【BHQT】Alpha vạn người mê nhận phải kịch bản bị vạn người ghét

2.



"Có chuyện gì vậy?"
Quản Khả Tâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội bước ra từ sau lưng Ninh Cửu Vi, thoáng ngẩn người khi thấy Ninh Tảo mang vẻ mặt rưng rưng uỷ khuất.

Người không biết đầu đuôi rất dễ tưởng rằng Ninh Cửu Vi bắt nạt Ninh Tảo.

Quản Khả Tâm quen Ninh Cửu Vi hơn một năm, cô tin tưởng nhân phẩm của hắn. Hơn nữa, vừa nãy Ninh Tảo gọi hắn là "ca ca", khiến cô lập tức nhớ đến bài đăng trên diễn đàn trường tháng trước nói về em gái của Ninh Cửu Vi.

Ninh Tảo cũng họ Ninh.

Ninh Tảo vẫn đang hoang mang. Cả người cô như bị một thế lực kỳ quái điều khiển. Khi Quản Khả Tâm hỏi, cô lại làm ra vẻ yếu ớt, lên tiếng: "Không sao đâu, Khả Tâm tỷ tỷ. Không cần ca ca xin lỗi ta, ta biết ca ca không cố ý đẩy ta, là ta tự đứng không vững thôi."

Quản Khả Tâm: "..."
Người này đổi mặt nhanh thật đấy, vừa nãy còn rất bình thường.

Trong mắt Quản Khả Tâm thoáng hiện lên cảnh giác. Bài viết trên diễn đàn nói rằng Ninh Tảo ghen ghét Ninh Cửu Vi, cố tình nói lời trà xanh bôi nhọ danh tiếng hắn, thì ra là thật.

Trên đời sao lại có kẻ ngốc như vậy? Cô ta dùng cái giọng ẻo lả buồn nôn đó thì ai sẽ tin?

Bọn họ đứng ở một góc khuất nên lúc đầu không ai chú ý. Nhưng Ninh Cửu Vi là nhân vật tâm điểm của học viện quân sự, rực rỡ như đom đóm giữa bóng đêm, dần dần thu hút ánh nhìn của nhiều người.

Ninh Tảo rất muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng nói ra lại không phải điều cô muốn nói. Ánh mắt những người xung quanh nhìn cô càng lúc càng quái lạ, mà cô lại hoàn toàn bất lực.

Cô bị xuyên vào vai nữ phụ trà xanh thì thôi đi, sao ngay cả lời nói cũng không tự khống chế nổi? Cô lại nhớ tới bộ cơ giáp vàng chóe kia, cảm thấy ngày thành xác chết không còn xa.

Ninh Cửu Vi khẽ thở dài, mắt hoa đào cụp xuống, bất đắc dĩ nhìn cô: "Ninh Tảo, đừng như vậy nữa."

Ninh Tảo: "......"
Thực ra ta cũng không muốn như vậy.

Quản Khả Tâm tự nhận là tính tình dịu dàng, nhưng cũng không thể độ lượng được như Ninh Cửu Vi "lấy đức báo oán". Cô nhìn Ninh Cửu Vi, đôi mắt ánh lên tia sáng.

"Ninh học trưởng, chúng ta đều tin tưởng ngươi. Là do ngươi quá tốt bụng nên mới bị cô ta dây dưa." Có người không nhịn được nữa, bước ra chỉ trích Ninh Tảo, "Ninh học trưởng là anh ruột của ngươi, sao ngươi lại có thể không chút tình thân mà vu khống trắng trợn như thế? Đầu óc ngươi có vấn đề à?"

"Loại người này mà cũng thi đậu học viện quân sự, thật là đáng buồn thay."

Lời lẽ như dao nhọn đâm vào tim, Ninh Tảo trong lòng đã chết lặng, nhưng gương mặt lại càng tỏ ra uất ức. Nước mắt lăn dài trên má, cô bất lực ôm chặt bản thân, cúi đầu nức nở, như một em bé đáng thương bị cả thế giới bắt nạt.

