[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 3



Dư Chu Chu thuần thục nhận lấy hành lý của Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh ngồi trong xe, dùng tay chống cằm, không mở mắt, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi biết cô là cái đuôi bám không dứt, đã bị đưa đến trước mặt tôi thì sẽ không dễ dàng rời đi, cho nên tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi thích người nghe lời, chỉ cần cô không ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi cũng sẽ không làm gì cô.”

Có lẽ cảm thấy Dư Chu Chu quá nghe lời, chẳng có phản ứng gì, Cố Diên Khanh hơi hé mắt, liếc nàng một cái: “Sắp tới tôi phải vào đoàn 5 ngày, người bên cạnh tôi phần lớn là Omega hoặc Beta, trong số họ có không ít kẻ theo chủ nghĩa Omega cực đoan, cực kỳ chán ghét Alpha, cho nên tốt nhất là cô thu lại tin tức tố của mình, nếu để họ phát hiện ra, cô sẽ có kết cục thế nào, tôi không quản được đâu.”

Dư Chu Chu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Diên Khanh: “Vâng, Cố tiểu thư.”

Nghe Cố Diên Khanh nói một tràng dài như vậy, Dư Chu Chu lại cảm thấy nàng không hề lạnh lùng đáng sợ như lời đồn.

Dư Chu Chu muốn hiểu rõ Cố Diên Khanh hơn một chút, dù sao thì trong trại huấn luyện vị hôn thê của Cố Diên Khanh, điều quan trọng nhất chính là phải tràn đầy ngưỡng mộ và khao khát với nàng, đây là một trong những tiêu chuẩn hàng đầu để trở thành vợ nàng.

“Cố tiểu thư, tại sao cô lại muốn trở thành diễn viên?” Dư Chu Chu có chút ngượng ngùng, dùng tay khẽ cào nhẹ ghế da, dò hỏi một câu.

Rõ ràng đã là nữ thần trời sinh ưu ái.

Vì sao còn phải vất vả, tìm kiếm sự công nhận từ công chúng?

Dư Chu Chu nghĩ rằng, chắc Cố Diên Khanh muốn có được danh tiếng.

Cố Diên Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu, đúng lúc Dư Chu Chu cho rằng Cố Diên Khanh không định trả lời câu hỏi của mình, Cố Diên Khanh lại chậm rãi mở miệng: “Chỉ là vì thích thôi.”

Thích những nhân vật không bị ràng buộc trong các tình tiết câu chuyện khác nhau.

Thích việc được hóa thân thành đủ kiểu vai diễn, không phải là đại tiểu thư Cố gia bị gò bó, cũng không phải là người bị đối đãi bằng những nụ cười giả tạo.

Những cái gọi là quy củ, cái gọi là trách nhiệm cần gánh vác, dường như vào khoảnh khắc đó đều tan thành mây khói.

Cố Diên Khanh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Chu Chu: “Vậy còn cô? Tại sao nhất định chuyện gì cũng phải tranh giành đứng đầu, trở thành vị hôn thê của tôi?”

Chiếc xe sang kéo dài, giữa hai người có vách ngăn che phía trước, tách biệt với ghế lái, trong không gian tối mờ kín đáo, chỉ còn lại dòng lưu động giữa hơi thở của hai người, khí tức trên người họ giao hòa, như thể tin tức tố đang len lỏi xâm nhập vào nhau, thân mật mà hòa hợp, rồi lại tách ra.

Dư Chu Chu luôn ghi nhớ nhiệm vụ quyến rũ của mình, đang lén lút tính toán thả ra tin tức tố, bất ngờ bị Cố Diên Khanh hỏi tới, lập tức giống như học sinh bị giáo viên điểm tên, thu lại tin tức tố đang rục rịch ngọ nguậy: “Bởi vì thích.”

Đôi mắt trong veo chân thành, cứ thế thẳng thắn, không mang chút toan tính nào nhìn Cố Diên Khanh.

Vòng tay điện tử trên tay Cố Diên Khanh đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo bất thường.

