[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 38



Dư Chu Chu bị lạnh đến tỉnh.

Nửa người trên của cô không có chăn đắp, chỉ có thể theo bản năng lần mò về phía nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh rồi trở mình.

Nhưng không ngờ lại ôm trúng một thứ gì đó ấm áp.

Dư Chu Chu lập tức mở bừng mắt.

“Diên Khanh… Tỷ tỷ?”

Đây là phòng của Cố Diên Khanh?

Tối hôm qua cô chẳng phải đang uống rượu với Bạch Tư Cầm ở quán bar sao?

Cô về đây kiểu gì? Dư Chu Chu dụi dụi đầu đang nhức như búa bổ.

Cô lại chẳng nhớ gì, chỉ biết mình cứ thế uống cạn từng ly từng ly.

“Dậy rồi?”

Cố Diên Khanh chậm rãi trở mình.

Giọng nói mang theo chút lười biếng bất mãn vì bị đánh thức.

Dư Chu Chu rùng mình một cái.

Lúc này mới nhận ra mình chẳng mặc gì, cửa sổ trong phòng Cố Diên Khanh còn đang mở, sáng sớm trời lạnh, gió thổi vào, bảo sao không rét run.

Cố Diên Khanh mở đôi mắt lạnh lùng kia, “Không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Diên Khanh cũng ngồi dậy, chăn trượt khỏi vai nàng, lộ ra dấu vết xanh tím đan xen.

Dư Chu Chu cảm thấy sau cổ đau nhói, tuyến thể cũng hơi sưng đỏ, như bị ai đó cắn qua.

“Tối hôm qua… Hình như em uống nhiều quá.”

Dư Chu Chu ôm lấy chính mình có phần chột dạ.

Vậy tối qua rốt cuộc là cô về nhà thế nào? Lẽ nào cô phát điên trong quán bar rồi bị gọi người nhà đến đón sao?

“Quả nhiên là đồ vô lương tâm, chuyện mình làm mà quay đi cái là quên sạch.”

Cố Diên Khanh trông như đang rất vui, hiếm khi phá lệ đùa giỡn với Dư Chu Chu: “Trong phòng toàn là mùi hương tin tức tố, nhìn bộ dạng hiện tại của hai ta, em chắc cũng đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi đi?”

Dư Chu Chu: “Em đại khái… Chắc là đoán được?”

Hai người mà thế này, người sáng mắt nhìn vào cũng thấy ngay, tối qua kiểu gì cũng là đại do đặc do một trận.

Nhưng vấn đề là…Chẳng lẽ Cố Diên Khanh bị cô cưỡng ép? Nhưng mà Cố Diên Khanh lại không tức giận gì a.

“Em tối qua không gây rắc rối gì cho chị chứ?”

Dư Chu Chu thật sự không nhịn được, luồng gió lạnh chui tọt vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn chằm chằm Cố Diên Khanh đang nằm bên cạnh mình, khuỷu tay chống đầu, nhàn nhã nhìn mình.

Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”

“Tối qua em với Bạch Tư Cầm uống rất hăng say, còn nói tôi là người phụ nữ xấu xa.”

Cố Diên Khanh thong thả lặp lại lời nói tối qua.

Dư Chu Chu đầu óc trống rỗng, cô sống đến từng này tuổi mới lần đầu uống rượu, giờ chỉ còn nhớ mơ hồ là tối qua mình đè Cố Diên Khanh xuống, cảm giác sung sướng khi cơ thể chạm vào nhau cứ như hiện rõ lên.

Còn lại thật sự chẳng nhớ nổi gì.

Dư Chu Chu vừa định mở miệng giải thích đã bị Cố Diên Khanh cắt lời.

“Em bây giờ là đối tượng kết hôn bí mật của tôi, cũng nên chú ý đến lời nói hành động của mình, nếu có người có tâm tra ra quan hệ của chúng ta, cử người theo dõi em, thì những gì em làm với Bạch Tư Cầm tối qua đều sẽ bị chụp lại, đến lúc đó sẽ trở thành vũ khí để công kích tôi.”

