[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 48



Tại Biên Thành, tám khu vực lớn đều có gia tộc đi theo.

Mà tám thế lực lớn cũng buộc phải đưa một vị chất tử tới Vân Thành.

Có kẻ sẽ công khai thân phận người theo mình, đưa con trai con gái đến bên cạnh người đó, bày tỏ lập trường.

Cũng có thế lực lại ẩn nhẫn lặng lẽ, không tỏ thái độ gì.

Bọn họ giống như những con rắn độc trong bóng tối, rình rập từng thời khắc, sẵn sàng cắn người bất cứ lúc nào.

Bốn đại gia tộc cũng vậy, nếu không đụng chạm đến lợi ích của nhau, thì nước giếng không phạm nước sông.

Alpha được Dư Chu Chu cứu ở biên thành được đưa đến văn phòng Cố Diên Khanh.

Văn phòng nơi Cố Diên Khanh đang ngồi hiện giờ chính là văn phòng trước đây Cố Cảnh Danh từng sử dụng, hiện tại cô là người nắm quyền cao nhất trong tập đoàn Cố thị.

Omega cao quý ngồi ở vị trí cao, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Alpha trước mặt.

Ánh sáng mạnh từ cửa sổ sát đất khiến alpha vốn đã không dám nhìn thẳng càng thêm cúi đầu thấp hơn, “Cố tổng, ngài gọi tôi đến… là có chuyện gì ạ?”

Cô là Alpha tầng đáy thấp nhất.

Mức độ phân hóa gen rất thấp, dù sau khi trưởng thành may mắn phân hóa thành Alpha, nhưng lại không có năng lực gì nổi bật, gen của cô chẳng có điểm nào vượt trội.

Nhưng chỉ cần thân phận Alpha cũng đủ để cô sống lay lắt qua ngày.

Thạch Niệm Húc và Hứa Nhất Thi đứng hai bên Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh đặt ngón tay lên bên sườn mặt, giọng nói lạnh lẽo vang lên, “Ở biên thành, cô từng xảy ra bạo động tin tức tố, là ai cứu cô?”

Alpha còn tưởng chuyện mình lén mua thuốc cấm bị phát hiện, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng thuốc kia là do Nhan gia bán ra, tay của Cố gia chắc cũng chưa vươn xa đến thế.

“Tôi… Tôi cũng không nhớ rõ, lúc đó tôi nhận lệnh đến căn cứ Dư thị chuyển vật tư, đột nhiên ngất đi, tỉnh lại đã không sao nữa, không có cảm giác gì đặc biệt, chuyện xảy ra ở giữa tôi cũng không nhớ nổi.”

Người Alpha trung niên có những nếp nhăn mệt mỏi vì năm tháng bôn ba, ánh mắt mang sắc vàng đục của kẻ sống lăn lộn lâu năm trong chốn phàm trần.

Những người nhỏ bé như bọn họ, đều đang cố gắng sống sót qua ngày.

“Cô đang nói dối.” Giọng Cố Diên Khanh đầy khẳng định, như thể chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu sự che giấu của nữ Alpha kia.

“Cô biết hậu quả của việc gạt tôi là gì không?” Giọng điệu Cố Diên Khanh bình thản, không hề có lấy một tia uy hiếp, nhưng lại khiến người ta run sợ khi nghe thấy.

“Tôi thật sự không lừa ngài, tôi…”

Thạch Niệm Húc đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi, đúng lúc cất lời: “Cô nhiều năm qua qua lại giữa Vân Thành và Biên Thành, vận chuyển vật tư từ Vân Thành đến Biên Thành, chắc cũng kiếm được không ít dầu mỡ rồi nhỉ, không chỉ bớt xén vật tư được gửi từ Vân Thành đến các căn cứ, còn nhận không ít lợi lộc từ các căn cứ tìm cách lấy lòng cô, loại công việc này thật ra không hề phức tạp, Beta cũng có thể đảm đương được.”

