[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 23



Mái tóc dài của người phụ nữ như thác nước trải dài trên giường.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của cô.

Lạnh lùng hoàn hảo.

Dư Chu Chu dùng ngón út móc lấy một lọn tóc Cố Diên Khanh, ánh mắt như chứa đầy mật ngọt.

“Thoải mái không? Diên Khanh?”

Ánh trăng sáng không soi rõ được vành tai đang đỏ ửng của Cố Diên Khanh, cô như trốn tránh, xoay người sang chỗ khác, giọng khàn khàn u uất: “Câm miệng.”

Tấm lưng trắng nõn mảnh mai hiện ra trước mắt Dư Chu Chu.

Khóe môi Dư Chu Chu cong lên, đưa tay lên, ngón trỏ từ xương bả vai Cố Diên Khanh chậm rãi trượt xuống: “Trong chương trình, tên người khiến em vừa gặp đã yêu, em không viết Bạch Tư Cầm, mà là Diên Khanh, người em yêu nhất chỉ có Diên Khanh.”

Lời tỏ tình bất ngờ, chân thành mà mãnh liệt.

Rất hợp với tính cách Dư Chu Chu.

Cố Diên Khanh nhắm mắt lại, nhưng khi nghe đến câu đó, hàng mi khẽ rung.

Dư Chu Chu: “Thuốc ức chế tin tức tố của chị đã bị người ta đánh tráo, người ở chung phòng với chị là Vân Diệu Hi, chẳng lẽ Diên Khanh chưa từng nghi ngờ cô ta sao? Phùng Phượng Thanh chỉ là một con chó điên cắn bậy, chúng ta nhất định phải điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau, nếu không…”

Ngón trỏ của cô chầm chậm xoay vòng ở hõm eo Cố Diên Khanh.

Cô có chút tư tâm.

Cô mơ hồ cảm thấy Cố Diên Khanh đối xử với Vân Diệu Hi không giống người khác, tuy rằng nàng luôn lạnh nhạt với mọi người, nhưng đối với Vân Diệu Hi lại để tâm hơn đôi chút, mà Dư Chu Chu vẫn chưa thể hiểu được loại để tâm đó rốt cuộc là cảm xúc gì.

Vân Diệu Hi cố tình thân mật với Cố Diên Khanh, khiến cô có chút khó chịu.

Cố Diên Khanh xoay người lại, lập tức nắm lấy tay Dư Chu Chu: “Chuyện này không đến lượt em lo, trong lòng tôi tự có tính toán.”

“Vậy trong mắt Diên Khanh, chuyện em nên lo là gì? Là con cái sao?” Ánh mắt Dư Chu Chu mang theo một tia quyến rũ rõ rệt, “Chẳng lẽ Diên Khanh muốn kim ốc tàng kiều, giấu em đi là để làm chuyện đó?”

Khóe môi Cố Diên Khanh cong lên thành nụ cười lạnh, áp người xuống Dư Chu Chu, ngón tay thon dài giữ chặt cổ tay nàng, giơ lên đỉnh đầu: “Không hổ là người được huấn luyện trong khu đào tạo gen, em thật biết nhìn sắc mặt, cũng thật biết chọn thời cơ, chỉ tiếc là những chiêu trò đó với tôi đều vô dụng, tôi chỉ muốn có con với người tôi yêu nhất, em còn chưa đủ tư cách có con với tôi.”

Ánh mắt Dư Chu Chu rực sáng, nhìn chằm chằm Cố Diên Khanh, khẽ tặc lưỡi: “Lời Diên Khanh thật lạnh lùng, nhưng môi Diên Khanh rõ ràng lại rất ấm, chỗ đó cũng vậy, vừa ấm vừa mềm, rất chào đón em, hoàn toàn không hề chống cự hay bài xích, Diên Khanh đồng ý kết hôn với em, chẳng phải vì không muốn em bị bán đi sao? Diên Khanh là một người rất tốt, em không muốn chị dùng lời lẽ lạnh lùng như vậy để che giấu bản thân, em chỉ muốn nói, em yêu Diên Khanh, vì Diên Khanh xứng đáng được yêu.”

