[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 37



Chai rượu vang đỏ được ướp lạnh trong xô đá, cái lạnh thấu xương.

Cố Diên Khanh nắm lấy phần đầu chai.

Đáy chai kề sát vào trán Bạch Tư Cầm.

Thân hình Bạch Tư Cầm khựng lại.

Cô rất chắc chắn rằng-nếu ban nãy thật sự hôn xuống, thì cái đáy chai rượu kia không chỉ đơn giản là kề vào trán cô, mà sẽ bị nện thẳng vào đầu cô rồi.

Bạch Tư Cầm nuốt một ngụm nước bọt, ổn định nét mặt, khiến bản thân trông không quá chột dạ hay hoảng loạn: "Tiểu Cố tổng, thật trùng hợp."

Ánh lạnh trong mắt Cố Diên Khanh không hề tan đi, trái lại còn khẽ cười lạnh: "Không trùng hợp, tôi là cố ý đến tìm cô."

Sau lưng Cố Diên Khanh là Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc, họ dẫn theo vài người, lập tức cách ly khu vực xung quanh, tạo thành vòng chắn giữa Cố Diên Khanh cùng đám đông.

Họ nhảy nhót, ca hát, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn.

Trong quán bar ồn ào, chẳng ai để ý đến những động tĩnh nhỏ ở phía này.

Cho dù là bắt gian tại trận hay tình tay ba gì đó, ở nơi thế này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

"Thật không ngờ, tôi lại có vinh hạnh khiến tiểu Cố tổng đích thân đến tìm mình."

Bạch Tư Cầm hơi nhướng mày.

Sau khi nhận ra Cố Diên Khanh miệng nói một đằng lòng lại một nẻo, cô ngược lại còn đáp trả đầy khiêu khích.

"Tiểu Cố tổng quay xong chương trình hẹn hò mà vẫn còn dư tinh lực đến thế, xem ra sức quyến rũ của Vân tiểu thư vẫn chưa đủ rồi." Bạch Tư Cầm ngồi ngay ngắn lại, lấy ly rượu trong tay Dư Chu Chu ra, "Huống hồ, chẳng phải tiểu Cố tổng xưa nay vẫn không quan tâm đến Alpha vợ mình sao?"

Cố Diên Khanh thu lại chai rượu, thong thả xoay xoay trong tay, từ trên cao nhìn xuống Bạch Tư Cầm: "Quan tâm hay không là chuyện của tôi, nhưng nếu có người dám mơ tưởng đến thứ thuộc về tôi... Thì tôi rất không vui."

Bạch Tư Cầm không ngờ Cố Diên Khanh thật sự đích thân tìm đến đây, trong mắt cô, xưa nay chỉ có Dư Chu Chu đơn phương tình nguyện mà thôi.

Dư Chu Chu ngốc nghếch như thế là duy nhất, ở trung tâm đào tạo gen, ai chẳng vì sống sót mà tranh đấu, ai lại thật sự bị Cố thị tẩy não mà đi yêu cái kẻ cao cao tại thượng như Cố Diên Khanh chứ?

Chỉ có Dư Chu Chu, một lòng một dạ lao về phía đó.

Dù bị tổn thương cũng chẳng hề chùn bước.

Mà giờ đây, nhìn dáng vẻ Cố Diên Khanh như sợ Dư Chu Chu bị người khác cướp mất...

Nhìn thế nào cũng giống đang ghen đi.

Cái tảng băng lớn như Cố Diên Khanh thật sự cũng sẽ yêu người khác sao?

Bạch Tư Cầm không cam lòng, cô đỡ Dư Chu Chu đang say đến mơ màng dậy, ôm vào lòng: "Tiểu Cố tổng, Dư Chu Chu không phải là món đồ chơi mà cô muốn lấy thì lấy, muốn vứt là vứt, dù cô không thích, cũng xin đừng làm tổn thương nàng."

"Tổn thương?" Ánh mắt Cố Diên Khanh càng lúc càng lạnh.

Cô từ trên xuống dưới quét nhìn Bạch Tư Cầm đang ôm chặt Dư Chu Chu vào lòng, như đang cực lực đè nén cơn giận: "Bạch tiểu thư dụ dỗ vợ tôi đến cái nơi hỗn loạn thế này, còn chuốc cho nàng say mèm, cuối cùng lại còn muốn thừa dịp người ta đang mê man mà giở trò... Tôi thật muốn hỏi xem, cái gọi là 'tổn thương' trong miệng Bạch tiểu thư, mấy chuyện này có tính không?"

