[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại
Chương 151 (Ngoại Truyện 15) - Ngoại Truyện Học Đường 13 (Nước Mắt Sau Song Sắt)
Thẩm Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo tiểu miêu miêu đang xấu hổ, "Tiểu Vũ, cậu đi chậm lại, đợi mình với, đừng ngã nữa."Thẩm Tinh Nguyệt từ phía sau đuổi tới, thấy tai của tiểu miêu miêu quả nhiên đỏ bừng, cô sợ Tô Mộ Vũ cảm thấy không thoải mái, liền theo sát phía sau."Tiểu Vũ, chúng ta nên báo chuyện này với giáo viên chủ nhiệm trước, cảnh sát chắc sẽ đến ngay thôi." Thẩm Tinh Nguyệt nhắc nhở bên cạnh."Được." Tô Mộ Vũ cũng gật đầu đồng ý.Rất nhanh hai người đã đến văn phòng của Lương Viện, Thẩm Tinh Nguyệt gõ cửa văn phòng, sau khi nhận được lời đáp mới cùng Tô Mộ Vũ vào trong.Lương Viện tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Sao các em lại đến cùng nhau thế này?""Thưa cô, Diêu Vũ Nam của lớp 17 cùng vài Omega khác đã ép Tô Mộ Vũ uống thuốc kích thích kỳ nhạy cảm, còn định chụp ảnh khỏa thân để bắt nạt cậu ấy. May mà em đến kịp thời ngăn cản họ, nhưng Tô Mộ Vũ vẫn bị tổn thương thực sự, em đã đánh dấu tạm thời để bảo vệ cậu ấy, nếu không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Thẩm Tinh Nguyệt kể lại sự việc vừa xảy ra."Tô Mộ Vũ, em có sao không? Để cô đưa em đến phòng y tế." Lương Viện lo lắng hỏi."Em đã tiêm thuốc ức chế rồi." Tô Mộ Vũ ngước nhìn Lương Viện, tiếp tục nói: "Chúng em đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát chắc sẽ đến ngay thôi."Lương Viện cảm thấy lo lắng, chuyện này trường học không muốn liên quan đến cảnh sát, nhưng tình huống này đã thực sự cấu thành tội phạm, hơn nữa các học sinh lớp 12 hầu hết đã đủ 18 tuổi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Việc báo cảnh sát là điều hoàn toàn hợp lý."Vậy được, Tô Mộ Vũ, phụ huynh của em có thể đến không?" Lương Viện biết rõ tình hình gia đình Tô Mộ Vũ, nhưng sự việc này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian tranh cãi, cô sợ Tô Mộ Vũ sẽ bị thiệt thòi."Bà của cậu ấy sức khỏe không tốt, đừng thông báo cho bà. Thưa cô, em là nhân chứng, bố mẹ em sẽ đến ngay." Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng nói.Lương Viện mím môi, ánh mắt nhìn Tô Mộ Vũ rồi lại nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở vết hằn trên cổ của Thẩm Tinh Nguyệt, cổ trắng nõn của cô bé có những dấu hồng to nhỏ không đều.Lương Viện khẽ ho một tiếng, lấy ra một hộp phấn từ ngăn kéo bàn làm việc, nhìn Thẩm Tinh Nguyệt: "Em dùng cái này che đi vết trên cổ, để phụ huynh nhìn thấy không hay."Thẩm Tinh Nguyệt ngớ người, rồi nhanh chóng nhận lấy hộp phấn: "Cảm ơn cô."Dù sao một lát nữa chắc chắn sẽ có tranh cãi, Thẩm Tinh Nguyệt không sợ bố mẹ hiểu lầm vết hằn đỏ trên cổ, mà chỉ sợ phụ huynh của Diêu Vũ Nam miệng lưỡi độc ác, nên che đi vẫn hơn.Thẩm Tinh Nguyệt cố gắng dùng gương nhỏ trong hộp phấn để che đi vết đỏ trên cổ, nhưng không thoải mái.Tô Mộ Vũ thấy cô không thể