[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 56



“Cố tổng, cho dù là bàn chuyện làm ăn, chị cứ thế không nói không rằng mà hôn người ta, cũng coi như là quấy rối đối tác rồi đấy.”

Ngực Cố Diên Khanh phập phồng, đè lên người Dư Chu Chu.

Hai gương mặt bị Dư Chu Chu lấy tay ngăn ra, môi Cố Diên Khanh chạm lên lòng bàn tay nàng.

Cố Diên Khanh không hề tức giận cũng chẳng có chút áy náy nào, đôi mắt lạnh nhạt như ngậm nước, vành mắt hơi đỏ, giống như người chủ động vừa nãy không phải là cô.

“Đến kỳ phát tình, không thể hoàn toàn kiểm soát được cơ thể, thông cảm chút đi, tôi sẽ trả thêm tiền.”

Dư Chu Chu: “......”

Tối hôm qua đã nói rõ ràng rồi, giữa hai người chỉ còn lại giao dịch bằng tiền.

Cố Diên Khanh trông như đã nghe lọt tai.

Nhưng Dư Chu Chu vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng là Cố Diên Khanh sai.

Thế mà nàng lại ra vẻ quang minh chính đại, khiến cô không biết phải nói gì cho phải.

Cố Diên Khanh vùi đầu vào hõm cổ Dư Chu Chu, “Xin lỗi, tôi hơi mệt, bác sĩ tiểu Dư thông cảm một chút. Dấu tạm thời sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Omega, trong giai đoạn này tôi sẽ không kìm được mà muốn lại gần em.”

Những điều Cố Diên Khanh nói, Dư Chu Chu đương nhiên là biết.

Chỉ có điều…

“Cố tổng, chị chắc không phải là một Omega có ý chí yếu như vậy đâu nhỉ.”

Ánh mắt Dư Chu Chu kiên định như thể sắp tiến hành xét nghiệm gen đến nơi.

Thấy Dư Chu Chu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của mình, Cố Diên Khanh chậm rãi ngồi thẳng người dậy, “Tôi ổn rồi, cảm ơn.”

Cố Diên Khanh thu lại luồng tin tức tố có mùi suối lạnh như ao băng, môi mím lại.

Dư Chu Chu đưa tay về phía Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh nghiêng đầu, đặt mặt mình lên tay nàng.

Dư Chu Chu: “?”

Dư Chu Chu: “Cố tổng, tiền.”

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Diên Khanh thoáng hiện lên chút xấu hổ, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, nhét tay vào túi áo.

Phần lớn ở Vân Thành đều dùng thanh toán qua điện thoại.

Cô không có thói quen mang theo tiền mặt.

Dư Chu Chu: “Xin lỗi Cố tổng, Biên Thành không có tín hiệu, tôi chỉ nhận thanh toán bằng đồng vàng, séc cũng không được.”

Cố Diên Khanh cụp mắt xuống, “Về rồi bảo trợ lý tôi chuyển cho em.”

“Cái điện thoại tôi mua cho em đâu?” Cố Diên Khanh đi sau lưng Dư Chu Chu, nhìn bóng lưng nàng như thể vô tình hỏi, “Không phải vứt rồi đi?”

Dư Chu Chu là Alpha, Cố Diên Khanh chưa từng nghi ngờ thể năng của nàng, dù Dư Chu Chu đã nhảy từ tầng 28 xuống ngay trước mặt cô.

Nhưng không có xác cũng không có máu, chứng tỏ Dư Chu Chu không thực sự rơi xuống.

Nàng có thể thoát ra từ cửa sổ khác, nhưng tại sao camera giám sát lại không bắt được hình ảnh? Điều này chứng tỏ có người trong ngoài phối hợp với nàng.

Cố Diên Khanh rất kiên nhẫn, cô muốn từ từ để Dư Chu Chu quen với sự tồn tại của mình, từng chút từng chút chen vào lòng nàng, sau đó tìm ra người mà Dư Chu Chu đang dựa vào, cô muốn đuổi hết những người đó ra khỏi tim Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu: “Thứ đồ đó sớm đã không còn tác dụng gì, đương nhiên là vứt rồi.”

