[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 4



Dư Chu Chu: “Cố tiểu thư, góc này được không?”

Nghe Dư Chu Chu hỏi lại lần nữa, Cố Diên Khanh mới phát hiện bản thân vừa rồi lại thất thần, cô đang nhìn chằm chằm gương mặt Dư Chu Chu.

Cố Diên Khanh không nói gì, lùi lại một bước.

Trên mặt vẫn không hề có bất kỳ biểu cảm nào thay đổi, vẫn là dáng vẻ như núi băng ngàn năm kia.

Luồng khí lạnh lẽo vẫn bao quanh lấy cô.

Cố Diên Khanh: “Không ngờ cô còn biết cả mấy thứ này.”

Dư Chu Chu đương nhiên sẽ không thẳng thắn nói ra đó là do được trung tâm huấn luyện gen đặc biệt đào tạo, chỉ đáp: "Tôi khá hứng thú với mấy lĩnh vực này, nên có xem qua một số sách liên quan, nhưng tôi biết không được nhiều, chỉ mong đừng gây rắc rối cho Cố tiểu thư là tốt rồi.”

Dư Chu Chu biết rõ mình có lợi thế về ngoại hình, cô càng hiểu rõ góc độ nào, góc nghiêng nào sẽ khiến vẻ đẹp của bản thân được tôn lên gấp bội.

Cô hơi nghiêng mặt, góc 45 độ, sống mũi cao thẳng, lông mày cùng đôi mắt dịu dàng, hoàn toàn không có tính công kích, chỉ mềm mại nhìn về phía Cố Diên Khanh, trong đôi mắt phảng phất một thứ tình cảm sâu không lường nổi.

Loại bầu không khí kỳ dị này, cứ như vậy chảy xuôi giữa hai người.

Hứa Nhất Thi một tay che miệng, tay kia thì điên cuồng vỗ vỗ cánh tay Thạch Niệm Húc, “Cậu có nhận ra có chỗ nào không bình thường không? Tiểu Cố tổng vậy mà lại không bài xích việc tiếp cận của Alpha này! Hơn nữa thân hình Dư Chu Chu thật sự rất ổn nha, còn có cả đường cơ bụng.”

Hình như nghe được tiếng Hứa Nhất Thi lẩm bẩm, Cố Diên Khanh cũng âm thầm chuyển ánh nhìn về phía eo Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi, áo hơi ngắn, lúc cô giơ tay lên điều chỉnh ánh đèn phía trên đầu mình một cách chuyên chú, liền lộ ra một đoạn eo thon dài, làn da trắng đến chói mắt, kết hợp với quần jeans cạp cao, đường cong cơ thể hoàn hảo đến mức không có chỗ nào để bắt lỗi.

Gương mặt Cố Diên Khanh vốn vô cảm vậy mà lại thoáng hiện một tia không vui, cô hơi cau mày, xoay người đi, dùng thân thể mình che chắn ánh mắt của Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc đang nhìn về phía Dư Chu Chu.

Chỉ là động tác rất nhỏ, không để người khác phát hiện ra.

Cố Diên Khanh dường như vô tình, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để Dư Chu Chu nghe được, nói: “Về thay đồ đi, tôi đã nói rồi, xung quanh tôi phần lớn đều là Beta và Omega, bọn họ ghét Alpha, nên cô đừng lúc nào cũng phô bày cái sức hút Alpha đáng ghét đó của mình, sẽ không có ai bị cô hấp dẫn đâu, cho dù cô ăn mặc hở hang thế này.”

Dư Chu Chu nhìn Cố Diên Khanh giơ tay, ở một góc độ người khác không thể thấy, kéo nhẹ vạt áo cô xuống.

Lúc này cô mới nhận ra eo mình có hơi lành lạnh.

Ngón trỏ Cố Diên Khanh còn vô thức lướt qua phần bụng dưới cô, đầu ngón tay ấm áp lướt qua làn da lạnh lẽo, khiến cô rùng mình một cái.

Dư Chu Chu lập tức buông tay đang điều chỉnh đèn xuống.

Omega và Alpha vốn dĩ là những kẻ sinh ra đã có sự hấp dẫn lẫn nhau, cho dù ở đâu mà thấy một Omega và Alpha đứng cùng nhau, người khác cũng sẽ cho rằng giữa hai người này chắc chắn có gì đó.

Dư Chu Chu: “Xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi không cố ý, hơn nữa…”

Hơn nữa cô rõ ràng mặc áo dài quần dài, căn bản không hề hở hang mà.

Cố Diên Khanh tựa hồ có chút phiền lòng, khi vạt áo của Dư Chu Chu trở lại vị trí đúng, cô lập tức xoay người, cầm lấy kịch bản bên cạnh, đi đến chỗ phó đạo diễn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào máy quay.

Phó đạo diễn có chút khó hiểu.

Bởi vì máy quay căn bản còn chưa bật, diễn viên cũng chưa vào vị trí, không hiểu tiểu Cố tổng đang nhìn cái gì ở đây.