Tuy nhiên, cục diện không hẳn nghiêng về một phía. Trong học viện, cũng không thiếu những Alpha ghen tị với Ninh Cửu Vi.

"Ninh Cửu Vi, dù gì cũng là em gái ruột của ngươi, ngươi nhìn người ta bị mắng như vậy mà không nói tiếng nào à?"

"Phải đó, một Beta nhỏ nhoi thì làm sao mà 'hại' được ngươi Alpha đỉnh cấp chứ." Có người mỉa mai.

"Đừng nói bậy!" Quản Khả Tâm giận dữ nhìn về phía Alpha kia.

Đối phương nhìn lại cô, nhướng mày một cách cà lơ phất phơ: "Sao? Ngươi là Omega của Ninh Cửu Vi à mà bênh vực thế? Ta nhớ hắn vẫn tuyên bố mình độc thân. Cho hỏi ngươi là Omega thứ mấy của hắn? Hắn thừa nhận ngươi chưa?"

Mặt Quản Khả Tâm tái nhợt, giọng run rẩy: "Liên quan gì đến ngươi!"

Ninh Cửu Vi đưa tay đỡ lấy vai cô, dịu giọng: "Đừng sợ."

Rồi hắn ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào nhu hòa chợt sắc lạnh, liếc về phía Alpha vừa rồi – chỉ một ánh nhìn thôi, áp lực từ Alpha cấp cao khiến người kia mặt đỏ bừng, không thể khống chế được mà tuột khỏi ghế, khuỵu gối xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

"Ninh Cửu Vi!" Đồng bọn Alpha của người đó đập bàn muốn đứng dậy, nhưng bị ánh mắt của hắn chặn lại, không thể nhúc nhích.

Một mình Ninh Cửu Vi dễ dàng trấn áp bốn Alpha.

"Trời ơi, Ninh học trưởng mạnh quá đi mất, ta muốn làm Omega của hắn quá~"

"Không biết hắn có thích Beta không nữa... chỉ cần ngủ với hắn một đêm là mãn nguyện rồi..."

Ninh Tảo vừa nghĩ Ninh Cửu Vi đúng là nam chủ hậu cung, lúc nào cũng có thể tỏa sáng, quyến rũ người khác chủ động hiến thân, vừa không khống chế được ánh mắt ghen ghét. Nếu ánh mắt mà có thể giết người, chắc Ninh Cửu Vi đã bị cô nhìn chằm chằm đến huỷ dung.

Trò hề này bao giờ mới kết thúc vậy? Cô sẽ cứ bị khống chế biến thành con nhỏ trà xanh thế này mãi sao?

Sau khi dằn mặt đám Alpha ăn nói lỗ mãng, Ninh Cửu Vi quay lại nhìn Ninh Tảo vẫn đang nức nở, "Ngươi mà còn như vậy nữa, ta chỉ có thể gọi ba mẹ tới nói chuyện với ngươi."

Cơ thể Ninh Tảo cứng đờ, vội vàng lau sạch nước mắt, ngẩng đầu, cắn môi dưới, cứng rắn nói: "Ta biết, ba mẹ luôn thích ngươi hơn ta, ngươi không cần phải lấy họ ra dọa ta."

Quản Khả Tâm không nhịn được lên tiếng: "Ninh Tảo, ngươi đừng dùng mấy suy nghĩ nực cười của mình mà gán lên người Cửu Vi. Hắn không giống ngươi. Với lại, ngươi kỹ thuật kém quá, diễn vai đáng thương không giống thật chút nào."

Ninh Tảo thút thít: "Học tỷ, ngươi hiểu lầm ta rồi..."

Lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu đó. Quản Khả Tâm bắt đầu thấy phiền, người vây xem xung quanh cũng cảm thấy cạn lời. Da mặt Ninh Tảo quá dày, bị vạch trần rồi mà vẫn tiếp tục diễn.

"Cửu Vi, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian với nàng." Quản Khả Tâm nói.

Những người khác cũng phụ họa:

"Ninh học trưởng, ngươi đi nhanh đi. Não cô ta có vấn đề, ngươi đã làm hết trách nhiệm rồi."