“Vậy à.”

Cố Diên Khanh vô thức xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim ở ngón áp út, đó đã trở thành động tác quen thuộc mỗi khi cô thấy bực bội.

“Sau khi về Vân Thành, nếu cần, tôi có thể mua cho em cái khác.”

Dư Chu Chu: “Không cần, tôi đã có năng lực tự nuôi sống bản thân, không cần Cố tổngctiếp tục ban ơn.”

Dư Chu Chu đi đến phòng trị liệu.

Thạch Phàm Phàm đã trang điểm xong từ lâu, nằm sẵn trên đó.

Cô có chút ngượng ngùng, tay không biết để đâu cho phải, lúc thì túm vạt áo, lúc thì vén mái tóc.

“Tư thế này của em được chứ? Khi châm kim có đau không? Thời gian điều trị mất bao lâu? Chị thật sự là người lưu lạc sao? Vậy chị có hứng thú gia nhập một căn cứ nào đó không? Căn cứ bọn em có vị trí địa lý rất tốt, chị em ở Vân Thành rất được trọng dụng, đi theo em, tuyệt đối không để chị chịu thiệt.”

Cô bé không biết giả bệnh, vừa thấy đỡ một chút liền líu ríu nói không ngừng.

Cố Diên Khanh bỗng nhiên ho khẽ một tiếng ở cửa.

Cắt ngang mạch hỏi han của Thạch Phàm Phàm.

Thạch Phàm Phàm thấy Cố Diên Khanh bước vào, rầu rĩ nói: “Cố tổng… Em chưa phân hoá thành Omega, không cần lo em bị xâm phạm đâu…”

Cô còn muốn nhân cơ hội này, tìm hiểu thêm một chút về vị bác sĩ điều trị kia.

Ánh mắt Dư Chu Chu cũng rơi lên người Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh khoanh tay, tựa vào khung cửa, tư thế kia rõ ràng là không có ý định rời đi.

Dư Chu Chu chẳng sao cả, dù gì căn cứ Thạch thị cũng đã trả thêm tiền, Cố Diên Khanh muốn xem thì cứ để nàng xem.

Giọng nói lạnh nhạt của Cố Diên Khanh vang lên: “Có thể bắt đầu điều trị rồi.”

Thạch Phàm Phàm cũng nhìn ra được Cố Diên Khanh căn bản không có ý rời đi.

Cô nhìn Dư Chu Chu đang ung dung thực hiện từng bước, trong mắt thoáng hiện lên chút ngưỡng mộ.

“Bác sĩ Dư, tên đầy đủ của chị là gì? Sau này em mà thấy khó chịu, còn có thể tìm chị nữa không…”

Vẻ mặt Dư Chu Chu không có nhiều biến hóa, mở gói kim châm, dùng tin tức tố chuyển hóa thành tinh thần lực, bao bọc lấy kim bạc: “Dư Chu Chu, là tên tôi.”

Thạch Phàm Phàm: “Dư Chu Chu… Cái tên hay thật, giống tên em nè, cũng là tên lặp nữa, chúng ta thật có duyên… Phận.”

Cố Diên Khanh lần này không ho, mà khẽ “chậc” một tiếng, mang theo ý không vui thấy rõ.

Thạch Phàm Phàm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cô luôn có cảm giác ánh mắt Cố Diên Khanh vẫn luôn dừng trên người Dư Chu Chu.

Cái ánh nhìn này cô chưa từng thấy bao giờ.

Khó mà diễn tả.

Tựa như rắn độc trong bụi cỏ đang rình mồi.

Lại giống như đang dùng ánh mắt vô cùng rõ ràng để tuyên bố chủ quyền.

Dư Chu Chu nói mình là kẻ lưu lạc, còn Cố Diên Khanh là tổng tài cao cao tại thượng của Cố thị ở Vân Thành, một người trên trời, một người dưới đất, hai người này vốn dĩ không nên có bất kỳ giao thoa nào.

Dư Chu Chu dùng tinh thần lực bao bọc lấy kim bạc, châm vào người Thạch Phàm Phàm.

