[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 22
Cố Diên Khanh ấn ngón cái lên môi Dư Chu Chu, gương mặt lạnh lùng, chậm rãi xoa nhẹ: "Tôi nhớ trong chương trình, người em viết tên tiếng sét ái tình, là Bạch Tư Cầm?"Dư Chu Chu sững người một chút, rồi phản ứng lại, khóe môi khẽ cong: "Diên Khanh, chị để ý chuyện này như vậy... Chẳng lẽ là đã thích em rồi?"Cố Diên Khanh mím môi, lông mày nhíu lại, có một thoáng như bị người ta chọc trúng tâm sự muốn bật dậy, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh."Em nói bậy gì thế? Tôi sẽ không thích Alpha, đặc biệt là loại Alpha miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, đi đâu cũng rắc tình như em."Dư Chu Chu thật sự rất muốn giơ hai tay đầu hàng, oan ức quá chừng."Đó là hiểu lầm mà, người em viết tên không phải là nàng, là tổ tiết mục..."Cố Diên Khanh xoay người đi, giọng có chút giận: "Tôi căn bản không để tâm chuyện này, không cần giải thích với tôi, giờ chúng ta đã ký thỏa thuận hôn nhân bí mật, em nên đọc kỹ điều khoản, không được ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, cũng không được can thiệp vào bất kỳ việc gì tôi làm, trừ kỳ mẫn cảm cần thiết, không được có hành vi thân mật với tôi."Tuy lời nói lạnh nhạt, từng câu từng chữ đều sắc bén, nhưng vành tai lại âm thầm đỏ lên.Khá giống với kiểu thẹn quá hóa giận.Trong mắt Dư Chu Chu hiện lên chút ủy khuất.Cô chỉ đùa một chút thôi mà.Muốn nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng nuốt hết vào trong.Dư Chu Chu: "Vâng."Cố Diên Khanh đứng ở cửa chờ một lúc, nghĩ Dư Chu Chu sẽ tiếp tục giải thích.Nhưng đợi mãi vẫn không thấy gì.Cố Diên Khanh: "Tự mình về đi, tôi sẽ phong tỏa tin tức về cuộc hôn nhân này, chỉ cần em không tiết lộ, sẽ không ai biết cả."Dư Chu Chu: "Em bị thương đó, Diên Khanh không ở lại với em sao?"Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng.Bị thương rồi mà còn có tâm trạng nghĩ đến người khác."Em là Alpha, khả năng hồi phục rất mạnh, đừng giở mấy trò lấy khổ nhục kế trước mặt tôi, mấy chiêu này tôi nhìn nhiều rồi."Nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Dư Chu Chu ngồi trên giường bệnh, có chút ngẩn người.Cô chống đầu, ánh mắt có phần trống rỗng, mái tóc bị hôn đến rối loạn, có một nhúm tóc dựng lên như sợi tóc ngốc, nhìn có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.Vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao tự nhiên lại đổi mặt nhanh vậy? Chẳng lẽ Omega trong kỳ mẫn cảm đều dễ thay đổi như thế sao?Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp dưới tên tập đoàn Cố thị.Dư Chu Chu ở phòng bệnh VIP cao cấp nhất, nằm ở tầng cao nhất chỉ có một phòng duy nhất, không dễ bị ai quấy rầy.Sau khi Cố Diên Khanh ra ngoài, cô không rời đi, mà bước vào văn phòng đối diện với phòng bệnh Dư Chu Chu.Trong văn phòng có một mặt kính, thẳng hướng với cửa phòng bệnh của Dư Chu Chu.Hứa Nhất Thi cùng Thạch Niệm Húc nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.Hai người bọn họ rất rõ ràng cảm nhận được trên người Cố Diên Khanh mang theo một mùi vị hơi chua chua.Nhất là dáng vẻ lúc vừa mới bước vào cửa, rõ ràng giống như đang đợi ai đuổi theo.Hứa Nhất Thi hít hít mũi, cố ngửi thêm lần nữa, "Ba người chúng ta không ai có tin tức tố mang mùi chua cả, vậy mùi chua này từ đâu ra vậy?"Gương mặt lạnh lùng của Cố Diên Khanh càng thêm giá lạnh, ánh mắt nguy hiểm lườm Hứa Nhất Thi một cái.Hứa Nhất Thi lập tức rụt cổ lại.Thạch Niệm Húc: "Tiểu Cố tổng, mấy ngày nay chúng tôi đã điều tra qua, phía sau Phùng gia đúng là có bóng dáng của Kim gia, tuy rằng rất có thể là do Kim gia nhúng tay vào, nhưng hiện tại chưa tìm được chứng cứ xác thực." Thạch Niệm Húc lấy ra một phần tài liệu đặt lên bàn."