[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 152: (Ngoại Truyện 16) - Ngoại Truyện Học Đường 14 (Luật Sư Đại Diện)



Hai người cùng nhau đến đồn cảnh sát để lấy bằng chứng, Tô Mộ Vũ còn phải lấy máu để xét nghiệm làm bằng chứng. Khi Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ ra ngoài thì đã là sáu giờ chiều.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ tinh thần suy nhược, liền ghé sát vào cô ấy hỏi nhỏ: “Tiểu Vũ, cậu còn thấy khó chịu không? Để mình gọi xe đưa cậu về, sau đó mình sẽ tự đi về.”

“Không cần, hôm nay đã phiền cậu nhiều rồi, còn làm phiền đến bố mẹ cậu nữa.” Tô Mộ Vũ không mấy hứng thú, cộng thêm việc nàng đang trong ngày đầu tiên của kỳ cảm ứng nên rất mệt mỏi.

“Không phiền, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, hơn nữa cậu xem này, cậu chẳng có chút tinh thần nào cả, không đưa cậu về mình không yên tâm. Đúng rồi, ngày mai nếu cậu không khỏe thì xin nghỉ một ngày đi.” Thẩm Tinh Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Miêu Miêu, nhanh chóng nói.

“Chắc không cần, mình đã tiêm thuốc ức chế rồi.”

Thẩm Tinh Nguyệt giơ tay gọi một chiếc taxi, kéo Tô Mộ Vũ lên xe và báo địa chỉ.

Đi từ đồn cảnh sát về phía bắc, qua hai ngã tư là đến con phố cũ nơi nhà của Tô Mộ Vũ, thuận tiện hơn rất nhiều so với đi từ trường.

Tô Mộ Vũ thấy Thẩm Tinh Nguyệt kiên quyết muốn đưa mình về, cũng không nói gì thêm, thực sự nàng cũng rất mệt.

Mười mấy phút sau, taxi dừng gần nhà của Tô Mộ Vũ, tiếp đó lại là những con ngõ đan xen, taxi chỉ có thể dừng bên ngoài ngõ.

“Dừng ở đây thôi, quần áo của cậu mình sẽ giặt sạch và trả lại cậu vào ngày mai.” Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt.

“Không cần trả, cậu cứ mặc đi.” Thẩm Tinh Nguyệt nói xong, sợ Tiểu Miêu Miêu bị tổn thương lòng tự trọng, nhanh chóng bổ sung, “Ý mình là không cần vội, kỳ cảm ứng của cậu còn chưa qua, đừng để mệt, về nhà thì nghỉ sớm đi, nếu có cảm thấy không khỏe, nhớ gọi cho mình."

Tô Mộ Vũ nghe Thẩm Tinh Nguyệt lẩm bẩm dặn dò, lòng mềm đi, nàng nhìn Thẩm Tinh Nguyệt một cái, “Cảm ơn cậu."

“Không cần cảm ơn, với mình cậu không cần khách sáo vậy.” Thẩm Tinh Nguyệt mỉm cười đáp.

Sau khi chào tạm biệt Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Mộ Vũ xuống taxi, Thẩm Tinh Nguyệt bảo tài xế dừng xe lại một chút, chắc chắn rằng Tô Mộ Vũ đã vào trong ngõ rồi mới báo địa chỉ nhà mình.

Ở phía bên kia, bố mẹ của Diêu Vũ Nam nghe tin con gái bị bắt, hoảng hốt đến đồn cảnh sát, sau khi biết toàn bộ sự việc, họ lấy số liên lạc của Tô Mộ Vũ, hy vọng có thể dùng tiền để giảm nhẹ tội cho con gái.

Tô Mộ Vũ vừa về đến nhà, nàng đi một vòng quanh tầng một, không thấy bà nội đâu, đoán rằng bà có lẽ lại đi nhặt giấy và chai lọ, Tô Mộ Vũ mệt mỏi trở về phòng. Nàng thay bộ quần áo của Thẩm Tinh Nguyệt ra, định giặt sạch rồi trả lại sau khi khỏe hơn.

