[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 47



Một năm đã trôi qua.

Dư Chu Chu học y thuật dưới trướng Giang Thủy Hoan.

Đã có chút thành tựu, nhưng vẫn chưa thực sự tiến hành thực chiến.

Ban đầu Giang Thủy Hoan cứ tưởng Dư Chu Chu là Alpha được nuôi dưỡng trong cảnh nhung lụa của Vân Thành.

Bởi vì trên người Dư Chu Chu không có sự toan tính và tăm tối của tầng lớp dưới.

Nàng bình thản, đối với bất kỳ điều gì cũng không có ham muốn tranh đoạt quá lớn, trong mắt không có sự hèn hạ ngạo mạn và chiếm hữu đặc trưng của Alpha.

Sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Nhưng lại có thể phân biệt đúng sai.

Cũng không dễ dàng bị vấy bẩn bởi màu sắc dơ bẩn.

Hiện tại Dư Chu Chu đã có thể khống chế được tinh thần lực, đem tinh thần lực gắn lên ngân châm.

“Trên người em có mùi của Omega.”

Dư Chu Chu đang tập trung tinh thần điều khiển ngón tay, khống chế vị trí đâm vào của ngân châm.

Alpha có thể kích phát tinh thần lực thông qua tin tức tố là rất hiếm.

Nghe được lời Giang Thủy Hoan, ngân châm lập tức đâm sâu hoàn toàn vào trong tảng đá.

Giang Thủy Hoan cau mày: “Lực em dùng quá mạnh, nếu vừa rồi em châm vào bệnh nhân, cả xương cũng bị em đâm xuyên.”

Hiện tại Dư Chu Chu vẫn chưa thể nắm rõ biến số chuyển hóa từ tin tức tố thành tinh thần lực.

Ngân châm bé nhỏ quá mong manh, cô chỉ cần hơi mạnh tay là có thể nghiền nát nó thành bột.

Dư Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tinh thần lực lại.

Không chỉ phải chuyển hóa tin tức tố thành tinh thần lực, còn phải kiểm soát để tin tức tố không bị rò rỉ, đòi hỏi não bộ phải tập trung cao độ.

Lời Giang Thủy Hoan vừa nói khiến trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Cố Diên Khanh.

Ngón tay cô run lên một cái, liền xuất hiện lệch hướng.

Dư Chu Chu hỏi dò trên người mình, “Mùi Omega*? Sao tôi lại không ngửi thấy gì.”

Bên sống mũi Giang Thủy Hoan có một nốt ruồi đen rất nhỏ, cô luôn để mái ngố hình chữ bát hơi dài, che gần hết đôi mắt, khi nghiêng đầu, điểm thu hút nhất chính là nốt ruồi nơi sống mũi.

Khiến cả khuôn mặt Giang Thủy Hoan trông tinh xảo hơn không ít.

Giang Thủy Hoan đột nhiên áp sát Dư Chu Chu, khoảng cách giữa chóp mũi cô và bờ vai Dư Chu Chu chỉ còn 1 centimet, “Vậy sao? Từ lúc em bước vào là tôi đã ngửi thấy rồi, vừa nãy em thất thần một cái, mùi lại càng nồng hơn.”

Dư Chu Chu bị giọng điệu âm dương quái khí của Giang Thủy Hoan làm nổi hết da gà, theo bản năng lùi lại mấy bước.

Giang Thủy Hoan hất tóc mái sang bên, khẽ “chậc” một tiếng, “Tôi chỉ có một quy định khi thu đồ đệ, trước khi ra môn không được rời khỏi tôi, nên tốt nhất em đừng trêu vào Omega nào lợi hại.”

Omega lợi hại...

Dư Chu Chu không phản bác.

Trong mắt Giang Thủy Hoan thoáng hiện một tia không vui, cô lấy từ trong túi ra một phong thư, “Đây là thư Dư Mộc Nhan gửi cho em, Biên Thành không giống Vân Thành, việc truyền tin rất khó khăn, hẳn là chuyện quan trọng, em cố gắng trả lời trong hôm nay.”