Khoảnh khắc kim châm đâm xuống, Thạch Phàm Phàm nhíu mày, không nhịn được bật khóc, hít vào một hơi lạnh, “Dư tỷ tỷ, hơi đau một chút, chị nhẹ tay chút được không?”

Cô bé có khuôn mặt non nớt đáng yêu, khi kêu đau, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt, nhưng sống mũi lại đỏ lên trước, “Em chưa từng bị châm kim bao giờ, xin lỗi, em không cố ý làm ảnh hưởng đến chị chữa trị đâu.”

Trong mắt Dư Chu Chu thoáng hiện ý vị dịu dàng hiếm thấy.

“Không sao, cố gắng thêm một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Cố Diên Khanh mím môi, vẻ không vui lộ rõ trên gương mặt lạnh lùng.

Như thể sợ người khác không nhìn ra vậy.

Sau khi kết thúc trị liệu, Dư Chu Chu thu kim bạc vào túi kim.

Lần này tiêu hao thể lực ít đi rất nhiều.

Chỉ cần thêm một lần, là có thể kết thúc điều trị.

Dư Chu Chu bước ra khỏi phòng trị liệu, Cố Diên Khanh khoanh tay, dựa vào tường chờ nàng.

“Đây là thiên phú gen của em sao?”

Dư Chu Chu đáp lại: “Đúng vậy.”

Cố Diên Khanh: “Cùng tôi trở về Vân Thành, cho dù em có chữa được bệnh cho Cố Cảnh Danh hay không, tôi cũng sẽ cung cấp cho căn cứ Dư thị một năm nước sạch và lương thực.”

“Được.”

Dư Chu Chu đồng ý một cách dứt khoát.

Cố Diên Khanh còn định nói gì, cuối cùng lại ngậm miệng.

Đôi mắt kia của Dư Chu Chu trong suốt đến mức khiến người ta không thể xao động, cũng không thể tìm thấy gợn sóng.

Bình tĩnh đến đau đớn.

......

Nếu Vân Thành là một vòng tròn lớn, vậy thì Biên Thành chính là vòng tròn giãn ra từ Vân Thành.

Trước khi Dư Chu Chu đến Biên Thành, cô hoàn toàn không biết giữa Vân Thành và Biên Thành lại có một bức tường cao đến hàng trăm mét.

Vân Thành rất lớn, cư dân bình thường không có tư cách được đến những nơi không được phép vào.

Những tin tức mà mọi người có thể tiếp cận đều là những thông tin mà dữ liệu lớn muốn họ biết.

Nếu không tận mắt chứng kiến, Dư Chu Chu rất khó tưởng tượng ở trong hoàn cảnh công nghệ phát triển đến mức đó, vật chất phong phú như thế, mà cuộc sống ở Biên Thành lại giống như địa ngục.

Dư Chu Chu theo Cố Diên Khanh lên đường quay về Vân Thành, căn cứ Thạch thị, khoảng cách tương đối gần với Vân Thành.

Trợ lý lái xe, Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu ngồi ở ghế sau, khung cảnh có chút giống với khi xưa còn ở Vân Thành.

Chỉ là bây giờ Dư Chu Chu không còn sự bất an và hoảng loạn như trước kia.

“Chu Chu, em từng nghe nói đến Tháp Cao chưa?”

Dư Chu Chu không để ý đến cách xưng hô thay đổi của Cố Diên Khanh.

Từ ngữ chưa từng nghe qua khiến cô có chút hiếu kỳ.

“Tháp Cao, đó là nơi nào?”

Cố Diên Khanh chống đầu, “Trung tâm quyền lực chính trị của Vân Thành, em sẽ sớm biết thôi.”

Lời Cố Diên Khanh còn chưa dứt, trợ lý đang ngồi ở ghế lái bất ngờ nghiêng đầu nói: “Cố tổng, có người theo sau chúng ta, từ lúc rời khỏi căn cứ Thạch thị đã bắt đầu bám theo rồi.”

Dư Chu Chu: “Có người theo dõi chúng ta?”

