[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 49
Cố Diên Khanh?Nàng làm sao tìm được cô?Rõ ràng hệ thống đã nói là Cố Diên Khanh nhất định sẽ không thể tìm ra cô mà.Hơn nữa...Tìm cô làm gì chứ!!!Dư Chu Chu cạn lời.[Hệ thống: Ký chủ, có câu nói rằng, có tâm tưới hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, khi Cố Diên Khanh chủ động đi tìm ký chủ, những phương pháp và tai mắt cô ấy dùng đều không hiệu quả, nhưng lần này, Cố Diên Khanh lại nhận được manh mối từ người khác, hơn nữa cũng không ôm hy vọng chắc chắn, khiến hệ thống xuất hiện bug, không thể tính toán xác suất được.Ký chủ yên tâm, cô vẫn còn một lần cơ hội mất trí nhớ, có thể quên Cố Diên Khanh, xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng không?]Sử dụng cái rắm!Dư Chu Chu tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng hoảng loạn không thôi.Thế lực của Cố Diên Khanh, không ai sánh được.Muốn lấy mạng cô, chỉ trong tích tắc.Cô đã cầm tiền của nàng, còn nhảy lầu ngay trước mặt nàng.Kết quả một năm sau, lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt Cố Diên Khanh, Cố Diên Khanh mà không hận cô mới là lạ.Cố Diên Khanh trước đây nói cái gì nhỉ, ghét nhất là bị người khác lừa dối.Huống hồ...Dư Chu Chu đâu phải không biết, cô và Cố Diên Khanh là Alpha và Omega có độ tương thích gen 100%.Nếu cô quên hết tất cả những gì từng xảy ra giữa mình và Cố Diên Khanh, bị ảnh hưởng bởi gen, rất có thể sẽ lại yêu Cố Diên Khanh thêm lần nữa.Mà Cố Diên Khanh cho dù trong trạng thái tỉnh táo, cũng chưa từng yêu cô.Dư Chu Chu không muốn dẫm vào vết xe đổ, tự đẩy mình xuống hố lửa lần nữa.Ánh mắt Cố Diên Khanh hiện lên vẻ cố chấp, hốc mắt dần đỏ lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dư Chu Chu người đang suýt nữa thì trái ôm phải ấp, phong lưu tiêu sái đến cực điểm.Trong suốt một năm qua, cô ôm quá nhiều hy vọng, cũng nhận về quá nhiều thất vọng, mỗi lần tâm trạng như rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực.Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn không thể nào quen được cảm giác tuyệt vọng khi mất mát.Mỗi một lần không tìm thấy Dư Chu Chu, cảm giác hụt hẫng, sự hối hận và đau khổ như vực sâu không đáy muốn nuốt chửng lấy cô.Cố Diên Khanh như phát điên, lảo đảo lao đến, hoàn toàn phớt lờ những người xung quanh.Cô sợ nhất, chính là cảnh tượng trước mắt lại chỉ là một giấc mộng nữa mà thôi.Do dùng lực quá đột ngột nên trọng tâm không vững, lúc chạy đến trước mặt Dư Chu Chu, Cố Diên Khanh bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất.Cô không còn sức lực để bận tâm đến đầu gối đang đau, ánh mắt ngoan cố nhìn chằm chằm Dư Chu Chu, nắm lấy tay nàng, giọng nói mang theo van xin: “Chu Chu, về nhà với chị đi, được không?”Dư Chu Chu cảm thấy cả cánh tay bị Cố Diên Khanh nắm lấy đều tê cứng.Vậy bây giờ là tình huống gì đây?Cái biểu cảm của Cố Diên Khanh là gì vậy?Còn muốn cô về nhà với nàng? Về nhà làm gì?Tiếp tục nhìn nàng và Vân Diệu Hi ân ái ngọt ngào, tiếp tục bị nhốt trong biệt thự, làm một món đồ chơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?Cho dù đã rời đi một năm, nhưng những ký ức đau khổ kia vẫn như cắm sâu trong tim.Dư Chu Chu mặt không biểu cảm, rút tay về, giọng nhạt nhẽo, đôi mày hơi nhíu như đang nhìn một người xa lạ không quen biết: “Xin lỗi, cô này, cô nhận nhầm người rồi.”Tay Cố Diên Khanh vẫn nắm chặt lấy tay Dư Chu Chu.Ngay khoảnh khắc Dư Chu Chu vô tình rút tay ra, Cố Diên Khanh thuận thế giữ lấy ngón tay của nàng, mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau, sau đó đứng dậy, chắn giữa Dư Chu Chu và những cô gái mặc đồ bơi xung quanh.