Tô Mộ Vũ nhìn bộ quần áo trước mặt, suy nghĩ trôi xa.

Quần áo mượn có thể trả lại, nhưng những ân tình với Thẩm Tinh Nguyệt có lẽ rất khó trả hết. Chỉ riêng hôm nay, nếu không có Thẩm Tinh Nguyệt, nàng có lẽ đã bị chụp ảnh khỏa thân và bị ép uống thuốc, chỉ nghĩ đến đã thấy rùng mình.

Khi nàng đang miên man suy nghĩ, điện thoại bên cạnh reo lên, Tô Mộ Vũ nhìn số điện thoại lạ, nhíu mày rồi nhấc máy: “Alo, ai vậy?”

“Là Tô Mộ Vũ phải không? Tôi là mẹ của Diêu Vũ Nam, em Tô, tôi biết con gái tôi đã làm sai, chúng tôi sẽ bù đắp cho em. Tôi nghe nói em gặp khó khăn trong cuộc sống, thế này, chỉ cần em đồng ý giải quyết riêng, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em, dù là tiền hay nhà."

Tô Mộ Vũ ngay khi nghe đối phương xưng là mẹ của Diêu Vũ Nam, đã bấm nút ghi âm trên điện thoại. Mặc dù điện thoại của nàng rất cũ kỹ, nhưng vẫn có những chức năng cơ bản này.

“Tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì của bà, tôi chỉ muốn một sự công bằng.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng đáp.

Mẹ của Diêu Vũ Nam vội vàng, “Em Tô, tôi đã cho người điều tra sơ qua về hoàn cảnh gia đình em. Đối diện trường học của các em, tôi có một căn hộ hai phòng ngủ, rộng 80 mét vuông, chỉ cần em đồng ý, ngày mai tôi sẽ cùng em đi sang tên, chỉ mong em tha cho con gái tôi. Nó còn nhỏ, nếu bị kết án, đời nó sẽ hỏng mất. Em Tô, chỉ cần em ký một tờ giấy hòa giải, em sẽ có một căn nhà miễn phí..."

Tô Mộ Vũ cảm thấy vô cùng phiền muộn, lạnh lùng ngắt lời: “Bà có nghĩ đến không, nếu không có người cứu tôi, tôi đã bị Diêu Vũ Nam hủy hoại rồi. Tôi nói cho bà biết, dù bà đưa ra điều kiện gì, tôi cũng không đồng ý giải quyết riêng. Hơn nữa, tất cả những gì vừa nói tôi đã ghi âm lại, bà đừng nghĩ đến việc lách luật."

Nói xong, Tô Mộ Vũ không đợi đối phương nói thêm gì nữa, liền cúp máy.

Mười mấy phút sau, dưới tầng có tiếng động, Tô Mộ Vũ mệt mỏi bước ra khỏi phòng, thấy bà nội mang theo một túi vải lớn trở về, bên trong túi đầy chai lọ.

Bà nội thấy Tô Mộ Vũ về, cười với cô, “Tiểu Vũ, hôm nay sao về sớm thế? Đợi chút, bà đi rửa tay rồi nấu cơm cho cháu."

“Để cháu làm cho, bà đi nghỉ đi.” Tô Mộ Vũ thực sự không muốn thấy bà nội vất vả, thời tiết bên ngoài đã lạnh, cô sợ bà bị lạnh.

“Không cần, bà vẫn khỏe lắm, Tiểu Vũ cháu đi làm bài tập đi, cơm xong ngay thôi.” Bà nội vẫy tay ra hiệu cho cô về phòng học, rồi đi vào bếp.

Hôm nay Tô Mộ Vũ thực sự không khỏe, nàng cũng không đi xuống nữa. Buổi tối, nàng và bà nội chỉ ăn một chút cháo, sau đó nàng đi nghỉ sớm.

Tô Mộ Vũ nằm trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra trong phòng dụng cụ lại hiện lên trong đầu nàng. Bảo nàng cảm thông cho Diêu Vũ Nam, vậy ai sẽ cảm thông cho nàng?