Trong mắt người ngoài, Dư Chu Chu không phải là một Alpha đạt chuẩn, cô ngoan ngoãn khiêm nhường, hoàn toàn không có chút tính công kích nào.

Nhưng lúc này, đôi mắt kia lại tràn đầy cố chấp và kiên định, như thể có thể nhìn thấu lòng người.

Cố Diên Khanh khẽ chấn động.

Dư Chu Chu: “Em biết chị bài xích kết hợp gen, càng ghét Alpha, nhưng từ khi em ở bên chị lâu như vậy, chị đều nhẫn nhịn chịu đựng, lúc em bị bán đi, chính chị đã cứu em về, nếu chị thật sự không để tâm đến sống chết của em, thì hoàn toàn có thể từ chối kết hôn, dù sao em cũng chỉ là một cá thể gen không có bất kỳ giá trị nào.”

Đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt của Cố Diên Khanh thoáng hiện lên vẻ bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Chu Chu.

Ngừng vài giây, cô chỉ nhẹ giọng đáp: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi giữ em lại chỉ vì em còn hữu dụng.”

Dấu hôn bị Dư Chu Chu để lại trên xương quai xanh đau âm ỉ, Cố Diên Khanh mím môi, “Đã không còn gì nghiêm trọng về thân thể, ngày mai vẫn phải tiếp tục tham gia chương trình hẹn hò, đừng gây thêm chuyện nữa, cũng đừng tự ý hành động.”

Dư Chu Chu: “Diên Khanh, tư thế nói chuyện thế này kỳ lắm nha, chẳng lẽ chị còn muốn làm thêm lần nữa sao?”

Cố Diên Khanh thẹn quá hóa giận, buông tay Dư Chu Chu ra, dùng chăn quấn cả người nàng lại, chỉ chừa mỗi cái đầu lộ ra, sau đó giống như bạch tuộc, tay chân đều đè lên người Dư Chu Chu.

Hai người nằm sát vào nhau, cảnh tượng trông rất ấm áp, nếu bỏ qua cuộc đấu khẩu căng như dây đàn lúc nãy, tư thế ngủ của hai người lúc này lại giống như đôi tình nhân thân mật không rời.

Vành tai Cố Diên Khanh đỏ bừng, nhiệt độ từ đó lan sang cả má Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu: “Diên Khanh... Tai chị nóng quá nha.”

Cố Diên Khanh gắt gỏng đáp lại một tiếng.

Dư Chu Chu: “Là tại tay em lúc nãy nghịch mạnh quá sao? Diên Khanh muốn dùng tai nóng thiêu chết em sao?”

Cố Diên Khanh học được một biểu cảm mới, nhắm mắt lại mà trợn trắng mắt.

“Ngủ!”

“Ừ.”

Trán kề trán mà ngủ.

......

Một tuần trôi qua, sau sự kiện rơi xuống biển, bốn đại gia tộc liên thủ trấn áp, đã dần dẹp yên vụ việc.

Cố Cảnh Danh cũng không nổi giận đùng đùng như ba nhà còn lại vẫn tưởng tượng.

Chỉ là đưa ra một vài điều kiện mà bọn họ có thể chấp nhận được.

Xem ra lời đồn là thật rồi.

Cố Cảnh Danh thân thể có bệnh, ngày tháng chẳng còn bao nhiêu.

Nếu không thì sao cô có thể không đứng ra chống lưng cho cô con gái độc nhất của mình chứ?

Chương trình hẹn hò livestream dù đã tạm dừng mấy ngày, nhưng độ hot trên mạng vẫn chưa giảm, thậm chí còn tiếp tục bùng nổ.

CP đại loạn chiến, fan riêng và fan cp đánh nhau tơi bời.

Trên mạng có một bộ phận là đảng trung thành với mô hình A/O.

