còn chút ảo tưởng nào về tình yêu.

Cho nên khi Dư Chu Chu bị đưa đến trước mặt cô.

Cô nhìn Dư Chu Chu, chỉ như đang nhìn một món đồ chơi không có ảnh hưởng gì lớn đến mình.

Nếu món đồ chơi này không khiến cô hài lòng, cô có thể tùy ý vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Thế nhưng thời gian trôi qua, cô lại phát hiện món đồ chơi này có chút mới mẻ, mang đến cho cô cảm giác mà cô chưa từng trải qua.

Dần dần, cô trở nên không nỡ rời tay, hy vọng món đồ chơi này vĩnh viễn chỉ thuộc về mình, không bị ai chạm vào, cũng không để ai nhìn ngắm, không để ai phát hiện ra sự thú vị của nàng.

Nhưng cô là chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể ra lệnh cho đồ chơi, còn đồ chơi thì không được gửi gắm tình cảm lên người chủ nhân.

Nhưng Cố Diên Khanh người thông minh lạnh lùng đến vậy, lại tính sai rồi.

Dư Chu Chu là một con người bằng xương bằng thịt, nàng không phải đồ chơi, chỉ là tình yêu của nàng quá đỗi dồi dào, khiến Cố Diên Khanh có thể muốn làm gì thì làm.

Đối với Dư Chu Chu mà nói, nàng yêu Cố Diên Khanh, không liên quan đến thân phận, cũng chẳng dính dáng gì đến địa vị.

Thậm chí Dư Chu Chu có thể vì Cố Diên Khanh mà đè nén bản năng vốn thuộc về một Alpha.

Chỉ cần là thứ Cố Diên Khanh thích, Dư Chu Chu cũng sẽ yêu thích theo, là điều Cố Diên Khanh ghét, nàng cũng sẽ căm ghét theo.

Sự xuất hiện của Dư Chu Chu khiến Cố Diên Khanh lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu, đó là một tình yêu không có tính toán, không chút giữ lại, Dư Chu Chu yêu con người cô, yêu linh hồn cô, yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô, có thể bao dung cho những khuyết điểm của cô, đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô.

Dùng tất cả những gai nhọn của mình để bao phủ và hoà tan, cho dù bị đâm đến mình đầy thương tích cũng cam tâm tình nguyện.

Cố Diên Khanh không thể hiểu được động cơ khiến Dư Chu Chu làm như vậy.

Không ai tiếp cận cô mà lại không mang mục đích.

Dư Chu Chu đúng là ngốc.

Nhưng chính một kẻ ngốc như thế, lại bước vào được trong tim cô.

Khiến cô bắt đầu trở nên mâu thuẫn.

Khi cô phát hiện ra bản thân có chút quá mức để tâm đến Dư Chu Chu, nhưng lại không muốn đi lại con đường cũ của mẹ mình, nên cô vừa gần vừa xa với Dư Chu Chu, cô dung túng những lời lẽ mà Vân Diệu Hi đăng lên mạng, cô muốn xem phản ứng của Dư Chu Chu thế nào.

Cô muốn thấy Dư Chu Chu vì cô mà đau lòng, vì cô mà ghen tuông, cô muốn tất cả cảm xúc của Dư Chu Chu đều bắt nguồn từ mình, như vậy trong lòng cô mới có được cảm giác an toàn.

Cố Diên Khanh lại không biết, những lần thử dò xét lặp đi lặp lại, lại đẩy Dư Chu Chu ngày càng xa khỏi cô.

Dư Chu Chu trở nên trầm mặc, trở nên không dám nhìn vào mắt cô, trở nên không còn muốn chia sẻ điều gì với cô nữa.

Cố Diên Khanh từng cố gắng đè nén những cảm xúc khác lạ trong lòng mình, nhưng rồi cô phát hiện, khi Dư Chu Chu không tìm đến mình, cô sẽ chủ động nhớ tới Dư Chu Chu, sẽ nghĩ không biết Dư Chu Chu đang làm gì.

Sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy Dư Chu Chu cười nói vui vẻ với người khác, sẽ sợ có Omega khác thích Dư Chu Chu, sẽ sợ Dư Chu Chu cũng giống như những Alpha trăng hoa khác, sau khi có được cô rồi sẽ vứt bỏ cô.