"Thì sao chứ." Bạch Tư Cầm không chịu thua, "Chúng tôi cùng lớn lên trong trung tâm đào tạo gen, hôn một cái thì có gì to tát."

"Cô nói gì?" Cố Diên Khanh siết chặt chai rượu, đốt ngón tay trắng bệch.

"Tiểu Cố tổng ở bên Chu Chu chẳng phải cũng chỉ vì mệnh lệnh của Cố tổng thôi sao, vốn dĩ cô đâu thích nàng, vậy thì sao không buông tha đi? Bạch tiểu thư tôi đây là thật lòng với Chu Chu. Sao nào, tiểu Cố tổng cho mình chơi bời ong bướm thì được, còn người khác đi tìm tình yêu chân chính lại không được sao?"

Hai từ tình yêu chân chính lập tức bị Cố Diên Khanh nghe được không sót một chữ.

Thạch Niệm Húc đang ở phía sau Cố Diên Khanh, giả vờ nhảy nhót theo nhạc, nhưng khi nghe đến lời của Bạch Tư Cầm, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía họ.

Sau khi chương trình ghi hình kết thúc, Cố Diên Khanh cứ loanh quanh ở phía tây Vân Thành, như thể đang muốn tình cờ gặp ai đó.

Nhưng lại không chịu nói ra.

Vẫn cứ đợi mãi cho đến khi trời sắp tối.

Mới uể oải chuẩn bị quay về biệt thự ở trung tâm thành phố.

Kết quả là, khi về đến biệt thự lại phát hiện ra không một bóng người.

Vẻ mặt Cố Diên Khanh khi đó, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Ba phần lạnh lùng, ba phần mất kiên nhẫn, còn lại là một nỗi hoảng loạn hụt hẫng bị nàng cố tình đè nén xuống.

Thế nhưng, Thạch Niệm Húc cảm thấy, ngay cả bản thân Cố Diên Khanh cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang hoảng cái gì.

Nàng chẳng phải vẫn luôn tỏ vẻ không để tâm đến Dư Chu Chu sao?

Nếu Dư Chu Chu tự bỏ đi, chẳng phải càng hợp ý nàng hơn sao?

Như vậy thì Cố Diên Khanh sẽ không cần bị ép kết hợp với Dư Chu Chu, cũng không cần phải nghe theo sự sắp đặt của Cố tổng.

Thế nhưng Cố Diên Khanh vẫn dùng mọi cách để bắt đầu tìm tung tích của Dư Chu Chu.

Cố Diên Khanh lạnh lùng cười: "Ý của cô là, tôi không phải tình yêu chân chính của Dư Chu Chu, còn cô thì là?"

Bạch Tư Cầm nghẹn lời.

Cô đâu có nói vậy, nhưng nếu Cố Diên Khanh muốn hiểu như thế, cô cũng chẳng quan tâm.

Dư Chu Chu mơ màng rên khẽ vài tiếng, cau mày, đưa tay dụi mắt, theo bản năng đẩy ra cánh tay Bạch Tư Cầm đang khoác lên người mình.

Ánh mắt Cố Diên Khanh vốn đầy tức giận, lúc này vì hành động này mà dịu đi đôi chút.

Dư Chu Chu mở mắt ra, vừa thấy Bạch Tư Cầm ở rất gần mình thì giật mình, "Tôi uống say rồi sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Dư Chu Chu, qua đây."

Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Cố Diên Khanh khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi lên người Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu nhìn, lập tức trông thấy Cố Diên Khanh đang đứng trước mặt, ánh mắt như đang thẩm vấn, cô liền hoảng hốt: "Diên Khanh... Tỷ tỷ, sao chị lại ở đây, chị đến từ lúc nào?"

Trên mặt Dư Chu Chu vẫn còn men say ửng đỏ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cố Diên Khanh lạnh lùng cười một tiếng: "Chắc là... Từ lúc em đang mắng tôi là 'người phụ nữ xấu xa' thì phải."

Dư Chu Chu lập tức khựng lại rõ ràng.

Cứ như toàn bộ ký ức về chuyện mình vừa rồi say khướt làm loạn đều hiện lại trong đầu.

"Đến sớm vậy sao..." Nụ cười trên mặt Dư Chu Chu cứng đờ.