Dư Chu Chu nhận lấy phong thư, khẽ gật đầu.

“Sáng nay luyện đến đây thôi.”

Sau khi Dư Chu Chu rời đi, Giang Thủy Hoan bắt đầu sắp xếp lại tiến độ trưởng thành và những điểm thiếu sót hằng ngày của Dư Chu Chu.

Kể từ khi nhân loại mê mẩn việc cải tạo gen, ưu thế của gen một thời gian ngắn trở nên nổi bật rõ rệt, gen có thể quyết định sở trường và tương lai của một con người, còn những gì mà gen thiếu sót, vĩnh viễn không thể nắm bắt được.

Nhưng mặt trái của điều đó cũng dần bộc lộ, tầng lớp thượng lưu nắm chặt công nghệ gen trong tay, chiếm đoạt hầu hết tài nguyên, tiếp tục tối ưu hóa nguồn lực, mở rộng lãnh thổ.

Còn những người ở tầng lớp dưới chỉ có thể dựa vào sinh sản và thuốc kém chất lượng để mưu cầu thay đổi vận mệnh.

Người Biên Thành, phần lớn do đột biến gen mà sinh bệnh.

Còn tầng lớp trên phong tỏa toàn bộ thông tin về đột biến gen, chỉ tuyên truyền mặt lợi, còn mặt hại tuyệt đối không đề cập.

Ở Biên Thành, thuốc men quý giá còn hiếm hơn cả vàng.

Do tài nguyên bị khai thác quá mức, nhiều nơi ở Biên Thành đã trở thành hoang mạc, quanh năm không mưa, thiếu thảm thực vật, lại càng không có đất trồng trọt.

Vì vậy, xung quanh Vân Thành lại hình thành tám khu vực lớn.

Trong lãnh địa của tám khu lớn, vùng đất nằm giữa ranh giới của mỗi khu là nơi lũ dân lưu vong chen chúc mà sống.

Để sinh tồn, tám khu lớn lần lượt phụ thuộc vào bốn đại gia tộc ở Vân Thành.

Ở Biên Thành, thế lực thay đổi rất nhanh, mỗi năm Vân Thành đều công bố danh sách mới của tám thế lực lớn.

Để duy trì địa vị thống trị của mình, Vân Thành chỉ phân phát một phần tài nguyên cho thủ lĩnh của tám khu lớn.

Như vậy sẽ không ngừng có những người ở tầng đáy xã hội mơ tưởng về sự phồn hoa giàu sang của Vân Thành, không ngừng bò lên trên, không ngừng xảy ra nội đấu, việc thống trị của Vân Thành tự nhiên cũng vững chắc.

Dư thị từng là một trong tám đại thế lực ở Vân Thành năm xưa, có hy vọng thay thế Nhan thị nhất.

Năm đó, cả nhà Dư thị chuyển vào Vân Thành, chỉ mới dọn vào chưa đầy một năm, cả nhà liền toàn bộ mất tích.

Từ đó đến nay đã 15 năm, dù tám đại thế lực ở Vân Thành có dã tâm lớn đến đâu, cũng sẽ nhớ đến vết xe đổ năm xưa của Dư thị mà không dám dễ dàng tiến vào Vân Thành.

Giang Thủy Hoan nhìn tư liệu của Dư Chu Chu và Dư Mộc Nhan.

Trong cơ thể Dư Mộc Nhan không có gen liên quan đến y học cổ truyền.

Nhưng Dư Chu Chu thì có.

Sức mạnh của gen là thứ mà nỗ lực hậu thiên không thể sánh được, một số văn bản phức tạp, người có ưu thế gen liên quan có thể dễ dàng đọc hiểu, thậm chí dễ dàng phục dựng lại những kỹ thuật hay nghệ thuật đã thất truyền, còn người không có loại gen đó thì nhìn những thứ này chẳng khác gì thiên thư, phức tạp rối rắm.

Hiện tại môi trường ở Biên Thành đã không thể trồng dược liệu trung y, nhưng trong cơ thể Dư Chu Chu lại có một loại gen có thể kế thừa, chính là châm cứu.