Những lời Cố Diên Khanh nói rất có lý, dù sao hai người ngay từ đầu đã thỏa thuận rõ ràng, Dư Chu Chu là đối tượng kết hôn bí mật của nàng, không thể ảnh hưởng đến công việc của nàng được.

Nhưng mà…

Dư Chu Chu nuốt lại lời giải thích đang định nói ra.

Thấy vẻ mặt Dư Chu Chu có chút mất mát, trong lòng Cố Diên Khanh khẽ động.

Cũng chẳng rõ cảm giác là gì, chỉ thấy như có chỗ nào đó trong tim bị ai đó siết chặt một cái, đau đau, chua chua, lại có chút không nỡ.

Không bằng biểu cảm thỏa mãn hiện lên trên mặt cún con u sầu của tối qua nhìn mà khiến người ta yêu thích.

Cố Diên Khanh: “Tôi sắp tới còn có công việc, có thể sẽ khá bận, không chăm sóc được cho em, thời gian của em tự sắp xếp, có vấn đề gì có thể liên hệ với Thạch Niệm Húc, nàng sẽ giúp em.”

Cố Diên Khanh cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng, nếu Dư Chu Chu gặp khó khăn, có thể trực tiếp nói với cô.

Bất kể là muốn tiền hay bất kỳ thứ gì khác.

Tóm lại, hoàn toàn không cần thiết phải dính dáng tới Bạch Tư Cầm.

Dư Chu Chu rầm rì một tiếng trong chăn.

Mãi đến khi cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng cũng không còn chút mùi hương tin tức tố nào của Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu mới thò đầu ra khỏi chăn.

Cô cảm thấy Cố Diên Khanh đang giận, dù sao tối qua mình cũng quá mất mặt.

Cô không chỉ không có lấy một xu dính túi, ngay cả tiền về nhà cũng không có, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè, uống đến say mềm ở quán bar, cuối cùng còn không biết mình làm sao về được.

Nhưng nhìn thái độ Cố Diên Khanh sáng nay, lại cảm thấy hình như còn xa cách hơn cả trước đây.

Chẳng lẽ chuyện xảy ra tối qua giữa hai người là cô cưỡng ép Cố Diên Khanh sao?

Nhưng rõ ràng Cố Diên Khanh vẫn còn tỉnh táo, nàng hoàn toàn có thể từ chối.

Cũng không đúng.

Tuy rằng cô chỉ tạm thời đánh dấu Cố Diên Khanh, nhưng tuyến thể Cố Diên Khanh từng bị nhiễm tin tức tố của cô, Omega từng bị đánh dấu tạm thời cũng rất khó để hoàn toàn kháng cự một Alpha mang theo dục vọng mãnh liệt.

Dư Chu Chu cảm thấy đầu óc rối tung như nồi cháo, không chỉ đau đầu vì say rượu, mà còn mù mịt vì những điều nghĩ mãi không thông.

Thôi kệ, dứt khoát không nghĩ nữa.

Dư Chu Chu tùy tiện mặc áo sơ mi của Cố Diên Khanh, chân trần bước ra phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà có đặt một cái điện thoại cùng một chiếc thẻ đen.

Điện thoại?

Trên điện thoại còn hiện cả tin nhắn.

Không có mật khẩu, Dư Chu Chu có thể xem được ngay.

Khoan đã, vì sao tin nhắn hiện lên lại hiện tên người gửi là Bạch Tư Cầm?

Là điện thoại của cô sao?

Vậy điện thoại cũ của cô đâu? Dư Chu Chu lật tìm mãi không thấy.

Cuối cùng cô ngồi trước ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia.

Mất mấy phút sau mới dám thở phào xác nhận, đây đúng là điện thoại mới của cô.

Chẳng lẽ là Cố Diên Khanh tặng cô?

Dư Chu Chu hít một hơi thật dài, nín thở trong lồng ngực, sau đó hai tay ôm mặt, đôi mắt sáng rỡ như biến thành hình trái tim.

Điện thoại mới thật mỏng, giữa còn có thể gập lại.

Dư Chu Chu run run đầu ngón tay, mong chờ vuốt mở màn hình.