Đây là báo cáo giám định DNA, chủ nhân sợi tóc kia có độ tương đồng gen với cậu cao hơn 99%."Cố Diên Khanh mặt không cảm xúc nhanh chóng lật xem tài liệu.Thạch Niệm Húc: "Nhưng độ tương đồng gen với Cố tổng lại bằng 0."Báo cáo xét nghiệm DNA bị Cố Diên Khanh siết chặt trong tay, vo lại thành một cục.Hứa Nhất Thi kinh hô một tiếng, "Vậy tức là cái cô Vân Diệu Hi đó là... Chị em cùng A mẹ khác O mẹ với cậu?!"Cố Diên Khanh nghiến chặt răng, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn: "Điều tra, tiếp tục điều tra, thuốc ức chế tin tức tố của tôi, rốt cuộc là ai đã đổi."Chả trách Cung Tâm Ngọc lại dốc hết tài nguyên của mình ra để nâng đỡ Vân Diệu Hi, cái gọi là con gái nuôi gì chứ, hừ, chỉ là từ ngữ che mắt thiên hạ mà thôi.Thạch Niệm Húc: "Thuốc ức chế đã bị nước biển cuốn qua, dấu vân tay phía trên đều đã bị rửa sạch, mẫu vật không đủ tinh khiết, camera giám sát ở biệt thự chương trình hẹn hò cũng đã bị thay thế, chuyện này là có âm mưu từ trước, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là tiểu Cố tổng."Hứa Nhất Thi nhăn nhó đầy lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm sao? Tiểu Cố tổng còn muốn tiếp tục tham gia chương trình đó nữa sao? Còn cái người tên Vân Diệu Hi kia, rốt cuộc cô ta có biết chuyện này không? Lỡ như chính cô ta đã tráo thuốc ức chế tin tức tố của tiểu Cố tổng, mà tiểu Cố tổng lại phải quay lại làm bạn cùng đội với cô ta, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?""Đương nhiên là phải tham gia, không chỉ vậy, còn phải giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ trong bóng tối, chỉ khi khiến bọn họ tưởng rằng ta chẳng hay biết gì, kẻ trong bóng tối mới càng thêm không kiêng dè mà để lộ sơ hở."Cố Diên Khanh ném cuộn giấy đã vo tròn vào máy hủy tài liệu, phát ra âm thanh chói tai.Chỉ chốc lát, giấy đã hóa thành từng mảnh vụn.Cố Diên Khanh đi đến bên cửa sổ, ánh mắt hờ hững nhìn xuống phía dưới.Liền thấy Dư Chu Chu đang đeo balo nhỏ, đi về phía trước.Thạch Niệm Húc: "Tiểu Cố tổng, thật sự không đón Dư tiểu thư về cùng sao? Vết thương của nàng mới lành, vẫn cần tĩnh dưỡng mà..."Lời Thạch Niệm Húc còn chưa dứt, cả ba người đã nhìn thấy từ cửa sổ, trước mặt Dư Chu Chu xuất hiện một người phụ nữ chống nạng, bước đi tập tễnh.Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng: "Bạch... Tư... Cầm...?"Hẹn hò mà hẹn ngay dưới mí mắt cô?Hứa Nhất Thi rùng mình vì khí lạnh toát ra từ người Cố Diên Khanh, không hiểu sao đột nhiên lại lạnh như vậy, "Cái cô Bạch Tư Cầm này một trận thành danh, theo điều tra thì lúc đó cô ta đã cầm chân Phùng Phượng Thanh rất lâu, tiểu Cố tổng, cậu thấy cô ta thế nào? Nhìn bề ngoài thì có vẻ không phải người tâm cơ."Thạch Niệm Húc không vui tặc lưỡi một tiếng: "Cậu còn chưa từng tiếp xúc với cô ta, sao biết cô ta không có tâm cơ? Chỉ vì cô ta trông hợp khẩu vị của cậu, để kiểu tóc sói, lại là một Beta sao?""Ra sức thể hiện thiện ý như thế, Bạch gia muốn tìm chỗ dựa chẳng phải có hơi quá nôn nóng rồi sao?""Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, sao tự nhiên cậu đã nóng nảy lên rồi, còn định cắn người ta?" Hứa Nhất Thi trừng mắt liếc Thạch Niệm Húc một cái.Đôi mắt phượng Cố Diên Khanh mang theo khí lạnh hơi nheo lại, nhìn thấy Dư Chu Chu đang thân mật đỡ lấy Bạch Tư Cầm.Cái người tên Dư Chu Chu này không chỉ khỏe rồi, mà là khỏe đến mức sinh long hoạt hổ.Lúc này ở dưới lầu, Dư Chu Chu đang tay chân luống cuống đỡ lấy Bạch Tư Cầm sắp ngã đến nơi.Đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có một ánh nhìn sắc bén bắn thẳng tới.Bản năng Alpha khi cảm nhận được nguy hiểm lập tức bị đánh thức, nhưng cô đảo mắt nhìn quanh, xung quanh lại chẳng có ai.Thật kỳ lạ.Dư Chu Chu nhìn Bạch Tư Cầm, khẽ thở dài: "Lần này tôi nợ cậu một ân tình lớn, chỉ tiếc là bây giờ tôi tay trắng, không một xu dính túi, đợi sau này có tiền, tôi nhất định sẽ bù đắp cho cậu."Bạch Tư Cầm tựa cả người lên Dư Chu Chu: "Còn tính toán mấy chuyện này với tôi làm gì, ở khu đào tạo gen tôi đã nói với cậu rồi, chỉ cần là chuyện của cậu, tôi đều sẽ dốc hết sức, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi tỉnh lại, người nhà tôi nói, khi đó ngoài tôi và Phùng Phượng Thanh, cậu và Cố Diên Khanh cũng rơi xuống biển, những người khác có mặt khi ấy, sắc mặt ai nấy đều không bình thường, trông như thể đều biết chút gì đó bên trong."Dư Chu Chu: "Có người muốn hại chị ấy."Bạch Tư Cầm: "Ừm."Dư Chu Chu: "Tôi tạm thời đánh dấu Cố Diên Khanh rồi."Bạch Tư Cầm: "Hử?"Dư Chu Chu: "Tôi kết hôn với chị ấy rồi."Bạch Tư Cầm: "Hở???!!"Đầu lưỡi Dư Chu Chu cũng có chút thẹn thùng, câu nói đó như còn vương lại trong miệng, cô khẽ hồi tưởng lại một lượt."Cái gì?!" Bạch Tư Cầm giật mình đến nỗi cái nạng trong tay cũng văng đi mấy mét.Dư Chu Chu: "......"Bạch Tư Cầm: "Cô ta chẳng phải ghét Alpha nhất sao? Sao lại chọn kết hôn với cậu? Khoan đã... Cậu tạm thời đánh dấu Cố Diên Khanh?! Vậy mà cậu vẫn còn lành lặn đứng đây nói chuyện với tôi, chưa bị cô ta xẻ nghìn dao?"Dư Chu Chu: "...... Diên Khanh không đáng sợ như cậu nói, với lại, cậu bị thương nặng thế này thì đừng có chạy lung tung."Bạch Tư Cầm cúi đầu, che đi vẻ cô đơn hiện rõ trong ánh mắt: "Tập đoàn Cố thị tưởng tôi làm vậy là vì Cố Diên Khanh, đã cấp cho nhà tôi rất nhiều công trình và tài nguyên, tính ra thì lần này tôi bị thương cũng không lỗ gì, cậu không nợ tôi gì hết."Bạch Tư Cầm ngồi ở ven đường, chờ Dư Chu Chu đi nhặt nạng cho mình, lúc này, máy bơm tưới hoa bên cạnh Bạch Tư Cầm đột nhiên gặp trục trặc, bắt đầu phun nước.Bạch Tư Cầm bị xối ướt như chuột lột.Dòng nước khá mạnh khiến mặt đường ven lề hình thành một vũng nước nhỏ.Dư Chu Chu vì đi nhặt nạng nên tránh được trận nước.Bạch Tư Cầm phun ra một ngụm nước bẩn, tức đến sôi máu.Đúng lúc này, một chiếc siêu xe từ đằng xa lao đến, tốc độ khá nhanh, bánh xe cuốn theo vũng nước trước mặt Bạch Tư Cầm, một lần nữa hất đầy nước lên người cô.Dư Chu Chu nheo mắt lại, cảm thấy chiếc xe đó trông có chút quen mắt.Bạch Tư Cầm: "......!!"Cô không nhịn được liền đứng dậy, hướng về phía đuôi siêu xe đang nhả khói mắng lớn: "Tên nào mắt mù vậy! Vô đạo đức đến thế là cùng! Chúc mày-Omega thì tìm được Alpha trăng hoa, Alpha thì gặp Omega ngoại tình!"Dư Chu Chu cầm cây nạng trong tay, nhìn Bạch Tư Cầm đang bị gãy xương chân mà vẫn đứng dậy được.Quả thực là kỳ tích y học.Dư Chu Chu: "Bạch Tư Cầm, chân cậu..."Bạch Tư Cầm "á" lên một tiếng: "Chân của tôi!!"