Bốn đại gia tộc đặt chân vào giới thương nghiệp, nhưng có một quy định bất thành văn, không được dính líu đến bất kỳ vấn đề chính trị nào.

Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, nếu không bị kiềm chế, tham vọng sẽ càng lúc càng phình to.

Khi có người muốn vượt qua ranh giới đã được vạch sẵn, sẽ có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng họ, đè nén trái tim đang ngứa ngáy muốn hành động xuống.

Trên khuôn mặt nữ Alpha trung niên thoáng hiện nét hoảng loạn, “Cô không có quyền làm vậy! Dù Cố thị là nhà giàu nhất Vân Thành, nhưng tôi là người của Tháp Cao, cô không có quyền bãi nhiệm tôi.”

Khóe môi Thạch Niệm Húc nhếch lên một nụ cười lạnh: “Vị quan vận chuyển này, e là cô hiểu lầm, Cố tổng hoàn toàn không có ý đó, chỉ là cảm thấy nếu cô từng xảy ra bạo động tin tức tố ở Biên Thành, e rằng đã không còn thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này nữa, có người xuất sắc hơn có thể thay thế cô, cô có thể đi làm công việc khác.”

Lúc này, nữ Alpha trung niên mới thực sự hoảng hốt, cô quỳ sụp xuống đất, tha thiết cầu xin: “Tôi thật sự không nói dối! Tôi không nhớ nổi mặt người đó… Lúc tin tức tố của tôi xảy ra bạo động, tôi cảm thấy có thứ gì đó đâm vào cơ thể mình, đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì người đó đã biến mất, nghe nói cô ấy là em gái của Dư Mộc Nhan, thủ lĩnh căn cứ Dư thị.”

“Dư Mộc Nhan…?”

Cố Diên Khanh chậm rãi nhắc lại một lần.

Thạch Niệm Húc: “Là một nhân vật bắt đầu hoạt động mạnh ở Biên Thành trong hai năm gần đây, đã thôn tính mấy khu căn cứ ở Biên Thành, thành lập khu mới, năm ngoái mới đến Vân Thành, nhưng không có động tĩnh gì lớn nên không gây chú ý.”

Hứa Nhất Thi nhớ lại chuyện từng định điều tra, lên tiếng: “Về phần cô ấy có liên quan gì đến Dư gia năm xưa hay không thì vẫn chưa thể kết luận, những người thuộc Dư gia năm đó có thể điều tra ra được đều đã chết, thi thể cũng đều khớp với danh sách.”

Cố Diên Khanh khẽ nâng tay, nữ Alpha trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức lui ra ngoài.

“Tôi muốn đi một chuyến đến Biên Thành.”

Cố Diên Khanh đứng dậy, nhìn ra tòa cao ốc sừng sững ngoài cửa sổ sát đất của Vân Thành, chậm rãi nói.

Hứa Nhất Thi là người đầu tiên đứng ra phản đối: “Cố tổng, trong vòng một năm qua, số người xuất hiện bạo động tin tức tố đột ngột tăng mạnh, chuyện này nhất định có người đứng sau thao túng, không rõ là do một trong ba đại gia tộc còn lại giở trò hay không, nhưng bây giờ đến Biên Thành thực sự quá nguy hiểm.”

“Cơ thể Cố Cảnh Danh đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa rồi, bất kể kẻ có thể khống chế bạo động tin tức tố là ai, tôi đều phải đưa nàng trở về.”

Chuyện Cố Diên Khanh đã quyết, không ai có tư cách can thiệp.

Nhưng Thạch Niệm Húc lại cho rằng, Cố Diên Khanh nói như vậy, mục đích thật sự vẫn là để đi tìm Dư Chu Chu.

