[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 31



Một chiếc xe con màu đen lao vút qua khu trung tâm thành phố.

Vừa ngồi trên xe, Vân Diệu Hi vừa nhìn sang Cung Tâm Ngọc: "Mẹ nuôi? Mẹ không về cùng con sao?"

Xe chạy rất nhanh, Vân Diệu Hi đoán chắc Cung Tâm Ngọc có chuyện gấp, dù gì thì mấy ngày này mỗi tháng, Cung Tâm Ngọc đều rời đi, nhưng cô chưa bao giờ biết Cung Tâm Ngọc đi đâu.

Tuy từng theo dõi vài lần, nhưng lần nào cũng bị Cung Tâm Ngọc phát hiện.

Cung Tâm Ngọc đặt ngón tay lên huyệt thái dương, mắt vẫn nhắm, "Sau cổ Kim Lan Miểu bị tiêm tin tức tố Alpha, kỹ thuật này hiện tại bị Nhan gia độc quyền, tốt nhất đừng để ta tra ra chuyện này có dính dáng đến con, xuống xe."

Vân Diệu Hi không cam lòng bước xuống xe.

Gió lạnh thổi tới, cô nắm chặt hai tay.

Nhìn chiếc xe rời đi không chút lưu luyến, khóe môi khẽ cong, nở nụ cười lạnh.

Cô lấy điện thoại ra, chụp một tấm selfie.

Đăng lên mạng xã hội.

Kèm theo dòng trạng thái:

"Bao giờ mới có thể được ai đó yêu thương không giữ lại điều gì đây? Không liên quan đến năng lực, gia thế hay xuất thân."

Bên dưới, fan lập tức để lại bình luận.

[Tiểu Vân bảo làm sao thế? Chúng em sẽ mãi mãi yêu Vân bảo mà.]

[Chính là Vân bảo đáng yêu bay bay, chúng em luôn bên chị.]

[Vân bảo, có ai làm chị tổn thương sao?]

[Chẳng lẽ là Cố Diên Khanh? Cùng lắm chỉ là ảnh hậu, làm ra vẻ gì chứ? Vân bảo nhà chúng em chẳng thèm ghép cặp với cô ta đâu.]

[Đúng vậy! Cố Diên Khanh trong chương trình cũng quá lạnh nhạt, toàn là Vân bảo chủ động, sắp tới hai người còn phải hợp tác theo kịch bản nữa đúng không? Cố Diên Khanh như vậy thật không chuyên nghiệp chút nào.]

[Cố Diên Khanh không thân với Omega, cũng chẳng thân với Beta, chẳng lẽ là loại đại Omega giả tạo, ngoài mặt cao quý nhưng sau lưng vẫn mong bị Alpha đánh dấu sao? Thật hạ tiện.]

Vân Diệu Hi nhìn luồng dư luận do mình tạo ra trên mạng, nở nụ cười hài lòng.

Mẹ nuôi à...

Người trên mạng nói như vậy, cũng không thể trách cô được.

Dù sao muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.

Cung Tâm Ngọc chậm rãi ngẩng mắt lên, nhìn ra ngoài xe.

Con đường này, bao năm nay, tháng nào bà cũng đi một lần.

Bà lấy ra từ trong túi một ống tiêm chứa thuốc thử màu đỏ sậm, bôi lên răng tuyến chính mình.

Cho dù Cố Cảnh Danh không muốn đến mấy, đây cũng là cách duy nhất để cứu nàng.

Thuốc thử này có độc tính đối với Alpha, sẽ phản phệ, Cung Tâm Ngọc cố nén mùi máu tanh dâng lên nơi cổ họng.

Không sao cả, chỉ cần có thể cứu được nàng, bà cái gì cũng sẵn lòng làm.

......

Biệt thự.

Trong xe.

Không khí trong xe dần trở nên loãng, không đủ cho hai người hít thở.

Cố Diên Khanh cảm thấy mình sắp điên rồi, lại cùng một đứa trẻ... Hoang đường...

Toàn thân ê ẩm đau nhức.

Người ta vẫn nói, cho dù Alpha có lý trí đến đâu, trong kỳ mẫn cảm cũng sẽ mất kiểm soát.