Sắc mặt Cố Diên Khanh không có nhiều biến hóa, hoàn toàn không hoảng loạn, “Là người của Tháp Cao.”

Trợ lý đạp mạnh chân ga, xe lập tức tăng tốc, “Cố tổng, nếu chúng ta không thay đổi lộ trình thì sẽ không bị phát hiện, bây giờ phải làm gì?”

Dư Chu Chu: “Thay đổi lộ trình?”

“Cố tổng vì tìm kiếm phu nhân, cố ý ở gần Biên Thành quanh quẩn rất lâu, lại quay về căn cứ Thạch thị, khiến bọn họ phát hiện được dấu vết.”

Đường trong thành không bằng phẳng như ở Vân Thành, trên đường có ổ gà, có mô đất, có đá.

Mỗi lần tăng tốc đều đi kèm với chấn động dữ dội.

Phía sau còn có mấy chiếc xe cũng tăng tốc, muốn vây chặt bọn họ.

Dư Chu Chu cau mày: “Bọn họ rốt cuộc là ai?”

Cố Diên Khanh: “Là những kẻ muốn giết tôi.”

Trợ lý vừa lái xe, vừa không quên giải thích: “Giữa Vân Thành và Biên Thành có rào chắn, không thể tự tiện ra vào, trừ khi có tháp cao phát hành thông hành lệnh, người ở Vân Thành nếu không được sự cho phép của tháp cao mà xuất hiện ở Biên Thành sẽ bị tiêu diệt, người từ Biên Thành tiến vào Vân Thành cũng không được phép quay lại Biên Thành.”

Nói cách khác, có người cố ý cắt đứt liên hệ giữa Biên Thành và Vân Thành, khiến Vân Thành không biết tình hình Biên Thành, mà Biên Thành cũng không rõ bộ mặt thật của Vân Thành.

Dư Chu Chu: “Chị là tổng tài của Cố thị, bọn họ mà cũng dám ra tay với chị?”

Khóe môi Cố Diên Khanh khẽ nhếch, đột nhiên cười: “Ai cũng có thể trở thành tổng tài của Cố thị, cũng ai cũng có thể trở thành Cố thị.”

Dư Chu Chu: “Bọn họ có vũ khí.”

Cố Diên Khanh lập tức nắm lấy tay Dư Chu Chu đang nhấc lên: “Sau này đừng tùy tiện để lộ năng lực của mình, đặc biệt là trước mặt người Vân Thành và tháp cao, em yên tâm, tôi sẽ không chết đâu, chỉ là có chút xin lỗi vì đã khiến em bị liên lụy.”

Dư Chu Chu không phải kẻ ngốc, cô nhìn ra được tính nghiêm trọng của tình hình hiện tại.

Thủ đoạn và tâm cơ của Cố Diên Khanh không phải Alpha bình thường có thể so được.

“Không đúng, nếu mục tiêu của bọn họ là chị, thì lẽ ra chị đã sớm giải quyết xong rồi, chị không phải kiểu người đem điểm yếu của mình phơi bày trước kẻ địch, mục tiêu của bọn họ là tôi, điều này chị không lường trước được.”

Phân tích điềm tĩnh và lạnh lùng của Dư Chu Chu khiến Cố Diên Khanh có chút kinh ngạc.

“Phu nhân, Cố tổng làm tất cả đều vì ngài, vì ngài đã thức tỉnh tinh thần lực, hơn nữa còn có thể trị liệu chứng rối loạn tin tức tố, ở Biên Thành đã tạo nên không ít động tĩnh, bên tháp cao đã chú ý đến ngài rồi, bọn họ không cho phép một người như vậy tồn tại.”

“Câm miệng.” Cố Diên Khanh đột nhiên lạnh giọng quát lớn.

“Đừng nghe cô ta nói bậy.”