Sáng hôm sau, Tô Mộ Vũ thấy tình trạng cơ thể tốt hơn, mặc dù vẫn còn chút yếu, nhưng đi học là không vấn đề gì.

Nàng hiểu rằng muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, cho bà nội một cuộc sống và chỗ ở tốt hơn, chỉ có một con đường là học tập chăm chỉ.

Khi Thẩm Tinh Nguyệt đến lớp, thấy Tô Mộ Vũ đã bắt đầu đọc sách, cô nhanh chóng chạy đến, lo lắng hỏi: "Tiểu Vũ, hôm nay cậu cảm thấy thế nào rồi?"

Tô Mộ Vũ thấy chó con lo lắng cho mình, mỉm cười với Thẩm Tinh Nguyệt, "Không sao rồi, mình đâu yếu đuối thế, cậu ngồi xuống đọc sách đi."

"Được, mình đi lấy nước." Thẩm Tinh Nguyệt vừa nói, vừa tự mình cầm lấy ly nước của cả hai.

Tô Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng Thẩm Tinh Nguyệt rời đi, trong ánh mắt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút ấm áp.

Trong giờ tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm Lương Viện bước đến bên Tô Mộ Vũ, "Tô Mộ Vũ, theo tôi đến văn phòng một lát."

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Lương Viện tìm Tô Mộ Vũ, đoán rằng có liên quan đến chuyện hôm qua, nhanh chóng nói: "Thưa cô, em cũng đi, em là nhân chứng."

Lương Viện thấy Thẩm Tinh Nguyệt còn kích động hơn cả Tô Mộ Vũ, nhìn cô một lúc rồi từ từ gật đầu. Dù sao gia đình Thẩm Tinh Nguyệt cũng có thế lực, cô cũng không muốn Tô Mộ Vũ chịu thiệt thòi.

"Hai em cùng đi với tôi." Lương Viện nói rồi bước về phía cửa.

Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ theo sau Lương Viện, lớp học không có giáo viên quản lý, một số học sinh bắt đầu xì xào.

"Thiên ca, tôi nghe nói mấy Omega lớp 17 vì ghen tuông mà hôm qua đã cho Tô Mộ Vũ uống thuốc, kết quả là tất cả đều bị bắt đến đồn cảnh sát, hôm nay lớp 17 vắng 8 người." Chu Thần nhanh chóng bàn tán khi không có ai chú ý.

"Bọn họ rảnh rỗi quá, Diệp Phàm Xuyên có gì tốt thế?" Lưu Hạo Thiên cũng không hiểu nổi suy nghĩ của những người đó.

"Ừ, tôi nghe nói, hôm qua cả bố mẹ Thẩm Tinh Nguyệt cũng bị làm phiền, xem ra Thẩm Tinh Nguyệt thực sự khác biệt so với đám người như Diệp Phàm Xuyên. Cậu ấy thực sự quan tâm đến Tô Mộ Vũ." Chu Thần tiếp tục bàn tán.

"Có vẻ là khác thật." Lưu Hạo Thiên cũng nhận ra, Thẩm Tinh Nguyệt và những cậu ẩm khác rất khác biệt, không khoe khoang, cũng không thích có nhiều Omega xung quanh. Từ khi chuyển trường, cậu ấy chỉ tốt với một mình Tô Mộ Vũ, nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Tinh Nguyệt đúng là một kẻ yêu đương cuồng nhiệt.

Trong khi đó, Thẩm Tinh Nguyệt trong văn phòng không biết mình đã bị xếp vào loại yêu đương cuồng nhiệt. Cô đang chờ giáo viên chủ nhiệm nói chuyện.

Lương Viện vào văn phòng, mới mở lời với Tô Mộ Vũ: "Tô Mộ Vũ, bố mẹ của Diêu Vũ Nam đã thuê luật sư bào chữa cho bạn ấy. Tôi biết hoàn cảnh của em, thuê luật sư không phải là một chi phí nhỏ, vụ kiện này có thể kéo dài vài tháng đến nửa năm. Tốt hơn hết là giao chuyện này cho cảnh sát và viện kiểm sát, em nghĩ sao?"

