[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 32
“Dư Chu Chu. Ai cho em lá gan to như vậy hả?”Dư Chu Chu nhẹ nhàng cắn vào cằm Cố Diên Khanh, “Dĩ nhiên là Diên Khanh tỷ tỷ… Cho em rồi.”Sao lại cười ngốc nghếch như vậy chứ?Đúng là đồ ngốc!Tiếng tim đập bị phóng đại lên từng nhịp một.Cố Diên Khanh không thích cảm giác bản thân bị đặt vào thế hạ phong.Cô cảm thấy, mọi chuyện xảy ra giữa cô và Dư Chu Chu lẽ ra phải do cô nắm quyền chủ động.Dư Chu Chu vốn nên là người do cô kiểm soát.Người đắm chìm vào đó, không nên chỉ có một mình cô.Bị một đứa con nít bắt nạt, mất mặt biết bao.“Một đứa trẻ mới vừa thành niên, còn hung hăng đòi kẹo ăn.” Cố Diên Khanh khẽ cười lạnh, “Tôi còn tưởng em gan to đến cỡ nào, chuyện được một tấc lại muốn tiến một thước, trình độ của em vẫn còn non lắm.”Cố Diên Khanh sớm đã quên mất mục đích ban đầu.Ban đầu cô chỉ muốn đưa Dư Chu Chu trở lại biệt thự, sau đó mặc kệ nàng, không thèm quan tâm.Mọi chuyện một lần nữa lệch khỏi dự tính ban đầu.Cả căn biệt thự yên ắng đến lạ thường.Chỉ còn lại tiếng thở của hai người hòa quyện vào nhau.Dư Chu Chu ngẩng đầu.Ánh mắt hơi nheo lại, như một đứa trẻ vừa ăn được kẹo ngọt.Mùi hương tin tức tố như gió xuân cùng mùi hương tin tức tố như suối lạnh trong hồ sâu đang hòa quyện vào nhau.Thật kỳ lạ.Cô vậy mà lại không bị dụ dỗ đến mức rơi vào kỳ phát tình.Omega khi vào kỳ phát tình là vô cùng đau đớn.Sự xé rách hoàn toàn giữa bản năng cơ thể và cảm xúc, nhu cầu bùng cháy như lửa là một loại tra tấn đối với lý trí.Nhưng giờ phút này cô lại không có cảm giác đó.Chẳng lẽ đây là trạng thái chỉ xảy ra giữa Alpha và Omega có độ tương thích gen đạt đến 100%?“Diên Khanh tỷ tỷ có phải hơi khát rồi không? Giọng cũng hơi khàn, để em rót cho chị một ly nước.”Vào thời điểm như thế này vẫn còn chu đáo đến vậy.Dư Chu Chu đứng dậy rời đi.Cố Diên Khanh ngả người trên ghế sofa thở dốc, cố làm dịu lại nhịp tim đang dồn dập.Cơ thể còn trẻ, tình ý nóng bỏng.Đủ để làm tan chảy cả băng sơn.Cố Diên Khanh đưa tay đặt lên lồng ngực đã bắt đầu lạnh đi của mình.Sau đó xấu hổ tức giận kéo quần áo lại.Đối với hành vi buông thả để Dư Chu Chu lấn tới, Cố Diên Khanh tự cảnh báo bản thân: có một thì không được có lần hai.Nhưng mà...Khuôn mặt kia của Dư Chu Chu, thật sự là quá đẹp.Con người luôn có lòng bao dung với những người sở hữu dung mạo xinh đẹp.Mà Dư Chu Chu lại giống như được đo ni đóng giày trở thành người yêu lý tưởng dành riêng cho Cố Diên Khanh.Cho dù lý trí Cố Diên Khanh luôn lặp đi lặp lại cảnh báo cô rằng, tình cảm là loại độc dược không thể chạm vào bừa bãi, nhưng cả tâm trí lẫn thể xác, vẫn vô thức nghiêng về phía viên kẹo mật được bao phủ bởi chất độc đó.Cố Diên Khanh khẽ ho khan hai tiếng, giọng nói khàn đặc.Dư Chu Chu thật là...Hình như không thể