"Dư Chu Chu..."

Cổ họng khô khốc vì thiếu nước, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

Cố Diên Khanh chưa từng để mình rơi vào tình huống lúng túng và gò bó thế này.

Vội vàng chuyển đề tài.

"Tại sao không chịu cầu xin tôi?"

"Tại sao lại để Tiết Tử Hân nói với em nhiều lời như vậy?"

"Khi Kim Lan Miểu nhào về phía em, sao không tránh? Em là Alpha, hoàn toàn có khả năng không để cô ta chạm vào vạt áo."

Lúc này, Cố Diên Khanh vẫn chưa nhận ra.

Những chi tiết vụn vặt mà cô đang bận tâm, kỳ thực chẳng đáng nhắc đến.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cảm thấy bản thân để tâm mấy chuyện đó thật nực cười.

Thế nhưng bây giờ, những chuyện này lại chắn ngang trong lòng cô, thỉnh thoảng lại trỗi dậy, khiến cô hoàn toàn không thể phớt lờ cái cảm giác khó chịu.

Dư Chu Chu: "Bởi vì... Em muốn Diên Khanh tỷ tỷ để ý đến em."

Từ nhỏ, với thân phận là một Omega, Cố Diên Khanh luôn được dạy rằng Omega là bên yếu thế, cần phải học cách bảo vệ bản thân khỏi tổn thương.

Nhưng cho dù là ở trong vị thế yếu hơn, việc bảo vệ bản thân cũng không nên lấy việc làm tổn thương người khác làm tiền đề.

Nhưng Cố Diên Khanh căn bản không biết thích là gì, càng không biết yêu là gì.

Cố Diên Khanh lớn lên một mình, từ khi có ký ức đến giờ, cô chưa từng cảm nhận được tình yêu từ Alpha mẹ và Omega mẹ, bên cạnh cô chỉ có bảo mẫu và tài xế.

Cô có thể ba ngày không ăn gì, bảo mẫu vẫn nấu ba bữa cơm mới mỗi ngày, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đồ ăn trên bàn cô đã đụng đến hay chưa.

Cô có thể sốt cao đến 40 độ, bởi vì không có ai quan tâm đến tình trạng của cô, sẽ không vì khuôn mặt ửng đỏ mà nghĩ rằng cô khó chịu ở đâu, chỉ khi nào cô mở miệng ra lệnh, người giúp việc mới hành động, nhưng đó không phải là tình yêu, càng không phải là quan tâm.

Dần dần, cô trở nên tê liệt.

Trong cuộc sống vô vị và vô cảm của cô, chỉ có duy nhất bản thân là bạn đồng hành, cô học cách tự mình tạo ra một lớp vỏ bọc kiên cố.

Khi Cố Cảnh Danh miệng nói không ngừng, yêu cầu cô sinh ra người thừa kế tiếp theo của Cố gia, cô đã nỗ lực vứt bỏ cái danh công cụ, muốn tìm lại cái gọi là "Cố Diên Khanh" thật sự, vì vậy cô chọn bước chân vào giới giải trí, chọn dựa vào chính mình để đạt được danh vọng, đạt được địa vị, đạt được sự chú ý của người khác.

Cũng là để tìm hiểu vì sao mình bị vứt bỏ.

Vì cô tận mắt chứng kiến Cố Cảnh Danh người luôn được xem là lạnh lùng vô tình, sau khi bị Alpha đánh dấu, lại có thể làm ra những chuyện mất lý trí như vậy.

Mang theo nỗi oán hận với Cung Tâm Ngọc, trút lên người cô.

Cô cho rằng Cố Cảnh Danh không hề yêu Cung Tâm Ngọc, nhưng cơ thể của Omega, dưới tác động của tin tức tố, đã ép buộc bà theo đuổi Alpha từng đánh dấu mình.

Cố Diên Khanh không biết vì sao hai người cuối cùng lại chọn cách sống chết không gặp lại.

Chỉ biết sau khi Cung Tâm Ngọc đánh dấu Cố Cảnh Danh, hình như đã từng có ý đồ chiếm lấy Cố gia, nhưng lại bị Cố Cảnh Danh phát hiện.