......Sau khi đưa Bạch Tư Cầm trở lại bệnh viện sắp xếp ổn thỏa, Dư Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm.Thấy Bạch Tư Cầm có thể tung tăng nhảy nhót như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô cũng nhẹ đi không ít, dù sao thì Bạch Tư Cầm bị thương nặng như vậy cũng là vì muốn giữ lời hứa với cô.Nhưng mà...Cô thật sự đã kết hôn với Cố Diên Khanh rồi.Trong lòng ngọt đến phát nghẹn, giống như bị ai đó đổ mật ong vào tim, chua chua, căng căng, phồng phồng, khiến tim cô có chút khó chịu, đầu óc cũng quay cuồng.Dù chỉ là một người vợ không thể công khai.Với cô như thế đã đủ rồi.Biệt thự cũng là mái nhà chung của hai người.Dư Chu Chu nhìn vào số dư trong điện thoại, thật sự là nghèo đến mức sạch túi.Cô không có nguồn thu nhập ổn định, số tiền có trong tay đều là tích góp được từ tiền thưởng ở khu huấn luyện gen.Nhưng cô là Alpha, nghi thức đối với Omega là điều không thể thiếu.Cô dùng gần như toàn bộ số tiền dành dụm, bước vào một cửa hàng đồ xa xỉ, mua một cặp nhẫn bạch kim đôi.Ánh nắng thật đẹp, chiếu lên gương mặt cô, ấm áp mà không chói mắt.Khi Dư Chu Chu trở về biệt thự, vừa nhìn thấy chiếc siêu xe trong sân liền cảm thấy quen mắt.Đây chẳng phải là cái xe đã tạt nước ướt sũng người Bạch Tư Cầm lúc nãy sao?Dư Chu Chu vốn định tạo một bất ngờ cho Cố Diên Khanh, cặp nhẫn cưới đang được cô giấu trong túi áo.Trên đường về, những lời định nói ra đã được cô tập luyện trong lòng hàng nghìn lần.Thế nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy gương mặt thanh lạnh của Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu lại phát hiện mình không thốt ra nổi một chữ.Quá căng thẳng.Cố Diên Khanh vừa tắm xong, mặc chiếc váy ngủ bằng lụa ngồi trên ghế sofa, trông như một người vợ đang đợi bạn đời trở về.Giọng nói thanh lãnh như thể nhảy thẳng vào tim người ta: "Giờ này mới biết về nhà? Còn tưởng em ra ngoài chơi với ai vui đến quên cả đường về rồi."Làn da Cố Diên Khanh rất trắng, váy ngủ màu rượu vang càng tôn lên nước da mịn như tuyết, tóc nàng buông xõa tự nhiên ra sau, có vài lọn lẫn vào phần cổ áo chữ V sâu, rơi xuống giữa ngực.Đôi chân thon dài vắt chéo nhau, váy ngủ chỉ dài đến gốc đùi.Dư Chu Chu: "Diên Khanh, em về rồi."Cố Diên Khanh nâng đôi mắt phượng lạnh nhạt lên, trong đó không nhìn ra được chút cảm xúc nào.Tựa như một con mèo quý tộc lười biếng."Giờ này mới mò về, xem ra lúc ở ngoài chơi vui lắm nhỉ."Dư Chu Chu có phần ngượng ngùng cười cười: "Diên Khanh, em có chuyện muốn nói với chị, còn có đồ muốn đưa cho chị."Cô lấy từ trong túi ra hai tờ hỷ đỏ nhỏ, dán lên hai bên cửa."Loại keo này sẽ không để lại vết trên tường đâu, rất dễ lau sạch." Dư Chu Chu cẩn thận dán từng góc của chữ hỷ thật phẳng phiu, "Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của chúng ta mà..."Cố Diên Khanh: "Thứ em muốn đưa cho tôi chính là cái này sao?"Khi Dư Chu Chu dán xong xoay người lại, không ngờ Cố Diên Khanh đã đứng ngay trước mặt cô.Khoảng cách giữa hai người rất gần.Hơi thở rõ ràng có thể nghe thấy.Dư Chu Chu: "Đương nhiên không phải, là..."Còn chưa nói hết câu, đôi môi lạnh lẽo kia đã phủ xuống.Dư Chu Chu mơ hồ gọi khẽ: "Diên Khanh?"Kỹ thuật hôn của Cố Diên Khanh rất tệ, nhưng lại vô cùng bá đạo.Cắn mút môi Dư Chu Chu, như đang trêu đùa, lại như phát tiết.Hơi thở lành lạnh phả lên đầu mũi Dư Chu Chu.Mùi hương tin tức