【BHQT】Alpha vạn người mê nhận phải kịch bản bị vạn người ghét
3.
Ninh Tảo cẩn thận thử chủ động mở lời:
"Chỉ cần học tỷ chuyển cho ta đúng giá gốc là được rồi. Vừa nãy ta cũng nhượng bánh dứa cuộn thịt cho Quản học tỷ theo giá gốc, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đúng không?" Cô nói với giọng thân thiện ôn hoà, lại còn tinh nghịch chớp mắt với Tịch Lăng. Gương mặt bình thường lập tức trở nên sinh động, hoàn toàn khác với dáng vẻ giả tạo khó ưa ban nãy.Người vây xem: "..."
Bây giờ thì giỏi giả vờ hơn rồi đấy. Đúng là trà xanh chính hiệu."Ngươi nói đến Quản Khả Tâm à?" Tịch Lăng nghiêng đầu hỏi.Quản Khả Tâm nghe thấy Tịch Lăng gọi tên mình, vội cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay, cắn môi, bắt đầu hối hận vì không chuyển cho Ninh Tảo nhiều điểm hơn. Cô biết Ninh Cửu Vi ghét nhất là mất mặt trước Tịch Lăng.Nụ cười như gió xuân trên mặt Ninh Cửu Vi hoàn toàn biến mất khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng khinh thường của Tịch Lăng. Mắt hoa đào khựng lại.Mỉa mai đến tột cùng chẳng cần quá nhiều động tác. Tịch Lăng thu lại ánh mắt, nhìn về phía Ninh Tảo:
"Cảm ơn. Ta tên Tịch Lăng. Nợ ngươi một ân tình."Hai người chạm quang não. Ninh Tảo nhận được điểm tín dụng, ngay sau đó còn thấy cả lời mời kết bạn.Trước đó, cô và Quản Khả Tâm thêm bạn là do cài đặt mặc định trên quang não, cứ giao dịch tài chính là kết bạn. Còn Tịch Lăng thì chắc chắn đã tắt chức năng đó. Bằng không người ta sẽ tìm mọi cách giao dịch để được thành bạn quang não với nàng."Thêm ta đi. Nếu có người làm khó ngươi, ta có thể giúp." Giọng Tịch Lăng lạnh như băng.
"Có người" rõ ràng ý chỉ Ninh Cửu Vi.Nói xong, Tịch Lăng nhận lấy bánh dứa cuộn thịt, xoay người rời đi.Giống như khi đến, nàng không liếc Ninh Cửu Vi hay Quản Khả Tâm lấy một lần, cứ thế rời đi giữa ánh mắt nín thở của mọi người.Ninh Cửu Vi cảm thấy bị bẽ mặt với Tịch Lăng, mà còn là vì Ninh Tảo, nên định gọi cô lại nói chuyện cho rõ. Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên thì Ninh Tảo đã lẻn vào đám đông từ đời nào, không biết trốn đi đâu. "Cửu Vi..." Quản Khả Tâm lo lắng kéo tay áo hắn.Ninh Cửu Vi thở ra một hơi, mỉm cười với cô, "Ta không sao. Đi thôi."Ninh Tảo sợ bản thân lại bị bật mode trà xanh, nên ngay khi thấy Tịch Lăng xoay người thì cô cũng lập tức chạy thẳng về hướng ngược với Ninh Cửu Vi. Chờ đến khi Tịch Lăng đi khuất, cô đã cách Ninh Cửu Vi hơn mười mét.Cô chọn đại một cửa sổ bán hàng, xếp hàng mua thêm hai phần ăn sáng mang về ký túc xá.Vào cửa, ánh sáng trong phòng tối lại. Ninh Tảo bật đèn bàn, sau đó cầm một phần bữa sáng đến bên giường của Đồng Tế Vân.Hai lần trước Đồng Tế Vân bị đánh thức bởi âm thanh không lớn lắm, chứng tỏ nhạy cảm với tiếng động. Vì thế Ninh Tảo chỉ đứng dưới giường khẽ gọi:"Tế Vân, Tế Vân..."Đồng Tế Vân mở mắt, xoay đầu lườm cô.Ninh Tảo nhanh chóng nói trước khi đối phương phát cáu:
