[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 30
“Được rồi, mấy baby, màn kịch này đến đây kết thúc thôi.”Cung Tâm Ngọc giống như đang xách một con gà con, túm lấy cổ áo phía sau của Phùng Phượng Thanh, vung tay ném nàng vào giữa hội trường.Khí thế đại Alpha lập tức cuốn sạch cả khán phòng.Cung Tâm Ngọc cũng là một trong những nhà đầu tư đứng sau chương trình hẹn hò này.Tổ tiết mục dĩ nhiên không dám đắc tội.MC Tiểu Lục nở nụ cười lấy lòng, “Cung tỷ, bọn tôi cứ tưởng chị đã về rồi, ngại quá để chị chứng kiến cảnh tượng này, không ngờ sau từng ấy tầng bảo vệ, vẫn xảy ra chuyện thế này, bọn tôi nhất định sẽ cho Kim gia một lời giải thích.”Cung Tâm Ngọc nhíu mày, bực bội bấm lưỡi một tiếng.MC lập tức ngậm miệng.“Đây không phải trò hề đơn giản gì đâu, còn thú vị hơn cả những bộ phim tôi từng đóng nữa kìa, thủ phạm chính tôi đã mang đến rồi, còn mấy cô Omega bên kia, đừng có ngồi lên người Alpha nữa, loại ép hỏi thế này, có ép cũng chẳng ra được câu trả lời mà các cô muốn đâu.”Năng lực khống chế cục diện cực mạnh khiến không ai dám lên tiếng phản bác.Phùng Phượng Thanh lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng “ư ư” ú ớ.Cung Tâm Ngọc ném ống kim tiêm chiết xuất tin tức tố Alpha xuống đất, “Người chứng, vật chứng đều có, giao nàng cho Kim gia xử lý, chuyện này đến đây là kết thúc, bên phía Kim gia tôi sẽ đích thân qua nói.”Vân Diệu Hi cắn môi, trong lòng vẫn không cam tâm.Cô châm lửa vụ này vốn là muốn nhìn Cố Diên Khanh từ trên cao rơi xuống tận đáy.Một Omega có gia thế mạnh mẽ, lạnh lùng đến tột cùng, mang danh đại Omega, mà lại lén lút bị Alpha đánh dấu, chỉ cần tin này lộ ra, chắc chắn sẽ khiến Cố Diên Khanh mất hết mặt mũi, đánh mất toàn bộ người hâm mộ.“Mẹ nuôi, chuyện này mà cứ thế cho qua sao…” Vân Diệu Hi đi tới bên cạnh Cung Tâm Ngọc, không cam lòng mở miệng.Cung Tâm Ngọc liếc xéo nàng một cái, “Ta gọi con tới đây là để mở mang tầm mắt, chứ không phải tới đây gây thù chuốc oán.”Vân Diệu Hi giấu tay ra sau lưng, siết chặt thành quyền, cúi đầu nuốt hết oán khí trong mắt xuống.Cố Diên Khanh đã thu tay về.Cô nhìn Cung Tâm Ngọc đột nhiên xuất hiện, không nói gì.Dư Chu Chu nhân lúc Cố Diên Khanh không để ý, bất ngờ ngậm lấy ngón trỏ nàng.Cung Tâm Ngọc ngáp một cái, “Đã gần 2 giờ sáng rồi, ta đâu còn trẻ như mấy đứa, mấy đứa muốn thức thì cứ thức đi, ta còn có việc, đi trước đây.”Bà thản nhiên bước ngang qua bên cạnh Cố Diên Khanh, dừng lại vài giây, “Nhóc con lớn thế này rồi, xem ra oán trách ta không ít, nhưng cũng đủ khiến ta vui, ít ra, con vẫn còn nhớ đến ta.”Cố Diên Khanh nhíu mày, lập tức nghiêng người sang bên, kéo giãn khoảng cách với Cung Tâm Ngọc.Gương mặt Cung Tâm Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, không hề vì sự xa cách của Cố Diên Khanh mà thay đổi sắc thái, “Diệu Hi, theo ta về, Alpha nhỏ đã bước vào kỳ nhạy cảm rồi, đừng tham gia chương trình hẹn hò nữa, về nghỉ ngơi cho khỏe đã.”MC lập tức cười nịnh nọt, “Vâng vâng vâng, Cung tỷ cứ yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho tất cả khách mời.”......Trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh cách xa trung tâm thành phố.Giữa đêm khuya, khoảng 2,3 giờ sáng, đường xá tối om không một bóng người.Vân Diệu Hi và Cung Tâm Ngọc ngồi ở hàng ghế sau của chiếc limousine kéo dài, giữa hai người là một khoảng cách xa, lặng im đối diện nhau.Cung Tâm Ngọc tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt không biểu cảm gì.Nhưng Vân Diệu Hi biết, Cung Tâm Ngọc đã nổi giận.“Mẹ nuôi, con biết con sai rồi, mẹ đừng giận con nữa mà, được không?”Vân Diệu Hi làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, bộ dáng đầy tội nghiệp.Nhưng trong lòng lại hoàn toàn không cam tâm.Rõ ràng cô cũng là con ruột của Cung Tâm Ngọc, thế mà lại không thể công khai thân phận.Cung Tâm Ngọc cho đến giờ vẫn hoàn toàn không hay biết, cô được người kia đưa tới bên cạnh Cung Tâm Ngọc, nhưng lại chỉ có thể giả trang thành một người ngoài, bằng cách ngoan ngoãn lấy lòng để đổi lấy một chút tình yêu của Cung Tâm Ngọc.Nếu không biết thân thế thật sự, có khi cô còn dễ chịu hơn một chút, nhưng khổ nỗi, cô biết hết.Ghen tị và không cam tâm, theo năm tháng lớn dần, chất chồng trong lòng đến phát điên.“Con biết quan hệ giữa Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh từ khi nào?”“Con… Con chỉ là muốn hiểu chị nhiều hơn một chút, dù sao con cũng là con nuôi của mẹ, còn A Khanh là chị con trên danh nghĩa, mẹ rõ ràng rất quan tâm chị ấy, nhưng lại không thể tới gần, con chỉ là muốn chia sẻ gánh nặng với mẹ thôi, huống hồ, chị rất ghét Alpha, vậy mà lại buộc phải kết đôi với Dư Chu Chu, con sợ là do Cố Cảnh Danh ép buộc, nhưng chị ấy chưa bao giờ chịu mở lòng với con, con chỉ đang tìm cơ hội… Để rút ngắn khoảng cách giữa hai chị em.”Đôi mày thanh tú của Cung Tâm Ngọc giãn ra đôi chút.“Lúc đầu ta nhận nuôi con, chỉ vì thấy con đáng thương, muốn giúp con đi học, không ngờ dã tâm của con lại lớn đến vậy, ta nghĩ con và ta dù sao cũng có chút duyên phận, nên mới giúp con bước chân vào giới giải trí, không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, con lại trưởng thành nhanh như thế, thậm chí còn có tai mắt riêng, những chuyện này ta chưa từng kể với con, vậy con đã dùng thủ đoạn gì để moi ra?”Cung Tâm Ngọc nghiêng đầu nhìn Vân Diệu Hi, trong ánh mắt thoáng hiện một tia sắc bén khó phát hiện.Vân Diệu Hi lập tức nhào tới ôm lấy cánh tay Cung Tâm Ngọc, bắt đầu khóc lóc kể lể, “Mạng của con là do mẹ nuôi cứu, con còn có thể có tâm tư gì, chỉ là muốn bước vào lòng mẹ mà thôi, con cũng là con của mẹ nuôi, nhưng mẹ thiên vị quá.”Chỉ có giả vờ ngây thơ mới có thể tạm thời làm giảm sự nghi ngờ của Cung Tâm Ngọc với cô.Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nắm chặt tay vẫn không thể nào dập tắt được hận ý đang trào dâng trong lòng Vân Diệu Hi.