Cố Diên Khanh kéo dài giọng, "Cho nên là tôi không nên đến, quấy rầy hứng thú của em?"

"Hứng thú gì cơ?" Dư Chu Chu mơ màng không hiểu.

Bạch Tư Cầm siết chặt tay thành quyền, đưa lên môi ho khẽ vài tiếng.

Dư Chu Chu biết Cố Diên Khanh đang tức giận.

Nhưng trong cơn say, cô không đủ tỉnh táo để suy nghĩ quá nhiều.

Cô thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra vì sao Cố Diên Khanh lại xuất hiện ở đây.

Theo phản xạ, cô đi lên chắn trước mặt Bạch Tư Cầm: "Diên Khanh, không phải lỗi của Bạch Tư Cầm, là em muốn đến đây, chị đừng giận nàng."

Tâm trạng Cố Diên Khanh vừa mới miễn cưỡng bình ổn được một chút, giờ lại càng tệ hơn.

"Tôi vì sao phải tức giận với một người chẳng liên quan?" Cố Diên Khanh lạnh lùng chất vấn, "Về nhà với tôi."

Vừa dứt lời, Cố Diên Khanh liền cảm thấy bản thân quá mức chủ động, như thể chính cô là người vội vã chạy đến tìm Dư Chu Chu về nhà vậy.

"...Về nhà, tôi có chuyện muốn hỏi em."

Dư Chu Chu không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Diên Khanh, nhưng vì sợ mùi rượu trên người mình khiến Cố Diên Khanh khó chịu, cô ngại ngùng không dám đứng quá gần.

Nhưng trong mắt Cố Diên Khanh, lại hóa thành Dư Chu Chu đang để ý đến sự hiện diện của Bạch Tư Cầm nên cố tình giữ khoảng cách với cô.

Chân Bạch Tư Cầm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đứng lâu một chút liền nhói đau.

Âm nhạc xung quanh quá hỗn loạn, Dư Chu Chu lại bắt đầu thấy choáng, khi nhìn đến chân Bạch Tư Cầm, cô lập tức tỉnh táo hơn đôi chút: "Bạch Tư Cầm, cậu cẩn thận cái chân ..."

Còn chưa nói hết câu.

Eo cô đột nhiên bị người ta ôm chặt.

Cố Diên Khanh như thể đã dồn nén cơn giận đến cực hạn, không thể kìm nén thêm nữa, có chút thô bạo kéo Dư Chu Chu vào lòng, tay kia mạnh mẽ xoay mặt Dư Chu Chu lại, bắt nàng nhìn thẳng vào mình.

"Tôi phải thử xem rượu ở đây ngon đến mức nào mà khiến em quyến luyến không muốn rời đi."

Vừa dứt lời, Cố Diên Khanh liền ấn lấy sau cổ Dư Chu Chu, cúi đầu hôn xuống.

Quán bar mà Bạch Tư Cầm dẫn Dư Chu Chu đến, vốn không phải là quán yên tĩnh, mà là nơi để Alpha, Omega và Beta giải phóng dục vọng.

Nơi đây đủ mọi kiểu người, dân văn phòng tan làm, công tử nhà giàu sa đọa, kẻ dưới đáy xã hội mong đổi đời nhờ gặp may... Hỗn loạn, xa hoa, điên cuồng.

Tiếng nhạc như oanh tạc không ngừng công kích đại não, những thân hình xung quanh uốn lượn nóng bỏng, biểu cảm trần trụi phóng túng, tất cả nội tâm che giấu đều được phơi bày một cách trọn vẹn.

Ở nơi như thế này, tất cả lớp ngụy trang ban ngày đều có thể gỡ bỏ.

Bạch Tư Cầm cảm thấy Dư Chu Chu quá ngoan rồi.

Dư Chu Chu cần phải hiểu được sự đa dạng của nhân loại ở những nơi như thế này, chứ không thể cứ cố chấp mãi với Cố Diên Khanh.

Chỉ có nơi như thế này, mới có thể khiến Dư Chu Chu cảnh giác hơn một chút, khiến nàng cảm nhận được việc cô đưa nàng đến đây, không chỉ đơn giản là để giải khuây, mà còn mang theo những mục đích khác.

Bằng không, với cái đầu gỗ như Dư Chu Chu, thêm mấy chục năm nữa chắc cũng không nhìn ra được tâm ý của cô.

