[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại
Chương 153: (Ngoại Truyện 17) - Ngoại Truyện Học Đường 15 (Kẻ Hỗn Láo)
Trong vài ngày tiếp theo, những người giúp Diêu Vũ Nam ép Tô Mộ Vũ uống thuốc đều bị cảnh sát xử phạt tạm giam 15 ngày. Trường học cũng đã tổ chức họp học sinh, toàn bộ 8 Omega liên quan đều bị đuổi học, từ đó lớp 17 bớt đi tám người. Những học sinh khác trong trường có lòng ganh ghét với Tô Mộ Vũ cũng không dám gây sự nữa.Không lâu sau sự việc đó, Thẩm Tinh Nguyệt nhận được một túi giấy từ Tiểu Miêu Miêu, bên trong là áo khoác và áo hoodie của cô. Thẩm Tinh Nguyệt lấy ra xem, quần áo được Tiểu Miêu Miêu giặt sạch sẽ.Thẩm Tinh Nguyệt cười khẽ với Tô Mộ Vũ, "Đã nói là không cần trả rồi mà, thôi được rồi, cậu muốn trả thì cứ trả."Thẩm Tinh Nguyệt biết Tiểu Miêu Miêu có lòng tự trọng cao, nên cũng không nói thêm gì nữa."Thẩm Tinh Nguyệt, lần này thực sự cảm ơn cậu." Tô Mộ Vũ ngước nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, có chút ngại ngùng nói."Không sao đâu, đã nói là không cần cảm ơn mà. Đúng rồi, hôm qua có hai bài mình xem đáp án mà vẫn không biết mình sai ở bước nào, Tiểu Vũ, cậu giúp mình xem qua được không?""Được." Tô Mộ Vũ chỉ cần nhìn lướt qua các bước giải của Thẩm Tinh Nguyệt, đã biết được vấn đề nằm ở đâu. Nàng mỉm cười với Thẩm Tinh Nguyệt và bắt đầu giảng giải: "Cậu xem bước thứ ba của cậu, mình thấy cậu thường mắc lỗi ở đây..."Thẩm Tinh Nguyệt nghe chăm chú, gật đầu liên tục. Khi cô giải được bài toán theo cách mà Tô Mộ Vũ chỉ dẫn, mắt cô sáng lên.Tô Mộ Vũ nhìn chó con trước mặt, thậm chí muốn thưởng cho cô một cái đùi gà.Buổi chiều, khi Thẩm Tinh Nguyệt và mọi người đang học, bên ngoài trời bắt đầu mưa tuyết. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đất trở nên lầy lội, và đến khi họ tan học thì càng tệ hơn.Thời tiết thay đổi đột ngột, phần lớn học sinh không mang theo ô, nhưng ở cổng trường có khá nhiều phụ huynh mang ô đến.Tô Mộ Vũ nhìn thời tiết xấu, rồi quay sang Thẩm Tinh Nguyệt: "Cậu về sớm đi, không cần đưa mình về đâu. Trời đang có tuyết, lái xe không an toàn, cậu về sớm nhé.""Không cần, trong xe mình có ô, mình sẽ đưa cậu về." Thẩm Tinh Nguyệt vội nói, cô không thể để Tiểu Miêu Miêu bị ướt."Thực sự không sao đâu, mấy ngày nay cậu đưa mình về, không có chuyện gì xảy ra phải không? Hơn nữa, sau chuyện của Diêu Vũ Nam, mọi người trong trường không dám công khai gây sự với mình nữa. Thế này đi, cậu cho mình mượn một cái ô, mình tự đi về. Hôm nay thời tiết xấu, cậu nghe mình, về sớm đi, được không?" Tô Mộ Vũ kéo tay áo Thẩm Tinh Nguyệt, làm cô không thể từ chối."Nhưng mình vẫn không yên tâm." Thẩm Tinh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói."Thế này đi, mình về đến nhà sẽ gọi điện cho cậu báo bình an, như vậy được không?" Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, trong mắt có chút ánh sáng.Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tiểu Miêu Miêu kiên quyết, lại nhìn cô với đôi mắt sáng rực, đành gật đầu, "Cậu nhớ cẩn thận đấy.""Mình biết rồi, cậu cũng cẩn thận, đường trơn lắm, bảo tài xế lái chậm một chút." Tô Mộ Vũ dặn dò."Được, mình sẽ chú ý."Hai người vừa nói vừa đi, đến cổng trường, Thẩm Tinh Nguyệt lấy một cái ô từ trong xe ra đưa cho Tô Mộ Vũ, trong ánh mắt đầy sự lưu luyến.Tô Mộ Vũ bị biểu cảm của Thẩm Tinh Nguyệt làm cho cười, "Được rồi, cậu lên xe đi, mai gặp lại.""Được, mai gặp." Thẩm Tinh Nguyệt giúp Tô Mộ Vũ phủi tuyết trên vai."Mai gặp lại."Tô Mộ Vũ chào tạm biệt Thẩm Tinh Nguyệt, cầm ô đi về hướng nhà mình.Thẩm Tinh Nguyệt ngồi trong xe, nhưng lại cầm ô mở cửa xe ra.chú Lưu hỏi: "Tiểu thư? Chúng ta không đi sao?""Cháu vẫn không yên tâm, chú Lưu, chờ cháu một lát, cháu sẽ đưa bạn ấy về rồi quay lại ngay." Thẩm Tinh Nguyệt nói, mở ô rồi đi theo hướng Tô Mộ Vũ vừa đi.Tiểu Miêu Miêu đã đi được một đoạn khá xa, Thẩm Tinh Nguyệt chỉ thấy bóng dáng mờ mờ. Cô sợ rằng nếu đi gần quá sẽ khiến Tô Mộ Vũ khó xử, nên giữ khoảng cách xa xa, chỉ cần Tiểu Miêu Miêu đi đến đường lớn thì sẽ hoàn toàn an toàn.Tô Mộ Vũ cầm ô đi một mình về phía trước, áo khoác bông trên người nàng đã cũ, lớp bông bên trong cũng không còn ấm. Nàng kéo cao cổ áo, bước nhanh hơn để về nhà.Nàng đã được Thẩm Tinh Nguyệt giúp đỡ rất nhiều lần ở trường, Tô Mộ Vũ không muốn phiền cô ấy cả việc đưa đón về nhà, nhất là trong thời tiết thế này. Hơn nữa, dù bây giờ Thẩm Tinh Nguyệt có thể đưa đón nàng mỗi ngày, nhưng sau này thì sao? Khi đã quen rồi, liệu sau khi tốt nghiệp chó con còn tốt với nàng như vậy không? Tô Mộ Vũ không dám nghĩ đến.Nàng đi trong tâm trạng trống rỗng, đến khi rẽ vào một con ngõ hẹp, nàng không chú ý thấy bốn alpha đi tới phía trước.Chỉ khi nghe thấy tiếng động phía đó, Tô Mộ Vũ mới dừng lại.Không chỉ có mình Tô Mộ Vũ đi trong ngõ này, còn có hai alpha cùng trường đi qua. Mấy người phía trước như đang trò chuyện, hai alpha nhanh chóng vượt qua họ.Tô Mộ Vũ do dự một lúc, nghĩ rằng mình quá nhạy cảm, nhanh chóng bước đi để bắt kịp hai alpha phía trước. Nhưng những người kia không chặn hai alpha, lại chặn trước mặt Tô Mộ Vũ.