[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 36



Cố Diên Khanh không cho Dư Chu Chu cơ hội mở miệng nói chuyện.

Cô cố gắng giữ nhịp tim mình ổn định.

Nhưng lại đánh giá thấp mức độ khao khát tin tức tố của Dư Chu Chu trong lòng mình.

Omega chậm rãi hít hà sau cổ Alpha.

Ngón tay thon dài từng chút một lướt qua làn da nơi xương quai xanh của Alpha.

Dư Chu Chu thấy hơi nhột: “Diên Khanh… Tỷ tỷ?”

Cố Diên Khanh giơ tay bịt miệng nàng lại, “Không được nói.”

Như thể làm vậy thì có thể đổ hết hành vi mất lý trí vừa rồi lên đầu tin tức tố.

Qua tận mấy phút.

Cố Diên Khanh mới buông eo Dư Chu Chu ra.

Lấy lọ nước hoa xịt lên người mình.

Miễn cưỡng áp chế mùi tin tức tố Alpha nồng đậm trên cơ thể.

Dư Chu Chu cũng có chút chột dạ.

Dù sao thì cô cũng đã âm thầm đi theo đến nơi ghi hình show hẹn hò, lại còn không báo trước với Cố Diên Khanh.

Cô cũng không cố tình tỏa ra tin tức tố để quyến rũ Cố Diên Khanh, nhưng hiện giờ Cố Diên Khanh có chút hối hận vì lúc nãy mê loạn.

Cố Diên Khanh: “Cố Cảnh Danh đã tìm em rồi à?”

Cố Diên Khanh vừa xịt nước hoa lên người, vừa hỏi, đột nhiên buông một câu khiến Dư Chu Chu không kịp phản ứng.

Dư Chu Chu: “Cố tổng chỉ là quan tâm đến tình hình của hai chúng ta thôi.”

…Khoan đã, sao Cố Diên Khanh lại biết được?

Cố Diên Khanh nhíu mày, hồi lâu vẫn chưa giãn ra.

Cô ngửi thấy trên người Dư Chu Chu có mùi tin tức tố Omega rất rất nhạt.

Nhưng điều khiến Cố Diên Khanh bất ngờ là, chỉ như vậy thôi cũng khiến lòng cô dâng lên một tia không vui, dù chính cô cũng không rõ nguồn cơn của cảm xúc đó là gì.

Mãi đến khi tin tức tố của cô hoàn toàn bao trùm lấy thân thể Dư Chu Chu.

Trong lòng mới mơ hồ dễ chịu hơn một chút.

Cũng phải, dù sao Dư Chu Chu cũng là đối tượng kết hôn bí mật của cô.

Alpha vốn dĩ chẳng đáng tin cậy là bao.

Cô làm vậy, chẳng qua chỉ là muốn cảnh cáo Dư Chu Chu nên ngoan ngoãn một chút thôi.

“Cố Cảnh Danh đã nói gì với em?”

Cố Diên Khanh xịt xong nước hoa lên người mình thì bắt đầu điên cuồng xịt lên người Dư Chu Chu, áp chế mùi của cả hai đang quấn lấy nhau.

Ánh mắt Dư Chu Chu có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu có một loại trực giác rất nhạy bén, nếu nói thật ra, Cố Diên Khanh nhất định sẽ nổi giận.

“Không có gì đâu, chỉ hỏi vài câu về tình hình của chị, sau đó bảo em rời đi.” Dư Chu Chu hơi do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng: “Diên Khanh, em ở nhà một mình buồn lắm, có thể để em lén đi theo chị được không?”

Ánh mắt Cố Diên Khanh lập tức lạnh đi, “Quên lời tôi đã nói với em lúc trước rồi sao?”

Trong căn phòng chứa đồ chật hẹp, mùi hương quện lấy nhau, nồng đậm đến khó ngửi.

Cố Diên Khanh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Dư Chu Chu: “Tốt nhất đừng có lừa tôi, tôi ghét nhất là bị người ta lừa.”