Nhưng Bạch Tư Cầm không ngờ, một nơi như thế này, vậy mà cũng có thể ảnh hưởng đến Cố Diên Khanh nổi tiếng lạnh lùng.

Dư Chu Chu cũng trừng to mắt.

Hai tay cô vẫn còn phản ứng chậm chạp buông thõng bên ống quần.

Chỉ đến khi ngửi được mùi hương tin tức tố lạnh nhạt của Cố Diên Khanh ùa vào mũi, cô mới chợt nhận thức được tình hình hiện tại.

Khí tức hỗn tạp quanh đây vô cùng khó ngửi, cô uống từng ly rượu chỉ để tê liệt tạm thời bản thân.

Nhưng lúc này Dư Chu Chu lại cảm thấy, tin tức tố của Cố Diên Khanh dường như còn có sức gây tê mạnh hơn cả cồn, khiến đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Dư Chu Chu đưa tay nắm lấy vạt áo Cố Diên Khanh.

Lặng lẽ tiếp nhận nụ hôn của nàng.

Ngay khoảnh khắc Cố Diên Khanh cúi xuống hôn lên đôi môi ấm nóng mang theo mùi rượu kia, cô đã bắt đầu hối hận.

Bây giờ hành động của cô dường như đã không còn chịu sự điều khiển của lý trí.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng vì sao mình lại làm như vậy, thì cô đã làm.

Giống như chuyện-vì sao cô lại hôn Dư Chu Chu ngay trước mặt Bạch Tư Cầm.

Thạch Niệm Húc nhỏ giọng nhắc một câu: "Tiểu Cố tổng, nơi này không nên ở lâu, giải quyết xong thì chúng ta nên rời đi ngay."

Cố Diên Khanh không nhanh không chậm rời khỏi môi Dư Chu Chu, rồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi nàng, sau đó nghiêng đầu, ánh mắt thẳng thắn nhìn về phía Bạch Tư Cầm: "Rượu ở đây thật sự không ra gì, không biết có phải là do người đi cùng hay không, sau này không được đến nơi bẩn thỉu thế này nữa."

Dư Chu Chu mím mím môi.

Còn chưa kịp chào tạm biệt Bạch Tư Cầm, đã bị Cố Diên Khanh kéo đi mất.

Ngồi trong xe, Cố Diên Khanh giống như đang giận dỗi, không nói một lời nào với Dư Chu Chu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng nửa đêm đen kịt, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống hai bên đường, có gì mà ngắm đâu?

Tấm ngăn giữa xe đã được Thạch Niệm Húc kéo lên. Nhưng Hứa Nhất Thi lại bất cẩn quên không bật nút chống ồn.

Hứa Nhất Thi líu la líu lo nói chuyện với Thạch Niệm Húc: "Hôm nay tiểu Cố tổng sao lạ thế nhỉ?"

Cố Diên Khanh thái giương giật giật, không lên tiếng, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

Thạch Niệm Húc vừa lái xe, tay vẫn giữ chặt vô lăng, liếc nhìn nút chống ồn mà Hứa Nhất Thi chưa bật, nhưng không nhắc, chỉ đáp: "Cậu thấy tiểu Cố tổng lạ chỗ nào?"

Hứa Nhất Thi: "Chỗ nào cũng lạ. Trước chẳng phải đã bàn rồi sao, hôm nay quay xong chương trình hẹn hò là sẽ tranh thủ thân thiết hơn với Vân Diệu Hi kia? Thế mà đột nhiên lại kéo cả đám đi tìm quán bar ở phía tây thành phố?"

Thạch Niệm Húc đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi: "Vậy là cậu không hiểu rồi, tiểu Cố tổng làm việc luôn có cách riêng của nàng, chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị là được."

"Cậu nói thế lại càng làm tôi rối hơn, tất nhiên tôi biết tiểu Cố tổng có tính toán riêng, nhưng mà kỳ lạ ở chỗ là, phía tây thành phố có hơn chục quán bar lớn nhỏ, vậy mà chúng ta phải tìm từng quán một, Dư tiểu thư là người trưởng thành, đâu có mất tích được, tiểu Cố tổng có cần gấp đến mức này không?"

Hứa Nhất Thi lẩm bẩm, như đang tổng kết lại: "Không đúng nha!"

Thạch Niệm Húc thở dài bất đắc dĩ: "Lại chỗ nào không đúng?"