"Không được, thưa cô, chúng em cũng thuê luật sư. Nhà em có cả một đội ngũ luật sư, hơn nữa họ không bận lắm. Em sẽ để vài người trong số đó làm luật sư bào chữa cho Mộ Vũ" Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng nói. Không phải cô không tin tưởng cảnh sát và viện kiểm sát, mà chỉ sợ luật sư bên đối phương sẽ gây rắc rối. Nếu Tiểu Miêu Miêu không có luật sư đại diện, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.

Lương Viện nghe Thẩm Tinh Nguyệt nói vậy, nhìn sang Tô Mộ Vũ, hỏi: "Em nghĩ sao?"

"Tiểu Vũ, cậu đừng quên cô ta đã làm gì với cậu. Không thể để người như cô ta được đắc thắng. Hơn nữa chỉ còn chưa đến nửa năm là đến kỳ thi đại học, không thể để bọn họ làm phiền cậu. Để họ có vấn đề gì thì liên hệ với luật sư của cậu." Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ với ánh mắt sáng rực, sợ rằng cô ấy sẽ không đồng ý.

Tô Mộ Vũ mím môi suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. Nàng không muốn nợ Thẩm Tinh Nguyệt quá nhiều ân tình, nhưng trong nửa năm tới cô cần tập trung hơn để đạt được kết quả mong muốn, không thể tốn sức vào những chuyện này. Tuy nhiên, việc này khiến nàng cảm thấy nợ Thẩm Tinh Nguyệt quá nhiều, đến mức nàng cũng không chắc mình có thể trả hết.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ gật đầu, vui mừng khôn xiết, "Chờ một lát, mình sẽ nhắn tin cho trợ lý của bố để hỏi, rồi gửi thông tin liên lạc của luật sư cho cậu."

Thẩm Tinh Nguyệt nhắn tin cho trợ lý của Thẩm Chính Sơ, Dương Khởi, để sắp xếp việc thuê luật sư. Dương Khởi nhanh chóng gửi lại thông tin liên lạc của luật sư.

Thẩm Tinh Nguyệt gửi thông tin liên lạc cho Tô Mộ Vũ và dặn dò: "Sau này nếu có ai từ phía Diêu Vũ Nam gọi điện cho cậu, bảo họ liên lạc với luật sư của cậu."

Tô Mộ Vũ cúi xuống nhìn số điện thoại trên màn hình, rồi nhìn lại Thẩm Tinh Nguyệt, "Cảm ơn cậu."

"Không có gì, giúp được cậu là tốt rồi." Thẩm Tinh Nguyệt cười nhìn Tô Mộ Vũ, nếu phía sau có đuôi, chắc chắn nó đã vẫy lên rồi.

Tiểu Miêu Miêu cứ thích khách sáo, từ khi quen nhau, cô ấy đã nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần.

Lương Viện thấy hai người mải mê nói chuyện, khẽ ho một tiếng, kéo lại sự chú ý của họ, nhìn cả hai rồi nhắc nhở: "Còn nửa năm nữa là thi đại học, tôi không muốn trong lớp có hiện tượng yêu sớm. Hai em đều là học sinh biết nghe lời, chắc hiểu ý tôi. Được rồi, về lớp học tiếp đi."

Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ lần lượt rời khỏi văn phòng, trên đường về Thẩm Tinh Nguyệt vẫn nghĩ, không biết giáo viên có tưởng tượng quá nhiều không. Giữa cô và Tiểu Miêu Miêu là tình bạn thuần khiết, còn trong sáng hơn cả tờ giấy trắng.

Tô Mộ Vũ thì đi đường với đôi tai đỏ bừng. Cô đã nói rồi, Thẩm Tinh Nguyệt đối với cô quá rõ ràng, đến mức giáo viên cũng nhận ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...