Không được.

Cô là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Cố gia.

Cô đứng trên đỉnh cao của Vân Thành, không ai có thể chi phối được tình cảm của cô.

Dư Chu Chu cũng không được.

Cố Diên Khanh từng ngạo mạn đến vậy, cô cho rằng không một ai có thể thao túng được cảm xúc của mình.

Cô dùng công việc để làm tê liệt bản thân, đem toàn bộ thời gian dồn vào tập đoàn Cố thị.

Cho rằng như vậy thì thời gian và tần suất nghĩ đến Dư Chu Chu sẽ giảm bớt, nhưng hễ vừa rảnh rỗi, bóng dáng Dư Chu Chu lại như thủy triều tràn về trong đầu cô, thế nào cũng không thể đè nén xuống được.

Cho đến khi Thạch Niệm Húc nói với cô, Dư Chu Chu đã tiêu tiền của cô, quẹt thẻ đen của cô.

Lúc ấy trong lòng Cố Diên Khanh mới có một cảm giác an tâm khó nói thành lời, thì ra cái cảm giác bản thân bấp bênh, không thể nắm bắt được Dư Chu Chu, là bởi vì mục đích của Dư Chu Chu quá đơn thuần.

Dư Chu Chu không cần gì cả, tình yêu của nàng thuần khiết, sạch sẽ, không hề lẫn tạp chất.

Nhưng nếu một ngày nào đó nàng không còn yêu nữa, Cố Diên Khanh cảm thấy bản thân mình thậm chí chẳng có lấy một ưu thế nào đủ để giữ nàng lại.

Không được.

Cô là người sinh ra để nắm quyền, bất cứ thứ gì cô muốn, chưa từng có chuyện không đạt được.

Mọi thứ đều phải nằm trong phạm vi kiểm soát của cô, Dư Chu Chu cũng không ngoại lệ.

Khi Dư Chu Chu mở miệng đòi cô 1 tỷ, Cố Diên Khanh mừng như điên.

Ngoại trừ tập đoàn Cố thị, không ai có thể giàu hơn cô.

Chỉ cần Dư Chu Chu yêu tiền, thì sẽ mãi yêu cô.

Nhưng vào khoảnh khắc cô thật sự đưa tiền cho Dư Chu Chu, đôi mắt Dư Chu Chu lại càng ngày càng lạnh đạm, còn ngay trước mặt cô chúc cô hạnh phúc, chúc cô an khang, chúc cô được bên người mình yêu suốt đời.

Sau đó, từ cửa sổ văn phòng của cô, nhảy xuống.

Cố Diên Khanh đã ép buộc bản thân không biết bao nhiêu lần phải hận Dư Chu Chu.

Như vậy thì sẽ không còn vô tận hối hận nữa, hối hận vì khi xưa quá mềm lòng, để bản thân yêu một Alpha, hối hận vì chính mình đã thật sự biến thành kiểu Omega yếu đuối đáng ghét, chỉ biết yêu đương mà không có đầu óc như cô từng khinh thường.

Thế nhưng…

Hình như cô thật sự đã yêu Dư Chu Chu.

Khi cô không ngừng hồi tưởng lại tất cả ký ức trong đầu.

Mới chợt nhận ra muộn màng, thì ra đó chính là yêu.

Trong cơn chấn động cảm xúc mãnh liệt, tình cảm bị đè nén bấy lâu trong lòng Cố Diên Khanh cuối cùng cũng bùng nổ.

Dư Chu Chu phát hiện trong không khí, mùi hương tin tức tố của Omega đã mang theo ham muốn mãnh liệt.

Cơ thể Omega trước mặt cũng không ngừng run rẩy.

Nụ hôn rơi trên môi cô cũng trở nên nóng bỏng.

Dư Chu Chu chống tay lên vai Cố Diên Khanh, đẩy hai người ra.

Nhíu mày nói: “Chị đang bước vào kỳ phát tình. Cố Diên Khanh, chị tỉnh táo lại đi.”