“Chu Chu, chị biết em đang giận, chị có thể giải thích với em, nhưng em không thể giả vờ không quen chị, hợp đồng của chúng ta vẫn còn hiệu lực, em vẫn là vợ chị, em không thể… Cứ như vậy mà bỏ lại chị.”Cố Diên Khanh giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng quá lâu, cuối cùng cũng tìm được lối để trút giận, không còn cách nào kìm nén được tình cảm chất chứa trong lòng.Vào giờ phút này tất cả đều bùng nổ.Thậm chí Cố Diên Khanh không còn để tâm đến việc xung quanh còn những người khác.Nỗi nhớ nhung cùng với nỗi đau bị đè nén đến cực hạn hòa quyện vào nhau, như muốn nuốt chửng lấy cô.Mà giờ đây, cô cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng le lói, dù chỉ là ánh sáng yếu ớt đến mức gần như không tồn tại, cô vẫn muốn nắm lấy, không muốn buông tay.Dư Chu Chu nhíu mày.Cô cảm thấy Cố Diên Khanh lúc này có chút xa lạ.Cố Diên Khanh vốn là người lạnh nhạt, cao quý, chưa bao giờ cúi đầu nhìn người khác, càng đừng nói đến việc dùng giọng điệu thấp hèn thế này để cầu xin một ai đó.Quá kỳ lạ, suốt một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Cố Diên Khanh chẳng lẽ là bị điên?[Hệ thống: Xin lỗi ký chủ, hệ thống không thể trả lời câu hỏi này của cô.]Dư Chu Chu âm thầm đảo mắt trong lòng.Tuy trong lòng có chút dao động, nhưng không nhiều.Cô đã buông bỏ quá khứ, những chuyện ngốc nghếch từng làm, sẽ không có lần thứ hai.“Vị tiểu thư này, cô thật sự nhận nhầm người.”“Tôi lớn lên ở Biên Thành, chưa từng đến Vân Thành.”“Tôi cũng chưa từng gặp cô.”“Làm ơn buông tay, như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.”Giọng điệu Dư Chu Chu lạnh lùng, như thể đang nói chuyện với một người xa lạ.Cố Diên Khanh lại như bắt được lỗ hổng trong lời nàng nói, ánh mắt dấy lên hy vọng, không ngừng phóng đại: “Tôi chưa từng nói mình đến từ Vân Thành, nếu em không biết tôi, tại sao lại biết thân phận của tôi?”Ánh mắt Dư Chu Chu thoáng chốc hoảng loạn, nhưng lập tức bị cô đè nén xuống.Sau một năm, Dư Chu Chu trưởng thành rất nhiều, cô không còn là kẻ ngốc nghếch chỉ vì một biểu cảm nhẹ của Cố Diên Khanh mà tự mình giày vò nữa rồi.Đám bé cưng du thuyền vừa rồi còn vây quanh thành vòng tròn, thấy tình hình như vậy liền lần lượt nhường chỗ, đứng sang một bên âm thầm hóng chuyện.Dù sao người sáng mắt cũng nhìn ra được, chuyện này là liên quan đến tình cảm.“Xin lỗi, vị tiểu thư này, làm ơn tôn trọng một chút, đừng quấy rầy bạn gái tôi.”Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai Cố Diên Khanh, cô ngẩng đôi mắt lãnh đạm lên, lộ ra vài phần không kiên nhẫn nhìn thoáng qua người nữ Omega đang cố chen vào giữa cô và Dư Chu Chu.Khóe môi Giang Thủy Hoan cong lên một nụ cười hòa nhã, nghiêng người chen đến đứng chắn trước mặt Dư Chu Chu: “Ngài chắc là Cố tổng đến từ Vân Thành nhỉ? Tôi là Giang Thủy Hoan, phó lãnh đạo của căn cứ Dư thị.”Dư Chu Chu nhân cơ hội rút tay mình lại, nghiêng đầu, không nhìn đến mặt Cố Diên Khanh, núp sau lưng Giang Thủy Hoan.