[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 29



Hứa Nhất Thi: “Nói mới nhớ… Tại sao tụi mình phải chui rúc trong cái phòng này vậy?”

Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc đang ở trong một trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh, tìm được một căn phòng hẻo lánh.

Hai người ngồi thụp sau ghế sofa trong phòng, như thể đang đợi ai đó xuất hiện.

Thạch Niệm Húc: “Tất nhiên là đang chờ một người hữu duyên rồi.”

“Người hữu duyên?” Hứa Nhất Thi nhìn vào đồng hồ điện tử, trên đó hiện lên các chỉ số cơ thể Cố Diên Khanh, “Nhưng tôi thấy bây giờ sức khỏe tiểu Cố tổng mới là quan trọng nhất thì phải.”

Cô xem như là nửa bác sĩ riêng của Cố Diên Khanh, hồi đại học từng học song song một vài môn y khoa.

Từ sau khi Cố Diên Khanh cưỡng chế phát tình rồi nhảy xuống biển, có mấy chỉ số cơ thể vẫn luôn trong tình trạng bất ổn.

Rất giống với mấy chỉ số cơ thể của Cố tổng.

Cơ thể Cố Cảnh Danh vốn đã không tốt.

Đặc biệt là khi kỳ phát tình tới, nhưng Hứa Nhất Thi lại không có quyền can thiệp vào tình trạng sức khỏe của Cố tổng.

Thạch Niệm Húc: “Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện nên làm là được, còn về mấy chỉ số cơ thể của tiểu Cố tổng... Thì tất nhiên là vì bên cạnh cậu ấy có một người có thể ảnh hưởng đến cậu ấy, dù rằng cậu ấy không muốn thừa nhận.”

Hứa Nhất Thi ghét nhất là cái kiểu nói chuyện mập mờ, mơ hồ như trên mây của Thời Niệm Húc.

“Tất cả khách mời chẳng phải đều bị tổ tiết mục gọi ra đại sảnh rồi sao, tụi mình còn có thể đợi được ai?”

“Suỵt.” Thạch Niệm Húc dùng một tay bịt miệng Hứa Nhất Thi đang lải nhải không ngừng, “Có người đến rồi, chuẩn bị ** đi.”

Hứa Nhất Thi ngửi được một mùi hương ngọt ngào như sữa tươi phảng phất từ người đối phương truyền đến.

Thậm chí còn thấy… Hơi thơm.

Hứa Nhất Thi bỗng rùng mình một cái, cô và Thạch Niệm Húc đều là Omega, giữa Omega với nhau thì không thể nào có hiện tượng bị hấp dẫn bởi tin tức tố.

Cô không phải là đồ biến thái.

Hứa Nhất Thi gật đầu, cầm lấy ** trong tay, gạt bỏ ý nghĩ nực cười vừa lóe lên trong đầu.

Phùng Phượng Thanh lén lút đi vào.

Thạch Niệm Húc lập tức đứng lên đóng cửa lại, khóa trái.

Hứa Nhất Thi cầm ** hướng tới sao eo Phùng Phượng Thanh giật điện.

Phùng Phượng Thanh bị điện giật đến suýt nữa nhảy hẳn một đoạn breakdance, đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc.

Cô là Alpha, nhưng cấp bậc lại thấp nhất.

Thể lực chỉ nhỉnh hơn người thường một chút, lập tức khuỵu gối ngã xuống đất, trợn trắng mắt một lúc mới hồi hồn lại được.

“Ai? Ai chơi đánh lén bà đây hả mẹ nó?”

Thạch Niệm Húc từ bên cạnh cầm lên một thanh xà beng dài chừng 1 mét 2, cầm trong tay cân nhắc thử, cùng Hứa Nhất Thi chậm rãi đi đến trước mặt Phùng Phượng Thanh.

Phùng Phượng Thanh trừng to mắt đầy kinh ngạc: “Hai người… Sao lại vào được đây? Chẳng phải tổ tiết mục nói khách mời phải mang theo nhân viên sao?”

Thạch Niệm Húc: “Chuyện đó không quan trọng, chúng ta nói chuyện về mấy việc cô đã làm thì hơn.”

Thạch gia và Hứa gia đều là tay chân của Cố gia.

Phùng Phượng Thanh lập tức có chút hoảng loạn.

“Tôi không hiểu mấy người đang nói gì, vừa rồi tôi bị điện giật, hai người như vậy là cố ý gây thương tích, tôi sẽ kiện mấy người!”

Thạch Niệm Húc khẽ nhướn mày, gọng kính viền vàng trên mặt che khuất đôi mắt dài hẹp của cô: “Cô tự trích xuất tin tức tố của mình, là định làm gì?”