“Cố tổng, cậu cảm thấy tin tức mà Vân Diệu Hi cung cấp là thật sao? Nếu cô ta liên thủ với người đó để lừa cậu thì sao, tay của Vân Thành không vươn tới được Biên Thành, cho dù cậu đến căn cứ của Thạch gia hay Hứa gia, nhưng hiện tại tình hình ở Biên Thành vô cùng phức tạp, không thể đảm bảo tất cả mọi người đều muốn dựa vào Cố gia, lỡ như trong đó có nội gián của các gia tộc khác…”

Rồng mạnh khó áp rắn độc địa, Cố Diên Khanh cũng hiểu đạo lý này.

Cố Diên Khanh: “Chẳng phải còn có các cậu sao, tung ra một tin giả trước, nói tôi muốn đến Hứa gia.”

Từ sau khi Cố Cảnh Danh vì bạo động tin tức tố mà ngã bệnh nặng, mãi không thể gượng dậy, bên ngoài lời đồn nổi lên tứ phía, không ai tin rằng Cố Diên Khanh người luôn hoạt động trong giới giải trí có thể chống đỡ cả Cố gia.

Tám thế lực lớn, ban đầu tất cả những người từng muốn dựa vào Cố gia đều bắt đầu do dự.

Huống hồ, Cố Diên Khanh còn liên tiếp đưa ra hàng loạt hành động khiến người khác khó hiểu, từ chối toàn bộ tài nguyên trong giới giải trí, dùng toàn bộ vốn lưu động của Cố thị để đền hợp đồng vi phạm.

Mọi người đều cho rằng vị người thừa kế mới của Cố thị này là một kẻ điên, Cố thị không thể vượt qua được ba đại gia tộc còn lại, nhưng Cố Diên Khanh sau khi nhậm chức đã nhanh chóng dùng thủ đoạn sấm sét để giải quyết những cổ đông có dã tâm đoạt quyền cướp vị trí.

Sau đó lại dễ dàng giải quyết Phùng gia, cắt đứt một cánh tay của Kim gia.

Lúc này mới khiến Thạch gia và Hứa gia yên tâm.

Đối với hai nhà này mà nói, Thạch Niệm Húc và Hứa Nhất Thi cũng chỉ là những quân cờ vì sự phát triển của gia tộc, trong nhà cũng đâu chỉ có mỗi họ là con cái.

Hứa Nhất Thi: “Cố tổng, nhất định phải cẩn thận, phe của nhị thúc tôi luôn có quan hệ mật thiết với Kim gia.”

Cố Diên Khanh khẽ mân mê chiếc nhẫn bạch kim đeo ở ngón áp út tay trái.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía xa.

Cô vợ nhỏ của cô đã chơi trò trốn tìm với cô suốt một năm trời.

Còn dùng mấy trò con nít lừa người đến mức nghi ngờ IQ như vậy để đánh lừa cô.

Từng ấy thời gian trôi qua rồi mà vẫn còn dùng máu tươi của mình để ngụy tạo cái chết.

Thật sự là không biết, cô thật sự rất nhớ nàng, nhớ đến phát điên.

Phía sau biểu cảm bình tĩnh là cảm xúc cuồn cuộn như sóng dữ bị đè nén.

......

Biên thành.

Tin tức Dư Chu Chu có thể chữa trị tình trạng bạo động tin tức tố đã lan truyền khắp căn cứ Dư thị.

Lập tức, ánh mắt tất cả mọi người trong căn cứ nhìn Dư Chu Chu đều thay đổi.

Dư Chu Chu chỉ đi lấy nước giặt quần áo cũng có người chào hỏi cô.

Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

“Tiểu lão đại khỏe.”

“Tiểu lão đại ăn trưa chưa?”

“Tiểu lão đại có cần gì giúp đỡ không? Hay là mấy bộ đồ này để tôi giặt giúp cho?”

Một cô bé tầm 5,6 tuổi nhanh chóng lạch bạch hai cái chân ngắn nhỏ của mình, chạy đến trước mặt Dư Chu Chu, kéo góc áo cô, trên mặt lấm lem là một đôi mắt to lấp lánh, như ngấn nước.