"Đừng giận đừng giận, ta mua bữa sáng xin lỗi đây. Ăn xong rồi ngủ tiếp."Vừa nói, cô vừa giơ đồ ăn lên cho đối phương xem.Sắc mặt Đồng Tế Vân chuyển từ phẫn nộ sang trống rỗng, rồi trở nên phức tạp khó tả, như thể không biết phải giao tiếp thế nào với Ninh Tảo. Không khí im lặng thật lâu.Ninh Tảo cũng không để ý. Dù gì thanh danh cô cũng không tốt, nếu Đồng Tế Vân đã đọc những bài phốt trên diễn đàn, có thành kiến với cô là chuyện bình thường. Huống chi trong ký ức của "Ninh Tảo", nguyên chủ xưa nay không quan tâm đến người khác, đi vệ sinh giữa đêm đập cửa rầm rầm, rửa tay thì bật nước ào ào, lần nào cũng khiến Đồng Tế Vân tỉnh giấc.Khi đó còn đang quân huấn, Đồng Tế Vân thật sự không có sức lực nửa đêm cãi nhau với nguyên chủ. Sáng nay Đồng Tế Vân lần đầu tiên bùng nổ, thì đúng lúc Ninh Tảo xuyên vào.Sau này cả hai cùng ở một phòng ký túc xá, sớm tối chạm mặt, cần thiết hoà thuận thì sống mới thoải mái được."À mà, chắc ngươi phải rửa mặt xong mới ăn? Vậy ta để bữa sáng lên bàn cho ngươi ha." Ninh Tảo mỉm cười, đặt bữa sáng xuống rồi nhắc nhở: "Mau lên, nguội là không ngon đâu."Thái độ của cô vô cùng thoải mái, tự nhiên, cứ như hai người là bạn thân từ lâu. Đồng Tế Vân vô thức "ừm" một tiếng, kéo chăn ngồi dậy đi rửa mặt.Vốc nước lạnh đầu tiên tạt lên mặt, cô khựng lại. Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, tóc ướt mặt ướt, Đồng Tế Vân trừng mắt kinh ngạc. Cô nghi ngờ Ninh Tảo bỏ thuốc mê gì đó. Nếu không thì vì sao bản thân vốn chán ghét Ninh Tảo mà giờ lại nghe lời như thế?Đồng Tế Vân nghiến răng: đừng tưởng mua bữa sáng là có thể được tha thứ!Nịnh bợ phút cuối thì có ích gì? Nếu Ninh Tảo từ ngày đầu quân huấn liền diễn tròn vai, thì cô còn có thể tin bài trên diễn đàn là bịa đặt. Còn bây giờ? Một tháng trôi qua mới nhớ ra phải tỏ ra thân thiện? Quá muộn rồi!Đồng Tế Vân lề mề rửa mặt xong, lưỡng lự mãi không biết nên đối xử thế nào với Ninh Tảo. Kết quả là lúc bước ra, Ninh Tảo đã ăn xong, đang đứng ở ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ mà trầm tư.Nghe tiếng mở cửa, Ninh Tảo ngẩng đầu. Sườn mặt dưới nắng sớm ánh lên sắc vàng óng, ngay cả con ngươi cũng ánh lên một tầng kim nhạt."Ta đã ăn rồi. Đánh răng xong chắc sẽ ngủ thêm một lát. Không biết nghỉ ba ngày cơ thể còn đau nhức không đây... phải chi được nghỉ cả tuần thì tốt rồi." Giọng điệu mang chút oán than, nghe qua thân thiết.Đồng Tế Vân chưa từng gặp ai thân thiện đến mức này. Thái độ chuẩn bị đối phó với trà xanh lập tức sụp đổ:
"Đúng đó, ta cũng thấy nên được nghỉ một tuần.""Phải không?!" Ninh Tảo như tìm được tri kỷ, cười cong mắt.