Nhưng hồi cô còn nhỏ, mỗi lần đến kỳ mẫn cảm, Cố Cảnh Danh sẽ bật đoạn phim có Cung Tâm Ngọc đóng, chỉ cần trong đó có cảnh Cung Tâm Ngọc thân mật với người khác, bà sẽ nổi giận ném cô vào bồn nước lạnh, khiến cô sốt cao, sau đó nhắn tin gọi Cung Tâm Ngọc từ phim trường quay về chăm sóc cô.

Cố Diên Khanh cảm thấy, hồi nhỏ Cố Cảnh Danh hẳn là ghét cô, ghét sự tồn tại của cô, bởi vì nó tượng trưng cho việc bà không thể chống lại tin tức tố Omega, không thể chống lại bản năng cơ thể, cuối cùng yêu Cung Tâm Ngọc.

Nhưng từ khi gặp Dư Chu Chu, cô bắt đầu hoài nghi về tất cả những gì mình từng tin tưởng.

Tại sao lại có một người, có thể nồng nhiệt không giữ lại chút gì, đối xử tốt với cô như thế? Không mang bất kỳ mục đích chiếm hữu nào, chỉ đơn giản là vì một chữ yêu.

Cố Diên Khanh bắt đầu điên cuồng tìm lý do thay cho Dư Chu Chu.

Bị khu đào tạo gen của Cố gia tuyển chọn, trở thành người mang gen ưu tú nhất, tiếp cận cô là vì quyền thế của Cố gia?

Hoặc là... Bởi vì Dư Chu Chu là Alpha, mà Alpha thì bản tính phóng túng, đối với Omega thường là nhất kiến chung tình, rồi lại miệng lưỡi trơn tru, buông thả những dục vọng bẩn thỉu, sau khi đánh dấu Omega thì lập tức vứt bỏ.

Nhưng... Dư Chu Chu tâm địa lương thiện, nàng thuần khiết, sạch sẽ, căn bản không thể nào tổn thương Omega.

Từng lớp vỏ bọc mà Cố Diên Khanh dựng lên trong lòng, hết lần này đến lần khác, bị những hành động của Dư Chu Chu làm cho vỡ vụn.

Cho dù lần này Dư Chu Chu bị người khác hãm hại, cô đã tàn nhẫn không mở lời giúp đỡ, trong lòng vẫn hy vọng Dư Chu Chu sẽ để lộ chút sơ hở.

Hy vọng nàng có thể thỏa hiệp trước áp lực và dụ dỗ của người khác, để cô chứng minh rằng Alpha rốt cuộc cũng chỉ là một giống loài thấp kém, đầy bản năng.

Nhưng ngay cả trong kỳ mẫn cảm, Dư Chu Chu cũng chưa từng làm tổn thương bất kỳ Omega nào, vẫn như cũ, dồn toàn bộ sự chú ý và tâm sức vào cô.

Thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức đáng sợ, đây là lần đầu tiên trong đời, cô gặp phải một vấn đề khó giải đến như vậy.

Cửa xe bị vô tình đụng phải, bật mở ra.

Giống như không gian kín mít đột nhiên bị người ta mở tung.

Cũng may ngoài sân biệt thự lúc này không có người giúp việc nào.

Gió lạnh rạng sáng bất ngờ tràn vào.

Cố Diên Khanh lạnh đến mức cả người khẽ run rẩy.

Cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu cô.

Cô bắt đầu nghiêm túc nhớ lại ý tứ trong lời nói của Dư Chu Chu.

Cô cười lạnh một tiếng, "Để ý?"

Những vấn đề cô nghĩ mãi không ra, có thể chỉ dùng hai chữ "để ý" là giải thích được sao?

Không thể nào, sao cô có thể để tâm đến một Alpha được?

Điều cô nên nhớ rõ nhất chính là không được giẫm lên vết xe đổ, không được đi lại con đường cũ của Cố Cảnh Danh và Cung Tâm Ngọc.

Dư Chu Chu mở to đôi mắt long lanh nước, nhìn Cố Diên Khanh: "Diên Khanh tỷ tỷ rất thích em gọi chị như vậy đúng không? Mỗi lần em gọi như thế, chị đều sẽ trả lời em, em rất thích phản ứng của chị lúc đó, rất ấm áp, giống như chị rất cần em vậy."