Ánh sáng trong ngõ mờ ảo, nhưng Tô Mộ Vũ vẫn thấy rõ những khuôn mặt cười đầy ác ý của họ. Nàng liền cảnh giác, theo phản xạ đưa tay vào túi quần, nắm chặt con dao rọc giấy trong túi, tay kia thì lục tìm điện thoại, "Các người muốn làm gì?""Chết tiệt, đừng để cô ta báo cảnh sát, kéo tay cô ta ra." Người cầm đầu là một alpha khoảng hai mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt hung tợn và ác độc.Hai người kia nhanh chóng giữ chặt tay Tô Mộ Vũ, alpha mạnh hơn Omega rất nhiều.Người cầm đầu nhìn điện thoại trong tay Tô Mộ Vũ, cười khẩy rồi giật lấy, ném mạnh vào tường xi măng đối diện, điện thoại vỡ tan, các linh kiện rơi vào bùn đất.Hắn nhìn con dao rọc giấy trong tay kia của Tô Mộ Vũ, cười rồi giật lấy. Hắn tiến đến gần, "Cũng khá gan đấy, đêm nay sẽ rất vui đây. Tô Mộ Vũ phải không? Chúng tôi không vô cớ tìm cô đâu, là Tô Trường Viễn nợ chúng tôi tiền cờ bạc. Hắn thua hết, lãi mẹ đẻ lãi con, nợ ngày càng lớn. Hôm qua chúng tôi tìm hắn, hắn nói có thể dùng cô để trả nợ. Đêm nay, để chúng tôi chơi đùa thoải mái, tay của bố cô sẽ được giữ lại.""Ông ta nợ các người thì các người tìm ông ta mà giải quyết, cắt tay hay giết ông ta cũng phải thương lượng với Tô Trường Viễn, không phải tìm tôi. Tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta lâu rồi." Tô Mộ Vũ cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi hai kẻ kia.Alpha trước mặt mang mùi hôi thối, Tô Mộ Vũ cảm thấy buồn nôn, "Cứu tôi với, có người cướp đây, cứu tôi với...""Chết tiệt, không biết điều." Tên alpha nói rồi kéo dao rọc giấy từ tay Tô Mộ Vũ, cắt đứt khóa áo khoác ngoài của nàng, "Con dao này khá sắc, tiết kiệm được không ít thời gian cởi đồ. Đừng la hét nữa, đây là nơi hẻo lánh, cô nghĩ có ai cứu cô không?"Hắn nói rồi đưa tay định chạm vào mặt Tô Mộ Vũ, Tô Trường Viễn không ra gì, nhưng lại có cô con gái khá xinh.Tô Mộ Vũ nhìn bàn tay đưa tới, rùng mình. Khi tay hắn gần chạm đến mặt nàng, Tô Mộ Vũ mở miệng cắn mạnh vào tay hắn.Hắn giật tay ra, "Chết tiệt, không biết điều. Tao sẽ xử lý mày ngay tại đây, con khốn."Nói rồi, hắn đẩy mạnh Tô Mộ Vũ ngã xuống đất, nước tuyết lạnh buốt thấm vào quần áo, làm nàng lạnh run."Anh Trương, ở đây lạnh quá." Một tên trong nhóm xoa tay, nhìn Tô Mộ Vũ."Lạnh cái gì, lát nữa vận động sẽ ấm thôi. Con này tỏ ra ngây thơ, tao sẽ làm nó ngay tại ngõ này." Trương Cảnh Phong nhìn Tô Mộ Vũ như rắn độc, hắn nhặt cặp sách của nàng ném vào vũng nước bên cạnh, lời nói bẩn thỉu, "Nghe nói cô là học sinh giỏi? Nhưng đêm nay cô sẽ không còn học được nữa, phục vụ bọn tôi, chắc sẽ mang thai thôi.""