Nói xong thì mở cửa phòng vệ sinh: “Chờ lát nữa không có ai thì lén rời đi, đừng nán lại đây.”

Nói rồi, cô quay đầu lại liếc nhìn ánh mắt thất thần, trống rỗng của Dư Chu Chu, liếm liếm môi.

Đột nhiên cảm thấy Dư Chu Chu lúc này giống như một chú cún con tơi tả bị cô bắt nạt, chỉ có thể nhìn tên tra nữ từng ức hiếp mình lạnh lùng bỏ đi.

Cố Diên Khanh còn bật luôn hệ thống thông gió trong phòng vệ sinh, đứng dưới làn gió một lúc, xác nhận trên người mình không còn mùi gì khác thường, rồi mới rời đi.

Cô biết rõ Vân Diệu Hi không có ý tốt gì.

Nhìn tin nhắn Dư Chu Chu vừa gửi trên điện thoại, khóe môi cô khẽ cong lên.

Lúc quay lại ngồi đối diện Vân Diệu Hi, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như thường.

Nhân viên tổ chương trình mang mấy tấm thẻ đặt lên bàn giữa Vân Diệu Hi và Cố Diên Khanh.

Vân Diệu Hi: “A Khanh, đây là mấy câu hỏi mà tổ chương trình chuẩn bị cho chúng ta, phải trả lời thành thật đó nha.”

“‘A Khanh có thể chấp nhận ham muốn chiếm hữu không?’” Vân Diệu Hi nhìn tấm thẻ đọc ra.

Cố Diên Khanh: “Ham muốn chiếm hữu?”

Lông mày Cố Diên Khanh khẽ nhíu lại.

Vốn đã không thân thiết với ai, cô dường như thật sự không hiểu rõ ý nghĩa của loại cảm xúc này.

Nhân viên giải thích: “Ham muốn chiếm hữu tức là muốn chiếm trọn mọi thứ của một người, bao gồm thời gian, tình cảm, tư tưởng của người đó, nặng hơn thì sẽ không muốn người kia có bạn bè hay người thân nào, mong người đó dâng hiến toàn bộ bản thân cho mình.”

Trong đầu Cố Diên Khanh chợt lướt qua gương mặt Dư Chu Chu lúc nãy, ánh mắt rơi rụng, trông như một chú cún con đáng thương.

Bị Dư Chu Chu chiếm hữu sao?

Cố Diên Khanh lạnh lùng đáp: “Không thể chấp nhận.”

Vân Diệu Hi cố làm ra vẻ kinh ngạc, “A Khanh vẫn luôn giữ vững hình tượng như trước nhỉ, không hổ là đại Omega cao lãnh.”

“Ồ? Vậy Vân tiểu thư có thể chấp nhận để tất cả của mình bị người khác chiếm lấy, trở thành con rối của người khác, bị trói buộc bởi người khác sao?” Ánh mắt Cố Diên Khanh lạnh lùng nhìn thẳng Vân Diệu Hi.

Vân Diệu Hi: “Nếu người đó là A Khanh, thì tôi cũng không ngại đâu.”

Một cơn buồn nôn dâng lên trong lòng Cố Diên Khanh.

Nhất là khi cô vẫn nhớ rõ, cô và Vân Diệu Hi là chị em cùng mẹ Alpha khác mẹ Omega.

Cố Diên Khanh: “Vân tiểu thư thật sự là cố chấp, thay mặt ba mẹ của cô thấy tiếc nuối, vì một người xa lạ mà vứt bỏ cả thân nhân máu mủ.”

Vân Diệu Hi ngọt ngào cười, như thể đã chuẩn bị sẵn lời đáp từ trước, “Không sao đâu A Khanh, tôi là trẻ mồ côi mà, được mẹ nuôi nhận về, không có gánh nặng tình thân gì hết, mẹ nuôi chắc chắn cũng rất vui khi thấy tôi tìm được tình yêu đích thực, nếu người kia có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ với tôi, điều đó chứng tỏ cô ấy để tâm đến tôi, yêu tôi, một người không để tâm đến chị, sao lại muốn chiếm lấy chị chứ, đúng không?”