Cố Diên Khanh nghiến răng, gương mặt ửng đỏ một cách hoàn toàn không phù hợp với vẻ lạnh nhạt ngày thường.

"Câm miệng."

Điên rồi, thật sự là điên rồi.

Nếu mà bị paparazzi chụp được thì xong đời.

Cố Diên Khanh phát hiện đầu óc mình đã không thể suy nghĩ tỉnh táo về bất kỳ chuyện nào khác.

Đầu óc rối loạn, chỉ cần hơi thất thần một chút là bóng dáng Dư Chu Chu sẽ lấp đầy trong tâm trí.

"Tại sao Diên Khanh tỷ tỷ cứ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo như vậy? Rõ ràng là rất cần em, tin tức tố trên người chị cũng đang nói với em, để em đến gần, thế nhưng chị lại luôn dùng biểu cảm và lời nói lạnh lùng để đẩy em ra, thật chẳng thành thật gì cả."

Ngay từ đầu, cô đã không nên mềm lòng.

Cố Diên Khanh có chút hối hận.

Alpha 18 tuổi, trẻ trung, sức lực dồi dào, lại biết làm nũng.

Bây giờ còn học được cả trò được voi đòi tiên.

"Về phòng, trong xe lạnh quá." Cố Diên Khanh nhắm mắt lại, giơ tay lên, dùng cổ tay che mắt, mang theo một sự bất lực như thể đã chấp nhận số phận.

Dư Chu Chu cắn lên môi Cố Diên Khanh, không cam lòng hỏi: "Diên Khanh tỷ tỷ có thích em không? Có phải vì chị ghét Alpha nên mới không chịu nhìn em một cái? Hay là vì chị thích Beta bên cạnh chị? Beta có thể mang đến cho chị cảm giác như vậy sao? Beta có thể chịu đựng được lâu như thế không?"

"Dư Chu Chu! Em từ khi nào mà nói nhiều như vậy hả?" Cố Diên Khanh nghiến răng, từng chữ như chui ra từ kẽ răng.

Cố Diên Khanh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, ví dụ như cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên trong lòng cô.

Ví dụ như nếu là trước đây, nghe Dư Chu Chu nói mấy câu này, cô chỉ thấy bị xúc phạm, thế nhưng bây giờ lại thấy... Ngượng ngùng.

So Dư Chu Chu với những hành động rõ ràng như vậy, ngược lại cô giống như kẻ xấu, giống như người phạm tội không chịu ra tay giúp đỡ, vô cùng vô đạo.

Ấy vậy mà Dư Chu Chu lại chẳng hề lợi dụng điểm này để làm tới.

Cố Diên Khanh cắn môi mình.

"Chuyện này bỏ qua đi, em muốn bồi thường cái gì?"

Dư Chu Chu lạnh lùng nhìn Cố Diên Khanh: "Bồi thường sao......"

Hai người cùng xuống xe.

Dư Chu Chu lại chỉ dùng một tay đã có thể ôm lấy Cố Diên Khanh.

Một chiếc áo khoác đơn giản được khoác lên vai Cố Diên Khanh.

Đêm tân hôn lần trước cũng là vào thời điểm này.

Chỉ là bây giờ thời tiết đã hơi se lạnh.

Sự tĩnh lặng lúc rạng sáng khiến người ta không thể bình tĩnh suy nghĩ như ban ngày.

Bóng đêm u tịch đan xen vào nhau.

Khiến trước mắt người ta xuất hiện một khoảnh khắc ngắn ngủi đầy mê loạn và rối trí.

Dư Chu Chu tay kia xách theo đôi giày cao gót của Cố Diên Khanh.

Vào phòng liền tiện tay ném giày sang một bên.

Những rối rắm tình cảm giữa người với người giống như một vòng xoáy khổng lồ màu đen, sẽ hút hết lý trí của tất cả mọi người vào trong, khiến người ta chìm đắm trong đó, cho dù là đau khổ hay tăm tối, vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện đón nhận như mật ngọt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...