tiếp tục giữ lòng như đá với nàng như trước nữa.Cố đè nén những ý nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng.Cố Diên Khanh ngồi dậy, thở hắt ra một hơi dài.Không đợi ly nước nóng mà Dư Chu Chu mang đến nữa.Cô bước lên tầng hai, trở về phòng mình.Vừa định khóa trái cửa lại, để mặc Dư Chu Chu đang trong kỳ mẫn cảm ở lại biệt thự tự sinh tự diệt, cửa còn chưa kịp khóa đã bị Dư Chu Chu từ bên ngoài chặn lại.Cố Diên Khanh nghiến răng.“Dư Chu Chu, như vậy là đủ rồi.”Dư Chu Chu cố chấp đáp lại: “Không, rõ ràng Diên Khanh tỷ tỷ đã đồng ý với em rồi mà.”Lần đầu tiên trên mặt Cố Diên Khanh xuất hiện vẻ bất lực: “Tôi đã đồng ý với em cái gì?”Dư Chu Chu: “Chính là đồng ý rồi.”Cố Diên Khanh: “Em chỉ đang trong kỳ mẫn cảm, không phải say rượu, không được phép giở trò vô lý như vậy.”Dư Chu Chu: “Tin tức tố Diên Khanh tỷ tỷ chính là rượu, không ngừng tràn vào khoang mũi em, em sớm đã say.”Dư Chu Chu đang trong kỳ mẫn cảm, không hề kiêng nể gì mà giải phóng tin tức tố chính mình, nếu cứ tiếp tục như vậy... Không chỉ có Dư Chu Chu phải ở lại nghỉ ngơi trong biệt thự mà ngay cả cô cũng sẽ không thể tham gia chương trình hẹn hò thực tế.Lúc đó chắc chắn sẽ có người phát hiện ra dấu vết.Không được.Cố Diên Khanh cố gắng khiến bản thân nhớ lại sự bất bình đẳng giữa Omega và Alpha.Ép bản thân quay lại với chủ nghĩa đại Omega.Cố Diên Khanh: “Dư Chu Chu, buông tay.”Dư Chu Chu cười ngọt ngào, mang theo chút trẻ con, dùng cánh tay gắng sức chặn lấy khung cửa, “Diên Khanh tỷ tỷ lúc nào cũng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, tất nhiên em không thể chỉ nghe lời chị nói, mà phải xem chị chọn như thế nào.”Hai tiếng tỷ tỷ của Dư Chu Chu gọi ra khiến Cố Diên Khanh co lại cả ngón chân, “Chọn cái gì mà chọn?”“Còn nữa… Dư Chu Chu, không được gọi tôi như vậy.”Cứ như thể cô thật sự già lắm vậy.Chẳng phải chỉ lớn hơn 6 tuổi thôi sao?Dư Chu Chu: “Diên Khanh tỷ tỷ thật là xấu, rõ ràng rất thích cách xưng hô đó, mỗi lần em gọi như vậy, chị đều…”“Đủ rồi!” Cố Diên Khanh không tiếp tục giữ lấy tay nắm cửa, mà giơ tay lên bịt miệng Dư Chu Chu.Dư Chu Chu cũng nhân cơ hội dùng thân mình đẩy cửa, đi vào phòng Cố Diên Khanh.“Em đặc biệt đun nước ấm cho Diên Khanh tỷ tỷ đó.”Cố Diên Khanh cuối cùng cũng mềm lòng một chút, “Đặt ở đó đi, rồi nhanh về ngủ, tôi vừa giúp em ổn định tin tức tố hỗn loạn do kỳ mẫn cảm rồi, đêm nay, em hẳn là không cần thêm tin tức tố Omega nữa đâu.”Dư Chu Chu đặt ly nước ấm trên đầu giường, nhưng chỉ đứng yên ở đó, không có ý định rời đi, “Ý của Diên Khanh tỷ tỷ là… Nếu mai em lại bị kích động, thì chị cũng sẽ giúp em giống hôm nay sao?”Cố Diên Khanh liếm môi khô khốc.Lần đầu tiên cảm thấy dỗ một đứa trẻ thật khiến người ta đau đầu như vậy.