Đột nhiên cơ thể Giang Thủy Hoan run rẩy dữ dội, trên mặt lộ ra một tầng đỏ ửng khác thường, ngay cả tư liệu của Dư Chu Chu trong tay cũng cầm không vững.

Tin tức tố trong cơ thể cô lại bắt đầu bạo động.

Giang Thủy Hoan cầm lấy hộp kim bạc bên cạnh, châm vào vài huyệt vị trên cơ thể mình.

Hơn 10 phút trôi qua, luồng tin tức tố bạo động trong cơ thể mới dần bình ổn lại.

Giang Thủy Hoan nghiến răng, mối thù này, cô nhất định sẽ báo.

Sẽ có một ngày cô trở lại Vân Thành, kéo kẻ đó xuống khỏi vị trí kia.

......

Trở về phòng mình, Dư Chu Chu mở phong thư mà Dư Mộc Nhan đưa cho cô.

Dòng đầu tiên viết: năm nay Vân Thành đã công bố tám thế lực lớn mới.

Từ danh sách cũ là Phùng Hàn Chu Hứa / Thường Thạch Tề Lương, đổi thành Thạch Hàn Chu Hứa / Dư Thường Bạch Lương.

Dư thị và Bạch thị vậy mà lại trở thành một trong tám đại thế lực mới.

Phùng gia trước đó còn thề thốt rằng mình là đứng đầu trong tám thế lực, vậy mà chưa đến một năm đã bị trục xuất khỏi Vân Thành, cả nhà bị diệt.

Tầng lớp thượng lưu chỉ cần động ngón tay, tầng lớp dưới đã phải đối mặt với cuộc chém giết vô tận.

Dư Mộc Nhan nhắc nhở Dư Chu Chu, nàng không ở biên thành, Dư Chu Chu thì ở đó, phải cẩn thận hơn một chút.

Mà tin cuối cùng, khiến lòng Dư Chu Chu đột nhiên khựng lại.

Dư Mộc Nhan: [Cố Diên Khanh vẫn chưa từ bỏ việc tìm em, nàng tin chắc rằng em chưa chết, sắp lật tung cả bầu trời Vân Thành rồi, bước tiếp theo chắc chắn sẽ là Biên Thành, em tính làm gì?]

Chân mày Dư Chu Chu nhíu chặt đến mức gần như thắt thành một nút chết.

Từ sau khi đến Biên Thành, không có mạng, cũng không có bất kỳ thông tin giải trí nào, Dư Chu Chu hoàn toàn không biết gì về tình hình ở Vân Thành, đương nhiên cũng chẳng rõ Cố Diên Khanh đã làm những gì.

Đường đường là người thừa kế của Cố thị, tương lai là tổng giám đốc Cố thị, chẳng lẽ lại để tâm mãi đến mười cái tiểu mục tiêu sao?

Đã một năm còn chưa buông tha cô.

Đối với Cố Diên Khanh, 1 tỷ cũng chỉ là chuyện giơ tay là có thể kiếm được.

Cô đã từng bỏ ra biết bao tâm huyết trên người Cố Diên Khanh, dù không có công thì cũng có khổ chứ?

Mười cái tiểu mục tiêu đó coi như là phí chia tay, chẳng lẽ lại nhỏ mọn đến mức này?

Lúc Dư Chu Chu quyết định giả chết thoát thân, đã sớm xác định được Cố Diên Khanh không yêu cô.

Cô từng dốc hết mọi thứ, Cố Diên Khanh lại xem thường cô như rác, Dư Chu Chu không phải kẻ ngây thơ đến mức nghĩ rằng dùng cái chết của mình có thể đánh thức chân tâm của Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu lập tức lấy một tờ giấy nháp, bắt đầu viết thư.

Cô cầm lấy một ống nghiệm ở bên cạnh, cắt ngón tay mình, ép máu tươi nhỏ vào trong ống nghiệm.

