[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 24



Để đảm bảo mỗi vị khách mời đều có thể lọt vào khung hình quay phim, giữa phòng khách của biệt thự được bày bốn bộ ghế sofa nhỏ, sofa chia thành từng cặp đối diện nhau, tạo thành một hình vuông.

Mà sofa của Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu lại là đối diện nhau.

Cố Diên Khanh thậm chí chẳng cần phải đường đường chính chính nhìn sang, chỉ cần hơi ngẩng mắt, liếc qua bằng khóe mắt cũng đủ để thu trọn mọi hành động của Dư Chu Chu vào tầm nhìn.

Bạch Tư Cầm tay cầm danh thiếp của Tiết Tử Hân khẽ lắc lư, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người họ.

Dư Chu Chu bị một ánh mắt khó mà bỏ qua dán chặt đến phát bồn chồn, ngồi cũng chẳng yên.

Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Bạch Tư Cầm: “Bạch Tư Cầm, đừng làm quá.”

Bạch Tư Cầm lại nghiêng người, chắn trước mặt Dư Chu Chu, một tay khác đẩy nhẹ vai nàng, để nàng tựa hẳn vào lưng ghế, che đi tầm nhìn của Cố Diên Khanh.

Cúi người, thì thầm bên tai Dư Chu Chu: “Cậu đã ở bên Cố Diên Khanh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ chưa từng muốn biết, nếu cậu quá thân mật với người khác, Cố Diên Khanh sẽ phản ứng thế nào?”

Từ góc độ người ngoài nhìn vào, tình huống này chẳng khác gì Bạch Tư Cầm đang ép hôn Dư Chu Chu.

Thế nhưng ngay lúc Bạch Tư Cầm định cúi người xuống, Dư Chu Chu lại dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm danh thiếp. “Tôi không muốn như vậy, sẽ hiểu lầm đấy.”

Cô không muốn giữa cô và Cố Diên Khanh xảy ra bất cứ hiểu lầm nào.

Omega vốn đã ở thế yếu trong giới tính này,
cô lại càng không thể dùng chuyện như vậy để khiến Cố Diên Khanh đau lòng.

MC là người có nhiều kinh nghiệm trong giới tạp kỹ, kiểu tình huống này chỉ cần tạo cảm giác sai lệch một chút, lừa được khán giả là đủ, thế nên cô lập tức thêm mắm dặm muối lên tiếng: “Xem ra quan hệ giữa Bạch tiểu thư và Dư tiểu thư khá tốt, đã là cặp đầu tiên hoàn thành trò chơi hôn môi rồi~ tiếp theo là ai nào?”

“A Khanh…” Vân Diệu Hi mềm nhũn như không xương, lại dính sát vào người Cố Diên Khanh.

Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Diên Khanh lướt qua trước mặt, vô tình liếc nhìn Dư Chu Chu một cái, mới dừng lại trên người Vân Diệu Hi.

“A Khanh phải dịu dàng một chút nha~”

Vân Diệu Hi cứ thế ôm lấy Cố Diên Khanh, chương trình đang livestream trực tiếp, nếu Cố Diên Khanh từ chối, fan Vân Diệu Hi chắc chắn sẽ nhảy vào công kích, chửi bới rằng cô không chịu hợp tác tạo hiệu ứng show, còn mang dáng vẻ ảnh hậu mà xem thường các nghệ sĩ khác.

Khi Dư Chu Chu ngồi thẳng dậy, liền nhìn thấy Cố Diên Khanh quay mặt sang một bên.

Từ góc độ này nhìn lại, trông cứ như Cố Diên Khanh đang hôn Vân Diệu Hi thật sâu.

Tiểu Lục: “Được rồi, cảm ơn Cố tiểu thư và Vân tiểu thư đã phối hợp.”

Dư Chu Chu dùng tay ôm lấy ngực mình, trong tim như bị ai bóp nghẹt, âm ỉ đau.

Cố Diên Khanh, quả nhiên vẫn là thích Vân Diệu Hi.

Rõ ràng hai người các nàng đã kết hôn, rõ ràng tối qua còn thân mật như vậy.

Thế nhưng ở một góc độ mà khán giả không thể nhìn thấy, Cố Diên Khanh đang kẹp một tờ giấy giữa ngón trỏ và ngón giữa, để giữa hai người, khoảng cách chênh lệch hơn 5cm, hoàn toàn không có chuyện chạm môi.

