【BHQT】Alpha vạn người mê nhận phải kịch bản bị vạn người ghét

1.



"Reng— reng—"

"Ninh Tảo! Chuông báo reo bao lâu rồi? Ngươi không biết sẽ làm phiền người khác sao?!"

Giọng nữ cáu kỉnh bỗng vang lên bên tai như nổ tung. Ninh Tảo đang mắc kẹt trong ác mộng mãi không tỉnh nổi, tim chợt thót một nhịp, khó nhọc mở mắt.

Mí mắt nặng như treo đá, đầu óc trì trệ, Ninh Tảo mò mẫm tìm thiết bị điện tử đeo tay cứ kêu reng reng bên cạnh, nheo mắt tắt chuông, giọng khàn khàn, khô rát: "Xin lỗi, ta mới nghe thấy..."

Đối phương hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trong phòng lại yên tĩnh.

Ánh nắng bị hàng mi dày nửa rủ ngăn lại không xuyên qua nổi, trước mắt Ninh Tảo vẫn là một mảnh lờ mờ tăm tối. Cô đưa tay ra khỏi chăn dụi mắt, gạt đi cảm giác nặng trĩu nơi mí mắt mới mở mắt hoàn toàn được.

Đôi đồng tử nhẹ xoay chuyển, nhìn lên trần nhà màu trắng gần trong gang tấc, não bộ như rỉ sét không sao vận hành nổi.

Cô nhớ rõ trần nhà mình rất cao, mà cũng không nên có người khác trong phòng, hiện giờ là tình huống gì? Mơ sao?

Ninh Tảo lại nhắm mắt, lông mi khẽ rung, đột nhiên một cơn đau nhói ập vào trong đầu. Cô còn chưa kịp cau mày thì cơn đau đã tan biến.

Ý thức trở nên tỉnh táo, nhưng lại nhiều thêm một đoạn ký ức.

Trong ký ức, cô cũng tên là Ninh Tảo, một beta bình thường trong thế giới ABO. "Ninh Tảo" kia không cam lòng sống tầm thường, ganh tị điên cuồng với anh trai là Ninh Cửu Vi, một Alpha cấp S.

Khoan đã, Ninh Tảo và Ninh Cửu Vi...

Lòng cô khẽ động. Hai cái tên này vừa mới xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết hậu cung ABO mà cô đọc tối qua.

"Ninh Tảo" là một nữ phụ ác độc trùng tên khiến cô ấn tượng sâu sắc, còn Ninh Cửu Vi chính là nam chủ phong lưu đào hoa, hậu cung trải dài.

Ninh Tảo chống tay ngồi dậy, cả người ê ẩm rã rời. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc chăn phồng lên trên giường tầng đối diện.

"Đồng Tế Vân?" Ninh Tảo thử gọi tên đối phương.

Giống như đã chờ sẵn, Đồng Tế Vân "vù" một tiếng hất chăn bật dậy, trừng mắt nhìn Ninh Tảo, mắng to: "Ngươi còn chưa xong à? Ta huấn luyện quân sự đã đủ mệt rồi, sáng sớm bị chuông báo của ngươi đánh thức, vừa mới định ngủ lại thì ngươi lại gọi ta!"

Nhân vật trong tiểu thuyết xuất hiện sinh động như thế trước mặt, Ninh Tảo có hơi lúng túng, ôn tồn nói: "Xin lỗi, ta chỉ nghĩ nếu đã tỉnh rồi thì chi bằng đi mua bữa sáng, nên muốn hỏi xem ngươi có cần ta mang giúp một phần không."

Đồng Tế Vân thoáng khựng lại, dời mắt đi, giọng nhỏ hơn một chút nhưng vẫn cáu gắt: "Ta muốn ngủ, không ăn sáng! Ngươi ra vào nhớ nhẹ chân nhẹ tay, đánh thức ta nữa thì đừng trách!"

Nói xong lời hung hăng, Đồng Tế Vân kéo chăn quay lưng về phía Ninh Tảo nằm xuống.

Ninh Tảo lướt nhanh qua ký ức gần một tháng, hoàn toàn hiểu được vì sao đối phương lại cáu kỉnh.

Các cô là sinh viên năm nhất Học viện Quân sự Liên minh, sau khai giảng không học lý thuyết ngay mà phải trải qua một tháng huấn luyện quân sự cường độ cao. Thể chất của beta vốn đã yếu hơn bình thường, kết thúc quân huấn xong chỉ hận không thể nằm bất động ba ngày.

Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên sau đợt quân huấn. Bây giờ mới có... Ninh Tảo cầm lại quang não nhìn thời gian — mới 7 giờ sáng. Dù là ai cũng dễ phát cáu thôi.

Ninh Tảo tắt báo thức do nguyên chủ cài, chống thân thể đau nhức bước xuống giường.

Ký túc xá là phòng đôi, giường trên bàn dưới. Ninh Tảo dọn dẹp gọn gàng bàn học lộn xộn bên dưới giường mình, rồi đưa tay nhìn đầu ngón tay đỏ ửng, trầm ngâm.