Tiểu Cố tổng nói đúng, lúc đó Phùng Phượng Thanh không có mặt ở hội trường, chắc chắn là đang tính làm chuyện xấu.

Phùng Phượng Thanh đầu óc đơn giản, tay chân cũng không lanh lẹ gì.

Cô và Hứa Nhất Thi từng xem qua tuyến thể của Kim Lan Miểu, trên tuyến thể không hề có dấu răng Alpha cắn qua, kỳ phát tình của nàng là do bị tiêm tin tức tố Alpha nên mới bị dẫn phát.

Nhưng kẻ đầu óc không được sáng sủa như Phùng Phượng Thanh hiển nhiên không phải là người đứng sau kế hoạch này.

Mục tiêu của Phùng Phượng Thanh từ đầu đến cuối luôn rất rõ ràng—là Cố Diên Khanh.

Khi Cố Diên Khanh truyền tin cho hai người, vừa rồi Phùng Phượng Thanh không xuất hiện ở hội trường, họ liền biết giả thiết kia là chính xác.

Gậy điện trong tay Hứa Nhất Thi phát ra âm thanh tách tách chói tai, “Để tôi đoán thử nha, cô giấu ống nghiệm chứa tin tức tố Alpha trích ra được trong căn phòng này? Lúc trước tiểu Cố tổng bị rơi xuống biển, cũng có bàn tay của cô nhúng vào.”

Thạch Niệm Húc vung mạnh thanh xà beng trong tay, “bốp” một tiếng nện xuống ghế sofa bên cạnh.

“Phùng tiểu thư, tôi hy vọng cô thành thật một chút, tiểu Cố tổng cũng sẽ xử lý nhẹ tay hơn, nếu vẫn cố chấp không tỉnh ra, thì tôi cũng không giúp cô xin xỏ được nữa đâu.”

Hiện tại, chỉ cần lợi dụng trạng thái “vẫn chưa nhận thức được tình hình thực tế” của Phùng Phượng Thanh.

Đẩy tầm mắt của dư luận từ Dư Chu Chu chuyển dời sang Phùng Phượng Thanh.

Chuyện này, tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết.

Quan trọng nhất là sẽ không làm lộ mối quan hệ giữa Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu.

Cũng sẽ không để Dư Chu Chu phát hiện ra, rốt cuộc là ai đã âm thầm giúp nàng.

Thạch Niệm Húc đẩy nhẹ gọng kính kim loại của mình, thực ra cô cũng không hiểu rõ, tại sao rõ ràng chỉ cần mấy câu nói là có thể giải quyết gọn gàng,
vậy mà tiểu Cố tổng lại cứ nhất định phải vòng vèo như thế.

Đây chính là cái dáng vẻ của một Omega kiêu ngạo đến cực điểm, rõ ràng là để tâm nhưng sống chết không chịu thừa nhận sao?

Từ sau khi bày mưu hãm hại Cố Diên Khanh thất bại, Phùng Phượng Thanh vẫn luôn cảm thấy chột dạ.

Giờ nhìn thấy Thạch Niệm Húc và Hứa Nhất Thi, cô lại càng sợ những chuyện mình từng làm sẽ bị bại lộ.

Cô vẫn luôn không cam lòng, cho nên sau khi mọi người đến trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh, đã lén lút rời đi, tự trích tin tức tố của mình cho vào ống tiêm, định thừa lúc Cố Diên Khanh không đề phòng mà tiêm vào sau cổ nàng, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Tổ tiết mục chết tiệt lại còn gọi mọi người đi tập trung.

Nụ cười xấu xa của Hứa Nhất Thi lại một lần nữa hiện lên.

Âm thanh điện giật vang lên liên tục, còn tiếng kêu thảm thiết của Phùng Phượng Thanh thì dần nhỏ lại.

“Tôi nhận! Tôi nhận! Vậy vẫn chưa được sao?!”

Thạch Niệm Húc quay lại video lời nhận tội của Phùng Phượng Thanh, cầm lấy ống tiêm chứa tin tức tố đã trích xuất, “Chứng cứ đã có trong tay, liên hệ người bên ngoài đưa Phùng tiểu thư vào viện điều trị đi.”

Hứa Nhất Thi thu dọn thanh xà beng và gậy điện.

Dù sao thì việc của bọn họ, phải làm cho thật chu toàn.

“Vậy tôi đi trước, cậu truyền tin cho tiểu Cố tổng xong, nhớ rút lui đúng lúc nha.”

Thạch Niệm Húc mở máy tính bảng bắt đầu truyền tin, “Biết rồi.”