Đầu ngón tay Dư Chu Chu khẽ run lên đầy lúng túng.

Trong sổ tay huấn luyện của trại đào tạo gen có viết Omega bẩm sinh sợ hãi và chán ghét Alpha.

Nhưng thứ mà họ sợ và ghét chính là sự khát máu và chiếm hữu của Alpha, nếu một Alpha dịu dàng chu đáo, ở nhà không có tính công kích, thì Omega sẽ đánh thức bản năng dựa dẫm vào Alpha trong lòng mình.

Nhưng cô cảm thấy Cố Diên Khanh tựa hồ vẫn rất ghét cô.

Nhưng rõ ràng cô cảm thấy Cố Diên Khanh không hề chán ghét việc có tiếp xúc thân thể với cô.

Ánh mắt Thạch Niệm Húc qua lại giữa hai người, nhìn Dư Chu Chu đang cúi đầu, có phần lúng túng không biết phải làm sao, lại nhìn Cố Diên Khanh ở phía bên kia, bận bịu đến quay cuồng nhưng lại chẳng rõ đang bận cái gì.

Tuy vẻ mặt Cố Diên Khanh vẫn là bộ dạng lạnh lùng như núi băng ngàn năm không đổi, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không giống.

Cố Diên Khanh giấu tay đang cầm kịch bản ra sau lưng.

Nhưng ngón tay vẫn không ngừng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khiến cô quên mất trước mặt căn bản không hề có máy quay nào đang hoạt động.

Cố Diên Khanh nghiến chặt răng hàm.

Đều là phản ứng sinh lý chết tiệt, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với tin tức tố.

......

Kế hoạch dụ dỗ lộ liễu lần thứ hai lại thất bại, Dư Chu Chu cảm thấy mình có chút thất vọng, buổi trưa chỉ tùy tiện ăn vài miếng cơm hộp mà đoàn phim phát.

Sau đó thì hoàn toàn không tìm được cơ hội nào để lại gần Cố Diên Khanh nữa.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến từ quản gia.

Quản gia: [Đã tiếp xúc được với tiểu Cố tổng chưa? Cô chỉ có một tuần, nếu sau một tuần, tiểu Cố tổng vẫn hoàn toàn không có hứng thú với cô, vậy thì cô sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận tiểu Cố tổng nữa, cô cũng sẽ phải rời khỏi trung tâm huấn luyện gen, toàn bộ sự bồi dưỡng và đầu tư mà trung tâm đã bỏ ra suốt những năm qua cho cô, cô sẽ phải hoàn trả lại tất cả.]

Dư Chu Chu nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt.

Dư Chu Chu: [Tôi biết rồi.]

Quản gia: [Chúng tôi đã cấy chip vào sau cổ cô, tốt nhất là biết điều một chút, đừng làm ra chuyện gì tổn hại đến thân thể tiểu Cố tổng, chúng tôi sẽ giám sát cô mọi lúc, con cờ thì phải có giác ngộ của con cờ, cho dù cô thật sự khiến tiểu Cố tổng nhìn cô bằng ánh mắt khác, thì cô cũng phải nhớ rõ nhiệm vụ của mình là gì.]

Dư Chu Chu: [Tôi hiểu rồi.]

Quản gia: [Đồ đã giao cho cô, nhất định phải thu thập được tin tức tố của tiểu Cố tổng trong vòng hai ngày.]

Dư Chu Chu tắt điện thoại, ngồi xuống ghế sofa thở dài một hơi.

Cô cầm chặt thiết bị thu thập tin tức tố trong tay.

Cô không muốn trở thành loại Alpha hèn hạ, ép buộc phóng thích tin tức tố chính mình, dụ dỗ Omega mất đi lý trí, bị dục vọng thể xác chi phối.

Nhưng mà…

Cố Diên Khanh đúng thật là một tảng băng mà.

Dư Chu Chu lại thay một bộ quần áo khác, lần này là một bộ đồ ở nhà tông ấm áp, đeo thêm một cặp kính gọng đen, kiểu ăn mặc này khiến cô bớt đi vài phần dịu dàng, cũng che giấu được những đường nét quá mức tinh xảo trên khuôn mặt, trông bình thường hơn, dễ tạo cảm giác thân thiện, giống người nhà hơn.

Còn bên phía Cố Diên Khanh, cô lại gặp phải một vấn đề nan giải.

Phó đạo diễn có chút căng thẳng xoa tay nói: “Tiểu Cố tổng, tôi đã phỏng vấn theo tiêu chuẩn của ngài hơn hai trăm người rồi, nhưng vừa nghe đến thiết lập nhân vật là Alpha, bọn họ liền từ chối vai diễn, khó khăn lắm mới giữ lại được ba người, vậy mà lại bị đoàn khác cướp mất.”

Hứa Nhất Thi hậm hực giậm chân, vẻ tức giận lại càng thêm đáng yêu, “Đám Alpha này không có ai tốt cả, ai chẳng là vì danh tiếng của tiểu Cố tổng mà đến, còn cái tên họ Phùng kia nữa, cố tình đối đầu với tiểu Cố tổng, tức chết người rồi.”