Cảm giác này... không giống đang mơ. Tất cả mọi vật cô vừa chạm vào đều có xúc cảm truyền đến tận não.

Ninh Tảo xoay người nhìn về phía ban công, phía ấy chắc là phòng vệ sinh.

Cô bước vào phòng tắm bên phải với cửa kính mờ, đứng trước bồn rửa mặt. Không nhanh không chậm rửa tay, đánh răng, rửa mặt, lau khô nước. Đến khi ngẩng đầu nhìn vào gương, mới thật sự thấy rõ mình.

Trong gương là một nữ sinh da trắng, tóc học sinh cắt ngắn ngang tai. Nhưng gương mặt kia lại chẳng hề "dễ thương", ngược lại mang nét sắc sảo, mắt phượng có phần sắc lạnh, sống mũi thẳng, môi mỏng mà đỏ. Tuy nhìn khá giống chính mình ngoài đời, nhưng như một phiên bản chưa được gọt giũa, mỗi đường nét đều thiếu sự tinh tế, không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, bình thường hệt như giới tính hiện tại.

Ninh Tảo vốn chưa từng biết thế nào là "tầm thường", tò mò vén tóc bên tai, rồi véo má mình, cô gái trong gương cũng làm động tác giống hệt.

Tất cả quá đỗi chân thật.

Ninh Tảo đoán, cô hẳn là xuyên sách rồi.

Ra khỏi phòng tắm, Ninh Tảo mở tủ đồ. Quả nhiên, nguyên chủ toàn mặc đồ màu hồng dễ thương. Cô đành vất vả lôi ra một chiếc áo phông trắng trơn trong cùng, khoác thêm áo khoác đồng phục màu xám đen dành riêng cho beta, phối với quần dài cùng màu.

Thân thể hiện tại thấp hơn bản thể Ninh Tảo một chút, khoảng hơn mét sáu. Muốn lấy quang não đặt trên giường cũng phải nhón chân.

Rời khỏi ký túc xá, luồng không khí trong lành pha chút se lạnh ùa đến. Ninh Tảo cố làm quen với đôi chân ngắn này, không thể không thừa nhận, bước chân cô trước kia bằng một bước rưỡi bây giờ. Với thân thể đau nhức thế này, mỗi bước đi đều khiến cô nhớ thương đôi chân dài vốn có của mình.

Cảnh quan học viện Quân sự Liên minh trông cũng giống như các trường học khác: đường lớn rộng rãi, hàng cây cao cao, bãi cỏ xanh mướt. Khác biệt là ở giữa bãi cỏ không phải tượng văn hào, mà là một cỗ cơ giáp khổng lồ.

Ánh bình minh rọi lên thân kim loại, cơ giáp phản chiếu ánh vàng chói lọi.

Ninh Tảo đứng lại, ngẩng đầu nhìn cỗ cơ giáp hình người cao hơn ba mét. Cảm giác áp bức như lưỡi dao cắt đến, cô chẳng những không thấy sợ hãi, mà ngược lại máu nóng sôi trào, trong lòng bỗng sinh ra ý muốn lái thử một lần.

Cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía nhà ăn.

Nguyên chủ có học lớp liên quan đến điều khiển cơ giáp, nhưng sinh viên năm nhất còn hai ngày nữa mới bắt đầu học chính thức, không cần nóng vội.

Việc quan trọng lúc này là ổn định sinh tồn trong trường.

Nguyên chủ từ nhỏ sống dưới cái bóng của Ninh Cửu Vi, tâm tính u ám. Nhưng vì muốn được cha mẹ chú ý, nên phải giấu đi bản tính cực đoan, cố gắng ra vẻ đáng yêu vô hại.

Cắt tóc học sinh, mặc đồ hồng phấn, giả bộ ngây thơ, giao du bạn bè... Sau đó lén nói xấu Ninh Cửu Vi trước mặt họ, bảo hắn tự cao, coi thường beta, còn phóng đãng bừa bãi.

Nhưng kết quả là, không ai tin cô, trái lại những người từng mắng Ninh Cửu Vi trước mặt cô, sau khi gặp được hắn ngoài đời đều quay ngoắt 180 độ, mê đắm hắn, rồi quay lại chỉ trích nguyên chủ là gian dối, xấu xa.

"Ninh Tảo" dốc hết chiêu trò, chẳng những không tổn hại được sợi tóc nào của Ninh Cửu Vi, mà còn tự rước họa vào thân, mang tiếng người chê người ghét.

Dù vậy, cô vẫn không cam tâm. Không ai quan tâm cô? Vậy thì cô sẽ học hành điên cuồng, thi đậu ngôi trường tốt nhất, nơi Ninh Cửu Vi cũng đang học, quyết chí lật ngược tình thế.

Cô cho rằng học sinh trường cấp ba cũ đều là mù mắt trọng sắc, nhưng những người thi đậu học viện Quân sự Liên minh chắc chắn lý trí, sẽ không bị vẻ ngoài của Ninh Cửu Vi mê hoặc.

Thế nhưng đời không như mơ.