Phùng Phượng Thanh quá tệ, chẳng có gì để ship, thế nên một số người vì nhan sắc mà bắt đầu đẩy thuyền Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu.

Những người khác gọi đây là "tà giáo".

Mà trong "tà giáo" lại chia làm hai phái lớn.

Phe Cố—Dư và phe Dư—Cố.

Tên ai đứng trước thì người đó làm công.

Hai phe cãi nhau long trời lở đất, đến mức không hòa nhập nổi với phần còn lại.

Địa điểm quay chương trình hẹn hò vẫn không thay đổi, vẫn là trong biệt thự, MC nhìn tám vị khách mời khó khăn lắm mới mời quay lại, thần sắc khác nhau, tình trạng thân thể cũng không giống nhau.

Bạch Tư Cầm ốm yếu chống nạng, Dư Chu Chu tươi sáng hoạt bát, Cố Diên Khanh điềm đạm thờ ơ, Vân Diệu Hi thuần khiết như bạch liên, Phùng Phượng Thanh mặt mũi bầm tím, Kim Lan Miểu khí thế sụt giảm, Tiết Tử Hân ngồi một góc xem kịch, Nhan Mật không có chút cảm giác tồn tại nào.

Tiểu Lục: “Vì có một chút sự cố trong lần quay ngoại cảnh trước, nên hạng mục chính của vòng đầu tiên sẽ được đổi thành các trò chơi trong nhà, sau một tuần nghỉ ngơi ngắn ngủi, xem ra khí sắc của các vị khách mời đều đã khá hơn nhiều.”

Bạch Tư Cầm trừng mắt, trong bụng thầm mắng: mắt của MC này mọc ở lỗ mũi sao, từ đâu mà nhìn ra cô khí sắc tốt?

Phùng Phượng Thanh đã bị mấy phe thế lực dạy dỗ một trận ra trò.

Nhưng cô ta vẫn không biết điều, vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Diên Khanh.

Kim Lan Miểu không ngờ kế hoạch kín kẽ đến thế lại thất bại, bị gia tộc mắng cho một trận, trong lòng nghẹn một bụng tức, không có chỗ phát tiết, liền trừng mắt nhìn Nhan Mật đang ngồi trong góc, âm thầm tính toán tìm cơ hội trút giận lên người nàng.

Trên mặt Vân Diệu Hi vẫn là nụ cười tiêu chuẩn kiểu tiểu bạch hoa, ra sức muốn dính sát vào Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu bề ngoài không lộ vẻ khó chịu, nhưng môi mím chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Diệu Hi đang muốn dán lên người Cố Diên Khanh.

Bạch Tư Cầm tuy tự cho rằng đã che giấu rất tốt tâm tư chính mình, nhưng ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Dư Chu Chu vẫn bị Cố Diên Khanh thu hết vào mắt.

Khóe miệng Cố Diên Khanh khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh không dễ nhận ra.

MC Tiểu Lục cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, bầu không khí tưởng chừng yên tĩnh này, lại ẩn chứa sóng ngầm dữ dội.

Tiểu Lục: “Cảm giác mọi người mấy ngày không gặp nhau, có vẻ hơi xa cách ha? Hay là trước tiên chúng ta chơi một trò nhỏ để hâm nóng bầu không khí đi?”

Bình luận bay đầy màn hình thể hiện rõ sự bất mãn với bầu không khí lạnh tanh này.

[Chúng tôi đến để xem tình yêu ngọt ngào cơ mà, thế này như đang họp vậy?]

[Nhiều người thế, tranh giành đâu? Ghen tuông đâu? Mâu thuẫn đâu? Căng thẳng đâu? Có thể lên tí drama không?]

[Omega nhà thế gia mà tâm thái lại tốt thế sao? Cảnh cào tóc giành người yêu không thể có hả? Cho dân thường như tụi tui giải trí chút đi!]

Lời MC vừa dứt, đã bị một tiếng thét chói tai của Kim Lan Miểu cắt ngang.