[Chị Mộc Nhan, lúc em rời đi không để lại xác, xin chị giúp em làm giả cái chết, bất kể dùng cách gì, chỉ cần khiến Cố Diên Khanh tin là thật.]

Cô nhét ống nghiệm và bức thư vào trong phong bì.

Ngoài cửa phòng Dư Chu Chu đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ.

“Cô ta chính là em gái của lão đại chúng ta sao? Nhìn chẳng giống chút nào, lại còn là một Alpha, nhìn cái dáng vẻ da mịn thịt mềm đó, chắc từ nhỏ đến lớn toàn sống sung sướng ở Vân Thành chứ gì, lão đại chúng ta ở Biên Thành phải chịu khổ như thế nào, con nhỏ này trong lòng căn bản chẳng có lão đại.”

“Chị em cái gì mà chị em, biết đâu là đứa mặt trắng nào ở Vân Thành nịnh hót phú bà nhưng bị đá rồi chạy đến đây, dù gì lão đại cũng lớn tuổi, vướng vào mấy chuyện tình ái cũng là chuyện thường tình.”

“Chuyện này không thể nói linh tinh được, lão đại của chúng ta đâu phải loại người hành động bốc đồng.”

“Cô ta chẳng có chút công lao nào, dựa vào đâu mà suốt một năm nay vẫn được hưởng đãi ngộ tốt như vậy? Mấy thứ cô ta ăn toàn là hàng vận chuyển từ Vân Thành, tôi còn chưa từng thấy qua, ở Biên Thành này, không phải luôn là ai có bản lĩnh thì người đó có địa vị sao?”

“Chính là quy định mà năm xưa lão đại lập ra ở Dư Thành, ai có năng lực thì có thể sống cuộc đời mình mong muốn, nhìn thì là một Alpha, nhưng yếu đuối mềm mại như thế, hoàn toàn không có năng lực của một Alpha, giờ lão đại không có trong thành, lỡ như thế lực khác tấn công vào thì sao?”

Giang Thủy Hoan gõ gõ cánh cửa bên hành lang, tiếng kim loại va chạm chói tai khiến tất cả đều im bặt: “Rảnh rỗi vậy thì đi làm việc đi, ai còn có ý kiến thì trực tiếp đến tìm Dư Mộc Nhan, tôi nghĩ nàng chắc sẽ rất kiên nhẫn giải đáp cho các người.”

Lúc Dư Chu Chu mở cửa, những kẻ vừa nói lời gièm pha đã giải tán hết, cô nhìn Giang Thủy Hoan đang khoanh tay đứng cách đó không xa, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú, chỉ thản nhiên đưa phong bì cho nàng.

Giang Thủy Hoan có chút bất ngờ: “Thế mà em cũng không có chút dao động cảm xúc nào? Alpha không phải rất coi trọng thể diện của mình sao?”

Dư Chu Chu thờ ơ nhún vai: “Bọn họ nói đều đúng, tôi có gì phải để ý, đừng đối xử đặc biệt với tôi nữa, tôi chẳng phải người gì cao quý.”

Giang Thủy Hoan khẽ nhướng mày, đúng là hiếm thấy thật, lần đầu tiên gặp một Alpha nói mình không phải người cao quý.

Lúc này, một người hốt hoảng chạy vào, lập tức báo cáo tình hình với Giang Thủy Hoan: “Chị Giang, không xong rồi, người Vân Thành cử đến giao vật tư đột nhiên xảy ra bạo loạn tin tức tố, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh.”

Giang Thủy Hoan lập tức nhíu mày, thu lại vẻ mặt ung dung vừa rồi: “Đưa người đến phòng điều trị, không được để bất kỳ người ngoài nào chạm vào cô ta.”

Người trung gian vận chuyển vật tư của Vân Thành, nếu xảy ra chuyện tại khu vực của Dư thị, các thế lực khác nhất định sẽ vin vào cớ này để sinh sự, mượn cơ gây chuyện.

“Dư Chu Chu, em đã luyện tập một năm rồi, nên thử nghiệm trên người thật một lần đi.”