"Tiếc là nhà trường không nghe chúng ta. Mau ăn đi, để lâu thì nguội mất.""Ừm." Đồng Tế Vân ngồi xuống bàn, mở bữa sáng ra ăn. Nhưng ăn được vài miếng, cô bỗng chậm lại, rồi ngừng hẳn.Cô nhắm chặt mắt, không dám hồi tưởng vừa rồi mình nói gì. Chẳng phải cô đã quyết tâm làm lơ Ninh Tảo sao? Sao tự nhiên trả lời mượt như nước chảy vậy?Chút nữa nếu Ninh Tảo lại bắt chuyện, cô nhất định không được đáp lời!Mặt mày Đồng Tế Vân nghiêm túc, dựng tai lắng nghe. Nghe tiếng cửa mở, cô lập tức cắn một mồm to đồ ăn, bịt kín đường giao tiếp, đề phòng Ninh Tảo tấn công bất ngờ.Nhưng Ninh Tảo chẳng nói gì. Cô chỉ ra ngoài, tắt đèn bàn, thay đồ ngủ rồi lên giường nằm.Phòng trở nên yên tĩnh. Đồng Tế Vân ngậm một đống trong miệng, nhai một cái – tiếng rất lớn. Cô thế nhưng bắt đầu lo lắng, sợ mình nhai ồn quá ảnh hưởng Ninh Tảo nghỉ ngơi. Nếu là Ninh Tảo nhai to như thế, chắc chắn cô sẽ bực."...""À Tế Vân, suýt quên nói với ngươi, ta mua hai bộ nút bịt tai, một bộ ta dùng, một bộ để trên bàn ngươi rồi..." Thanh âm lười biếng pha chút buồn ngủ của Ninh Tảo vang lên. Nói xong, hơi thở cô nhanh chóng trở nên đều đặn.Đồng Tế Vân: "...Được rồi."Ninh Tảo đeo nút bịt tai = cô có thể thoải mái nhấm nuốt đồ ăn mà không sợ bị nghe thấy.Có ai nói cho cô biết rốt cuộc Ninh Tảo đang diễn nhân cách gì không? Thật sự không thể làm lơ nổi nữa rồi!Sau khi dỗ xong bạn cùng phòng dễ cáu, Ninh Tảo quay lưng giả vờ ngủ. Khi Đồng Tế Vân ăn xong và leo lên giường, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh. Ninh Tảo cũng đã tổng hợp xong mọi chuyện vừa xảy ra.Thứ nhất: khi lại gần Ninh Cửu Vi, cơ thể này sẽ bị một thế lực thần bí kiểm soát, tự động bật chế độ trà xanh. Nhưng lại gần dàn hậu cung của hắn thì không, ví dụ lúc nói chuyện riêng với Quản Khả Tâm vẫn rất bình thường.Thứ hai: việc bị khống chế dường như xảy ra khi tiếp cận Ninh Cửu Vi trong khoảng ba mét, hoặc có thể xa hơn, cần kiểm chứng thêm.Thứ ba: khi lại gần Tịch Lăng, hiệu ứng trà xanh nhập thể sẽ bị triệt tiêu. Khoảng cách bao xa để vô hiệu hóa thì cần thử nghiệm thêm.Tóm lại: nếu muốn sống yên ổn qua bốn năm đại học, không bị biến thành xác chết, thì cô phải tránh xa Ninh Cửu Vi đồng thời tiếp cận Tịch Lăng. Tốt nhất là trở thành bạn thân của Tịch Lăng.Trong truyện, Tịch Lăng được mô tả là một khối băng vĩnh cửu, không ai đến gần mà không bị rét lạnh tổn thương. Alpha si mê thì không dám tỏ tình, Omega ngưỡng mộ nhưng bị lạnh lùng làm cho sợ hãi, Beta thì ghen tị mà tự ti, chỉ muốn tránh né chạm mặt nàng.Nhưng Ninh Tảo không có "không dám", không "e sợ", cũng chẳng "tự ti".Những người kia chưa gì đã bỏ cuộc, thì làm sao chắc chắn rằng đến gần Tịch Lăng sẽ bị tổn thương?Tịch Lăng hôm nay rõ ràng lạnh lẽo như tuyết, nhưng từng cử chỉ đều không khiến cô thấy khó chịu. Thậm chí vì cô nhượng bánh đúng giá mà chủ động kết bạn, còn nói là nợ cô một ân tình.Ninh Tảo tin rằng, chỉ cần mình thật tâm làm bạn với Tịch Lăng, chắc chắn sẽ làm tan được lớp băng tưởng chừng bất khả xâm phạm ấy, chạm tới phần dịu dàng bên trong nàng.