Khóe môi Vân Diệu Hi vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.

Cô ta cảm thấy Cố Diên Khanh đã phát hiện ra điều gì đó.

Chuỗi vòng tay tết bằng tóc kia, cô ta nhất định phải lấy lại.

......

Thời tiết gần vào thu đã không còn oi ả như mùa hè.

Qua khỏi buổi trưa, mặt trời ngả về tây, thời tiết bắt đầu se lạnh, chênh lệch nhiệt độ lớn hơn.

Mồ hôi thấm đẫm quần áo Dư Chu Chu, cô vừa từ tiệm đồ uống lạnh chào tạm biệt ông chủ, gió nhẹ thổi qua liền khiến người run rẩy vì lạnh.

Tiền đi làm thêm đều dùng hết để mua hoa hồng phấn cho Cố Diên Khanh.

Điện thoại cũng đã tắt nguồn, toàn bộ tài sản trên người cô bây giờ chỉ còn lại cái bánh mì khô khốc kia.

Dư Chu Chu cầm bản đồ của đại học Tây Vân Thành đi lang thang vô định trong khuôn viên trường, đi mà cũng rón rén, chỉ sợ vô tình đụng phải người của tổ chương trình.

Chiếc bánh mì không nỡ ăn kia mãi đến tối cô mới ngồi trên băng ghế từ tốn nhai từng miếng.

Dư Chu Chu cũng không rõ lúc này là mấy giờ, chỉ biết trời sắp tối rồi, buổi ghi hình của chương trình yêu đương chắc cũng kết thúc, giờ hẳn là sẽ không chạm mặt tổ chương trình nữa.

Nhưng đợi đến khi trời hoàn toàn tối, Dư Chu Chu mới nhận ra một chuyện, cô hình như không có tiền để quay về biệt thự ở trung tâm thành phố.

Dư Chu Chu ngồi ngẩn người trên băng ghế trong sân trường.

“Dư Chu Chu?!”

Từ xa Bạch Tư Cầm nhìn thấy Dư Chu Chu co mình thành một cục, liền vẫy tay gọi nàng.

“Bạch Tư Cầm?”

Dư Chu Chu lập tức đứng dậy, thấy sau lưng Bạch Tư Cầm không có ai đi theo, lúc này mới hơi yên tâm: “Ghi hình xong rồi à? Sao cậu vẫn chưa đi?”

“Tôi gửi tin cho cậu mà cậu không trả lời, tôi đoán chắc là cậu tắt máy, không xu dính túi như vậy, chắc chắn cũng không đi được xa, nên tôi thử tìm quanh quanh khu đại học, không ngờ thật sự tìm được cậu luôn.” Bạch Tư Cầm lục lọi trong ba lô lấy ra một chai nước đưa cho Dư Chu Chu, “Nhìn bộ dạng chật vật của cậu kìa, chắc là chưa ăn tối đúng không? Cũng chưa uống ngụm nước nào?”

Dư Chu Chu cụp mắt xuống, không trả lời, chỉ im lặng uống cạn chai nước một hơi.

“Lúc tôi rời đi, thấy Cố Diên Khanh đi cùng với Vân Diệu Hi, đã nói rồi, người Cố gia vốn không có trái tim, Cung Tâm Ngọc là ví dụ rõ nhất, vì Cố gia mà sinh ra Cố Diên Khanh, kết quả thì sao? Vẫn bị đá khỏi Cố gia từ sớm, kết cục của cậu thì khác gì nàng đâu?”

Bạch Tư Cầm nói thêm mắm dặm muối một hồi.

Dư Chu Chu mím môi khô nứt, trong lòng nghẹn lại một cảm xúc không rõ tên.