"Ngay từ đầu đã không đúng rồi." Hứa Nhất Thi như sực nhớ ra chi tiết nào đó, nắm một tay thành quyền, đập vào lòng bàn tay còn lại: "Tiểu Cố tổng vốn dĩ đã sớm biết Dư tiểu thư ở gần mình đúng không. Dư tiểu thư làm việc ở khu tây đại Vân Thành, thân không một xu dính túi, dùng đồng lương ít ỏi của mình chỉ để mua một bông hồng phấn tặng cho tiểu Cố tổng, bản thân còn đáng thương đến mức không có tiền ăn trưa, phải nhịn đói. Khi ấy, tiểu Cố tổng chẳng vội, cũng không đau lòng. Nhưng hôm nay, sau khi quay xong chương trình, nàng không chịu rời đi ngay, như đang chờ đợi ai đó, lúc quay về biệt thự, không thấy bóng dáng Dư tiểu thư, nét mặt tiểu Cố tổng cũng chẳng có biến hóa gì nhiều. Nhưng khi biết Dư tiểu thư rời đi cùng Bạch tiểu thư, còn vào quán bar, cả người tiểu Cố tổng như biến thành người khác, rất lo lắng, thậm chí còn hơi tức giận. Cho nên..."

Trái tim Thạch Niệm Húc cũng theo lời Hứa Nhất Thi mà treo lên từng chút một: "Rồi, rồi sao?"

Hứa Nhất Thi: "Cho nên tiểu Cố tổng chắc chắn là rất ghét Alpha, có lẽ là thích Beta đúng không? Dù sao thì Bạch tiểu thư cũng là người mang gen được đào tạo từ trung tâm gen của Cố thị, xếp hạng hai toàn hệ thống, nếu không phải vì Dư tiểu thư có độ tương thích gen 100% với tiểu Cố tổng, thì người được chọn ở bên cạnh hẳn phải là Bạch tiểu thư đi? Xem ra, người mà tiểu Cố tổng để ý là Bạch tiểu thư."

Thạch Niệm Húc ho dữ dội mấy tiếng, như thể bị lời của Hứa Nhất Thi làm sặc, "Có lúc tôi thật sự rất bội phục lối tư duy của cậu."

Hứa Nhất Thi không phục: "Tư duy của tôi thì sao? Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cậu định bảo người tiểu Cố tổng thích không phải là Bạch tiểu thư, mà là Dư tiểu thư?! Nếu thật sự thích Dư tiểu thư, tiểu Cố tổng sao lại đối xử với người ta tệ như vậy? Nói sớm tình cảm ra chẳng phải tốt hơn sao, tiểu Cố tổng đâu phải kiểu dở tệ trong tình yêu!"

"Hứa Nhất Thi cậu câm miệng!"

Giọng Cố Diên Khanh lành lạnh đột nhiên vang lên.

Hứa Nhất Thi chưa kịp ngậm miệng, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Thạch Niệm Húc vẫn nhìn thẳng phía trước, không thèm nhìn vẻ mặt cầu cứu của Hứa Nhất Thi.

Hứa Nhất Thi vội vàng: "Xin lỗi tiểu Cố tổng, vừa nãy đều là tôi nói bừa."

Thạch Niệm Húc như tâm trạng rất tốt, còn cười một tiếng.

Hứa Nhất Thi đúng là nói bừa, vì nàng đâu có thấy trong quán bar mờ mịt hỗn loạn kia, Cố Diên Khanh mang ánh mắt tràn đầy xâm lược thế nào mà hôn lên môi Dư Chu Chu.

Tâm trạng Cố Diên Khanh vốn chưa tính là quá tệ, sau mấy câu nói lải nhải của Hứa Nhất Thi thì hoàn toàn chẳng dẹp xuống được, cô liếc mắt nhìn sang Dư Chu Chu bên cạnh, phát hiện người nào đó tâm tư rộng rãi từ sớm đã ngủ say như chết.

Nhưng những lời vừa rồi của Hứa Nhất Thi, lại khiến Cố Diên Khanh hơi nhíu mày.

Cô đối xử với Dư Chu Chu... Tệ sao?

Tiền làm thêm đều dùng để mua hoa cho cô, trong người đến cả tiền xe về nhà cũng không có, bữa trưa duy nhất là ổ bánh mì nhỏ mà ông chủ chỗ làm thêm cho, mãi đến chiều mới nỡ ăn.

Nghe qua, đúng là có hơi đáng thương.

Dư Chu Chu nghèo lắm sao?