Cô bé mở ra bàn tay nhỏ, kiễng chân hết sức đưa lên trước mắt Dư Chu Chu, nghiêm túc nói: “Tiểu lão đại tỷ tỷ, đây là kẹo, mẹ nói chị là người rất lợi hại, đồ tốt phải để người lợi hại ăn, tỷ tỷ ăn đi.”

Không biết vì sao, trong lòng Dư Chu Chu bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.

Kẹo trong tay cô bé chỉ là loại kẹo bình thường, ở Vân Thành có thể thấy ở khắp nơi, thậm chí đã chẳng ai thèm ăn.

Nhưng ở Biên Thành, đó lại là thứ các cô bé như thế này nằm mơ cũng muốn có được.

Dư Chu Chu bất lực siết chặt bàn tay, trong đầu chất vấn hệ thống.

Tại sao không nói sớm với tôi, tiền kiếm được ở Vân Thành không thể dùng ở Biên Thành?

【Hệ thống: Xin lỗi ký chủ, hệ thống không biết cô kiên quyết muốn đến Biên Thành.】

Dư Chu Chu dùng tay nâng bàn tay nhỏ bé của cô bé lên, nhẹ nhàng khép lại, khom người ngồi xuống, dịu dàng nhìn cô bé, “Đây là món đồ rất quý giá đúng không? Em giữ lại mà ăn đi, chị không ăn đâu, cảm ơn em.”

Cô bé quay đầu liếc nhìn mẹ mình một cái, rồi vẫn cố chấp nhét viên kẹo vào tay Dư Chu Chu, sau đó quay người chạy đi, trốn sau lưng mẹ.

Giang Thủy Hoan đứng khoanh tay cách đó không xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi đi tới, “Sao thế? Cảm thấy chua xót rồi à? Đây chính là trạng thái thường nhật của Biên Thành, tuy không biết vì sao em cứ nhất định phải đến Biên Thành, nhưng nếu sau này em lựa chọn rời đi, thì đừng để lại quá nhiều tình cảm ở nơi này.”

Lời Giang Thủy Hoan nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Lúc này có người đi tới, “Chị Giang, lại có người xuất hiện bạo loạn tin tức tố.” Nói xong ánh mắt dừng lại trên người Dư Chu Chu ở bên cạnh, “Tiểu lão đại…”

Dư Chu Chu đặt thứ trong tay sang một bên, “Không sao, đến phòng trị liệu.”

Dư Chu Chu vừa định rời đi, Giang Thủy Hoan đã đưa tay giữ lấy cổ tay nàng, “Cho dù là cứu người thì cũng phải có giới hạn, dù em là Alpha, nhưng tinh thần lực tiêu hao cũng có mức độ, đa số người trong căn cứ là Beta, vốn không có tin tức tố, nguyên nhân xảy ra rối loạn tin tức tố là do họ uống thuốc kém chất lượng, muốn kích phát lần phân hóa thứ hai để trở thành Alpha hoặc Omega, em không thể cứ dung túng mãi thế được, Dư Chu Chu, em hiểu tôi đang nói gì chứ?”

Dư Chu Chu nghiêng đầu nhìn Giang Thủy Hoan một cái, khẽ gật đầu, “Tôi hiểu.”

Trước khi Dư Chu Chu có thể kiểm soát việc chuyển hóa tin tức tố thành tinh thần lực, mọi người trong căn cứ còn dè dặt khi sử dụng thuốc kém chất lượng, nhưng giờ đây, khi Dư Chu Chu có thể chữa trị bạo loạn tinh thần lực, họ bắt đầu trở nên liều lĩnh hơn, bởi vì nếu thất bại thì vẫn còn nàng có thể cứu được.

Nhưng như vậy họ sẽ càng uống nhiều thuốc, càng đặt nhiều hy vọng vào thuốc hơn.

Sau khi thất bại vẫn sẽ tiếp tục thử lại, nhưng không ai biết rõ, dù có thông qua dẫn dắt tinh thần lực, việc dùng thuốc lần nữa có dẫn tới cái chết hay không.