tự mình che được, tai đỏ lên, nói nhỏ với Thẩm Tinh Nguyệt: "Để mình giúp cậu."Thẩm Tinh Nguyệt không ngại, nghe Tiểu Miêu Miêu muốn giúp, cũng không suy nghĩ gì nhiều, đưa hộp phấn qua, ngoan ngoãn ngẩng đầu chờ Tiểu Miêu Miêu giúp che.Tô Mộ Vũ khẽ ho một tiếng, tai đỏ hồng, lấy hộp phấn, nhấn vài lần để lấy đủ phấn, rồi chậm rãi che đi vết đỏ trên cổ của Thẩm Tinh Nguyệt.Lương Viện nhìn hai người, cảm thấy không phù hợp khi để Tô Mộ Vũ che cho Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng cô giúp cũng không hợp lý, nên giả vờ như không thấy gì, cầm lấy tờ giấy ghi lại sự việc Thẩm Tinh Nguyệt vừa kể, chờ cảnh sát đến.Rất nhanh xe cảnh sát đã đỗ trong khuôn viên trường Nam Châu Nhất Trung, việc này khiến cả hiệu trưởng Lý cũng phải ra mặt và cùng đến văn phòng của Lương Viện.Học sinh trên sân cũng bị kích động, Trương Điềm nhìn xe cảnh sát đằng sau, mặt tái mét: "Nam Nam, xe cảnh sát đó không phải đến bắt chúng tôi chứ?"Diêu Vũ Nam cũng lạnh toát cả người, nhưng vẫn giữ vẻ cứng cỏi: "Hoảng cái gì? Camera tầng năm không còn, họ không có chứng cứ.""Hy vọng vậy, mình còn muốn học hành đàng hoàng, đừng để bị bắt." Trương Điềm nói với giọng run rẩy, hoàn toàn mất đi vẻ bệ vệ khi bắt nạt Tô Mộ Vũ lúc nãy.Mười phút sau, hai học sinh lớp 13 đến gọi người: "Diêu Vũ Nam, Trương Điềm... các cậu vào văn phòng một lát, thầy cô và hiệu trưởng đang chờ."Trương Điềm sợ hãi nắm chặt tay Diêu Vũ Nam: "Nam Nam, làm sao đây? Thật sự là Tô Mộ Vũ đã báo cảnh sát.""Đừng khóc, giữ bình tĩnh. Chuyện này các cậu đều tham gia, không muốn bị đuổi học thì phải cắn chặt là Tô Mộ Vũ tự uống thuốc, cô ta muốn quyến rũ Thẩm Tinh Nguyệt, nhớ rõ chưa?" Diêu Vũ Nam quét mắt nhìn những người tham gia khác."Nhớ rồi." Mọi người đều lúng túng, chỉ là phản ứng theo quán tính lời Diêu Vũ Nam nói.Ở phía bên kia, Chu Vân Khanh và Thẩm Chính Sơ cũng đến văn phòng, hiệu trưởng Lý nhanh chóng đứng lên đón tiếp."Thẩm tổng, Chu tổng, thật xin lỗi đã làm phiền hai vị." Hiệu trưởng Lý cười và chào hỏi."Hiệu trưởng Lý, trường của ngài là trường trung học tốt nhất ở Nam Châu, xảy ra chuyện như thế này tôi chắc rằng ngài cũng không muốn. Cảnh sát đã đến, tôi hy vọng ngài có thể cho mọi người một lời giải thích, đặc biệt là cho em Tô. Việc làm hại bạn học bằng cách cho uống thuốc này thật độc ác, tôi nghĩ những người này khi ra xã hội sẽ còn độc ác hơn." Chu Vân Khanh nhìn hiệu trưởng Lý và các cảnh sát đang điều tra, nói.Vì chuyện này, Chu Vân Khanh đã báo trước với cảnh sát, họ rất coi trọng và đã điều động nhiều nhân viên hơn bình thường.Trưởng nhóm, cảnh sát Trương, đã được cấp trên nhắc nhở, ông gật đầu với Chu Vân Khanh, "Bà Chu yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định, sẽ cho em học sinh bị hại một lời giải thích.""Tốt rồi." Chu Vân Khanh gật đầu."Chúng ta sẽ ghi lại lời khai của hai học sinh này trước. Các em lần lượt kể lại những gì đã xảy ra, cố gắng khách quan, từng