“Người ta Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi mới thật sự là một đôi trời sinh, biết đâu ân oán tình thù và tiếc nuối đời trước của người lớn, đến đời các nàng lại hóa giải được, nếu không phải vậy, thì Cung Tâm Ngọc sao lại ra sức tác hợp cho Vân Diệu Hi và Cố Diên Khanh đến thế? Chúng ta chẳng qua chỉ là công cụ gắn viền trong thế giới hào môn của họ, xem trò vui thôi, đừng dại mà dấn thân vào, nếu không người bị lừa cả tình lẫn tâm chỉ có mình cậu, cậu còn không bằng nhân lúc còn trẻ mà kiếm chút tiền, giữ lấy làm vốn thân, sau này bị đá ra ngoài thì cũng không đến mức lang thang đầu đường, không nhà để về như bây giờ.”

Bạch Tư Cầm nói đến mức khô cả miệng.

Dư Chu Chu siết chặt chai nước trong tay đến nhăn nhúm, trong lòng chất chứa một luồng cố chấp, như thể không cam lòng buông tay.

Cô vẫn luôn cảm thấy, Cố Diên Khanh đối với cô… Là khác biệt.

Nếu Cố Diên Khanh thực sự chán ghét cô, thì sao có thể, vào buổi sáng hôm nay, trong nhà vệ sinh… Hôn cô như thế được?

“Tôi…” Dư Chu Chu vừa mở miệng đã bị Bạch Tư Cầm cắt lời.

“Thôi, đừng nói nữa, tôi hiểu mà, cậu cũng chẳng có nơi nào để đi, thì đi với tôi đi, chị đây đưa cậu xõa một trận, chữa lành mối tình tan vỡ này.”

Bạch Tư Cầm kéo Dư Chu Chu tới quán bar, cô biết Dư Chu Chu là kiểu người đầu óc cứng nhắc, đã nhận định ai rồi thì khó lòng mà thay đổi, hiện tại trong lòng Dư Chu Chu đầy ắp hình bóng Cố Diên Khanh, muốn kéo ra e là khó hơn lên trời.

Thay vì ép buộc để Dư Chu Chu phản kháng, chi bằng để nàng tự mình nhìn rõ bản chất thật sự của Cố Diên Khanh càng sớm càng tốt.

Thừa lúc Dư Chu Chu đau lòng mà chen chân vào.

“Thay bộ quần áo bẩn thỉu trên người cậu đi, ở đây có chỗ rửa mặt, Cố Diên Khanh người ta có thú vui của riêng mình, sẽ không rảnh mà quan tâm đến cậu đâu.”

Quán bar náo động, âm nhạc hỗn loạn.

Hương vị tin tức tố hỗn tạp nồng nặc.

Nơi này tựa hồ chính là chốn khiến người ta dễ dàng sa vào mê loạn, đánh mất lý trí.

Dư Chu Chu nhận lấy bộ quần áo Bạch Tư Cầm đưa, đi tắm một cái, thay ra bộ đồ bẩn.

Hiếm khi, Dư Chu Chu lại không từ chối.

Bạch Tư Cầm cũng thấy hơi bất ngờ.

Loại rượu mạnh nồng độ cao bị Dư Chu Chu nốc một hơi cạn sạch, cảm giác cay nóng rạch qua cổ họng, “Cho tôi thêm một ly nữa.”

Như thể những cảm xúc đã đè nén từ lâu cuối cùng cũng có được chỗ để bộc phát.

Dư Chu Chu bốp một tiếng đặt ly xuống bàn: “Cậu nói đúng, dựa vào đâu mà nàng có thể tình tứ với người khác, còn tôi thì không được sống cuộc đời của riêng mình?”

Dư Chu Chu từ trước tới giờ chưa từng động đến rượu, một ly vào bụng đã thấy đầu lâng lâng, cả đầu lưỡi cũng như phồng lên.

Bạch Tư Cầm không để lộ sắc mặt gì mà rót thêm rượu cho Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu lại tu một hơi cạn sạch, “Dựa vào đâu mà hôn tôi xong rồi lại có thể nghiêm túc đi mập mờ với người khác? Quá là bất công!”

Một ly lại một ly, hết ly này đến ly khác.