Giang Thủy Hoan nhíu mày, “Dục vọng của con người là vô hạn, càng ở tầng đáy thì dục vọng này lại càng lớn, Biên Thành có quy củ của Biên Thành, nếu em thực sự muốn thay Dư Mộc Nhan bảo vệ căn cứ này, thì phải lập ra quy tắc của riêng mình, người ta gọi em một tiếng tiểu lão đại, em liền phải gánh lấy trách nhiệm và trọng lượng của danh xưng đó.”

Giang Thủy Hoan buông tay đang nắm cổ tay Dư Chu Chu ra.

Khóe môi Dư Chu Chu khẽ nhếch, ánh mắt thản nhiên, “Cho dù thuốc có hại, nhưng cũng chẳng ai cấm nó lưu hành, người ở tầng đáy đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào việc phân hóa giới tính, nếu sự xuất hiện của tôi mang lại cho họ hy vọng, vậy thì tạm thời đừng để hy vọng đó biến thành thất vọng.”

Từ sau khi Dư Chu Chu có thể xử lý tình trạng bạo loạn tinh thần lực, phòng trị liệu cũng được cư dân căn cứ chủ động sửa sang lại một lượt.

Beta đang nằm trên giường trị liệu, tứ chi đã bị cố định lại, sắc mặt hắn méo mó vì đau đớn, không ngừng giãy giụa.

Phần lớn cư dân trong căn cứ đều là người bình thường.

Sau khi trưởng thành, bọn họ sẽ không phân hóa thành Alpha hay Omega.

Vì vậy, bọn họ không có tư cách tiến vào Vân Thành.

Không biết bắt đầu từ mấy năm trước, Biên Thành bỗng nhiên lan truyền một loại thuốc, nói rằng sau khi uống vào có thể tiến hành lần phân hóa lần hai.

Thời gian phân hóa không xác định, giới tính phân hóa cũng không xác định, nhưng vẫn có rất nhiều người vì một tia hy vọng mong manh mà đem toàn bộ tài sản và mạng sống ra đánh cược.

Giá của loại thuốc đó càng đắt đến mức vô lý.

Một thời gian sau, Biên Thành bắt đầu xuất hiện động loạn, tám đại khu vì ổn định cục diện nên đã liên thủ trấn áp động loạn, bọn họ hiểu rất rõ loại thuốc này không thể cấm tuyệt đối, không thể dập tắt tia hy vọng cuối cùng để sống sót của tầng lớp đáy xã hội.

Tám đại khu bị buộc phải thừa nhận một vài loại thuốc được lưu hành, đồng thời thiết lập giá cả, nhưng những loại thuốc đến từ các con đường bất minh thì liên tục xuất hiện, bắt cũng không xuể.

Âm mưu xen lẫn lợi ích, chỉ cần có thể vớt được chỗ béo bở, thì phía được lợi cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản. Dần dần, loại thuốc có thể khiến người ta phân hóa lần hai trở nên phổ biến ở Biên Thành.

Theo thời gian trôi qua, tác dụng phụ của chúng cũng dần dần bộc lộ.

Ví dụ như, tuy vẫn là Beta, lần phân hóa thứ hai thất bại, nhưng trong cơ thể lại xuất hiện tin tức tố vốn không nên tồn tại, Beta không có tuyến thể, nên tin tức tố không tìm được chỗ trở về, sẽ bắt đầu bạo động trong cơ thể, cuối cùng dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng vỡ nát mà chết.

Dư Chu Chu đóng cửa lại, nâng tay dùng tinh thần lực bao lấy gói ngân châm bên cạnh, hàng loạt cây kim châm cứu đồng loạt đâm vào đầu của Beta đó.

Cây dài nhất cắm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

Tin tức tố của Dư Chu Chu hoàn toàn được giải phóng, xen lẫn với tinh thần lực, mang theo khí tức bao phủ dày đặc.