“Phu nhân, tôi không nói bậy, suốt một năm nay, Cố tổng luôn tìm kiếm ngài. Vì ngài, cô ấy đã nhiều lần lui tới Biên Thành, sau khi nghi ngờ người ở Biên Thành có thể chữa trị rối loạn tin tức tố là ngài, Cố tổng đã vì ngài mà chặt đứt rất nhiều đường truyền tin tức, cho nên căn cứ Dư thị mới có thể bình yên đến tận bây giờ, mà lý do Cố tổng muốn đưa ngài vào Vân Thành là để bảo vệ ngài tốt hơn.”

“Đừng nói nữa.” Mùi hương tin tức tố như nước suối hàn đàm từ từ tràn ra, mang theo áp lực tin tức tố.

Trợ lý là một Beta, căn bản không thể cảm nhận được.

Dư Chu Chu mím môi, không biết nên nói gì.

Cô không muốn nợ ân tình của Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh hít sâu một hơi, “Em không cần nghe cô ấy nói bậy, chỉ cần em ở lại bên tôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Cố Diên Khanh, sau khi giao dịch giữa tôi và chị kết thúc, tôi vẫn sẽ trở về Biên Thành.”

Dư Chu Chu đáp lại.

Trong xe yên tĩnh vài giây, Cố Diên Khanh lại đột nhiên hỏi: “Tôi tôn trọng lựa chọn của em, nhưng em có thể đảm bảo em ở Biên Thành là an toàn không? Tôi không biết vì sao em có thể học được cách chữa trị rối loạn tin tức tố, nhưng em có biết vì sao dù sẽ gây ra rối loạn tin tức tố, loại thuốc đó vẫn phổ biến ở Biên Thành không?”

Dư Chu Chu không lên tiếng, cô đại khái có thể đoán được đôi chút.

“Ở lại bên tôi, tôi có thể bảo vệ em.”

Xe lại bị tấn công, thân xe hơi lệch đi, trọng tâm cơ thể Cố Diên Khanh không vững, ngã vào trong lòng Dư Chu Chu.

“Cố tổng phu nhân xin vịn cho chắc, chỉ còn một đoạn, là có thể rời khỏi biên giới.”

Trước khi bánh xe sau phát nổ, xe đã kịp tiến vào phạm vi của Vân Thành.

Ba chiếc xe phía sau cũng dừng lại truy đuổi.

“Trước khi đến Biên Thành, tôi cứ nghĩ mình là hạng người thấp kém, không có tự do, không có quyền tự quyết, nhưng đến Biên Thành tôi mới thấy thế nào là thật sự khổ cực. Mạng tôi chẳng đáng giá, không cần Cố tổng phải bận tâm lo lắng, dù sao tôi cũng là người từng chết qua một lần, hiện tại tôi chỉ muốn làm vài chuyện mình muốn làm, thế thôi.”

Lời Dư Chu Chu rất bình thản.

Cô không máu nóng, cũng không ngây thơ ngu ngốc, lại càng không có ý chí hào hùng muốn cứu rỗi thế giới.

Cô chỉ đang làm điều mình muốn làm, chỉ đang lựa chọn con đường mình muốn đi.

Cố Diên Khanh nhìn về phía Dư Chu Chu, khoảnh khắc này cô thật sự cảm nhận được, sau một năm xa cách, dường như bây giờ cô mới thật sự hiểu được Dư Chu Chu.

Cố Diên Khanh sờ chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út tay trái.

Không sao cả, cho dù Dư Chu Chu không chịu ở lại bên cô, cô cũng sẽ bảo đảm không ai có thể làm Dư Chu Chu bị tổn thương.

Cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, “Được.”

Ít nhất cô không cảm nhận được cảm giác chán ghét nào từ lời nói của Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu không chịu quay về bên cô, không phải vì ghét bỏ cô, mà là bị cô làm tổn thương, vậy thì chỉ cần cô bù đắp lại từng chuyện mình đã làm sai, giành lại trái tim của Dư Chu Chu, Dư Chu Chu tự nhiên sẽ lại yêu cô lần nữa.

Ít nhất giữa hai người bọn họ chỉ có đối phương.

Mà Cố Diên Khanh cũng sẽ không để bất kỳ ai có mục đích khác tiếp cận Dư Chu Chu.