người một." Cảnh sát Trương nói và bảo một cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh lấy sổ ghi chép ra.Tô Mộ Vũ bắt đầu ghi lời khai trước, nàng kể lại chi tiết sự việc và cách Trương Điềm gọi nàng lên tầng năm. Sau đó là Thẩm Tinh Nguyệt, nàng kể lại toàn bộ những gì mình chứng kiến, cuối cùng còn nói rằng mình đã quay lại video khi vào phòng dụng cụ, trong tay có bằng chứng.Ngay khi họ vừa kể xong, tám người của Diêu Vũ Nam đã vào văn phòng, văn phòng trở nên chật chội. Diêu Vũ Nam nghiến răng cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm của mình, Mã Minh, "Thầy Mã, thầy gọi chúng em đến có chuyện gì không?""Diêu Vũ Nam, Tô Mộ Vũ lớp 12 nói rằng em bắt nạt bạn ấy, còn cho bạn ấy uống thuốc khích thích kỳ nhạy cảm, có đúng vậy không?" Mã Minh nhìn Diêu Vũ Nam, ông vẫn không tin rằng học sinh của mình có thể làm chuyện này, vì Diêu Vũ Nam học rất tốt, bình thường cũng rất ngoan."Thầy, đừng nghe họ bịa đặt, Tô Mộ Vũ có ý đồ xấu. Khi tất cả chúng em đều ở trong phòng dụng cụ, cô ấy thấy Thẩm Tinh Nguyệt đến nên cố ý uống thuốc cảm ứng sớm để quyến rũ cậu ấy. Thầy, Tô Mộ Vũ vốn có tiếng xấu trong trường, thầy có thể hỏi mọi người, ai cũng biết cô ấy không đàng hoàng." Diêu Vũ Nam cố chấp nói."Cậu nói đủ chưa? Diêu Vũ Nam, cậu còn mặt mũi không? Mộ Vũ rất đứng đắn, không đàng hoàng là cậu thì có. Vì thích Diệp Phàm Xuyên mà cậu hại Tô Mộ Vũ, muốn cậu ấy gặp chuyện, sao cậu lại độc ác như vậy? Thật không ngờ cậu lại kinh tởm như thế." Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Diêu Vũ Nam lạnh lùng, nếu không phải có người ở đây, cô đã muốn ra tay ngay."Ôi, tôi chạm vào nỗi đau của cậu rồi đúng không? Hai người bây giờ không rõ ràng, đương nhiên cậu sẽ bênh vực cậu ta. Chưa biết chừng vài bữa nữa có con luôn, chính các cậu mới là những người gây rối trật tự học đường." Diêu Vũ Nam vẫn cứng miệng."Tôi và Tô Mộ Vũ rất trong sạch, cậu ấy bị hại, tôi chỉ đánh dấu tạm thời để bảo vệ cậu ấy và đưa cậu ấy đến phòng y tế tiêm thuốc ức chế, bác sĩ Vương ở phòng y tế có thể làm chứng cho chúng tôi. Còn cậu thì sao? Tôi đã quay video, các cậu giải thích sao đây." Thẩm Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn."Chúng tôi chỉ ở trong phòng dụng cụ dọn vệ sinh, ai biết Tô Mộ Vũ cũng đến và cố ý uống thuốc để hại chúng tôi..."Diêu Vũ Nam vẫn còn cố chấp, thì điện thoại cũ của Tô Mộ Vũ vang lên, cô phát đoạn ghi âm vừa rồi."Tô Mộ Vũ, cô ngoan ngoãn một chút, đừng nghĩ Thẩm Tinh Nguyệt đến thì có thể cứu cô.""Cho cô ta uống cái này, Tô Mộ Vũ thích gây rối khắp nơi à? Để cô ta nhớ đời, để Thẩm Tinh Nguyệt nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.""Nam Nam, thực sự cho cô ta uống cái này sao?""Sao thế? Cậu sợ à? Chuyện hôm nay các cậu đều tham gia, đã làm thì phải làm tới cùng, camera bên ngoài đã bị tháo hết, sợ gì?"