Dư Chu Chu suýt chút nữa đã đứng hẳn lên bàn mà hét lớn: “Dựa vào đâu mà đùa giỡn với tấm chân tình của tôi? Cố Diên Khanh rõ ràng biết tôi thích nàng thật lòng, nàng rõ ràng…”

Bạch Tư Cầm túm lấy cánh tay Dư Chu Chu, miễn cưỡng kéo người xuống, “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của Cố Diên Khanh.”

Dư Chu Chu nấc một cái vì men rượu: “Đúng, đều là tại cái… Người phụ nữ xấu xa đó.”

Bạch Tư Cầm nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Dư Chu Chu, cô chỉ mới uống vài ngụm, nhưng trong cái không khí hỗn loạn của quán bar, dường như bản thân cũng như bị cuốn vào cơn say của Dư Chu Chu.

Trong trung tâm đào tạo gen, bất cứ chuyện gì Dư Chu Chu làm cũng đều đứng nhất.

Rõ ràng không tranh giành, cũng không hiếu thắng, nhưng cứ xuất sắc đến đáng ghét, dù bản thân có cố gắng thế nào cũng chẳng đuổi kịp.

Mỗi lần nổi giận đi chất vấn, Dư Chu Chu đều mang vẻ mặt mơ hồ như chẳng hiểu người ta đang tức điều gì, khiến cô tức đến phát điên.

Nhưng dần dần, cô lại phát hiện, việc bản thân cứ cố tình gây sự với Dư Chu Chu, hình như lại chất chứa một loại cảm xúc nào đó khác, cô muốn ánh mắt của Dư Chu Chu đặt lên người mình. Muốn người khác mang cô ra so sánh với Dư Chu Chu.

Quán bar quả nhiên là chốn hư hỏng, không chỉ khiến một Dư Chu Chu trước giờ luôn giữ mình trở nên mất lý trí, mà đến cả cô, cũng sinh ra chút khao khát muốn tiến thêm một bước.

Bạch Tư Cầm và Dư Chu Chu ngồi trong một góc của quán bar.

Trung tâm quán là sân khấu ồn ào, ánh đèn rọi xuống, có người nhảy múa, có người ca hát, xung quanh tụ tập không ít người, còn những người ở góc cũng đang uống rượu, chơi trò chơi, không ai để ý đến Dư Chu Chu đang ngồi lặng lẽ uống như kẻ ngập trong men rượu.

Dư Chu Chu giơ tay lầm bầm: “Tôi còn muốn thêm một ly nữa, Bạch Tư Cầm, rót rượu đi, tôi phải về nói cho người phụ nữ xấu xa kia biết, nếu còn dám dây dưa với cái họ Vân kia nữa, tôi sẽ cho nàng đẹp mặt.”

Cơ thể Alpha mạnh mẽ của Dư Chu Chu cũng không chịu nổi lượng cồn khổng lồ.

Rầm một tiếng, trán cô đập xuống cánh tay, ngủ say như chết.

Bạch Tư Cầm khẽ mím đôi môi có chút khô nứt.

Cô nhìn sườn mặt của Dư Chu Chu, môi đỏ khẽ hé, từng nhịp thở mang theo mùi rượu phả ra, ngón tay đặt trên ghế sofa co lại, bấu chặt lấy một góc sofa.

Cô chầm chậm áp sát vào đôi môi mà mình ngày đêm nhung nhớ, nhưng lại không dám tiến thêm bước nữa.

Bạch Tư Cầm nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, từ từ nghiêng người lại gần.

Cho đến khi chỉ còn cách vài phân…

Một chai rượu lạnh toát chạm thẳng vào trán cô, khiến cô lập tức bừng tỉnh.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, không mang theo chút ấm áp nào, trong lời nói còn có cả sự gấp gáp và sát khí: “Bạch tiểu thư, cô định làm gì vợ của người khác vậy?”

Khi nói đến hai chữ “vợ”, Cố Diên Khanh đặc biệt nghiến răng nhấn mạnh từng từ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...