Chỉ là Vân Diệu Hi rất biết cách lợi dụng ngôn ngữ máy quay, cô ta tự mình ngẩng cổ lên, hơi nâng cằm, làm ra dáng vẻ như đang được Cố Diên Khanh hôn sâu, cố ý để fan trước ống kính hiểu nhầm.

Ánh mắt Cố Diên Khanh lạnh như băng, mày hơi nhíu lại: “Lần sau đừng như vậy, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

Cố Diên Khanh ngồi thẳng người dậy, vò nát tờ giấy, siết chặt trong lòng bàn tay.

Cố kìm nén cảm giác phiền muộn dâng lên trong lòng, khóe mắt lại vô thức liếc về phía Dư Chu Chu.

Khóe môi cô cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh.

Rõ ràng Dư Chu Chu hôn người khác trước, vậy mà giờ lại làm ra vẻ như mình bị bỏ rơi, dáng vẻ đáng thương đó là diễn cho ai xem?

Tưởng cô sẽ ghen, sẽ mềm lòng sao?

“Tôi mới không thèm hôn con nhà quê này!” Kim Lan Miểu vung tay, chắn lại Nhan Mật đang tiến lại gần, phát ra tiếng hét chói tai.

“Xin lỗi, Kim tiểu thư, đây là trò chơi do chương trình sắp xếp, cả cô lẫn tôi đều không thể trái lệnh.” Nhan Mật đeo chiếc kính gọng đen cũ kỹ, mắt kính dày nặng che khuất ánh mắt cô.

Nhưng khi cô cúi người xuống, ánh nắng xuyên qua lớp kính, để Kim Lan Miểu nhìn thấy đôi mắt đầy chấp niệm mang theo sự công kích rõ rệt, khiến cô sững lại một khắc.

“Kim tiểu thư, thất lễ rồi.”

Kim Lan Miểu đứng sững tại chỗ, quên cả phản kháng, liền bị Nhan Mật hôn một cái.

Phản ứng lại rồi, Kim Lan Miểu lập tức đẩy Nhan Mật ra, ra sức chùi miệng mình: “Cô bị bệnh sao? Tổ chương trình nói là hôn qua giấy, cô làm gì mà trực tiếp hôn tôi? Buồn nôn quá đi! Tôi lại bị một Omega hôn, thật ghê tởm, buồn nôn chết mất!”

Nhan Mật ngồi một bên không nói gì.

Chỉ là ánh mắt nơi khóe mi không rời khỏi Dư Chu Chu ở phía đối diện.

Khi Phùng Phượng Thanh vừa có ý định ngọ nguậy, Tiết Tử Hân lại giơ tay lên, tặng thêm cho cô ta hai cái bạt tai, sau đó xoa xoa cổ tay của mình, ánh mắt nheo lại, trông như thể không ngại tặng thêm vài cái nữa, Phùng Phượng Thanh ôm mặt, giận mà không dám lên tiếng, co đầu rụt cổ như con rùa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Khóe miệng Tiểu Lục giật giật: “Được rồi, mọi người đã hoàn thành trò chơi khởi động, tổ chương trình sẽ thưởng cho mọi người một bữa trưa sang trọng, sau khi ăn xong sẽ nghỉ trưa, buổi chiều sẽ có một vị khách mời thần bí rất quan trọng tham gia cùng, mọi người hãy mong chờ nhé.”

Buổi quay tạm thời kết thúc, livestream cũng dừng.

Tất cả mọi người không cần diễn nữa.

Cố Diên Khanh là người đầu tiên đứng dậy rời đi.

Dư Chu Chu theo phản xạ cũng đứng lên muốn đi theo, bên cạnh lại vang lên tiếng kêu đau ai oán của Bạch Tư Cầm.

“Tiểu Dư, chân tôi đau quá.”

Dư Chu Chu bất đắc dĩ thở dài: “Cẩn thận chút, cẩn thận trật khớp, tôi dìu cậu về phòng.”

Cố Diên Khanh sau khi trở về phòng, lúc đóng cửa đặc biệt nhìn ra hành lang một chút, phát hiện không có ai ‘thức thời’ lén đi theo, lực tay đóng cửa cũng mạnh hơn mấy phần.

Sau khi khóa trái cửa, nhân lúc Vân Diệu Hi chưa lên phòng, cô lặng lẽ đảo mắt nhìn một lượt căn phòng.

Hồi đó cô giấu thuốc ức chế trong ngăn kéo.