....Mỗi từ mà Diêu Vũ Nam nói đều được ghi âm chính xác, hiệu trưởng Lý lập tức thay đổi sắc mặt, "Diêu Vũ Nam, và cả các em, thật là độc ác, các em có biết ép người khác uống thuốc kích thích này là phạm pháp không?"Diêu Vũ Nam nghe thấy đoạn ghi âm cũng bối rối, cô ta vô thức định lao tới giật điện thoại của Tô Mộ Vũ, nhưng cảnh sát Trương nhanh tay ngăn lại.Cảnh sát Trương nhìn mọi người một lượt, nói: "Em Tô, đoạn ghi âm trong điện thoại của em là chứng cứ quan trọng, em phải cùng chúng tôi về đồn cảnh sát, đoạn ghi âm này chúng tôi cần sao chép lại, và chúng tôi cần lấy mẫu máu của em, trong máu em vẫn còn tồn dư của thuốc, đó cũng là chứng cứ quan trọng.""Vâng, cháu sẽ theo chú." Tô Mộ Vũ gật đầu.Cảnh sát Trương suy nghĩ rồi nói với Thẩm Tinh Nguyệt: "Em Thẩm, đoạn video trong điện thoại của em cũng là chứng cứ, chúng tôi cần sao chép lại.""Vâng, cháu sẽ hợp tác." Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng đáp."Hiệu trưởng Lý, tất cả camera tầng bốn chúng tôi cũng cần sao chép, đó là chứng cứ quan trọng. Các học sinh này chúng tôi sẽ đưa đi tạm giam hôm nay, vì chứng cứ đã đầy đủ. Chỉ là chúng tôi thiếu nhân lực, Tiểu Điền, gọi về đồn, bảo họ mang xe buýt đến hỗ trợ, tám người này đều phải tạm giam." Cảnh sát Trương nói với cảnh sát phụ tá bên cạnh.Cảnh sát Điền nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện thoại, trong khi đó các Omega khác của lớp 17 đều hoảng loạn, họ là đồng phạm, dù không bị kết tội nặng cũng sẽ bị tạm giam vài ngày, và sẽ bị ghi vào hồ sơ, thông báo cho phụ huynh."Tô Mộ Vũ, tôi sai rồi, là Diêu Vũ Nam bảo chúng tôi làm vậy, xin cậu tha thứ cho chúng tôi.""Đúng vậy, là Diêu Vũ Nam dùng mỹ phẩm để mua chuộc chúng cháu, chú cảnh sát, xin các chú điều tra kỹ.""Phải, Tô Mộ Vũ, chúng tôi thực sự biết sai rồi, cậu cũng không sao, có thể tha thứ cho chúng tôi được không?"Thẩm Tinh Nguyệt đứng chắn trước Tô Mộ Vũ, lạnh lùng nhìn, "Cậu ấy không sao là may mắn của các người, nếu không, các người cũng sẽ phải ngồi tù, nhưng cậu ấy không sao không có nghĩa là các người có quyền dùng đạo đức để ép cậu ấy tha thứ. Các người cũng như Diêu Vũ Nam, đều là những khối u nhọt của xã hội, hơn nữa, các người đã đủ 18 tuổi, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua, tôi sẽ theo đến cùng."Các nữ sinh lớp 17 bắt đầu khóc, nhưng không ai trong phòng động lòng vì họ.Tô Mộ Vũ gần như không nói gì, cô nhìn thấy Thẩm Tinh Nguyệt chắn trước mình, cảm giác này khiến cô thấy rất mới lạ và mềm lòng.Trước khi gặp Thẩm Tinh Nguyệt, chưa ai đứng trước bảo vệ nàng như vậy, nhưng vừa mới quen Thẩm Tinh Nguyệt không lâu, cô đã giúp nàng hết lần này đến lần khác. Thật kỳ lạ, khi ở trong phòng dụng cụ dù rất nguy hiểm, nhưng nàng lại gọi cho Thẩm Tinh Nguyệt chứ không gọi cho giáo viên, như thể nàng biết rằng Thẩm Tinh Nguyệt sẽ luôn đứng về phía nàng.Hóa ra, được bảo vệ là cảm giác như vậy?Tô Mộ Vũ mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.Rất nhanh xe cảnh sát hỗ trợ đã đến, các cảnh sát đưa tám Omega lớp 17 