Cho dù bây giờ tình cảm yêu đương trong lòng Dư Chu Chu đối với cô đã nhạt dần, thì cô cũng sẽ giữ lấy vị trí và trọng lượng quan trọng nhất trong lòng Dư Chu Chu, sau đó dần dần chuyển hóa thành tình yêu.

Cố Diên Khanh là người cố chấp.

Cô sẽ không dễ dàng để tâm vào bất kỳ chuyện gì.

Nhưng một khi đã nhận định, thì sẽ không thay đổi.

Được?

Dư Chu Chu đối với khóe miệng bỗng nhiên cong lên của Cố Diên Khanh, có chút không hiểu gì.

Nhưng lại mơ hồ có cảm giác như bị một con rắn độc nhìn trúng.

Cảm xúc vi diệu trong lòng Cố Diên Khanh, sau khi vào Vân Thành, gặp một Omega, liền hoàn toàn sụp đổ.

Cố Diên Khanh vô thức vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út tay trái, “Muốn vào Vân Thành, nhất định phải có một thân phận.”

“Thân phận?”

“Ví dụ như cô vợ nhỏ lén trốn suốt một năm, cuối cùng cũng biết đường quay về nhà của tôi chẳng hạn.”

Hơi thở ấm nóng của Cố Diên Khanh phả lên sau tai Dư Chu Chu.

Sau khi vào Vân Thành, vì xe đã bị hỏng không thể tiếp tục di chuyển, bọn họ trực tiếp nghỉ tạm ở một khách sạn gần đó.

Mà khách sạn này cũng là sản nghiệp dưới tên tập đoàn Cố thị.

Dư Chu Chu bài xích cái thân phận này, luôn cảm thấy nếu cứ như vậy, cô và Cố Diên Khanh sẽ mãi dây dưa không dứt.

Cô đưa tay xoa xoa vành tai đang hơi ngứa của mình.

Dư Chu Chu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Cố Diên Khanh.

Sau khi vào Vân Thành, cảnh tượng lập tức khác hoàn toàn với Biên Thành, như thể bước thẳng vào thiên đường, nơi đây xa hoa trụy lạc, những khu phố rực rỡ ánh đèn, mọi người đều đang tận hưởng cuộc sống một cách phóng túng.

Sảnh chính của khách sạn sang trọng đang tổ chức một buổi vũ hội tao nhã.

Dư Chu Chu vừa định phủ nhận lời của Cố Diên Khanh, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía cô.

Giang Thủy Hoan mặc một chiếc váy dài, ánh mắt hơi híp lại, giống như một con hồ ly cười cợt nhìn chằm chằm Dư Chu Chu đột nhiên xuất hiện ở Vân Thành, “Không phải nói là bận sự nghiệp sao? Sao lại xuất hiện ở Vân Thành? Hửm?”

Giọng điệu kéo dài cuối câu mang theo nghi vấn ngầm.

Ai nghe cũng có thể nhận ra hai người vô cùng thân thiết.

Ánh mắt Giang Thủy Hoan rơi lên người Cố Diên Khanh.

Cô bước tới khoác lấy cánh tay Dư Chu Chu, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười, trong ánh mắt lướt qua một tia khiêu khích không dễ bị phát hiện, hỏi Dư Chu Chu, “Đi cùng bạn à? Sao không giới thiệu với chị một chút?”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Diên Khanh lúc này đã hoàn toàn sa sầm.

Toàn thân Dư Chu Chu như muốn đông cứng, vô cùng lúng túng, chỉ muốn lập tức tìm cái lỗ nào chui vào.

Cô đã từng nói dối Cố Diên Khanh là mình có bạn gái, mà lúc ở trên du thuyền, Giang Thủy Hoan lại vừa hay nói với Cố Diên Khanh rằng cô là bạn gái của cô ấy, nếu bây giờ phủ nhận thì Cố Diên Khanh sẽ lập tức biết là cô cố ý gạt nàng.

Sự lạnh nhạt, xa cách và dửng dưng mà cô cố gắng duy trì trước mặt Cố Diên Khanh sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Dư Chu Chu: “Cố tổng, đây là bạn gái tôi, Giang Thủy Hoan.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...