Đúng, anh Trương, lát nữa cho em làm nữa nhé.""Chết tiệt, đợi đi, tao chưa xong mà, mày phải xếp hàng."Những lời nói cười cợt càng lớn, một số người lạc vào ngõ thấy cảnh này đều bỏ chạy, không ai gọi cảnh sát giúp Tô Mộ Vũ.Trương Cảnh Phong dùng lực mạnh, Tô Mộ Vũ cảm thấy nửa người tê dại. Cô dùng tay đỡ nền đất bùn, cố gắng lùi lại, nhưng chỉ làm những kẻ đó cười to hơn."Tô Mộ Vũ, chưa thử bị alpha đánh dấu nhỉ? Lát nữa anh sẽ cho em thử, đảm bảo thích chết đi được." Trương Cảnh Phong cười nói, tiến gần Tô Mộ Vũ, "Anh mong bố em nợ nhiều hơn, để bọn anh có thể vui vẻ với em vài lần nữa. Học sinh trung học, không phải lúc nào cũng có."Tô Mộ Vũ chỉ ngửi thấy mùi hôi thối, mùi cá tanh nồng nặc xộc vào mũi. "Đừng, cứu tôi, cứu tôi với."Khuôn mặt Tô Mộ Vũ tái nhợt, mắt đỏ hoe. Lần trước, nàng đã cứu được mình bằng cách gọi cho Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng lần này thì sao? Nàng đã bảo Thẩm Tinh Nguyệt về nhà, lúc này chắc Thẩm Tinh Nguyệt đã về đến nhà rồi?Máu trong người Tô Mộ Vũ như đông cứng lại, mùi tanh nồng khiến nàng buồn nôn. Trương Cảnh Phong bóp cổ nàng, cười đùa, "Ghét mùi của tao à? Đừng lo, lát nữa đánh dấu, mày sẽ yêu mùi này."Thẩm Tinh Nguyệt theo sau Tô Mộ Vũ một đoạn, băng qua hai con ngõ, rồi nhìn thấy dưới ánh đèn mờ, cô gái bị bóp cổ, ngồi trên nền đất bùn giãy giụa, bên cạnh là những kẻ đang cười đùa.Thẩm Tinh Nguyệt lập tức nổi giận, cô ném ô, lao tới, vừa chạy vừa giải phóng pheromone.Chỉ sau vài giây, mùi rượu sake lan tỏa trong ngõ nhỏ, những alpha cấp C lập tức cảm thấy yếu đuối, tay chân bủn rủn.Thẩm Tinh Nguyệt đá mạnh vào Trương Cảnh Phong, khiến hắn đập đầu xuống đất, máu chảy ra, những alpha khác cũng lùi lại.Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng đỡ Tô Mộ Vũ từ vũng nước, dùng pheromone bảo vệ nàng.Cô nhìn lại bốn người, Trương Cảnh Phong nhìn cô, "Chết tiệt, mày biết bọn tao là ai không? Khu này không ai dám động đến tao.""Mày là cái thá gì? Trương Cảnh Phong sao, tao có hàng ngàn cách xử lý mày, chờ mà nhận hậu quả." Thẩm Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn họ, bước vài bước, khiến họ sợ hãi bỏ chạy.Thẩm Tinh Nguyệt nhìn cặp sách trong vũng nước, vội nhặt lên, rồi nhặt các linh kiện điện thoại rơi vãi.Cô mặc áo khoác trắng, nhanh chóng bị bùn đất làm bẩn.Tô Mộ Vũ dựa vào tường, dần hồi phục, nhưng mặt đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, "Thẩm Tinh Nguyệt, đừng nhặt nữa, để mình, quần áo cậu bẩn hết rồi."Thẩm Tinh Nguyệt nghe giọng nói nghẹn ngào của Tiểu Miêu Miêu, lòng đau như cắt. Cô nghĩ rằng về nhà nhất định không thể tha cho những kẻ kia. Những kẻ đó chắc chắn đã phạm tội, muốn xử lý không khó.Cô vội đưa ô cho Tô Mộ Vũ, dịu dàng nói: "Không sao đâu, cậu cầm ô đừng để lạnh. Điện thoại hỏng cũng không sao, mình xem thẻ SIM còn không, không có thì mai chúng ta đi làm lại."Thẩm Tinh Nguyệt còn định nói thêm, nhưng bất ngờ cảm thấy có một cơ thể mềm mại ôm chặt lấy cô, Tô Mộ Vũ nghẹn ngào trong lòng cô.