[Hệ thống: Xin ký chủ đừng lo, kết cục của cô trong cốt truyện gốc đã được thay đổi từ lâu, bất kể sau này cô có làm gì cũng sẽ không tái diễn bi kịch như trước.]Dư Chu Chu nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, dần dần ổn định lại cảm xúc.“Bạn gái…”Hai từ này được Cố Diên Khanh lặp lại, từng chữ đều phát âm nặng nề, như thể phải kìm nén đến cực điểm mới có thể nghiến răng nghiến lợi nói ra.Dư Chu Chu mím môi.Từ sau lưng Giang Thủy Hoan bước ra.Cô không còn là cô dâu nuôi từ bé của Cố Diên Khanh, cũng không còn là công cụ được cốt truyện đào tạo.Cô là Dư Chu Chu, cô có cái tên của mình, có thân phận của riêng mình, có giá trị và ý nghĩa tồn tại của bản thân, con rối từng bị người khác gán cho nhiệm vụ kia đã chết rồi.Dư Chu Chu ngẩng đầu, dùng đôi mắt lạnh nhạt đối diện với ánh nhìn của Cố Diên Khanh: “Cố tổng, tuy không rõ ngài đang tìm ai, nhưng ngài thật sự nhận nhầm người, tôi là Dư Chu Chu, em gái Dư Mộc Nhan nhà họ Dư, lớn lên ở Biên Thành, còn về phần người vợ đã mất của ngài…”Dư Chu Chu đang nói thì cười khẽ một chút: “Tôi không có hứng làm người thay thế trong mối quan hệ tình cảm của người khác, nhưng nếu ngài cứ muốn dây dưa không buông, thì với tư cách là một Alpha, tôi cũng không ngại chiều một Omega xinh đẹp.”Dư Chu Chu cười mang chút phong trần, trông giống y hệt một Alpha cặn bã lăng nhăng.Giang Thủy Hoan nghe xong thì trừng mắt, giơ tay nhéo một cái lên cánh tay Dư Chu Chu.Thư ký phía sau thấy Cố Diên Khanh thất thố, vội vàng chạy lên đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, có khi thật sự là nhận nhầm người, dù trùng tên trùng họ, nhưng Dư tiểu thư này quả thực chưa từng rời khỏi Biên Thành, chẳng lẽ cô ấy và phu nhân lại giống nhau đến thế sao?”Khi Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu bí mật kết hôn, Cố Diên Khanh vẫn luôn giấu Dư Chu Chu trong biệt thự, không để nàng tiếp xúc với ai.Vì vậy ở Vân Thành, tuy rằng có không ít người biết Cố Diên Khanh luôn tìm kiếm người vợ đã qua đời của mình, nhưng lại rất ít người từng thấy dung mạo thật sự của Dư Chu Chu.Cố Diên Khanh thu lại những ngón tay thon dài của mình, bộ tây trang đen vì sự hoảng loạn ban nãy mà đã có không ít nếp nhăn, vài sợi tóc dài bên tai lộn xộn dính vào má.“Chu Chu, chuyện năm đó giữa chúng ta là có hiểu lầm, chị sẽ tìm thời gian để giải thích với em, nhưng em đừng dùng cái cớ vụng về này để lừa chị, một năm nay... Chị thật sự rất nhớ em.”Cố Diên Khanh khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm như trước, dùng một giọng điệu bình tĩnh để kể ra cảm xúc chính mình.Dù Omega xa lạ đứng cạnh Dư Chu Chu kia cực kỳ chướng mắt, nhưng Cố Diên Khanh vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, bởi cô không biết rốt cuộc trong một năm qua ở Biên Thành, Dư Chu Chu đã trải qua những gì.Có thể thật sự là bị thương, không cẩn thận quên mất cô.Omega xa lạ kia lại còn dám tự nhận là bạn gái của Dư Chu Chu.Ghen tuông và không cam lòng, nghi hoặc và đố kỵ, như cỏ dại điên cuồng mọc lên trong lòng Cố Diên Khanh, nhưng hiện tại cô