“Đừng xen vào chuyện của Diên Khanh nữa, cũng đừng cố ý lại gần Diên Khanh.”“Vâng, con biết rồi, mẹ nuôi.”Sẽ có một ngày, cô nhất định thay thế được Cố Diên Khanh, có được tất cả những gì Cố Diên Khanh đang có.Ở góc khuất mà Cung Tâm Ngọc không nhìn thấy.Vân Diệu Hi cong môi nở một nụ cười lạnh.Một Alpha giả vờ si tình, rốt cuộc cũng có con với người khác.Sự tồn tại của cô chính là bằng chứng tốt nhất cho sự giả tạo của Cung Tâm Ngọc.Thật mong chờ đến ngày có thể phơi bày gương mặt đáng cười của cả Cố gia kia.......Trong thành phố.Trên đường trở về, Dư Chu Chu vẫn giữ bình tĩnh im lặng suốt cả quãng đường, tựa hồ hoàn toàn không giống một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.Cố Diên Khanh ngồi ngay bên cạnh cô, mùi hương tin tức tố lạnh như nước suối ao sâu không ngừng len vào khứu giác cô.Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc vốn đã rời đi, lại quay trở lại.Một người làm tài xế, một người làm trợ lý.Tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau được dựng lên.Khoang sau cực kỳ kín đáo, không có lấy một tiếng động hay một tia mùi nào lọt ra ngoài.Bất chợt, Dư Chu Chu nắm chặt lấy cổ tay Cố Diên Khanh.Nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay Dư Chu Chu khiến cả người Cố Diên Khanh run lên một cái.Hai người giống như đang giận dỗi nhau, ai cũng không chịu mở miệng nói trước.Về mặt tình cảm, Cố Diên Khanh không thể nghi ngờ là một người chậm chạp.Hai người mẹ với cuộc hôn nhân thất bại, chưa từng dạy cô phải làm sao để chung sống với nửa kia của mình.Cô thậm chí còn không biết cái gọi là để tâm đến một người là như thế nào.Chỉ số IQ cao đến đâu, cũng không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về mặt tình cảm.Bởi vì tình yêu không phải đề thi Olympic toán học, không thể dùng lý trí để tìm ra đáp án hoàn mỹ.Bởi cảm xúc vốn dĩ không cần đến đáp án.Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng: “Sao thế, lên xe rồi mới hối hận sao? Nhớ tới lời mời làm Alpha ở rể của ai đó, bây giờ xuống xe vẫn còn kịp, chắc vẫn đuổi kịp cái đuôi xe của người ta đó”Nói xong câu này, Cố Diên Khanh liền hối hận.Lời này chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, càng nói càng lộ.Dư Chu Chu cả người nóng bừng, vừa mở miệng, hơi thở nóng rực phả ra, khiến khoang ghế sau vốn đã chật hẹp càng thêm ngột ngạt.“Diên Khanh nói đúng, lúc đó em đúng là nên suy nghĩ kỹ hơn, dù sao thì nhìn Tiết tiểu thư cũng không giống loại Omega hay đùa giỡn tình cảm của người khác.”Cố Diên Khanh vừa nghe đã đụng phải câu trả lời mà cô ghét nhất, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khẽ mở to.Trên mặt hiếm khi hiện lên vẻ ngỡ ngàng, hơn nữa còn rất đỗi chấn động, đây là lần đầu tiên Dư Chu Chu đối đầu với cô như vậy.Tiếng cười lạnh mỗi lúc một lớn: “Giờ mới hối hận thì muộn quá rồi, xe của Thạch Niệm Húc chạy rất nhanh, cho dù em là một Alpha, có nhảy xuống xe ngay bây giờ thì có chạy nhanh đến đâu cũng không đuổi kịp đuôi xe người ta đâu.”Cố Diên Khanh lập tức phản tay nắm chặt lấy tay Dư Chu Chu, kéo mạnh một cái, khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút ngắn. “Tôi cho em một cơ hội, trả lời cho tử tế, nếu tâm trạng tôi tốt, hôm nay có khi em sẽ không cần dùng đến thuốc ức chế.”Dụ dỗ và đe dọa đều tung ra cả rồi.