"Chỉ cần học tỷ chuyển cho ta đúng giá gốc là được rồi. Vừa nãy ta cũng nhượng bánh dứa cuộn thịt cho Quản học tỷ theo giá gốc, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đúng không?" Cô nói với giọng thân thiện ôn hoà, lại còn tinh nghịch chớp mắt với Tịch Lăng. Gương mặt bình thường lập tức trở nên sinh động, hoàn toàn khác với dáng vẻ giả tạo khó ưa ban nãy.Người vây xem: "..."
Bây giờ thì giỏi giả vờ hơn rồi đấy. Đúng là trà xanh chính hiệu."Ngươi nói đến Quản Khả Tâm à?" Tịch Lăng nghiêng đầu hỏi.Quản Khả Tâm nghe thấy Tịch Lăng gọi tên mình, vội cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay, cắn môi, bắt đầu hối hận vì không chuyển cho Ninh Tảo nhiều điểm hơn. Cô biết Ninh Cửu Vi ghét nhất là mất mặt trước Tịch Lăng.Nụ cười như gió xuân trên mặt Ninh Cửu Vi hoàn toàn biến mất khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng khinh thường của Tịch Lăng. Mắt hoa đào khựng lại.Mỉa mai đến tột cùng chẳng cần quá nhiều động tác. Tịch Lăng thu lại ánh mắt, nhìn về phía Ninh Tảo:
"Cảm ơn. Ta tên Tịch Lăng. Nợ ngươi một ân tình."Hai người chạm quang não. Ninh Tảo nhận được điểm tín dụng, ngay sau đó còn thấy cả lời mời kết bạn.Trước đó, cô và Quản Khả Tâm thêm bạn là do cài đặt mặc định trên quang não, cứ giao dịch tài chính là kết bạn. Còn Tịch Lăng thì chắc chắn đã tắt chức năng đó. Bằng không người ta sẽ tìm mọi cách giao dịch để được thành bạn quang não với nàng."Thêm ta đi. Nếu có người làm khó ngươi, ta có thể giúp." Giọng Tịch Lăng lạnh như băng.
"Có người" rõ ràng ý chỉ Ninh Cửu Vi.Nói xong, Tịch Lăng nhận lấy bánh dứa cuộn thịt, xoay người rời đi.Giống như khi đến, nàng không liếc Ninh Cửu Vi hay Quản Khả Tâm lấy một lần, cứ thế rời đi giữa ánh mắt nín thở của mọi người.Ninh Cửu Vi cảm thấy bị bẽ mặt với Tịch Lăng, mà còn là vì Ninh Tảo, nên định gọi cô lại nói chuyện cho rõ. Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên thì Ninh Tảo đã lẻn vào đám đông từ đời nào, không biết trốn đi đâu. "Cửu Vi..." Quản Khả Tâm lo lắng kéo tay áo hắn.Ninh Cửu Vi thở ra một hơi, mỉm cười với cô, "Ta không sao. Đi thôi."Ninh Tảo sợ bản thân lại bị bật mode trà xanh, nên ngay khi thấy Tịch Lăng xoay người thì cô cũng lập tức chạy thẳng về hướng ngược với Ninh Cửu Vi. Chờ đến khi Tịch Lăng đi khuất, cô đã cách Ninh Cửu Vi hơn mười mét.Cô chọn đại một cửa sổ bán hàng, xếp hàng mua thêm hai phần ăn sáng mang về ký túc xá.Vào cửa, ánh sáng trong phòng tối lại. Ninh Tảo bật đèn bàn, sau đó cầm một phần bữa sáng đến bên giường của Đồng Tế Vân.Hai lần trước Đồng Tế Vân bị đánh thức bởi âm thanh không lớn lắm, chứng tỏ nhạy cảm với tiếng động. Vì thế Ninh Tảo chỉ đứng dưới giường khẽ gọi:"Tế Vân, Tế Vân..."Đồng Tế Vân mở mắt, xoay đầu lườm cô.Ninh Tảo nhanh chóng nói trước khi đối phương phát cáu:
"Đừng giận đừng giận, ta mua bữa sáng xin lỗi đây. Ăn xong rồi ngủ tiếp."Vừa nói, cô vừa giơ đồ ăn lên cho đối phương xem.Sắc mặt Đồng Tế Vân chuyển từ phẫn nộ sang trống rỗng, rồi trở nên phức tạp khó tả, như thể không biết phải giao tiếp thế nào với Ninh Tảo. Không khí im lặng thật lâu.Ninh Tảo cũng không để ý. Dù gì thanh danh cô cũng không tốt, nếu Đồng Tế Vân đã đọc những bài phốt trên diễn đàn, có thành kiến với cô là chuyện bình thường. Huống chi trong ký ức của "Ninh Tảo", nguyên chủ xưa nay không quan tâm đến người khác, đi vệ sinh giữa đêm đập cửa rầm rầm, rửa tay thì bật nước ào ào, lần nào cũng khiến Đồng Tế Vân tỉnh giấc.Khi đó còn đang quân huấn, Đồng Tế Vân thật sự không có sức lực nửa đêm cãi nhau với nguyên chủ. Sáng nay Đồng Tế Vân lần đầu tiên bùng nổ, thì đúng lúc Ninh Tảo xuyên vào.Sau này cả hai cùng ở một phòng ký túc xá, sớm tối chạm mặt, cần thiết hoà thuận thì sống mới thoải mái được."À mà, chắc ngươi phải rửa mặt xong mới ăn? Vậy ta để bữa sáng lên bàn cho ngươi ha." Ninh Tảo mỉm cười, đặt bữa sáng xuống rồi nhắc nhở: "Mau lên, nguội là không ngon đâu."Thái độ của cô vô cùng thoải mái, tự nhiên, cứ như hai người là bạn thân từ lâu. Đồng Tế Vân vô thức "ừm" một tiếng, kéo chăn ngồi dậy đi rửa mặt.Vốc nước lạnh đầu tiên tạt lên mặt, cô khựng lại. Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, tóc ướt mặt ướt, Đồng Tế Vân trừng mắt kinh ngạc. Cô nghi ngờ Ninh Tảo bỏ thuốc mê gì đó. Nếu không thì vì sao bản thân vốn chán ghét Ninh Tảo mà giờ lại nghe lời như thế?Đồng Tế Vân nghiến răng: đừng tưởng mua bữa sáng là có thể được tha thứ!Nịnh bợ phút cuối thì có ích gì? Nếu Ninh Tảo từ ngày đầu quân huấn liền diễn tròn vai, thì cô còn có thể tin bài trên diễn đàn là bịa đặt. Còn bây giờ? Một tháng trôi qua mới nhớ ra phải tỏ ra thân thiện? Quá muộn rồi!Đồng Tế Vân lề mề rửa mặt xong, lưỡng lự mãi không biết nên đối xử thế nào với Ninh Tảo. Kết quả là lúc bước ra, Ninh Tảo đã ăn xong, đang đứng ở ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ mà trầm tư.Nghe tiếng mở cửa, Ninh Tảo ngẩng đầu. Sườn mặt dưới nắng sớm ánh lên sắc vàng óng, ngay cả con ngươi cũng ánh lên một tầng kim nhạt."Ta đã ăn rồi. Đánh răng xong chắc sẽ ngủ thêm một lát. Không biết nghỉ ba ngày cơ thể còn đau nhức không đây... phải chi được nghỉ cả tuần thì tốt rồi." Giọng điệu mang chút oán than, nghe qua thân thiết.Đồng Tế Vân chưa từng gặp ai thân thiện đến mức này. Thái độ chuẩn bị đối phó với trà xanh lập tức sụp đổ:
"Đúng đó, ta cũng thấy nên được nghỉ một tuần.""Phải không?!" Ninh Tảo như tìm được tri kỷ, cười cong mắt.