Ánh mắt Dư Chu Chu khựng lại, sau đó khẽ gật đầu, trong mắt bùng lên một sự kiên định chưa từng có.

Trong phòng điều trị, tin tức tố của Alpha loạn xạ khắp nơi.

Giang Thủy Hoan không thể vào phòng, chỉ có thể đứng ngoài quan sát, đồng thời dặn dò hành động của Dư Chu Chu.

“Dùng tinh thần lực bao phủ toàn thân Alpha, cảm nhận nơi nào tin tức tố bị ứ đọng, trên cơ thể con người có mười hai kinh mạch, kỳ kinh bát mạch, đưa tinh thần lực vào từng kinh mạch của cô ấy, chỗ nào không thông thì chính là nơi bị ứ tắc, nếu phát hiện điểm tắc nghẽn thì dùng ngân châm đâm vào. Đốc mạch chủ dương, nhâm mạch chủ âm, cô ấy sắc mặt xanh tím, thân nhiệt thấp, là hiện tượng đại hàn, nhâm mạch nằm trên đường giữa sau lưng, để cô ấy xoay người lại.”

Dư Chu Chu tập trung toàn bộ tinh thần, đây là lần đầu tiên cô dùng ngân châm đâm vào cơ thể người thật thay vì đá, phải khống chế lực thật tốt để không đâm thủng người ta.

Ngân châm sẽ được bao phủ bằng tin tức tố của cô.

Chỉ cần cô không truyền tin tức tố vào cơ thể người đang bị bạo loạn, thì sẽ không gây ảnh hưởng gì đến người đó, tin tức tố sẽ theo ngân châm đâm vào mà khai thông kinh mạch.

Nếu kinh mạch vận hành bình thường trở lại, tin tức tố bạo loạn sẽ tự ổn định, quay về tuyến thể.

Nửa tiếng trôi qua, mùi hương tin tức tố bạo loạn trong phòng dần nhạt đi.

Dư Chu Chu lau mồ hôi trên trán.

Bên ngoài cửa phòng tụ tập một đám người đến xem náo nhiệt.

Bao gồm cả mấy người hôm trước đứng ngoài cửa phòng cô nói xấu sau lưng.

Dư Mộc Nhan không có ở đây, người có tiếng nói mạnh nhất khu vực Dư thị hiện giờ là Giang Thủy Hoan, không ai công nhận thân phận em gái Dư Mộc Nhan của Dư Chu Chu.

Ở Biên Thành, thực lực là trên hết, ai mạnh thì lời nói càng có trọng lượng.

Dư Chu Chu mở cửa, vì căng thẳng quá độ nên cơ bắp có chút mệt mỏi.

Giang Thủy Hoan ngược lại cong môi cười, xoa mái tóc có phần rối loạn của nàng: “Làm tốt lắm, tôi có mấy quyển sách, từ hôm nay em mang về đọc kỹ nhiều lần, thứ tôi không hiểu, em có thể hiểu, việc tôi làm không được, em lại có thể làm được.”

Đôi mắt Dư Chu Chu sáng lấp lánh.

Sau khi rời khỏi Cố Diên Khanh, từng có một thời gian cô không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì, tuy rằng cô đã thay đổi kết cục pháo hôi vốn có của mình, nhưng vào khoảnh khắc đó, cô vẫn vô cùng hoang mang.

Hệ thống giúp cô sống cuộc đời của chính mình, nhưng cuộc đời của cô rốt cuộc là gì.

Giây phút này, Dư Chu Chu tìm được đáp án, cô đã cứu một người, sự tồn tại của cô là có ý nghĩa.

Nhìn dáng vẻ mọi người vây quanh cô, vui mừng hân hoan, trên mặt Dư Chu Chu hiếm hoi hiện lên một vẻ thư thái.

Khóe môi cô cong lên thành một độ cong dịu dàng, sự phóng khoáng tùy ý thuộc về thiếu niên chậm rãi hiện lên trên người cô.

......

Vân Thành.

Tòa nhà tập đoàn Cố thị.

Thạch Niệm Húc: “Cố tổng, mẫu phân tích máu đã có kết quả, đúng là máu của phu nhân.”