Đỉnh tai Cố Diên Khanh bắt đầu ửng hồng, nhịp tim tăng nhanh.Dư Chu Chu: “Giờ Diên Khanh mới bắt đầu dạy chó, có phải hơi trễ rồi không?”Dư Chu Chu vùi mặt vào cổ Cố Diên Khanh, hơi thở nóng rực phả lên tuyến thể trên cổ nàng.“Dù sao Diên Khanh cũng không thích em, vậy thì đừng đùa giỡn với em như thế, kẻo khiến em hiểu lầm.”Tuyến răng sắc bén đã chạm vào lớp da phía trên tuyến thể.“Dư Chu Chu, em muốn làm gì?”“Trên người Diên Khanh rất thơm… Diên Khanh đang phát tín hiệu cho em biết, muốn để em cắn vào đây.”“Dư Chu Chu! Tôi chưa đồng ý, xuống khỏi người tôi ngay!”Dư Chu Chu bật ra tiếng nức nghẹn trong cổ họng, “Tại sao Diên Khanh không chịu giúp em nói một câu? Rõ ràng lúc đó Diên Khanh đã ôm lấy cổ em, hôn mạnh xuống, rõ ràng Diên Khanh biết hung thủ không phải là em, tại sao lại bắt em đeo rọ mõm Alpha? Cái rọ mõm đó thật sự rất xấu.”Một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng Cố Diên Khanh, như có thứ gì đó bị chạm đến, chua xót, căng tức, còn hơi đau, giống như lớp vỏ mà cô vẫn luôn dựng lên quanh trái tim, đột nhiên sụp vỡ một góc, những cảm xúc chưa từng cảm nhận ùa vào từ vết nứt như dòng suối tuôn trào.Nhìn Alpha trẻ tuổi đang phủ lên người mình.Gương mặt dịu dàng, đôi mắt cố chấp, Dư Chu Chu đang trong kỳ chưa phát tình, vương chút ngây ngô tuổi trẻ.Đây là điều mà Cố Diên Khanh vẫn cố tình bỏ qua.Dư Chu Chu nhỏ hơn cô 6 tuổi.Thật ra nàng chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, vừa mới trưởng thành mà thôi.Bấy lâu nay sự nhún nhường, kính trọng, thậm chí bao dung của Dư Chu Chu dành cho cô, đã khiến cô quên mất, Dư Chu Chu còn nhỏ, rất cần được yêu thương chở che.Bỗng thấy mềm lòng, lại có chút áy náy.Cảm giác như bản thân vừa làm điều gì đó tội lỗi ghê gớm.Những việc mình đã làm với Dư Chu Chu trong hội trường, chẳng khác nào bắt nạt một đứa trẻ.“Diên Khanh… Chị… Chị thật sự không thích em sao?”Dư Chu Chu từng nghĩ mình có thể trở thành một người vợ dịu dàng.Sẽ không ghen tuông.Nhưng sự thật lại không như vậy.Cảm xúc chẳng hề chịu sự điều khiển của lý trí.Cố Diên Khanh dùng tay đẩy nhẹ vai Dư Chu Chu, sau đó hôn lên môi nàng.Không muốn nghe những lời tiếp theo nữa.Đến biệt thự, Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc biết điều mà rút lui.Máy sưởi trong xe vẫn chưa tắt.Hứa Nhất Thi: “Hai chúng ta cứ thế rút lui, thật sự ổn chứ?”Thạch Niệm Húc đẩy gọng kính kim loại của mình, đập một cái lên đầu Hứa cún con: “Thế cậu nghĩ chỗ đó còn cần cậu sao? Còn chưa đủ sáng hả?”