đi, Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ cũng theo cảnh sát về đồn để lưu hồ sơ.Chu Vân Khanh và Thẩm Chính Sơ không còn việc gì, chuẩn bị rời đi, hiệu trưởng Lý nhanh chóng đứng dậy tiễn họ: "Thẩm tổng, Chu tổng, xin mời đi cẩn thận, việc này thật xấu hổ."Chu Vân Khanh dừng lại nhìn hiệu trưởng Lý, mỉm cười nói: "Nam Châu Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Nam Châu, tôi nghĩ hiệu trưởng Lý cũng không thể chấp nhận những hạt cát trong mắt chứ? Dù những người này chỉ bị tạm giam vài ngày, nhưng tôi nghĩ trường cũng không nên giữ những học sinh này nữa, nếu không, các gia đình thượng lưu ở Nam Châu ai dám gửi con đến Nam Châu Nhất Trung, ngài nghĩ sao?""Chu tổng nói đúng, chúng tôi sẽ chuẩn bị hồ sơ để đuổi học vài người này, họ đã làm xấu danh tiếng của trường. Xin mời hai vị đi cẩn thận." Hiệu trưởng Lý vội nói.Khi Chu Vân Khanh và Thẩm Chính Sơ rời đi, hiệu trưởng Lý mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, tập đoàn Thẩm Thị là doanh nghiệp hàng đầu ở Nam Châu, nếu tập đoàn Thẩm Thị cho Thẩm Tinh Nguyệt chuyển trường, chắc chắn sẽ có nhiều học sinh con nhà giàu khác cũng chuyển theo, khi đó các khoản đầu tư của các doanh nghiệp vào trường sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, hiệu trưởng Lý không muốn làm những việc thiệt thòi như vậy, hơn nữa, hành vi của những học sinh kia thật đáng kinh tởm.Ở phía bên kia, Thẩm Tinh Nguyệt nói với cảnh sát Trương: " Chú cảnh sát, có thể đợi chúng em vài phút không? Quần áo của Tiểu Vũ bị rách, em đưa cậu ấy đi thay quần áo rồi sẽ đến.""Được, các cháu đi đi." Cảnh sát Trương gật đầu nói.Thẩm Tinh Nguyệt nắm cổ tay Tô Mộ Vũ, dẫn cô ấy đi về phía nhà vệ sinh tầng một, vừa đi vừa nói: "Cậu mặc tạm áo hoodie của mình trước, yên tâm, áo mới. Cởi quần áo bên trong ra, cũng để làm chứng cứ, cố gắng để Diêu Vũ Nam ở trong đó thêm vài năm."Tô Mộ Vũ bị lời nói của Thẩm Tinh Nguyệt làm cười, cô ngước nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, nhận lấy quần áo mà cô đưa, "Thẩm Tinh Nguyệt, cảm ơn cậu."Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn cảm ơn mình, suýt nữa không kiềm được muốn vuốt đầu cô ấy, "Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn mà, mình nên làm vậy. Mình còn rất vui vì cậu đã gọi cho mình. Đi thay quần áo đi."Tô Mộ Vũ nhìn vào mắt cười của Thẩm Tinh Nguyệt, mỉm cười và bước vào nhà vệ sinh nữ Omega.Nàng cầm áo hoodie của Thẩm Tinh Nguyệt, trong lòng nghĩ rằng sau này nàng phải học tập chăm chỉ, có lẽ không thể đáp lại tình cảm của chó con, và nàng cũng không muốn yêu sớm. Nhưng nếu Tinh Nguyệt có thể đợi đến sau kỳ thi đại học, thì có lẽ cũng có thể thử.Nghĩ đến đây, tai Tô Mộ Vũ đỏ bừng, nhưng khi nghĩ đến bố mẹ của Thẩm Tinh Nguyệt và gia cảnh của mình, ánh mắt nàng trở nên mờ đi.Có lẽ nàng nghĩ quá nhiều rồi, Thẩm Tinh Nguyệt tốt như vậy, có gia cảnh như vậy, sau này làm sao mà chọn nàng làm bạn gái được?