Một vài học sinh cũ cũng thi đậu vào trường này. Là những fan cuồng trung thành của Ninh Cửu Vi, bọn họ còn chưa để cô kịp làm gì thì đã vạch trần toàn bộ quá khứ của cô trên mạng nội bộ trường học.

Sinh viên trường này tuy không dễ bị dẫn dắt, nhưng sau khi xem được đoạn video cô diễn "kịch trà xanh" nói xấu Ninh Cửu Vi sau lưng thì đa số đều tin.

"Ninh Tảo" trở thành tiêu điểm, ai ai cũng biết đến, đi đâu cũng bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạ thường, lời xì xào mỉa mai càng là chuyện thường ngày.

So với trường cấp ba chưa đến ba ngàn người, trường đại học mười mấy ngàn sinh viên này mới là nơi cô thật sự bị vạn người ghét.

Ngay cả những Alpha vốn không ưa Ninh Cửu Vi cũng thấy cô quá tiểu nhân, không khỏi buông lời châm chọc khi gặp mặt.

Về sau trong truyện cũng không còn nhiều miêu tả về "Ninh Tảo". Lần cuối xuất hiện là trước lễ tốt nghiệp, cô chết, thi thể nằm trên mô hình cơ giáp, bị ngọn thương thép xuyên tim.

Ninh Cửu Vi, với tư cách anh trai, chôn cất cô, điều tra, đẩy hung thủ có thế lực vào tù. Nhờ đó mà chiếm được ba Omega đặc sắc: thám tử nổi tiếng, cảnh hoa lạnh lùng, và một nữ thẩm phán của Liên minh.

Cỗ cơ giáp mà Ninh Tảo vừa nhìn trên bãi cỏ chính là nơi cô sẽ chết trong tương lai.

Mới hơn 7 giờ, mà sinh viên học viện Quân sự Liên minh đã lục tục dậy ăn sáng. Căn tin số 1 mà Ninh Tảo bước vào đã náo nhiệt, có người vừa mua xong là lập tức rời đi.

Ninh Tảo không vội. Cô chọn hàng nào đông thì xếp vào, may mắn mua được hai chiếc bánh dứa cuộn thịt cuối cùng.

"Cầm lấy." Đầu bếp đưa bánh cho cô, lập tức đóng cửa sổ bán hàng.

Ninh Tảo tính mang về phòng ăn. Mới xoay người thì đột nhiên bị kéo tay áo, một giọng nữ rụt rè vang lên bên tai: "Bạn học, ta thấy ngươi mua hai cái bánh cuốn, có thể nhường cho ta một cái được không?"

Ninh Tảo nhìn tay áo mình bị kéo nhăn, đồng phục chất lượng bình thường, lúc mặc vào thấy đã có chỗ sắp đứt chỉ, giờ càng thêm nguy kịch.

Trước mặt là một nữ sinh nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú đáng yêu, đôi mắt to long lanh nhìn cô, khoác đồng phục trắng viền vàng của Omega, vai có hai đóa bách hợp kép tượng trưng là sinh viên năm hai.

Ninh Tảo không ham ăn, nghĩ đối phương chắc là thật sự rất muốn ăn nên mới lấy dũng khí hỏi như vậy, bèn đưa nàng một cái bánh: "Được thôi học tỷ, cho ngươi."

Nữ sinh lập tức cười rạng rỡ, mắt cong cong: "Cảm ơn học muội, ta chuyển khoản cho ngươi."

Hai người chạm quang não, Ninh Tảo nhận được tiền và cũng thêm bạn mới.

Quản Khả Tâm.

Chính là Omega thứ hai trong hậu cung của Ninh Cửu Vi, thuộc kiểu "hiền thê lương mẫu", ngày nào cũng đích thân nấu cơm cho hắn.

... Sao lại gặp nàng ta trong căn tin?

Ninh Tảo cảm thấy bất ổn, định chuồn thì đã muộn, khóe mắt thấy một nam sinh cao lớn đang bước nhanh tới.

Nam sinh tuấn tú đứng chắn trước Quản Khả Tâm như vệ sĩ, mắt hoa đào sắc bén nhìn Ninh Tảo, "Ngươi nói gì với Khả Tâm?"

Ninh Tảo không biết bản thân có thể quay về thế giới cũ hay không. Nếu không, tốt nhất là đừng dây vào Ninh Cửu Vi, càng xa càng tốt.

Cô định giải thích rằng mình chỉ nhường một cái bánh, chứ không làm gì hết. Nhưng vừa mở miệng, lại như bị trà xanh nhập thân, thân thể nghiêng nhẹ, mắt rưng rưng, giọng ủy khuất: "Ca ca, sao ngươi lại đẩy ta? Ta thật sự không làm gì, ngươi hiểu lầm ta rồi..."

Giọng điệu bánh bèo làm chính cô cũng nổi da gà.

Ninh Tảo: "......"
Ta là ai? Đây là đâu? Ta vừa nói cái gì vậy???

Miệng của ta hình như bị tinh linh trà xanh chiếm đoạt rồi! Ta không có định nói như vậy!

Chương trước Chương tiếp
Loading...