“Thật là hai đứa nhỏ đáng yêu, nhưng không cần phải phiền phức như vậy, chuyện còn lại, giao cho ta là được.” Cung Tâm Ngọc đứng ở cửa, những người vừa đi ngang qua đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra.

......

Ở một nơi khác, trung tâm hội trường.

Dư Chu Chu nhìn Kim Lan Miểu đang ôm chặt lấy bắp chân mình không buông, trong lòng một trận phiền muộn.

Hai nhân viên cùng nhau kéo vẫn không kéo nổi.

Kim Lan Miểu bất mãn kêu lên: “Các người kéo tôi đi làm gì? Đây là Alpha mà tôi thích, tôi đang cầu bạn đời với cô ấy, đừng có cắt ngang tôi.”

Vân Diệu Hi khoanh tay đứng xem trò vui: “Quả nhiên sức mạnh của tin tức tố danh bất hư truyền, đại tiểu thư cao ngạo như Kim tiểu thư, sau khi bị Alpha đánh dấu rồi lại biến thành bộ dạng thế này.”

Cố Diên Khanh đứng dậy, định đi đến trước mặt Dư Chu Chu, lại bị Vân Diệu Hi kéo lại vạt áo: “A Khanh, đừng đến gần Alpha đang phát điên như vậy, tuyến răng bọn họ còn sắc hơn cả răng chó, chuyên cắn vào cổ Omega.”

Dư Chu Chu ngẩng lên đôi mắt lạnh nhạt, cô đang trong kỳ mẫn cảm, cảm xúc vốn không ổn định, đã phải rất cố gắng mới đè nén lại ham muốn chiếm hữu đối với Omega từng bị mình đánh dấu.

Tuy chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng mức độ tương thích gen giữa cô và Cố Diên Khanh là 100%.

Bất kỳ hành động nào của Cố Diên Khanh vào lúc này đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cô.

Ánh mắt cô dán chặt vào tay Vân Diệu Hi đang nắm lấy vạt áo Cố Diên Khanh.

Kim Lan Miểu: “Vân Diệu Hi, cô là cái thá gì? Câm miệng được không? Một con diễn viên như cô, thật sự tưởng mình giỏi lắm hả? Nhận người ta làm mẹ nuôi, đi làm chó liếm, lớn tuổi vậy rồi mà cô cũng nỡ mở miệng, nếu không có họ Cung nâng đỡ, cô nghĩ cô có thể đi đến ngày hôm nay? Có thể ngồi chung mâm với bọn tôi?”

Kim Lan Miểu mắng rất khó nghe, mặt mũi Vân Diệu Hi cũng bắt đầu không giữ được.

Cô nghiến răng không cam lòng phản bác: “Quả nhiên là bị đánh dấu rồi, bênh Alpha đánh dấu mình đến mức này, thật không giống tác phong trước giờ của Kim tiểu thư.”

Bạch Tư Cầm chẳng màng cái chân đang bị thương, dùng gậy chống chỉ thẳng vào sống mũi Vân Diệu Hi: “Cô có chứng cứ gì? Dư Chu Chu đã làm gì cô, chọc gì cô, sao cô cứ nhằm vào cậu ấy? Alpha cũng có người tốt người xấu, Beta trong đó cũng có kẻ xấu, cô cứ nói không phân trắng đen như thế, chẳng lẽ là bị ai xúi giục?”

Vân Diệu Hi bị nói đến mức mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ ửng lên, ủy khuất nắm chặt vạt áo Cố Diên Khanh: “A Khanh, chị nhìn bọn họ xem! Họ đều bắt nạt tôi, tôi chỉ là muốn bảo vệ Omega, không muốn để người khác bị tổn thương nữa thôi, tôi... Còn sợ A Khanh bị thương...”

Cố Diên Khanh nhíu mày, hất tay Vân Diệu Hy ra, cố gắng kiềm chế trả lời cô ta một câu: “Tôi hiểu ý cô.”

Sau đó đi đến trước mặt Dư Chu Chu, từ trên cao cúi đầu nhìn người đang mang rọ mõm kia.

Vân Diệu Hi đứng phía sau Cố Diên Khanh, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Dư Chu Chu, mang theo dáng vẻ của kẻ chiến thắng.

Tim Dư Chu Chu như bị ai bóp chặt, hô hấp khó khăn, đau âm ỉ nặng nề.

Cô rất muốn làm rõ quan hệ giữa Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi.

Cố Diên Khanh là người cực kỳ lạnh nhạt, nàng đối với bất kỳ việc gì, bất kỳ ai, đều thiếu kiên nhẫn.