"Phải đó, nếu ta có đứa em gái như vậy, chắc đã đánh cho một trận rồi, để nó nhảy nhót tới giờ à?"

"Không phải lỗi của ngươi, Ninh học trưởng. Nên sớm gọi bác trai bác gái tới quản giáo cô ta."

Ninh Tảo cũng đang thầm cầu nguyện Ninh Cửu Vi mau rời đi. Cô trở nên bất thường là từ lúc hắn xuất hiện, biết đâu hắn đi rồi thì cô có thể lấy lại kiểm soát.

Toàn bộ nhà ăn, chỉ có góc này là ồn ào nhất.

"Cảm ơn mọi người đã bênh vực ta. Ninh Tảo dù gì cũng là em gái, ta không thể mặc kệ." Ninh Cửu Vi quay sang nói với Ninh Tảo, "Sau này đừng như vậy nữa."

"Ninh học trưởng dịu dàng quá a..."

"Ước gì hắn cũng nói chuyện với ta kiểu đó..."

"Chết mất, ta sắp bị mê chết rồi..."

Quản Khả Tâm nhìn Ninh Cửu Vi bằng ánh mắt sùng bái.

Không thể làm Ninh Cửu Vi mất mặt, mà ngược lại còn khiến hắn nổi bật, Ninh Tảo tức đến mức sắp cắn nát môi dưới.

Ninh Tảo: "......"
Cắn rách môi ảnh hưởng ăn uống, Ninh Cửu Vi, ngươi đi lẹ đi được không!

Cuối cùng, Ninh Cửu Vi quay sang Quản Khả Tâm, nói: "Chúng ta đi thôi."

Quản Khả Tâm đỏ mặt gật đầu, mê mẩn đến choáng váng: "Vâng, đi thôi."

Ninh Tảo như được giải thoát, nhìn chăm chú đôi chân Ninh Cửu Vi, âm thầm đếm khoảng cách: một mét, hai mét, ba...

Ninh Cửu Vi và Quản Khả Tâm đột nhiên dừng bước. Góc nhà ăn vốn đang ầm ĩ bỗng im phăng phắc, yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

"Là học tỷ Tịch Lăng!"

"Sao Tịch Lăng lại tới đây?"

Tịch Lăng? Omega đỉnh cấp? Người duy nhất trong toàn bộ truyện không bị Ninh Cửu Vi thu hút, lại còn vì khinh thường tính trăng hoa của hắn mà luôn đối đầu?

Ninh Tảo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đám đông vốn chen chúc bỗng dạt sang hai bên, tự động nhường đường cho một người đang bước đến.

Da trắng như tuyết, tóc đen môi đỏ, lạnh lùng mà rực rỡ.

Tịch Lăng hoàn toàn phớt lờ Ninh Cửu Vi và Quản Khả Tâm, đi ngang qua họ như không tồn tại. Ánh mắt lạnh như băng lướt qua ô cửa sổ đã đóng, rồi dừng lại nơi tay Ninh Tảo.

Tịch Lăng bước thẳng đến trước mặt Ninh Tảo, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết: "Bánh dứa trong tay ngươi, bán cho ta. Ta trả gấp ba lần điểm tín dụng."

Ninh Tảo không biết cơ thể mình lúc đối mặt với Tịch Lăng sẽ phản ứng kiểu gì, liệu có tiếp tục "trà xanh" nữa không. Cô nhìn vào đôi mắt đen của Tịch Lăng, đối phương cũng cúi mắt nhìn lại, hàng mi cong che lấp nốt ruồi nhỏ dưới mí mắt, nửa ẩn nửa hiện, làm người xem như bị câu dẫn.

Tịch Lăng chờ không thấy cô trả lời, hơi nhíu mày: "Năm lần điểm tín dụng."

Ninh Tảo vội đáp: "Không cần không cần, giá gốc là được rồi..."

Ninh Tảo kinh ngạc ngậm miệng lại.
Chuyện gì vậy? Rõ ràng Ninh Cửu Vi còn đứng đó, mà cô lại có thể nói chuyện bình thường?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...