Cô bỏ qua mấy chục tin nhắn mà Bạch Tư Cầm gửi tới, liền thấy tên Cố Diên Khanh nằm ngay đầu giao diện tin nhắn.

Cho dù phía dưới có bao nhiêu tin nhắn đến cũng không thể che lấp cái tên Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh: [Để lại cho em một chiếc thẻ đen, là thẻ phụ của tôi.]

Thẻ phụ?

Là cái loại thẻ trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, quẹt thế nào cũng không có hạn mức ấy sao?

Dư Chu Chu: [Tại sao lại đưa em cái này?]

Vài phút sau, Cố Diên Khanh trả lời tin nhắn.

Cố Diên Khanh: [Đỡ để em không có tiền ăn cơm, chết đói, tôi còn phải lười đi tìm người kết hôn giả tiếp theo.]

Dư Chu Chu ôm điện thoại áp vào ngực, kích động xoay vòng tại chỗ mấy lần.

Dư Chu Chu: [Diên Khanh tỷ tỷ đang bao dưỡng em sao?]

Cố Diên Khanh: [……]

Cố Diên Khanh: [Nếu quá rảnh rỗi thì có thể đi học.]

Dư Chu Chu gửi một trái tim đào, sau đó Cố Diên Khanh không còn trả lời.

Dư Chu Chu ngồi trên sofa, chống cằm nhìn chiếc điện thoại mới cùng thẻ phụ.

Không được.

Cô là Alpha, không thể trở thành một Alpha ăn mềm.

Hai tháng nữa là sinh nhật Cố Diên Khanh, cô nhất định phải cố gắng làm việc, tự tay chuẩn bị cho Cố Diên Khanh một món quà sinh nhật ra hồn.

Lúc này Bạch Tư Cầm gọi điện tới, “Dư Chu Chu, cậu mà không trả lời tin nhắn là tôi tưởng cậu chết rồi đó, Cố Diên Khanh không làm gì cậu đi?”

Xoa xoa vết hôn trên xương quai xanh của mình, khóe môi Dư Chu Chu khẽ cong lên, “Chắc cũng tính là không làm gì tôi đâu? Mà này, Bạch Tư Cầm, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi về nhà bằng cách nào?”

Nghĩ đến ánh mắt u tối cùng dáng vẻ tràn đầy chiếm hữu của Cố Diên Khanh, Bạch Tư Cầm mở miệng ra rồi ngậm lại, trong điện thoại ấp a ấp úng, “Tóm lại là tiểu Cố tổng rất tức giận, dù sao nàng cũng đâu có thích cậu, cậu có uống đến chết thì liên quan gì đến nàng đâu, chỉ là sợ cậu ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng thôi. Giới giải trí người ta rất coi trọng cái đó.”

Nghĩ đến những lời Cố Diên Khanh nói trước khi rời đi, khóe môi Dư Chu Chu vừa nhếch lên lại cụp xuống.

Bạch Tư Cầm vẫn tiếp tục trong điện thoại: “Cậu theo nàng mà ngay cả cơm cũng không đủ ăn thì trước tiên hãy lo cho cái bụng của mình đi, cậu có chết đói người ta cũng chẳng quan tâm đâu, còn nghĩ là tiểu Cố tổng sẽ để ý đến sự an toàn của cậu sao? Hay là tới công ty tôi làm việc đi, tôi nuôi cậu.”

“Không cần.”

Dư Chu Chu từ chối lời đề nghị của Bạch Tư Cầm rất rõ ràng.

Cố Diên Khanh không hề ghét cô.

Chỉ là không đến mức thích cô mà thôi, nhưng nếu có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để trở nên ưu tú, biết đâu sẽ khiến người ta nhìn bằng con mắt khác, nên cô không muốn dựa vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

“Cảm ơn cậu, Tư Cầm, nhưng tôi vẫn quyết định tự mình đi tìm việc.”

......

Quá trình tìm việc của Dư Chu Chu vừa thuận lợi lại cũng chẳng thuận lợi.

Một tuần trôi qua.

Cô mới miễn cưỡng tìm được một công việc.

Từ ban đầu tràn đầy hăng hái, tự tin mười phần, đến cuối cùng trở thành tâm thế có tiền là làm, việc gì cũng nhận.