Cố Diên Khanh ngẩng cao cằm, chiếc cổ dài thanh tú vươn lên, hơi thở nóng hổi phả ra từng làn: “Lần này ra ngoài tôi không mang theo thuốc ức chế tin tức tố, nên Dư Chu Chu, em có thể giúp tôi không?”

Dư Chu Chu không muốn khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên rối rắm, may mà trước đó đã tìm được lý do thoái thác hợp lý, đã dùng một lần thì dùng thêm một lần cũng chẳng sao: “Xin lỗi Cố tổng, tôi đã có bạn gái, làm thế này sẽ khiến cô ấy tổn thương.”

Cố Diên Khanh nắm lấy tay Dư Chu Chu, đặt lên trước ngực mình: “Không phải em là bác sĩ sao? Có thể trị liệu bạo loạn tin tức tố cho Omega, thì chắc cũng có thể trị kỳ phát tình của Omega chứ.”

Hơi thở Cố Diên Khanh càng lúc càng dồn dập: “Nếu không tiêm thuốc ức chế, tin tức tố của tôi sẽ ngày càng nồng đậm, lan ra xung quanh, nếu có Alpha ở gần đây, sẽ lập tức bị hấp dẫn tới, tôi sẽ trở thành khúc xương bị bầy sói đói vây quanh, bác sĩ tiểu Dư, em sẽ không thấy chết mà không cứu đi?”

Dư Chu Chu cảm nhận được nhịp tim kịch liệt nơi lồng ngực Cố Diên Khanh, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Cố tổng là thương nhân, chắc cũng hiểu đạo lý ‘không có lợi thì chẳng ai dậy sớm’ đúng chứ? Tôi là bác sĩ, không phải thiên sứ, muốn được cứu chữa, thì phải trả tiền.”

Cố Diên Khanh: “Em muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho em.”

Không có trêu đùa hay khiêu khích.

Dư Chu Chu chọn cách đơn giản trực tiếp nhất.

Đánh dấu tạm thời.

Răng tuyến đâm vào tuyến thể sau cổ Cố Diên Khanh.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố Diên Khanh bị lòng bàn tay Dư Chu Chu che phủ, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, ngực ưỡn ra, cả người quỳ nửa người trên giường, là một tư thế vô cùng cam chịu.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là phòng khách hôm qua.

Dư Chu Chu xuất hiện trong chiếc áo gió.

Cố Diên Khanh ngồi ở vị trí chủ tọa, tựa đầu vào sofa, mắt khẽ nhắm, hai chân dài bắt chéo, khí thế vẫn bức người như cũ.

Thạch Hành Sơn và Thạch Hành Xuyên vây quanh một cô gái, hai người không ngừng dỗ dành: “Phàm Phàm ngoan nào, tuy phân hóa giới tính thất bại, nhưng con vẫn là bảo bối của ba, ít nhất con vẫn còn sống.”

Cô gái được gọi là Phàm Phàm không chịu ngừng làm loạn, khóc đến mức đôi mắt đều đỏ hoe: “Con không cần biết, nhất định là mấy người tìm phải lang băm, lão sư con nói con phân hóa chính là Omega, tin tức tố của con giống hệt mùi của Omega mà anh ấy đã ngửi thấy ở Vân Thành, nếu không phải vì tên lang băm đó, con nhất định có thể phân hóa thành công, mấy người phải giết chết tên lang băm đó cho con!”

Tiếng khóc chói tai khiến Cố Diên Khanh cau mày lại: “Đủ rồi, đừng ồn nữa.”

Giọng nói của Cố Diên Khanh khiến mọi người lấy lại tinh thần, ánh mắt đồng loạt chuyển sang người Dư Chu Chu vừa mới xuất hiện.

Dư Chu Chu khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Thạch Hành Sơn nói: “Tôi không cần thiết phải đánh đổi cả mạng sống của mình chỉ để chữa trị cho một bệnh nhân, nếu căn cứ nhà Thạch thị không có thành ý, thì việc điều trị có thể dừng lại bất cứ lúc nào, chỉ là mạng của cô bé này, các người phải tự chịu trách nhiệm.”

Thạch Hành Sơn là cáo già lão luyện, lập tức xin lỗi Dư Chu Chu: “Bác sĩ Dư, cô đừng chấp nhặt với một đứa trẻ, tiền vàng của cô chúng tôi có thể tăng lên, 500 đồng vàng, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho Phàm Phàm là được.”