Kim Lan Miểu từ ghế sofa bật dậy, tức giận trừng mắt nhìn Nhan Mật vừa đi ngang qua bên cạnh cô “Cô dẫm lên váy cao cấp của tôi rồi! Cô biết cái váy này đáng bao nhiêu tiền không hả?”

Nhan Mật cúi đầu yếu ớt, rụt rè xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ là muốn uống chút nước, không cố ý dẫm vào đâu.”

“Xin lỗi thì có ích gì? Nhan gia của cô không phải sắp phá sản rồi chứ? Đừng nói với tôi là ngay cả một cái váy cũng không đền nổi đấy nhá.” Kim Lan Miểu cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả giận, khoanh tay trước ngực, ra vẻ không chịu bỏ qua.

Nhan Mật ấm ức không chịu được, từng bước nhẫn nhịn, dáng vẻ như bị bắt nạt: “Tôi thật sự không cố ý mà, là do váy Kim tiểu thư dài quá thôi.”

“Gì cơ? Giờ lại thành lỗi của tôi rồi sao?”

Hai người đẩy qua đẩy lại, Tiết Tử Hân ngồi ngay cạnh họ, bị tiếng cãi vã làm cho phát phiền.

Trên mặt MC Tiểu Lục hiện rõ vẻ bất lực mệt mỏi của một công nhân viên chức, không biết nên dỗ bên nào trước.

Kim Lan Miểu: “Tôi mặc kệ, chuyện này hôm nay không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng yên chuyện.”

Nhan Mật lý lẽ phản bác: “Tôi thật sự không cố ý mà, Kim tiểu thư, sao cô cứ bức người quá đáng vậy? Ngay từ đầu đã nhằm vào tôi, chẳng lẽ cô phải hại chết tất cả Omega chúng tôi mới chịu bỏ qua sao?”

Nhan Mật vừa nói vừa muốn bước về phía Dư Chu Chu.

Câu này lượng thông tin có hơi lớn.

Đôi mắt vốn hơi lồi của Kim Lan Miểu vì trợn lên càng tròn xoe hơn nữa:“Cô đang nói cái quái gì thế...?”

Tiết Tử Hân không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy, bàn tay giơ lên, từ trên cao tát xuống cho Kim Lan Miểu một cái tát khiến thân người Kim Lan Miểu lệch hẳn đi.

Nhan Mật thấy Kim Lan Miểu bị Tiết Tử Hân tát, cúi đầu khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh.

Chưa kịp giữ nụ cười đó quá một giây, Tiết Tử Hân đã trở tay tát cô thêm một cái nữa.

Bình luận bay đầy màn hình:

[Tiết tỷ mạnh quá trời luôn.]

[Tay trái một cái tát, tay phải cũng không kém.]

[Điên một cái tát, trà xanh một cái tát.]

[Ai nói mấy cái tát này ít? Mấy cái tát này quá đã!]

Tiết Tử Hân khoanh tay, ánh mắt khinh miệt nhìn Kim Lan Miểu: “Đây không phải là nơi để cô làm càn, thu lại cho tôi chút đi.”

Sau đó nghiêng đầu nhìn Nhan Mật: “Muốn uống nước thì có cả đống đường mà đi, cô lại cố tình chọn con đường có thể chọc vào Kim Lan Miểu, cô giẫm vào váy cô ta là thật, cố tình khơi mào cơn điên của cô ta, không chịu xin lỗi cũng là thật, cái bộ dạng khiêm nhường này của cô, giả đến phát tởm.”

Lúc này, Phùng Phượng Thanh định thể hiện một chút phong thái đại A, đứng dậy tính nói vài câu hòa giải.

Tiết Tử Hân tay trái tay phải quất ra hai cái “bốp bốp”, tát Phùng Phượng Thanh ngồi thẳng lại xuống ghế sofa.

“Tôi thấy ngứa mắt cô không phải một hai ngày, tốt nhất là ngậm miệng lại cho tôi.”