Sau khi sự việc xảy ra, Thời Niệm Húc từng quay lại kiểm tra, phát hiện phòng cô không hề bị lục lọi, điều đó chứng tỏ người hại cô biết rõ chỗ cô cất thuốc, thậm chí đã thay thế thuốc một cách hoàn hảo, không để cô phát hiện.

Người có thể làm được như vậy chỉ có một.

Vân Diệu Hi...

Đứa em gái cùng mẹ Alpha, khác mẹ Omega với cô—có huyết thống.

Cô phải điều tra cho rõ, người mẹ còn lại của Vân Diệu Hi là ai.

Mục đích việc Vân Diệu Hi cố ý tiếp cận cô rốt cuộc là gì.

Cố Diên Khanh rải một lớp bột huỳnh quang không màu ở trước cửa phòng, chỉ có thể thấy khi chiếu bằng đèn đặc biệt.

Lần này, thuốc ức chế cô không để trong ngăn kéo nữa, mà giấu ở một chỗ kín hơn.

Cô muốn xem thử, Vân Diệu Hi có tiếp tục đổi thuốc cô lần nữa hay không.

......

Sau khi đưa Bạch Tư Cầm về phòng, Dư Chu Chu vốn định tìm cơ hội lén đi tìm Cố Diên Khanh.

Không ngờ lại gặp phải Phùng Phượng Thanh mặt mũi bầm dập ngay ở hành lang.

Phùng Phượng Thanh thân là Alpha của tám đại thế lực, giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Vừa thấy Dư Chu Chu, Phùng Phượng Thanh liền tức đến nghiến răng.

Dư Chu Chu trông có vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, bộ dạng dễ bị bắt nạt, Phùng Phượng Thanh khẳng định cấp bậc Alpha của cô rất thấp, chắc chắn không đánh lại mình.

Không thèm chào hỏi, Phùng Phượng Thanh vung nắm đấm lao tới, lại bị Dư Chu Chu phản ứng cực nhanh, túm chặt lấy cổ tay.

“Lại là cô, cô chẳng qua chỉ là con chó của một Omega, liếm người ta sướng rồi thì được bố thí chút sắc mặt tốt, còn dám ra vẻ mặt thánh thiện với tôi.”

Dư Chu Chu nhíu mày: “Cô có ý gì?”

Phùng Phượng Thanh cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi, nhìn Dư Chu Chu đầy căm hận: “Đừng tưởng tôi không biết thân phận của cô, cô chẳng qua là thứ được nuôi ra từ khu huấn luyện gen của Cố gia, một con chó sinh con nối dõi cho Cố Diên Khanh, cô tưởng tham gia show hẹn hò là có thể tự coi mình là người à? Nếu hôm đó không phải cô cản đường, tôi đã thành công từ lâu, Cố thị cũng đã là của tôi.”

“Cô thừa nhận chuyện hôm đó là do cô làm? Là ai sai khiến cô?”

Dư Chu Chu siết chặt cổ tay Phùng Phượng Thanh, bẻ mạnh về phía sau.

Phùng Phượng Thanh lập tức hét lên đau đớn: “Cô không xứng để biết! Cô chỉ là món đồ chơi mà giới thượng lưu tùy ý đùa bỡn, có ích thì giữ lại, vô dụng thì vứt bỏ, tôi khuyên cô biết điều một chút, bám lấy Cố Diên Khanh, kết cục duy nhất của cô là bị Cố gia vứt như rác.”

Phùng Phượng Thanh vẫn cố cứng miệng: “Chiều nay người đến chính là minh chứng rõ ràng nhất.”

Sắc mặt Dư Chu Chu lạnh như băng, không nói không rằng, nhấc chân đá mạnh vào kheo chân Phùng Phượng Thanh, khiến cô ta quỳ rạp xuống sàn.

Mà phương hướng quỳ xuống lại chính là phía phòng Cố Diên Khanh.

“Làm sai thì phải nhận, tôi không quan tâm cô là ai, chính vì cô mà nàng mới bị thương.”

“Dư Chu Chu!” Phùng Phượng Thanh bị áp chế hoàn toàn không có sức phản kháng, lúc này cô ta mới thật sự nhận ra, cô và Dư Chu Chu căn bản không cùng một đẳng cấp Alpha, Dư Chu Chu đè ép cô ta như giẫm chết một con kiến.

Dư Chu Chu thậm chí còn chưa giải phóng áp chế tin tức tố—cô ta đã không nhấc nổi tay.