Dư Chu Chu: “Cố tiểu thư, cô sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Trên mặt Cố Diên Khanh vẫn là biểu cảm lạnh nhạt quen thuộc, lập tức quay đầu sang chỗ khác, dường như có chút phiền muộn, giơ tay tắt chiếc vòng điện tử đi.

Trên màn hình điện tử hiện rõ một hình trái tim to đùng, nhắc nhở rằng nhịp tim của chủ nhân đang tăng quá nhanh, cần kịp thời tìm ra nguyên nhân.

Cô sẽ không tin vào mấy lời như “thích” đâu, một người mới chỉ gặp hai lần, sao có thể nói là thích được?

Tiếng sét ái tình chẳng qua chỉ là từ ngữ mà đám Alpha dùng để mỹ hóa dục vọng của mình mà thôi.

......

Chỗ quay phim của Cố Diên Khanh khá hẻo lánh, sau khi đến nơi, cô liền ném hành lý và cả Dư Chu Chu lại nguyên chỗ cũ, rồi tự mình đi lo công việc.

Dư Chu Chu cũng không phải kiểu người ẻo lả hay yếu đuối, cô biết muốn chiếm được thiện cảm của Cố Diên Khanh, chẳng khác gì việc phải bứng từng tảng băng của một tảng băng trôi, phải từng chút một làm nó tan chảy mới được.

Cô quan sát khung cảnh xung quanh, khá quy củ, không có gì đặc biệt.

Là phim trường được dựng tạm thời nên kết cấu cũng không quá hoàn chỉnh.

Sau khi mang hành lý Cố Diên Khanh và cả hành lý của mình vào phòng, Dư Chu Chu thay một bộ quần áo, cởi bỏ chiếc váy dài trên người.

Dư Chu Chu bắt đầu hồi tưởng lại quá trình cô và Cố Diên Khanh tiếp xúc buổi sáng, cô cảm thấy chiếc váy dài kia không hề khiến Cố Diên Khanh có thiện cảm, cũng không hề thấy được ánh nhìn kinh diễm nào từ ánh mắt nàng.

Vì vậy cô vẫn quyết định mặc áo dài tay cùng quần dài.

Vừa tiện cho mình, lại thoải mái.

Tóc buộc tùy ý thành một chiếc đuôi ngựa cao, áo hoodie rộng phối cùng quần jeans bó gọn gàng.

Tôn lên dáng người thon dài của cô.

Dư Chu Chu biết biểu cảm như thế nào sẽ khiến mình trông ngốc nghếch ngây thơ một chút, để Cố Diên Khanh có thể dần dần hạ thấp phòng bị.

Vừa định dọn dẹp đồ đạc, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.

Dư Chu Chu đứng dậy ra mở cửa.

Hai khuôn mặt đầy tò mò hiện ra trước mắt cô.

“Cô chính là vị hôn thê của tiểu Cố tổng? Sao lại xinh đẹp như vậy?”

Một cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ, trợn to đôi mắt đầy kinh ngạc.

Cô gái đứng cạnh cô nàng tóc nâu nhạt khẽ cau mày, dùng lòng bàn tay đẩy mặt cô bạn sang một bên, đẩy người ra, đi đến đứng trước mặt Dư Chu Chu, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Hóa ra là một Alpha, lại còn là kiểu Alpha mà tiểu Cố tổng ghét nhất, vậy mà nàng lại mang người đến đây, xem ra, gương mặt đẹp đúng là có ưu thế thật.”

Sau khi đánh giá Dư Chu Chu một lượt, cô gái kia tặc lưỡi hai tiếng: “Còn chưa tự giới thiệu, tôi là Hứa Nhất Thi, đây là Thạch Niệm Húc, bọn tôi đều là bạn học cùng lớp với tiểu Cố tổng, bọn tôi đang chuẩn bị trước cho vở kịch tốt nghiệp, chỉ là không ngờ tiểu Cố tổng lại dẫn cô tới, mặc dù nghe nói mấy ngày nữa vị hôn thê của nàng sẽ chính thức trưởng thành, nhưng không ngờ lại là một đại mỹ nhân tuyệt thế như vậy, nhìn như thế này thì, tuy tiểu Cố tổng ghét Alpha đến vậy, nhưng nếu là cô... Thì cũng coi như không thiệt.”