So với Hứa Nhất Thi, Thạch Niệm Húc bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trong mắt cô vẫn ánh lên vẻ sắc bén: “Nói đến Alpha, hôm nay chẳng phải chúng ta vừa có một người phù hợp sao?”

Ngồi một bên, Cố Diên Khanh với khí chất cao cao tại thượng, bàn tay đang cầm kịch bản khựng lại một chút.

Thạch Niệm Húc: “Omega thông minh giỏi giang, độc lập, mạnh mẽ—còn Alpha thì vô dụng, chỉ biết ăn bám, không làm nên trò trống gì, một đoạn ngắn như vậy, Alpha nào nghe qua cũng lắc đầu từ chối không chịu diễn.”

Hứa Nhất Thi: “Tôi hiểu rồi, Alpha này là vị hôn thê của tiểu Cố tổng, chẳng phải tiểu Cố tổng bảo nàng đi đông thì nàng sẽ đi đông, bảo đi tây thì nàng sẽ đi tây sao.”

Khi cửa phòng Dư Chu Chu một lần nữa bị gõ, một lần nữa cô bị Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc kẹp hai bên lôi ra giữa sân khấu,

Cô đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Cố Diên Khanh mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần âu đen, cả người toát lên vẻ gọn gàng, tinh tế, ngũ quan tinh xảo mang theo chút sắc sảo, đúng kiểu tổng tài bá đạo.

Dư Chu Chu: “Xin hỏi... Tôi cần làm gì?”

Thạch Niệm Húc cầm kịch bản nhét vào tay Dư Chu Chu: “Nói ngắn gọn, chính là vai chính trong vở diễn tốt nghiệp của tiểu Cố tổng đột ngột bỏ vai, giờ cần cô lên thay, thiết lập nhân vật và nội dung đều trong kịch bản, cho cô 5 phút đọc kỹ, 5 phút sau bắt đầu quay.”

Dư Chu Chu vẫn còn hơi choáng váng, vì cô thật sự không ngờ một người nhìn nghiêm túc như Cố Diên Khanh, vở diễn tốt nghiệp lại là một câu chuyện ngôn tình?

Hơn nữa lại là ngôn tình từ góc nhìn Omega làm chủ.

Omega chuyên nghiệp, thành thục, vất vả gánh vác cả gia đình, còn Alpha ăn bám chỉ biết nằm yên chờ chết, vô dụng chẳng làm nên tích sự gì.

Nhưng mà… Vừa hay cô vẫn chưa tìm được cơ hội để tiếp cận Cố Diên Khanh, chuyện này lại trở thành một cơ hội không tồi.

Bối cảnh trên sân khấu đã được dựng sẵn, là một gian bếp.

Alpha ăn bám ở nhà lo việc nhà, nấu ăn chờ Omega của mình đi làm về.

Sau khi Omega đã mệt mỏi cả một ngày trở về nhà, Alpha còn phải tiến hành oán trách thao túng tinh thần Pua với Omega.

Tổ hóa trang đơn giản chỉnh sửa lại cho Dư Chu Chu một chút, sau đó lập tức bắt đầu buổi diễn thử đầu tiên.

Tất cả mọi người đều rút ra ngoài, chỉ để lại một máy quay ghi hình.

Cảnh đầu tiên, chính là Cố Diên Khanh kéo thân thể mệt mỏi mở cửa đi vào nhà, thế nhưng lại không thấy Alpha đang bận rộn trong bếp như trong kịch bản.

Cố Diên Khanh khẽ nhíu mày, Dư Chu Chu sao lại không diễn theo kịch bản?

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một luồng khí xuân từ phía sau truyền đến.

Dư Chu Chu đứng phía sau Cố Diên Khanh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Những người ở ngoài ống kính cũng đều sững sờ.

Hơi thở Dư Chu Chu ấm áp phả vào hõm cổ Cố Diên Khanh, đôi môi mát lạnh lướt nhẹ qua sau vành tai nàng, “Diên Khanh, chị về rồi à? Em rất nhớ chị, làm việc vất vả rồi.”

Khoan đã, hình như có gì đó không đúng?

Hai chữ “Diên Khanh” bật ra từ miệng Dư Chu Chu, như hai giọt nước xuân mát lạnh mang theo hơi thở dịu dàng, nhỏ xuống mặt hồ vốn chẳng chút gợn sóng của Cố Diên Khanh.

Toàn thân Cố Diên Khanh cứng đờ.

Tim như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, vừa tê vừa căng, tiếng tim đập thình thịch thình thịch vang vọng như phóng đại lên gấp trăm lần, hơi thở lẫn đầu óc đều tràn ngập hương vị của gió xuân.

Sau cổ có chút âm ỉ căng tức, luồng khí lạnh lẽo như hồ băng trong cơ thể tựa hồ bắt đầu quấy phá, muốn trào ra một cách vô thức, lại bị cô hung hăng đè ép trở lại.

Chết tiệt, Dư Chu Chu này có phải cố tình không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...