Cô không có học vấn, cũng không có kinh nghiệm làm việc, những đơn vị chính quy một chút thì chẳng ai muốn nhận.

Mấy ngày nay bận đến mức thậm chí còn không có thời gian liên lạc với Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu không ngờ rằng ở Vân Thành, mức độ cạnh tranh cho một công việc lại khốc liệt đến vậy, học vấn ngày càng mất giá, một vị trí bình thường dù yêu cầu không cao, nhưng người đến ứng tuyển đều là những người mạnh hơn yêu cầu rất nhiều.

May mà cô vẫn còn một khuôn mặt đủ khiến người ta kinh diễm.

Cuối cùng, trung tâm môi giới dẫn cô đến một hội sở khá lớn.

Sau khi tiến hành sàng lọc gen và quét tổng thể cơ thể, cô thuận lợi làm xong thủ tục vào làm.

Người quản lý phụ trách cũng xem như hòa nhã, kiên nhẫn giới thiệu với Dư Chu Chu: “Cô là đứa trẻ lớn lên ở Biên Thành đúng không? Chắc là mới vừa phân hóa thành Alpha, nên mới đủ tư cách vào Vân Thành, hội sở của chúng tôi là nơi đẳng cấp nhất ở Vân Thành, phục vụ nghỉ ngơi và giải trí cho khách quý các gia tộc lớn, vận khí của cô rất tốt mới có cơ hội được nhận vào đây.”

Dư Chu Chu đã thay xong đồng phục của nhân viên phục vụ.

Cô cảm thấy lời của người quản lý có ẩn ý gì đó.

Dư Chu Chu có gương mặt dịu dàng, thiên về nét nhu hòa, không mang theo sự ngạo mạn cùng kiêu căng thường thấy của Alpha.

Cho nên dù có thể nhìn ra cô là một Alpha, nhưng lại rất dễ bị người ta xem nhẹ.

“Quản lý, bên mình tính lương theo ngày hay theo tháng? Tôi đang cần tiền gấp.”

Dư Chu Chu sau mấy ngày tìm việc cũng đã tích lũy được một chút kinh nghiệm, ví dụ như có chỗ sẽ giữ lương, ba tháng mới phát tháng đầu tiên.

Nếu như vậy thì cô sẽ không kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho Cố Diên Khanh.

Quản lý như hiểu rõ ý cô, cười nói: “Chúng tôi ở đây có không ít cô gái trẻ như cô đang gấp rút cần tiền, cô yên tâm, lương ba ngày phát một lần, nếu cô làm tốt, khiến khách vui vẻ, họ còn sẽ cho cô tiền boa, làm nhiều hưởng nhiều.”

Dư Chu Chu gật đầu, nói tiếp: “Tôi còn một yêu cầu nữa, tôi không muốn lộ mặt, có thể đeo mặt nạ không?”

Quản lý như thể vừa khai quật được báu vật, lập tức gật đầu: “Tất nhiên là được, chỉ có điều, đeo mặt nạ là phục vụ khách VIP, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Dư Chu Chu mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội, vẫn còn đơn thuần.

Trong đầu chỉ nghĩ, làm nhân viên phục vụ thôi mà, còn cần chuẩn bị tâm lý gì?

......

Tập đoàn Cố thị.

Cố Cảnh Danh nhìn cô con gái có tính cách giống mình đến bảy tám phần, xoa xoa mi tâm: “Con đem thẻ phụ cho Dư Chu Chu rồi?”

Cho Alpha tiền tiêu cũng không tính là chuyện lớn gì.

Nhưng rõ ràng hiện giờ Cố Diên Khanh đã bắt đầu có chút để tâm đến cô gái tên Dư Chu Chu kia.

Cố Cảnh Danh biết rõ, cô nhất định phải ngăn chặn đà phát triển của chuyện này.

Cố Diên Khanh khoanh tay ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt chẳng mảy may bận tâm: “Liên quan gì đến mẹ?”

“Con lại nói chuyện với mẹ như vậy?”

“Vậy con muốn hỏi Cố tổng từ lúc nào từng làm tròn bổn phận của một người mẹ?”