Nhưng chỉ riêng với Vân Diệu Hi là khác, đó là một loại thỏa hiệp với bản năng lạnh lùng của chính mình.

Tại sao?

Tại sao lâu như vậy rồi, cô vẫn không thể bước vào nội tâm của Cố Diên Khanh?

Alpha và Omega có độ tương thích gen 100% là bạn đời được định sẵn từ khi sinh ra, lẽ ra nên ở bên nhau.

Chẳng lẽ tất cả những gì cô học được ở khu đào tạo gen đều là sai lầm?

Cố Diên Khanh dùng ngón trỏ và ngón giữa đỡ lấy cằm Dư Chu Chu đang hơi cúi xuống, cố gắng nâng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Diên Khanh…”

Âm thanh mơ hồ.

Tiếng rên rỉ bị nghẹn lại trong miệng, không ai trong hiện trường nghe rõ được.

Ở góc độ mà người khác không nhìn thấy, Cố Diên Khanh lén dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm Dư Chu Chu.

Hành động trái ngược hoàn toàn với hình tượng lạnh lùng của cô.

Lẽ ra cô nên mặc kệ, dù Dư Chu Chu là người cô kết hôn bí mật, thì trong mắt cô, Dư Chu Chu cũng chỉ là một công cụ có giá trị lợi dụng, cô không nên thể hiện bất kỳ sự thân mật nào với Dư Chu Chu trước mặt người khác.

Cố Diên Khanh cảm thấy rất bực bội trong lòng.

Cảm giác khó chịu trỗi dậy một cách khó hiểu.

Cô đang âm thầm sàng lọc nguyên nhân của sự bực bội trong đầu.

Nhìn vào đôi mắt Dư Chu Chu ngày càng mờ mịt , cô bực mình tặc lưỡi một tiếng.

Tự tìm cho mình một lý do để khó chịu, chính là: Tại sao Dư Chu Chu không thẳng thắn cầu cứu cô?

Cho dù bị Tiết Tử Hân tìm tới tận nơi, nghe người ta đưa ra lời mời làm A ở rể.

Nàng cũng không hề yếu thế, không bước tới trước mặt đối phương cúi đầu cầu xin.

Tiết Tử Hân: “Cố ảnh hậu, đối xử với một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm như vậy, chẳng phải là cố tình khiêu khích, dụ dỗ sao?”

Mọi người xung quanh đều bật ra tiếng kinh hô.

Một Alpha trong kỳ mẫn cảm ở giữa một đám Omega chẳng khác nào thả sói vào đàn cừu.

Vân Diệu Hi: “A Khanh, mau tránh xa Alpha hạ cấp đó đi.”

Dư Chu Chu lại bất ngờ nắm lấy cổ tay Cố Diên Khanh, ép lòng bàn tay nàng phủ lên phần rọ mõm trước miệng mình, ra sức hít lấy hơi thở còn sót lại nơi tay nàng.

Cố Diên Khanh không để ý đến lời Vân Diệu Hi, mà dùng tay còn lại cởi khóa xích rọ mõm phía sau đầu Dư Chu Chu.

Cạch một tiếng.

Rọ mõm của Dư Chu Chu được tháo ra, bị Cố Diên Khanh tiện tay ném lên ghế sofa bên cạnh.

Cô nhấc một chân lên, nửa quỳ bên người Dư Chu Chu, dùng một tay che lên miệng nàng.

Những ngón tay thon dài gần như che phủ một bên gương mặt Dư Chu Chu.

Chỉ cần Dư Chu Chu hơi hé miệng, tuyến răng của cô có thể dễ dàng cắm vào vùng giữa ngón cái và ngón trỏ của Cố Diên Khanh.

Phần thân trên của Cố Diên Khanh bao phủ lấy Dư Chu Chu, giọng cô êm nhẹ như gió, bình thản đến mức chẳng khác nào không phải đang trước mặt bao nhiêu người, chủ động trêu đùa một Alpha: “Dư Chu Chu, em sẽ cắn xuống thật sao?”

Cung Tâm Ngọc đứng ngoài cửa hội trường nghiêng đầu nhìn vào bên trong, dưới chân bà là Phùng Phượng Thanh đang bị bịt kín miệng, không thể phát ra âm thanh.

Nhìn bóng lưng Cố Diên Khanh, bà khẽ cười một tiếng.

Quả thật giống hệt mẹ nàng năm xưa.

Omega kiêu ngạo không muốn thừa nhận bản thân quan tâm đến Alpha.

Thế nhưng lại không nhịn được, gượng gạo mà lộ ra từng chút manh mối, khiến người ta không nhịn được mà nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Alpha kia.

Chương trước Chương tiếp
Loading...