"Tiếc là nhà trường không nghe chúng ta. Mau ăn đi, để lâu thì nguội mất.""Ừm." Đồng Tế Vân ngồi xuống bàn, mở bữa sáng ra ăn. Nhưng ăn được vài miếng, cô bỗng chậm lại, rồi ngừng hẳn.Cô nhắm chặt mắt, không dám hồi tưởng vừa rồi mình nói gì. Chẳng phải cô đã quyết tâm làm lơ Ninh Tảo sao? Sao tự nhiên trả lời mượt như nước chảy vậy?Chút nữa nếu Ninh Tảo lại bắt chuyện, cô nhất định không được đáp lời!Mặt mày Đồng Tế Vân nghiêm túc, dựng tai lắng nghe. Nghe tiếng cửa mở, cô lập tức cắn một mồm to đồ ăn, bịt kín đường giao tiếp, đề phòng Ninh Tảo tấn công bất ngờ.Nhưng Ninh Tảo chẳng nói gì. Cô chỉ ra ngoài, tắt đèn bàn, thay đồ ngủ rồi lên giường nằm.Phòng trở nên yên tĩnh. Đồng Tế Vân ngậm một đống trong miệng, nhai một cái – tiếng rất lớn. Cô thế nhưng bắt đầu lo lắng, sợ mình nhai ồn quá ảnh hưởng Ninh Tảo nghỉ ngơi. Nếu là Ninh Tảo nhai to như thế, chắc chắn cô sẽ bực."...""À Tế Vân, suýt quên nói với ngươi, ta mua hai bộ nút bịt tai, một bộ ta dùng, một bộ để trên bàn ngươi rồi..." Thanh âm lười biếng pha chút buồn ngủ của Ninh Tảo vang lên. Nói xong, hơi thở cô nhanh chóng trở nên đều đặn.Đồng Tế Vân: "...Được rồi."Ninh Tảo đeo nút bịt tai = cô có thể thoải mái nhấm nuốt đồ ăn mà không sợ bị nghe thấy.Có ai nói cho cô biết rốt cuộc Ninh Tảo đang diễn nhân cách gì không? Thật sự không thể làm lơ nổi nữa rồi!Sau khi dỗ xong bạn cùng phòng dễ cáu, Ninh Tảo quay lưng giả vờ ngủ. Khi Đồng Tế Vân ăn xong và leo lên giường, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh. Ninh Tảo cũng đã tổng hợp xong mọi chuyện vừa xảy ra.Thứ nhất: khi lại gần Ninh Cửu Vi, cơ thể này sẽ bị một thế lực thần bí kiểm soát, tự động bật chế độ trà xanh. Nhưng lại gần dàn hậu cung của hắn thì không, ví dụ lúc nói chuyện riêng với Quản Khả Tâm vẫn rất bình thường.Thứ hai: việc bị khống chế dường như xảy ra khi tiếp cận Ninh Cửu Vi trong khoảng ba mét, hoặc có thể xa hơn, cần kiểm chứng thêm.Thứ ba: khi lại gần Tịch Lăng, hiệu ứng trà xanh nhập thể sẽ bị triệt tiêu. Khoảng cách bao xa để vô hiệu hóa thì cần thử nghiệm thêm.Tóm lại: nếu muốn sống yên ổn qua bốn năm đại học, không bị biến thành xác chết, thì cô phải tránh xa Ninh Cửu Vi đồng thời tiếp cận Tịch Lăng. Tốt nhất là trở thành bạn thân của Tịch Lăng.Trong truyện, Tịch Lăng được mô tả là một khối băng vĩnh cửu, không ai đến gần mà không bị rét lạnh tổn thương. Alpha si mê thì không dám tỏ tình, Omega ngưỡng mộ nhưng bị lạnh lùng làm cho sợ hãi, Beta thì ghen tị mà tự ti, chỉ muốn tránh né chạm mặt nàng.Nhưng Ninh Tảo không có "không dám", không "e sợ", cũng chẳng "tự ti".Những người kia chưa gì đã bỏ cuộc, thì làm sao chắc chắn rằng đến gần Tịch Lăng sẽ bị tổn thương?Tịch Lăng hôm nay rõ ràng lạnh lẽo như tuyết, nhưng từng cử chỉ đều không khiến cô thấy khó chịu. Thậm chí vì cô nhượng bánh đúng giá mà chủ động kết bạn, còn nói là nợ cô một ân tình.Ninh Tảo tin rằng, chỉ cần mình thật tâm làm bạn với Tịch Lăng, chắc chắn sẽ làm tan được lớp băng tưởng chừng bất khả xâm phạm ấy, chạm tới phần dịu dàng bên trong nàng.