Dư Chu Chu nhìn hai cô gái trước mặt, có vẻ quan hệ rất tốt, dựa vào mùi hương trên người họ, cô đoán cô gái tên Hứa Nhất Thi hẳn là một Omega, còn người kia cảm giác không rõ ràng lắm, trên người cũng có mùi Omega, nhưng lại không giống một Omega thực sự.

Hứa Nhất Thi có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, tinh xảo như búp bê, cô thấp hơn Thời Niệm Húc nửa cái đầu, đôi mắt to tròn, sống mũi xinh xắn, là dáng vẻ điển hình của một Omega.

Còn Thạch Niệm Húc thì có vẻ trung tính hơn, để kiểu tóc sói đuôi dài, là kiểu Omega có ngoại hình mang tính công kích hơn, nhìn khá ngầu.

Dư Chu Chu: “À… Hai người tìm tôi có chuyện gì không?”

Cô biết ở Vân Thành, thành chính chia làm bốn đại gia tộc, lần lượt là Cố, Kim, Nhan, Tiết, nhưng xung quanh bốn đại gia tộc này còn có tám đại họ khác phụ thuộc vào, đó là: Phùng, Hàn, Chu, Hứa, Thường, Thạch, Tề, Lương, những họ này sẽ đưa con cháu vào thành chính, làm con tin, đồng thời sớm tạo dựng quan hệ với người thừa kế của các gia tộc lớn.

Xem ra, Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc là đứng về phía Cố gia.

Hứa Nhất Thi chống cằm, vừa suy nghĩ vừa phân tích: “Đã là tiểu Cố tổng dẫn cô đến đây, vậy chứng tỏ cô đã được nàng công nhận thân phận, sau này cô chính là phu nhân của Cố gia, bọn tôi đương nhiên phải tranh thủ làm thân, hơn nữa, khi nãy lúc gặp tiểu Cố tổng, nàng còn liếc tôi một cái, tôi cảm thấy ánh mắt đó là có ý bảo bọn tôi tiếp đãi cô cho thật tốt, nên tụi tôi quyết định dẫn cô đi dạo một vòng, tham quan hiện trường vở kịch tốt nghiệp của tiểu Cố tổng.”

Dư Chu Chu cứ như vậy, bị Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc mỗi người khoác một bên tay, kéo ra ngoài.

Thạch Niệm Húc đưa mũi lại gần Dư Chu Chu, ngửi ngửi mùi trên người nàng: “Thật kỳ lạ, tuy cô là một Alpha, nhưng khí tức lại rất yếu, hoàn toàn không giống những Alpha khác tràn đầy tính chiếm hữu và áp chế, nếu tôi không phải là người rất nhạy cảm với tin tức tố, thậm chí còn tưởng cô chỉ là một Beta bình thường không có gì đặc biệt.”

Dư Chu Chu kéo ra một nụ cười gượng gạo.

Bị khen kiểu này, chẳng khác nào bị nói là “không được”, cho nên không có tính uy hiếp, nghe thì có vẻ dễ thương, nhưng thật ra cũng không dễ chịu gì.

Tuy vậy, lấy lòng bạn bè của Cố Diên Khanh hẳn cũng là một bước quan trọng trong quá trình công lược nàng.

Hứa Nhất Thi cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, tính cách vô cùng hoạt bát: “Nhưng tiểu Cố tổng là một Omega chủ nghĩa kiên định, nàng siêu ghét Alpha, mà lại còn như một cục băng lớn, lạnh lùng thế kia, cô một Alpha nho nhỏ thế này, không sợ bị tiểu Cố tổng đông lạnh chết sao?”

Dư Chu Chu lắc đầu: “Tôi cảm thấy Cố tiểu thư là một người rất tốt, chị ấy đối với tôi rất dịu dàng.”

Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc như thể vừa nghe được một chuyện cười kinh dị nào đó, há hốc miệng.