Cô mạnh mẽ mà dịu dàng, áp lực mười phần lại không có tính công kích, như cơn gió xuân dày nặng bao bọc lấy người.

Ngân châm cắm vào tứ chi, dẫn dắt hướng đi của tin tức tố, huyệt Bách Hội trên đầu trấn giữ tin tức tố ở thân thể, khiến nó ổn định, sau cùng một cây châm đâm vào nhân trung, huyệt Thủy Câu, kích thích tỉnh táo.

Sau đó, một luồng khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường theo các cây ngân châm bắt đầu từ từ khuếch tán, một mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập trong phòng trị liệu.

Beta nằm trên giường trị liệu cũng dần dần bình ổn lại.

Bên ngoài cửa có không ít người vây xem.

Dư Chu Chu rút hết ngân châm về, mở cửa ra, hít vài ngụm không khí trong lành.

Một người phụ nữ "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Dư Chu Chu, “Tiểu lão đại, cảm ơn cô đã cứu con trai tôi, nó bây giờ thế nào rồi?”

Dư Chu Chu mím môi, “Cậu ấy đã dùng quá liều thuốc, lần phân hóa thứ hai thất bại, nếu còn tiếp tục dùng cách này để đánh cược, sớm muộn gì cũng mất mạng.”

Giang Thủy Hoan đứng ở phía sau đám đông, lạnh nhạt mở miệng: “Uống loại thuốc kém chất lượng đó, cho dù có tin tức tố của Alpha thì cũng không qua nổi máy kiểm tra gen ở Vân Thành đâu, vẫn là giữ lấy cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.”

Đợi mọi người giải tán hết.

Giang Thủy Hoan bất ngờ tiến sát lại gần bên cạnh Dư Chu Chu, thần thần bí bí nói: “Nghe nói gần đây từ Vân Thành có một nhân vật rất có thân phận đến đây, là một Omega.”

Dư Chu Chu đang dùng nguồn nước quý giá để giặt quần áo: “Liên quan gì đến tôi?”

Ngón tay Giang Thủy Hoan đưa vào trong chậu nước, nhàm chán khuấy qua khuấy lại: “Nghe nói Omega đó đến Biên Thành là để tìm người.”

Tay Dư Chu Chu đang giặt quần áo hơi khựng lại: “Tìm người?”

“Đúng thế, còn là một kẻ si tình nữa, nghe nói là tìm người vợ đã chết một năm trước của mình, vợ cô ấy… Hình như là một Alpha còn rất trẻ.”

Ánh mắt Giang Thủy Hoan dừng lại trên mặt Dư Chu Chu: “Trước đây em từ Vân Thành đến, chuyện của mấy nhân vật lớn, chắc em biết rõ nhỉ?”

Dư Chu Chu lập tức phản bác: “Tôi sao mà biết được.”

Giang Thủy Hoan sờ sờ cằm, làm bộ ngạc nhiên nói: “Nghe nói vợ của vị đại nhân kia… Hình như tên là Dư Chu Chu?”

Dư Chu Chu: “......”

Cố Diên Khanh nàng… Đến mức đó sao?

Dù sao thì 1 tỷ đó ở Biên Thành cũng tiêu không nổi, cùng lắm thì trả lại cho nàng thôi.

Giang Thủy Hoan càng ghé sát Dư Chu Chu hơn, chỉ còn cách vài phân nữa là môi đã có thể chạm vào mặt nàng: “Em nói xem vị đại nhân kia, sao lại cố chấp với người vợ đã chết rồi như vậy? Chẳng lẽ vợ cô ấy chưa chết? Còn chạy đến Biên Thành, học luôn cả châm cứu…?”

Ánh mắt Dư Chu Chu lập tức trở nên hoảng hốt: “Đừng kéo lên người tôi, biết đâu là trùng họ trùng tên thì sao, tôi chưa từng gặp vị đại nhân Omega nào cả.”