Trước đó không lâu, cấp dưới báo lại, tại khu vực giáp ranh giữa Vân Thành và Biên Thành, phát hiện dấu vết từng có sự hiện diện của Dư Chu Chu, trong quá trình truy tìm, bọn họ đã lấy được mẫu máu.

“Còn một tin nữa, tôi không biết có nên nói không.”

Ngón tay Cố Diên Khanh gõ nhẹ trên mặt bàn làm việc, không có quy luật gì, tuy đang chống đầu, nhắm mắt lại, nhưng khí thế vẫn áp lực cực kỳ.

“Chúng tôi phát hiện thi thể của Dư tiểu thư cách chỗ vết máu khoảng 10 cây số.”

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Diên Khanh lập tức mở bừng, một lúc sau, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Tiếp tục điều tra, xem là ai tốn công tỉ mỉ bày ra cái giả tượng chết này.”

Thạch Niệm Húc do dự muốn nói lại thôi: “Cố tổng, kỳ mẫn cảm của cậu sắp đến rồi, loại thuốc ức chế tin tức tố mới vẫn chưa điều chế xong…”

Cố Diên Khanh dùng thực lực tuyệt đối để chứng minh rằng, cô không chỉ là người thừa kế của Cố thị, mà còn có đủ tư cách trở thành người nắm quyền thực sự của Cố thị.

Thư ký đưa một người trong bộ dạng chật vật lên.

Vân Diệu Hi lăn lộn bò vào văn phòng Cố Diên Khanh, bò đến bên chân nàng, ánh mắt cầu xin níu lấy ống quần Cố Diên Khanh: “Chị ơi, em sai rồi, tha cho em đi… Em biết tin tức của Dư Chu Chu!”

“Năm nay khi phát vật tư đến Biên Thành, một Alpha đã xảy ra bạo loạn tin tức tố, chị cũng biết đấy, dù là Alpha hay Omega, một khi xuất hiện bạo loạn tin tức tố thì hơn 90% là tử vong, nhưng cô ta lại sống sót, mà còn hoàn toàn bình thường, tuyến thể cũng không bị tổn thương, nghe nói là một gương mặt xa lạ cứu cô ta, là một Alpha trẻ tuổi, người đó xuất hiện tại căn cứ của Dư thị.”

Vân Diệu Hi sợ Cố Diên Khanh không đủ kiên nhẫn nghe cô nói xong, tốc độ nói rất nhanh.

Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, đôi chân dài bắt chéo, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Vân Diệu Hi, như đang nhìn một con kiến đang giãy giụa sắp chết: “Biên Thành tôi đã đến rất nhiều lần, cô lấy gì chứng minh lời mình nói là thật?”

Vân Diệu Hi rút con dao gọt trái cây giấu trong ngực ra, đâm thẳng vào cổ mình, chỉ còn cách 1 milimet là sẽ cắt đứt động mạch, “Em nguyện dùng mạng sống đảm bảo, chỉ cầu xin chị cho em một con đường sống.”

Suốt một năm tìm kiếm vừa qua, Cố Diên Khanh cũng đã dần lần ra một quy luật kỳ quái.

Đó là nếu cô đích thân đi tìm, hoặc dùng thế lực của mình để truy tìm tung tích và tin tức của Dư Chu Chu, sẽ không có chút tiến triển nào.

Giống như sau lưng cô có một bàn tay vô hình, bóp nghẹt tất cả những tai mắt của cô.

Ngược lại, những tin tức đến từ kẻ thù hoặc người không liên quan, thường mới là thật.

Cố Diên Khanh xoay chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út tay trái, đè xuống nỗi lo lắng và phiền muộn không tự chủ dâng lên trong lòng, thở ra một hơi nặng nề, lạnh nhạt đáp lại Vân Diệu Hi: “Tốt nhất là cầu cho vận may của cô đủ tốt để giữ lại được cái mạng này.”

Biệt thự.

Đêm xuống.

Cố Diên Khanh lại một lần nữa mơ thấy Dư Chu Chu.