So với cảnh Kim Lan Miểu gào thét điên cuồng vừa rồi, bây giờ yên tĩnh đến đáng sợ.

Bình luận:

[Khoảnh khắc này tôi phong Tiết tỷ là nữ chính chưởng môn của giới chương trình hẹn hò.]

[Tuyệt vời quá, Tiết tỷ của chúng tôi mới là đại O chính thống.]

[Chỉ cần Tiết tỷ hô một tiếng, chúng tôi sẽ dùng bàn tay vả ra một con đường máu cho tỷ!]

[Trước bàn tay của Tiết tỷ, yêu ma quỷ quái gì cũng phải cút hết.]

[Giả O một bạt tai, A ngu còn ăn luôn thập bát chưởng.]

Cảnh náo nhiệt này khiến Bạch Tư Cầm không còn thấy đau chân, cũng không mỏi eo, đi đường cũng chẳng thở dốc nữa.

Cố Diên Khanh lúc đầu còn không để tâm.

Cho đến khi...

Tiết Tử Hân sau khi quăng xong mấy cái bạt tai, xoay xoay cổ tay ê ẩm đi thẳng đến trước mặt Dư Chu Chu, móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp. “Đây là danh thiếp của gia tộc tôi, nếu có ý định làm nữ A cưới vào Tiết gia, có thể liên hệ với tôi.”

Dư Chu Chu có cảm giác mình đang ăn dưa hóng chuyện mà dưa lại đổ thẳng vào người mình.

Cố Diên Khanh ngồi trên ghế sofa, sống lưng vô thức thẳng tắp lên một chút.

Khóe mắt nghiêng nghiêng, ánh mắt như lửa rực chiếu thẳng về phía Dư Chu Chu.

Bản năng sinh tồn của dân làm công cực phẩm bùng phát, MC Tiểu Lục lập tức mở lời đổi đề tài:
“Mấy chuyện này xin Tiết tiểu thư bàn riêng sau hậu trường, dù sao cp của chương trình đều đã được định sẵn cả rồi.”

Dư Chu Chu ngồi đó, luôn có cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang dán chặt lên người mình, khiến cô thấy không được tự nhiên.

Nhưng tấm danh thiếp của Tiết Tử Hân này, nhận thì không ổn, mà không nhận cũng chẳng xong.

Bạch Tư Cầm liếc nhìn Cố Diên Khanh đang bình tĩnh như không có chuyện gì, hừ hừ cười khẽ, giúp Dư Chu Chu nhận lấy danh thiếp từ tay Tiết Tử Hân: “Hiện tại người ghép đôi với cô ấy là tôi, Tiết tiểu thư đừng quá đáng quá nhé, cái này để tôi giữ giúp tiểu Dư trước vậy.”

Cũng coi như một pha giải nguy đẹp đẽ.

Tiểu Lục: “Mời các vị khách mời quay trở lại chỗ ngồi, tôi sẽ công bố trò chơi khởi động hôm nay.”

Sau mấy cái tát vừa rồi, không khí hiện tại đúng nghĩa là náo nhiệt bùng nổ.

Tiểu Lục nhìn lá bài ngẫu nhiên trong tay: “Mỗi cặp đôi tình nhân trong chương trình sẽ phải hôn nhau qua một tấm bìa cứng, ai không làm được thì phải chịu hình phạt nha~”

Bạch Tư Cầm mắt sáng rỡ, kẹp tấm danh thiếp vừa nãy bằng ngón trỏ và giữa, quay sang nói với Dư Chu Chu: “Chúng ta đã có tấm bìa nhỏ rồi, vậy bắt đầu từ cặp đầu tiên là bọn mình.”

Cố Diên Khanh nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng bực bội khó tả.

Ánh mắt dán chặt gốc nguyên của Dư Chu Chu, tay nắm chặt tay vịn ghế sofa, khớp ngón tay trắng bệch.

Vết hôn trên xương quai xanh có hơi khó chịu.

Hừ…

Hôn?

Nàng dám?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...