“Dư Chu Chu, ngay cả khi giở trò thì cũng phải có mức độ, tôi không có nhiều kiên nhẫn đến vậy.”Dư Chu Chu nghiêng đầu, đi lên hai bước, đối mặt với Cố Diên Khanh, từ từ nghiêng đầu tới gần nàng, hơi thở dịu dàng phả lên chóp mũi nàng, “Diên Khanh tỷ tỷ không cho em làm càn? Nhưng chị cũng không còn giống trước kia mà đẩy em ra, chẳng phải cũng đã bao dung cho em làm càn không ít lần rồi sao?”Cố Diên Khanh đẩy vai Dư Chu Chu ra, “Tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ, cảm ơn nước ấm của em.”Dư Chu Chu lại quay ngược tay nắm lấy cổ tay Cố Diên Khanh, nghiêng người cầm lấy ly nước, nâng lên, uống một ngụm, ngậm trong miệng.Cố Diên Khanh vì muốn thoáng khí nên đã mở cửa sổ trong phòng, một làn gió nhẹ lùa vào, làm rèm lụa trước cửa sổ khẽ bay lên.Làn gió mát lành lướt qua thân thể hai người.Cố Diên Khanh lạnh đến mức khẽ rùng mình.Mở cửa sổ cũng không thể xua tan đi mùi hương tin tức tố đang hòa quyện trong phòng.Ngược lại, không khí lạnh lùa vào càng khiến người ta thấm sâu tận tim, khiến người quên mất thực tại.Cố Diên Khanh bị Dư Chu Chu đẩy ngã xuống giường, ngồi trên giường bị ép phải ngửa đầu, uống ngụm nước được Dư Chu Chu truyền qua.Từng đợt gió nhẹ lướt qua cổ cô.Không khí rạng sáng mang theo hơi lạnh lành lạnh.Cho đến khi ly nước ấm cạn đáy.Cố Diên Khanh nghiêng đầu sang một bên, thở dốc từng ngụm lớn, “Dư Chu Chu, đủ rồi.”Dư Chu Chu dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên khóe môi Cố Diên Khanh, “Chưa đủ.”“Diên Khanh tỷ tỷ căn bản không biết em thích chị đến mức nào, càng không biết khi thấy chị ở bên Vân Diệu Hi, lòng em khó chịu ra sao. Cũng chẳng biết mỗi lần chị đẩy em ra rồi lại kéo em vào, tim em vừa chua xót vừa rối bời, nhưng không sao, em biết Diên Khanh tỷ tỷ là để ý đến em, cho nên những chuyện đó, em sẽ đòi lại từ chị.”Cố Diên Khanh mím môi, không đáp.Như thể chỉ cần nói đến chuyện này, là bước vào vùng mù kiến thức của cô.Tình cảm yêu thương đối với cô mà nói giống như một đề mục trừu tượng.Không muốn cũng chẳng nguyện đi tìm hiểu ý nghĩa cuối cùng của nó.Cố Diên Khanh: “Dư Chu Chu, đi đóng cửa sổ đi, lạnh quá rồi.”Mắt Dư Chu Chu sáng lên, nhưng không buông tay, “Diên Khanh tỷ tỷ là đồng ý để em ở lại đêm nay sao? Dù sao hai người ngủ cùng thì sẽ không lạnh nữa.”Cố Diên Khanh nghiến răng sau không chịu nổi, “Em—!”Dư Chu Chu vùi mặt vào cổ Cố Diên Khanh, áp sát người xuống, “Diên Khanh tỷ tỷ thật xấu, cố ý mở cửa sổ, rồi lại nói mình lạnh, sau đó còn đổ tội là em chủ động, cuối cùng người bị chị mắng vẫn là em.”