Trong mơ, cô tìm thấy Dư Chu Chu, Dư Chu Chu tựa vào lòng cô, miệng gọi một tiếng lại một tiếng Diên Khanh tỷ tỷ.

Hai người ngồi trên sofa trong phòng khách biệt thự, TV vẫn bật, phát ra âm thanh ê a, chẳng biết đang chiếu cái gì.

Trên mặt Dư Chu Chu mang theo ý cười xấu xa, cắn lấy tuyến thể cô, tin tức tố của Alpha hòa vào trong thân thể cô, truyền khắp tứ chi bách hài.

Cảnh tượng chợt xoay chuyển, hình ảnh trên TV bỗng trở nên đáng sợ, Dư Chu Chu trong TV nhìn cô cười lạnh lùng, còn bên cạnh cô thì lạnh lẽo, sớm đã chẳng còn lại hơi ấm của Dư Chu Chu.

Cố Diên Khanh muốn lao vào kéo Dư Chu Chu ra, cô lại không thể phá vỡ được rào chắn của TV, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư Chu Chu trong TV nhảy từ tầng 28 xuống, rồi nói với cô: từ nay về sau, hãy hạnh phúc, hãy vui vẻ, hãy quên em vĩnh viễn.

Nửa đêm, giấc mộng đẹp tan vỡ, ý thức trở nên tỉnh táo.

Giấc mơ như vậy, cô đã mơ rất nhiều lần.

Dù là như thế, cô cũng không thể cắt đứt nó giữa chừng, dù chỉ thêm một giây, chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt Dư Chu Chu, cô đã cảm thấy mãn nguyện.

Hô hấp của Cố Diên Khanh có chút gấp gáp, hơi nóng phả ra từ trong khoang mũi, trên mặt vẫn còn vương lại vẻ tình dục do giấc mộng đẹp mang tới mà chưa thể tan đi.

Cố Diên Khanh nhắm mắt lại, giơ một cánh tay che lên mặt, như thể nhận mệnh mà thở dài một tiếng.

“Dư Chu Chu…”

Cố Diên Khanh nằm trên giường, khẽ thì thầm trong miệng.

Chăn sớm đã rơi xuống đất, nhưng Cố Diên Khanh không cảm thấy lạnh.

Chiếc nhẫn bạch kim vốn đeo ở ngón áp út lúc này được treo lên một sợi dây mảnh, đeo trên cổ cô.

Cố Diên Khanh dùng răng cắn lấy chiếc nhẫn bạch kim trơn nhẵn, chiếc nhẫn chạm vào răng, đầu lưỡi cô áp lên mặt nhẫn lành lạnh.

Tựa như chỉ có như vậy, Cố Diên Khanh mới cảm thấy Dư Chu Chu thật sự từng tồn tại, những ký ức từng có thể gọi là đẹp đẽ kia, không phải là ảo giác.

Trong phòng, tin tức tố mang vị suối lạnh ngày càng nồng đậm.

Chỉ tiếc rằng, tin tức tố vị gió xuân đã sớm phai nhạt.

Quả mọng màu hồng khi chín sẽ trở nên căng tròn, lớp vỏ mềm yếu, không thể chạm vào.

Nhất định phải đối xử cẩn thận, dù là như vậy, cũng sẽ có giới hạn tồn tại.

Bởi vì quả mọng ngọt ngào khi đến thời điểm bắt buộc phải hái, chỉ cần xuống tay hơi mạnh một chút, nó sẽ không chịu nổi lượng nước trái cây ngọt ngào ẩn chứa trong mình, lớp vỏ mềm yếu vỡ tung, nước quả ngọt ngào bắn tung tóe, gói thế nào cũng không hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay mình bị dính đầy nước quả.

Cố Diên Khanh mở mắt ra, nhìn lên trần nhà đen kịt, siết chặt nhẫn bạch kim nơi cổ tay thành nắm đấm.

Không ai có thể cướp vợ cô khỏi tay cô.

Ngay cả cái chết cũng không được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...