tố như nước suối lạnh trong hồ sâu, vô cùng dụ hoặc.Con chip ở tuyến thể sau cổ Dư Chu Chu đã bị tháo bỏ, cảm giác với tin tức tố so với trước càng thêm rõ ràng.Cô ngửi thấy trên người Cố Diên Khanh đang bắt đầu phát ra tin tức tố, mang theo ám chỉ kết hợp.Nhưng... Chiếc nhẫn cô còn chưa kịp tặng!Dư Chu Chu vừa định nâng tay lên, đã bị Cố Diên Khanh nắm lấy cổ tay, hai tay cô bị ép ra sau lưng.Cố Diên Khanh đè nàng lên cửa: "Những chuyện như thế này, chỉ có thể để mình tôi làm với em, biết chưa?"Thân thể ấm nóng dán sát vào người nàng, lớp váy ngủ bằng lụa mỏng manh khẽ phác họa những đường cong tuyệt đẹp của Cố Diên Khanh, cũng truyền hết thảy hơi ấm từ người cô sang cho Dư Chu Chu.Đầu óc Dư Chu Chu mơ hồ, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chiếc nhẫn."Điều kiện thứ nhất của hôn nhân bí mật: trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, em không được nảy sinh tình cảm với bất kỳ Omega hay Beta nào khác, điều kiện thứ hai: đối với mọi chuyện của tôi, em phải tuyệt đối phục tùng vô điều kiện, điều kiện thứ ba: cuộc hôn nhân này không có tình yêu, cũng đừng mong tôi sẽ yêu em."Từng chữ từng câu, đều lạnh lẽo, hoàn toàn phù hợp với tính cách Cố Diên Khanh.Cho dù Dư Chu Chu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.Nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm trước mặt, tim cô vẫn âm ỉ đau.Chẳng phải điều này cô đã sớm đoán trước rồi sao? Là do cô đòi hỏi quá nhiều mà thôi.Kết cục như vậy, đã là tốt nhất rồi.Dư Chu Chu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.Âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại.Dáng vẻ ngoan ngoãn thỏa hiệp này khiến Cố Diên Khanh ngứa răng.Dư Chu Chu: "Có thể ở bên Diên Khanh, đã là điều may mắn nhất trong đời này của em rồi, em không dám mong gì hơn."Không hiểu vì sao, Cố Diên Khanh nghe xong câu này lại càng giận hơn, kéo nàng vào phòng, ném lên giường, cả người đè xuống.Dục vọng sâu thẳm trong mắt Cố Diên Khanh được che giấu rất tốt, cô lạnh lùng nhìn Dư Chu Chu: "Tôi có nhu cầu, nhưng tôi không thích em, đừng ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi."Những nụ hôn cường bạo mạnh mẽ ập đến như cuồng phong, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng kiềm chế thường ngày.Dư Chu Chu đáp lại.Trời đã bắt đầu tối dần.Trong biệt thự không có lấy một ngọn đèn được bật lên, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên chiếc giường đang không ngừng chuyển động.Rèm cửa mỏng như sương bị gió nhẹ thổi lay động.Trên đó phản chiếu bóng dáng của hai người, quấn quýt không rời.Tiếng ve kêu trong sân, xen lẫn với tiếng lá cây xào xạc bị gió thổi, hòa cùng những tiếng thở dốc từ trong phòng vọng ra.Ánh trăng chiếu lên những chiếc lá rụng, gió khẽ lay động, bóng trên rèm trắng lay động lên xuống, cao thấp thay đổi, bóng dáng và tư thế cũng theo đó biến chuyển, va chạm lúc ngắt lúc liền.Cho đến khi trăng lên ngang mày, hơi lạnh trong không khí ngưng tụ thành từng giọt nước, đọng trên lá cây thành giọt sương.Nhưng không hiểu sao lại không hợp với tiết trời, nước trên lá càng lúc càng nhiều, như suối trào ra, cuối cùng lá cây không chịu nổi sức nặng của nước, trào ra như vỡ đê, ào ạt rơi xuống đất.Kèm theo đó là một tiếng rên khẽ nặng nề.Cố Diên Khanh ngẩng lên chiếc cổ thon dài, đôi môi đỏ khẽ hé mở, hơi thở phả ra nóng hổi, ánh mắt như có chút mê ly.