“Em thật sự rất thích phản ứng của Diên Khanh tỷ tỷ khi bị gió lạnh thổi qua.”Cửa sổ suốt đêm không đóng.Dư Chu Chu là cố ý, còn Cố Diên Khanh thì hoàn toàn không có cơ hội rời giường để đi đóng cửa.Không khí lạnh dần tăng lên theo đà mặt trăng nhô cao và mặt trời lặn xuống.Nhiệt độ càng giảm, cơ thể càng cần nhiều nhiệt lượng.Nhiệt lượng có thể được sản sinh qua vận động, nhưng vận động quá mức sẽ khiến cơ thể toát mồ hôi, sau khi đổ mồ hôi thì cơ thể sẽ lạnh đi, gió lạnh thổi vào lại càng lạnh hơn, lúc này sẽ cần thêm nhiều nhiệt lượng nữa.Giống như một vòng tuần hoàn chết vậy, không thể dừng lại: đổ mồ hôi, lạnh đi; vận động, đổ mồ hôi, lại lạnh đi, cứ như vậy nối đuôi nhau, cũng giống như nước uống vào sẽ biến thành thứ khác rồi bị tiêu hao, bốc hơi, vậy nên cần phải liên tục bổ sung thêm.Đây chính là định luật bảo toàn năng lượng.Không có thứ gì tự nhiên sinh ra, cũng sẽ không có gì vô duyên vô cớ biến mất.Cho đến khi mặt trời nhô lên từ đường chân trời.Buổi sáng, một tia nắng mang theo chút ấm áp rọi từ ngoài cửa sổ vào, xuyên qua lớp rèm lụa, chiếu lên trong phòng.Đôi mắt, môi đỏ, tuyến thể sau cổ đều hơi sưng đỏ.Cố Diên Khanh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.Giấc ngủ của cô rất nông.Vừa mới vào trạng thái ngủ chập chờn không bao lâu liền trở mình một cái.Mở ra đôi mắt mệt mỏi, bên cạnh đã không còn nhiệt độ của Alpha.Tin tức tố trong phòng cũng đã tan hết.Nếu không phải vì từng chi tiết cụ thể, trong thoáng chốc, Cố Diên Khanh còn tưởng mình lại trở về trạng thái một mình như trước kia.Tuy cả đêm gần như không ngủ, nhưng đầu lại không bị đau.Trên đầu giường đặt một ly sữa bò nóng.Bên cạnh ly sữa bò là một cái đĩa, trên đó có một miếng sandwich.Viền bánh mì sandwich đã được cắt bỏ.Vừa nhìn đã biết là có lòng, bởi vì ở một góc nhỏ của sandwich, có người dùng tương cà vẽ một hình trái tim.Quả nhiên chỉ có trẻ con mới làm ra được chuyện như vậy.Khóe môi Cố Diên Khanh khẽ nhếch lên.Lại bị cô nhanh chóng đè xuống.Alpha trong kỳ mẫn cảm mà làm ra những hành động như vậy cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.Ánh nắng chiếu xuống ly sữa bò và miếng sandwich, mùi thơm ngọt ngào tràn vào khứu giác Cố Diên Khanh.Bụng cô kêu ùng ục, dường như thật sự đã một ngày một đêm chưa ăn gì.Dưới ánh mặt trời, thức ăn trông cũng trở nên bổ dưỡng hơn hẳn.Chiếc chăn mỏng trượt khỏi vai cô.Lần đầu tiên Cố Diên Khanh cảm thấy cuộc sống trước đây của mình lạnh lẽo u tối đến nhường nào.Dù bên cạnh lúc nào cũng có bảo mẫu và tài xế chăm sóc, nhưng chẳng ai từng rót cho cô một ly sữa bò ấm khi cô ốm.Cũng chẳng ai quan tâm cô rốt cuộc đã ăn uống gì chưa.Sữa bò rất ngọt.Tin tức tố Alpha cũng vậy.Ngón áp út truyền đến cảm giác lạ lạ.Cố Diên Khanh đưa tay lên.Ngón áp út của cô bị ai đó đeo cho một chiếc nhẫn bạch kim chẳng hề tinh xảo, cũng chẳng đắt tiền, thậm chí chỉ có thể gọi là vô cùng bình thường.Nhưng cô chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, đây là nhẫn đôi của các cặp tình nhân.Mặt bên của chiếc nhẫn, có khắc mấy chữ cái tiếng Anh.gyqyzz