Cố Diên Khanh đột nhiên nhận ra, hình như cô chẳng hiểu gì về Dư Chu Chu.

Không có Hứa Nhất Thi ríu rít, trong xe yên tĩnh hẳn.

Thạch Niệm Húc lái xe vào biệt thự, dừng lại, "Tiểu Cố tổng, đến nơi rồi."

Cố Diên Khanh xuống xe, nhìn Dư Chu Chu đang ngủ say, khẽ thở dài như đang thỏa hiệp.

Thạch Niệm Húc vừa định vươn tay, muốn giúp một tay, bế Dư Chu Chu lên lầu thay Cố Diên Khanh.

Nhưng tay cô vừa chạm đến cánh tay Dư Chu Chu.

Ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn sắc bén của Cố Diên Khanh liền quét tới.

Như thể đã nhìn thấu tâm tư cô.

Nhưng vẫn thể hiện rõ sự không hài lòng.

Lúc mới bắt đầu thích một người, thứ đầu tiên hiện ra không phải là tình yêu, mà là ham muốn chiếm hữu.

Không muốn người đó có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác, không muốn bất kỳ người khác giới nào lại gần người đó.

Thạch Niệm Húc lập tức thức thời lùi lại một bước, "Tiểu Cố tổng, tôi và Hứa Nhất Thi về trước."

Nói xong liền kéo cổ áo Hứa Nhất Thi không ngoảnh đầu lại mà lôi người đi luôn.

Hứa Nhất Thi: "Cậu để tiểu Cố tổng ở lại với một Alpha đang say rượu như vậy chẳng phải quá nguy hiểm rồi sao?"

Hứa Nhất Thi không thể quay đầu lại, cũng không nhìn thấy lúc này Cố Diên Khanh mà cô lo sẽ gặp nguy hiểm, đang bế công chúa cái người được cho là nguy hiểm kia vào lòng, để đầu của Alpha tựa vào ngực mình.

Cố Diên Khanh ghét mùi cồn kém chất lượng.

Tin tức tố mà Dư Chu Chu thở ra khi nằm trong lòng cô, lẫn theo mùi rượu.

Nhưng hình như lại không khó ngửi như cô tưởng.

Vừa bước vào biệt thự, đèn thông minh lập tức bật sáng.

Dư Chu Chu bị ánh đèn chói mắt làm nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng, "Về... Đến nhà rồi?"

Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng, "Còn biết về nhà? Ở bên ngoài chơi đến điên cuồng như vậy, ngay cả tôi là ai chắc cũng chẳng nhớ rõ rồi nhỉ."

Dư Chu Chu bị đặt xuống ghế sofa.

Cố Diên Khanh giam nàng lại trong lòng mình, từ trên cao nhìn xuống, "Tôi là ai?"

Mùi hương tin tức tố như nước suối lạnh trong hồ sâu chậm rãi lan tỏa từ cơ thể người phụ nữ.

Alpha và Omega không trong kỳ mẫn cảm đều có thể kiểm soát tốt tin tức tố chính mình.

Đó là bài học đầu tiên sau khi phân hoá.

Nếu như không ở trong kỳ mẫn cảm mà vẫn tuỳ ý để tin tức tố lan tỏa trong không khí, thì chỉ có một khả năng.

Chính là một sự dụ dỗ không lời.

Ánh mắt Dư Chu Chu mông lung mờ mịt. Mùi hương tin tức tố dễ chịu tràn ngập quanh cô, cô vô thức muốn vươn tay ra ôm lấy, lại bị Cố Diên Khanh giữ chặt cổ tay, bẻ ngược lại đè lên ghế sofa, "Trả lời câu hỏi của tôi."

"Chị là... Diên Khanh... tỷ tỷ..."

Mùi hương tin tức tố như chén nước suối lạnh không ngừng thách thức sự kiềm chế của cô.

Dư Chu Chu nuốt một ngụm nước bọt.

Cố Diên Khanh như nhìn thấu được khát vọng trong nàng, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng, cô cúi người tới gần, gần đến mức chỉ cần Dư Chu Chu hơi nhún vai, chóp mũi hai người sẽ chạm nhau.

Giọng Cố Diên Khanh trầm thấp, mơ hồ, như nàng tiên cá giữa biển sâu đang mê hoặc cô gái ngây thơ trên bờ, "Vậy thì... Diên Khanh tỷ tỷ, có phải là chân ái của em không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...