Thời Niệm Húc: “Có lẽ cô đang hiểu nhầm ý nghĩa của hai chữ 'dịu dàng' rồi đó?”

Kỳ thực phim trường rất rộng, chỉ là vì số lượng nhân viên ít, nên trông không được quy củ cho lắm.

Ba người họ cùng nhau đi tới khu vực chính, sân khấu lớn nhất của hội trường.

Năm đó, Cố Diên Khanh không chọn ngành quản trị tài chính, mà thay vào đó lại chọn học ngành đạo diễn điện ảnh.

Mẹ cô, tổng giám đốc Cố thị—Cố Cảnh Danh rất tức giận, vì thế đã cắt hết toàn bộ chi phí sinh hoạt kể từ khi cô vào đại học, những việc Cố Diên Khanh muốn hoàn thành, tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được điều kiện kinh tế cần thiết từ bên ngoài.

Rõ ràng Cố Diên Khanh đã dựa vào chính sức mình để đạt được một số thành tựu nhất định.

Dần dần, Cố Cảnh Danh cũng không còn đàn áp cô trong phương diện này nữa, mà chuyển sang thái độ buông lỏng, đứng ngoài quan sát, để xem Cố Diên Khanh trong giới giải trí rốt cuộc có thể tạo nên được sóng gió gì.

Là vị hôn thê hoàn mỹ của Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu được đào tạo hoàn toàn dựa theo sở thích của Cố Diên Khanh, cho nên những gì Cố Diên Khanh yêu thích, cô đều đã từng tiếp xúc, thậm chí khu đào tạo gen còn hướng đến phương diện chuyên nghiệp để bồi dưỡng.

Cố Diên Khanh đứng trên sân khấu, nhìn ánh sáng chiếu không hài lòng, khẽ nhíu mày: “Người phụ trách ánh sáng đâu, sao vẫn chưa đến?”

Phó đạo diễn run rẩy: “Tiểu Cố tổng, người phụ trách ánh sáng xin nghỉ rồi… Không… Đúng hơn là bị đoàn phim khác cướp mất rồi.”

Dù sao thì không có sự bảo hộ của Cố Cảnh Danh, ba đại gia tộc còn lại cũng sẽ không ngu ngốc mà để mặc cho Cố Diên Khanh tự do phát triển như thế.

Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng.

Vừa định tự mình ra tay, lại phát hiện ánh sáng đã có người điều chỉnh lại vị trí.

Cô nhìn xuống dưới sân khấu, liền thấy Dư Chu Chu đang giơ tay điều chỉnh thiết bị.

Đôi mắt phượng nheo lại, trong ánh nhìn lộ ra vài phần nghi hoặc: “Dư Chu Chu?”

Dư Chu Chu chỉnh xong thiết bị phía dưới, đi lên sân khấu đứng cạnh Cố Diên Khanh, trong lòng giấu chút tâm tư nhỏ, thân thể cố ý như vô tình nghiêng sát vào Cố Diên Khanh, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm: “Xin lỗi, tôi tự ý động vào thiết bị của cô.”

Khi xoay đầu lại, chóp mũi cô lướt nhẹ qua gò má Cố Diên Khanh, hơi thở ấm áp lướt qua dái tai nàng.

Nhìn ánh sáng phủ lên gương mặt Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu lại điều chỉnh thiết bị trong tay nghiêng sang trái một chút: “Như vậy được không, tôi cảm thấy góc này quay lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Dưới góc chiếu của ánh đèn, mái tóc Dư Chu Chu như mang theo ánh sáng, tinh thần rạng rỡ, gương mặt vốn dịu dàng tuyệt mỹ giờ như phủ lên một tầng hào quang vàng kim, đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.

Cố Diên Khanh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, xa cách ngàn dặm.

Nhưng người vốn cực kỳ ghét bị người khác đến gần như cô, lần này lại hoàn toàn không lùi ra sau.

Trong đầu cô chỉ quanh quẩn một điều: Trên người Dư Chu Chu lại vương mùi của Omega khác, khiến cô thấy có chút bực bội.

Chương trước Chương tiếp
Loading...