nhất định phải nhẫn nhịn, phải đè nén, không thể để sự cố chấp trong lòng bộc lộ ra ngoài, dọa đến Dư Chu Chu.Dư Chu Chu ngược lại lại thoải mái nở nụ cười: “Cố tổng là một Alpha quý giá, tôi chỉ là một Alpha bình thường, nếu thật có vinh hạnh được giống với người vợ quá cố của cô vài phần, thì cũng là phúc khí của tôi, có được đoạn tình sử với vị Cố tổng danh tiếng lẫy lừng như ngài, chắc sẽ có nhiều người ghen tị với tôi lắm.”Tựa như cảm nhận được sự mỉa mai trong lời nói của Dư Chu Chu, thư ký bên cạnh Cố Diên Khanh định mở miệng dạy dỗ, lại bị Cố Diên Khanh giơ tay lên ngăn lại.“Nếu thật sự là vậy, vậy thì tôi xin lỗi Dư tiểu thư, cô và vợ tôi giống nhau đến mức như đúc, khiến tôi nhất thời hoảng hốt.”Cố Diên Khanh lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách an toàn với Dư Chu Chu: “Nghe nói Dư tiểu thư đã dùng tin tức tố chữa lành một Alpha đến Biên Thành vận chuyển vật tư từ Vân Thành, lần này tôi đến đây không chỉ để bàn chuyện làm ăn, mà còn đặc biệt muốn tìm gặp cô, hy vọng cô có thể giúp tôi làm một chuyện.”Dư Chu Chu nghe được người bên cạnh gọi Cố Diên Khanh là “Cố tổng”, có hơi bất ngờ.Bởi vì trước đây, công ty Cố thị chỉ gọi Cố Diên Khanh là “tiểu Cố tổng”, người thật sự nắm quyền trong Cố thị là Cố Cảnh Danh, không ngờ chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Cố Diên Khanh lại tiếp quản cả Cố thịDư Chu Chu không mặc bikini hở hang.Cô mặc một chiếc áo thun trắng dáng dài, vạt áo trắng phủ qua mông, đôi chân thon dài lộ ra trần trụi.Thấy thái độ của Cố Diên Khanh dịu xuống, trong lòng Dư Chu Chu cũng nhẹ nhõm đôi chút.Giang Thủy Hoan lén kéo nhẹ vạt áo Dư Chu Chu.Hành động nhỏ bé này không thoát khỏi cặp mắt lạnh lùng của Cố Diên Khanh.Bàn tay giấu sau lưng Cố Diên Khanh siết chặt thành quyền.Cực lực nhẫn nại.Trong mắt lạnh lùng mang theo ý cười, khóe môi cong lên một độ cung đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước.“Nếu Dư tiểu thư đang do dự, vậy thì để tôi nói rõ, nếu cô làm tốt, tôi có thể giúp cô giống như chị gái cô, đến sống ở Vân Thành.”Dư Chu Chu khẽ lắc ly rượu trong tay, nhấp một ngụm champagne, hương rượu ngọt nhẹ theo hơi thở cô lan tỏa trong không khí. “Vậy thì thật khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh, để tôi đoán xem… Chuyện này, chẳng lẽ chỉ có tôi mới làm được?”Cố Diên Khanh không trả lời, giống như ngầm thừa nhận.Cô ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, xen lẫn mùi hương tin tức tố yếu ớt toát ra từ người Dư Chu Chu.Cổ họng khẽ chuyển động.Kỳ mẫn cảm đã bị đè nén suốt một năm, suýt chút nữa đã bị mùi hương kia khơi dậy, bộc phát sớm.Hai chân khẽ run rẩy, những ký ức mờ ám từng có ùa về trong khoảnh khắc.Dư Chu Chu lắc lư ly rượu trong tay, khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì tôi phải suy nghĩ cho kỹ rồi, chuyện quan trọng thế này… Có nên làm hay không.”“Được thôi, chỉ là việc này liên quan đến cơ mật của Cố gia, không biết liệu Dư tiểu thư có thể nể mặt, mời đi nơi khác nói chuyện một chút?”Dư Chu Chu khẽ hừ lạnh qua mũi, cô ngồi trở lại ghế, chân dài bắt chéo, ánh mắt nhướng lên nhìn về phía Cố Diên Khanh ở không xa, không có chút ý định phối hợp nào.“Xin lỗi Cố tổng, tôi từ chối.”