Mỗi lần mẹ con gặp nhau đều như sẵn sàng xung đột.

Cố Cảnh Danh thở dài một hơi.

“Ta biết trong lòng con oán ta.”

Cố Diên Khanh nhíu mày: “Nếu Cố tổng gọi con đến chỉ để nói những lời này, vậy thì không cần, con rất bận, phải đi quay quảng cáo.” Nói xong liền đứng dậy định rời đi.

“Cố Diên Khanh!” Cố Cảnh Danh cũng đứng dậy, trong giọng mang theo vài phần tức giận, “Con quên những gì ta nói với con rồi sao? Tập đoàn Cố thị thành lập trung tâm đào tạo gen, chỉ để chọn ra cá thể gen ưu tú nhất. Dư Chu Chu chính là gen ưu tú nhất trong đợt đó, con cùng nàng kết hợp chỉ vì mục đích sinh ra người thừa kế đời kế tiếp cho Cố thị, đây là mệnh lệnh, tại sao con không chấp hành?”

“Tại sao con phải chấp hành? Đó là Cố thị của mẹ mà.” Cố Diên Khanh siết chặt hai tay thành quyền.

“Vậy sao?” Cố Cảnh Danh rời khỏi chỗ ngồi, tiếng giày da nện xuống sàn vang lên rõ ràng mà nặng nề, “Chỉ cần ta còn ngồi ở vị trí này, ta có quyền khống chế con, bao gồm tất cả mọi thứ của Cố thị. Nếu con không chấp nhận quyết định của ta, con chỉ có một cách để giải quyết, đó là thay thế ta. Đáng tiếc là hiện tại con vẫn chưa có đủ năng lực đó.”

Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng: “Con không có năng lực đó? Chẳng phải càng chứng minh việc mẹ kết hợp với người mang gen ưu tú nhất đời trước cũng không sinh ra được người thừa kế ưu tú hơn hay sao? Vậy tại sao còn muốn tiếp tục sai lầm này? Không thấy buồn cười sao?”

Cố Cảnh Danh nghẹn lời, rõ ràng là bị chọc giận.

Lúc này thư ký gõ cửa, đưa cho nàng một phong bì hồ sơ bằng giấy kraft, sau đó xoay người rời đi.

Cố Cảnh Danh vừa xé phong bì ra vừa nói: “Hay là chúng ta cá cược một ván?”

Cố Diên Khanh: “Cược cái gì?”

Phong bì bị xé ra, Cố Cảnh Danh ném xấp ảnh lên bàn.

Một tập ảnh dày bị trải ra, mỗi tấm đều là Dư Chu Chu.

Phông nền tinh xảo, nội thất sang trọng.

Tấm nào cũng là Dư Chu Chu.

Nàng mặc đủ loại đồng phục tinh tế, hoặc là bưng khay trái cây, hoặc là cầm chai rượu vang đỏ, đứng sau lưng khách mỉm cười phục vụ.

Cho dù tấm nào Dư Chu Chu cũng đeo mặt nạ, nhưng Cố Diên Khanh vẫn chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay.

Cố Cảnh Danh: “Ta cược rằng Alpha này cuối cùng sẽ phụ con, ta cược rằng nàng sẽ đích thân làm ra chuyện mà con ghét nhất, không muốn thấy nhất.”

Cố Diên Khanh nghiến chặt răng hàm, siết chặt hai tay thành nắm đấm.

Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm từng tấm ảnh trên bàn.

Tim đập mạnh dồn dập.

Nhanh đến mức khác hẳn nhịp tim bình thường lúc yên tĩnh của cô.

Nếu là Cố Diên Khanh của trước kia, khi nhìn thấy mấy tấm ảnh này, chắc chắn sẽ chẳng bận tâm gì.

Nhưng giờ phút này, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô lại là, cô muốn Dư Chu Chu lập tức cho cô một lời giải thích.

Thấy Cố Diên Khanh đang cố kìm nén cơn giận.

Cố Cảnh Danh biết.

Con gái mình đã lặp lại sai lầm năm xưa của chính mình.

Con bé đã yêu Alpha đó.

Mà không tự biết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...