Giang Thủy Hoan lạnh lùng khịt một tiếng: “Trùng họ trùng tên sao? Trùng hợp như thế thì cũng thật là trùng hợp quá rồi.”

Dư Chu Chu: “Ai biết.”

Giang Thủy Hoan: “Em nói xem một Omega có địa vị cao như thế, muốn Alpha kiểu gì mà chẳng có, tại sao lại cứ nhớ mãi người vợ đã chết một năm?”

Dư Chu Chu: “Ai hiểu nổi lòng Omega chứ, lòng Omega, như kim đáy biển.”

“Hay là chúng ta kết hôn đi? Đỡ để em bị liên tưởng với vợ của cái Omega kia chỉ vì trùng họ trùng tên.”

Dư Chu Chu ngẩn ra, “Hả?”

Giang Thủy Hoan thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt Dư Chu Chu, lập tức thu lại cảm xúc, “Đùa thôi mà.”

“Dạo này căn cứ không có việc gì, tôi dẫn em ra ngoài dạo một chút.”

Cố Diên Khanh đã đến Biên Thành.

Dư Chu Chu thì chẳng muốn ra ngoài dễ dàng như thế.

Giang Thủy Hoan: “Ở khu vô nhân phía tây có một vùng biển, Dư Mộc Nhan xin được kinh phí rồi, có thể cho chạy một chiếc du thuyền từ vùng ven của Vân Thành đến.”

Ngắm biển…

Dư Chu Chu vẫn có chút mong đợi.

Du thuyền chạy từ Vân Thành tới, tiền của cô có khi cũng tiêu được.

......

Cố Diên Khanh tìm kiếm ở Biên Thành suốt mấy ngày.

Chỉ cần có một chút manh mối mơ hồ.

Hoặc bất cứ nơi nào có thể xuất hiện bóng dáng của Dư Chu Chu, cô đều đi tìm.

Nhưng… Không có kết quả gì.

Sát khí bị đè nén đến cực điểm.

Như một sợi dây đàn đã căng đến cực hạn, chỉ cần một nốt cuối cùng nữa là sẽ đứt tung.

“Cố tổng, nghe nói bên phía tây vừa điều một chiếc tàu ngầm mới từ Vân Thành đến.”

“Nghe nói người trả tiền là một Alpha nữ còn rất trẻ… Dáng dấp cũng xinh đẹp, chỉ là…”

“Chỉ là bên cạnh còn đi theo một Omega, trông có vẻ rất thân mật.”

Cố Diên Khanh ban đầu cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Nếu vẫn không tìm được, cô không thể ở lại Biên Thành quá lâu, vừa hay có thể từ phía tây quay về Vân Thành.

Nhưng Cố Diên Khanh không ngờ, trong lúc thần kinh căng như dây đàn, vào đúng thời điểm tròn một năm kể từ khi vợ mình qua đời, cô lại thật sự nhìn thấy Dư Chu Chu đã biến mất suốt một năm, trên chiếc du thuyền kia.

Người phụ nữ tươi cười rạng rỡ, so với một năm trước đã trưởng thành hơn nhiều, khi cười lên đôi mắt cong cong như trăng non, sáng lấp lánh, bên cạnh là một nhóm mỹ nhân mặc đồ bơi, đang mở sâm panh.

Sau lưng vợ cô còn đứng một Omega xa lạ, tuy không kề sát, nhưng ánh mắt của Omega kia vẫn luôn đặt trên người vợ cô, nhìn đến mức khiến người ta thấy ngứa ngáy khắp người.

Lần đầu tiên Cố Diên Khanh cảm nhận được cơ thể run rẩy, trái tim trong lồng ngực đập ngày càng nhanh, máu như trào ngược, cô cũng chẳng biết mình đã đi tới trước mặt Dư Chu Chu bằng cách nào.

Dư Chu Chu khẽ lắc ly rượu trong tay, ba bốn cô gái xinh đẹp vây quanh cô, cười đến vô cùng vui vẻ.

Chỉ là, không nhìn cô lấy một cái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...