“Cô có giết tôi, Cố gia cũng không cứu nổi cô, với lại cô nói là tôi làm, cô có bằng chứng không? Ngay cả Cố Diên Khanh còn chẳng làm gì được tôi, cô nghĩ cô có bản lĩnh gì?”

Dư Chu Chu buông tay ra, sau đó chán ghét phủi phủi tay: “Cô quá rác rưởi, không đáng để tôi ra tay.” Cô thản nhiên nói ra những lời này, đi tới trước mặt Phùng Phượng Thanh, nắm lấy cổ cô ta, cúi đầu, ánh mắt u ám, sắc bén, “Nhưng nếu cô dám làm tổn thương nàng thêm một lần nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”

Tại khúc quanh cầu thang, Cố Diên Khanh khoanh tay đứng đó, thu hết mọi cảnh tượng vào mắt.

Nhịp tim tăng tốc.

Khóe môi không tự chủ cong lên thành một nụ cười, chính cô cũng không nhận ra mình đang cười.

Trở về phòng ngủ, Dư Chu Chu vừa đóng cửa lại.

Quay người một cái đã thấy Cố Diên Khanh vắt chéo chân ngồi trên giường của cô, ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài đang nghịch một tờ giấy nếp mỏng.

Dư Chu Chu nghiêng đầu, đi đến trước mặt Cố Diên Khanh, khẽ gọi: “Diên Khanh…?”

Cố Diên Khanh mặc áo sơ mi phối cùng quần tây, khi quay show, cúc áo sơ mi được cài đến tận trên cùng, nhưng giờ đây ba chiếc cúc trước ngực đã được cởi ra, để lộ những đường cong mơ hồ câu nhân, như thể chỉ chực chờ bật ra khỏi áo.

Cô là ảnh hậu, biết rõ góc độ nào của cơ thể sẽ lộ ra sự quyến rũ lớn nhất.

Cô có dáng người hoàn mỹ, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa sau lưng, đôi môi đỏ mọng mím lại, cả người như phát sáng một cách diễm lệ, ấy vậy mà đôi mắt lại lạnh lẽo tĩnh lặng, mang đến sự tương phản mạnh mẽ.

Dư Chu Chu cảm thấy cổ họng mình có chút khô.

Omega và Alpha có độ tương thích gen 100%, căn bản không thể chịu nổi một chút dụ hoặc từ đối phương.

Cố Diên Khanh khẽ bật cười, sau đó dán miếng giấy nếp mỏng lên môi mình.

Đầu lưỡi khẽ thè ra.

Ở chính giữa tờ giấy nếp lập tức hiện ra một vòng thẫm màu.

Cô giơ tay, nắm lấy cổ áo Dư Chu Chu, kéo Dư Chu Chu cúi xuống.

Một nụ hôn bất ngờ, không báo trước, khiến đôi môi hai người chạm vào nhau.

Hương vị ngọt nhẹ của giấy nếp lan tỏa giữa môi lưỡi cả hai.

Tóc dài của hai người quấn lấy nhau.

Đầu mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện.

Màu son diễm lệ dính bên khóe môi, qua lại ma sát giữa hai người.

Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo kín mít, không để lọt một tia sáng.

Cả hai đều không tiết ra chút nào tin tức tố.

Nụ hôn này không phải do tin tức tố dẫn dắt, cũng chẳng phải bản năng thúc đẩy.

Cổ Cố Diên Khanh thon dài, cô ngẩng cằm, một tay chống lên giường, tấm ga dưới tay bị cô vò nát thành một cục.

Cho dù là tư thế như thế này, cô vẫn không phải kẻ bị hái đoạt.

Thế nhưng chỉ một nụ hôn đơn giản thôi không đủ để phát tiết hết cảm xúc.

Là gặm cắn, là chém giết, một cuộc chiến không khói súng.

Tấm trải giường nhăn nhúm vì lăn lộn liên tục, càng giống một trận chiến cân tài cân sức.

Môi lưỡi giao triền, một hơi thở dài, không ai chịu buông trước.

Hồi lâu sau, Cố Diên Khanh đè lên người Dư Chu Chu, khóe mắt hơi đỏ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, hiếm khi bị nhiễm chút tình dục.

Cô nhìn chằm chằm Dư Chu Chu, lười biếng hỏi: “Dư Chu Chu, hôn Omega sướng hơn, hay hôn Beta sướng hơn?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...