Cố Diên Khanh khẽ nhấc mí mắt, nhìn về phía Thạch Hành Sơn: “Không ngờ ông lại quan tâm đến cháu gái mình đến vậy, cũng chẳng thấy ông gửi thư về Vân Thành, hỏi han tình hình của Thạch Niệm Húc.”

Thạch Hành Sơn giật mình trong lòng: “Tôi không hiểu ngài đang nói gì, Niệm Húc là con gái ruột của tôi, đương nhiên tôi quan tâm, từ nhỏ con bé đã biết điều, không cần người lớn lo lắng. Huống chi con bé ở bên cạnh Cố tổng, tôi yên tâm trăm phần trăm.”

Thạch Phàm Phàm chỉ thấy được góc nghiêng của Dư Chu Chu, đúng lúc Dư Chu Chu còn đang đeo mặt nạ, cô giận dữ lao thẳng về phía Dư Chu Chu: “Một con quái vật xấu xí đeo mặt nạ, cô đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi phải xem thử dưới mặt nạ của cô rốt cuộc là cái mặt xấu xí cỡ nào…”

Mặt nạ của Dư Chu Chu bị Thạch Phàm Phàm giật xuống trong một cái nhấc tay, động tác quá nhanh khiến tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

“Đẹp quá… Quá… Quá đẹp trai…”

Thạch Hành Xuyên lập tức lên tiếng ngăn cản: “Phàm Phàm, đừng làm loạn, không được vô lễ với bác sĩ.”

Thạch Phàm Phàm sững người, miệng há hốc, sau khi phản ứng kịp mặt liền đỏ bừng, vội vàng nhét lại mặt nạ vào tay Dư Chu Chu: “Đẹp trai như vậy, chẳng trách lại phải đeo mặt nạ, khi nào bắt đầu trị liệu vậy, em cảm thấy trong người có chút khó chịu.”

“Ba, có thể giữ chị ấy lại căn cứ không? Căn cứ mình chẳng phải đang thiếu bác sĩ sao?”

“Chuyện này không đến lượt một đứa nhỏ như con bàn đến, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, tiếp nhận điều trị, không được làm loạn như vậy nữa.”

Thạch Phàm Phàm làm bộ làm tịch, lén liếc trộm Dư Chu Chu qua khóe mắt: “Được, bác sĩ Dư, chị đi trước đến phòng điều trị, em về phòng sắp xếp một chút, sẽ đến tìm chị ngay.”

Nói xong liền ngượng ngùng chạy về phòng mình.

Cố Diên Khanh mím môi.

Nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Tay đang nắm lấy thành ghế sofa siết chặt.

Omega đang trong kỳ phát tình, cảm xúc vốn đã thất thường.

Dư Chu Chu đã quen với việc người khác kinh ngạc trước diện mạo của cô, sau khi đeo lại mặt nạ, liền bước về phía phòng điều trị.

Cố Diên Khanh lập tức đứng dậy, theo sát phía sau.

Thạch Hành Xuyên không nghĩ nhiều, hỏi: “Cố tổng, Phàm Phàm không phân hóa thành Omega, ngài cũng phải theo dõi toàn bộ quá trình điều trị sao?”

Cố Diên Khanh không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người ông ta.

Thạch Hành Xuyên lập tức ngậm miệng.

Cố Diên Khanh đi sát phía sau Dư Chu Chu.

Cho đến khi rẽ vào một góc hành lang.

Cố Diên Khanh kéo lấy cánh tay Dư Chu Chu, giật nàng vào trong góc.

Giam nàng dưới thân mình rồi hôn lên.

“Xin lỗi, là sóng cảm xúc trong kỳ phát tình.”

Vừa nói xin lỗi, vừa hung hăng hôn xuống.

Hoàn toàn không có bất kỳ sóng triều nào của kỳ phát tình bộc phát.

Cố Diên Khanh bực bội nghĩ, tại sao cô gái đó lại không phải là Omega.

Chỉ có như thế thì mới có thể ngửi ra, trên người Dư Chu Chu tràn ngập, là mùi tin tức tố của cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...