[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 83 + 84



⭐️ Chương 83

"Đúng, an toàn và nguyên vẹn." Chủ nhiệm Lý mỉm cười, giọng điệu giống như người lớn nhà hàng xóm, khiến cho người nghe cảm giác an toàn.

"Dựa vào cái gì để tin tưởng ông ?" Khóe mắt Quân Sư liếc nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, hỏi tiếp.

"Nếu như chủ nhiệm Lý không muốn thả các người đi thì cũng không tới phiên các người mở cửa đón chào đâu, Cục An ninh số 7 sẽ san phẳng nơi này." Lúc này Đàm Hán Anh bỗng chen vào, cao giọng nói, giọng vang vang có lực nhưng cực kỳ đúng trọng tâm.

Ánh mắt Quân Sư xuyên qua mấy người, sau khi thấy mặt quân nhân đông nghịt, ai ai cũng cầm súng máy, bên hông treo lựu đạn, dáng vẻ vũ trang đầy đủ thì yên lặng gật đầu một cái, coi như là ngầm thừa nhận lời giải thích của Đàm Hán Anh.

Quân Sư trầm tư hồi lâu, hắn không dám trao đổi ánh mắt với Lý Ninh Ngọc, chỉ có thể tự cân nhắc thiệt hơn trong lòng mình.

"Nói đi, điều kiện của các người là gì ?" Rốt cuộc Quân Sư cũng mở miệng hỏi, bụng đau đớn kịch liệt làm cho hắn không tài nào tập trung tinh thần suy tính nổi.

"Rất đơn giản, anh nói tôi nghe, Lão Quỷ là ai ?" Chủ nhiệm Lý ôn hòa nói.

Quân Sư thấy ông ta nửa nheo mắt, môi nở nụ cười càng sâu, giống như là cực kỳ hài lòng với vấn đề của mình, nội tâm liền chắc chắn thiên hạ này không có chuyện miếng ngon từ trên trời rơi xuống như vậy, vì vậy liếc chủ nhiệm Lý một cái.

"Nếu như tôi nói không thì sao ?" Giọng Quân Sư càng khàn khàn hơn.

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng lẳng lặng nghe hai bên đàm phán, lúc nghe đến chỗ này Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nhíu mày. Người có thân phận và địa vị cao quý như vậy, ông ta có thể hứa hẹn thả người ra dưới mắt nhiều người như vậy, hơn nữa còn phải xử quyết bên kia tại chỗ, thì với loại chiến thuật tâm lý này, cho dù là ai cũng sẽ không chối từ.

Quân Sư, đối mặt với lời cam kết như vậy quá khó khăn cho anh ấy để phân biệt thật giả, nếu như lúc này Quân Sư y theo kế hoạch lựa chọn Đàm Khải, vậy mình và Cố Hiểu Mộng sẽ tử trận dưới họng súng của Lý Tông Nhân.

Nhưng trong đầu cô đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, Lý Tông Nhân sẽ không thực hiện lời hứa. Ông ta muốn câu cá, muốn câu ra được con cá lớn Lão Quỷ này, sau đó sẽ hủy diệt toàn bộ mạng lưới tình báo Thiên Tân.

"Bây giờ tự nhiên là anh có thể không nói, nhưng câu nói thà giết lầm một ngàn cũng không được buông tha một người hẳn mọi người đều từng nghe qua. Bây giờ chẳng qua chỉ là giết lầm mấy người thôi, đối với tôi mà nói rất có lợi." Chủ nhiệm Lý giơ tay lên vẫy vẫy, nụ cười thoáng thu lại, giọng cũng mang theo một luồng khí chết chóc tàn nhẫn.

Đầu óc Lý Ninh Ngọc không ngừng xoay chuyển, Quân Sư tới giờ vẫn chưa đưa ra lựa chọn, nhất định là anh ấy đang chờ tín hiệu nhắc nhở của mình, lúc này hắn đã không có cách nào phán đoán thật giả nữa, nói chi là làm ra quyết định chính xác.

Đôi mi thanh tú của Cố Hiểu Mộng giật một cái, thấy rõ ràng đôi mày hơi nhíu lại của Lý Ninh Ngọc, nháy nháy mắt, trong đầu liền có chủ ý, cố ý cười hì hì một cái, tiếng cười ngọt ngào làm sát ý bùng nổ trong nháy mắt.

"Sở trưởng Cố cười cái gì ?" Đàm Hán Anh lập tức hỏi một câu, bây giờ trong lòng hắn đã sắp cuống cuồng hơn so với Địa Hạ Đảng kia. Một bên là con gái độc nhất của Cố Dân Chương, một bên là cháu ruột mình, tinh thần vững vàng trước đó của hắn bây giờ nào bằng được một nửa lúc đó, chỉ mong mau chóng có một câu trả lời.

"Tôi không phải là Địa Hạ Đảng, trái phải vừa nhìn đều là chết, chủ nhiệm Lý, chi bằng dứt khoát để tôi nói mấy câu trăn trối, cũng chuyển lời cho cha tôi giùm." Cố Hiểu Mộng dừng cười, nghiêng đầu nói với chủ nhiệm Lý.

Đàm Khải nghe vậy nuốt nước miếng một cái, mới vừa rồi giọng đã bắt đầu trở nên khô khan, cả người giống như bị sắt đè, miễn cưỡng lắm mới đứng vững. Trong lòng hắn biết mình không phải là Địa Hạ Đảng, đối phương vì cứu người nhất định sẽ không chọn hắn, vậy nên chỉ cần chủ nhiệm Lý ra lệnh một tiếng, súng máy bên hông có thể xé mình làm hai nửa.

"Các người cứ nói đi, dĩ nhiên ai trong số các người là Địa Hạ Đảng cũng có thể chủ động đứng ra khuyên nhủ đồng chí của các người, các người có thể bình an trở lại Diên An chính là ý niệm duy nhất của hắn." Trên mặt chủ nhiệm Lý lại lần nữa hiện lên nụ cười.

Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu lên, nhìn mây trắng trên trời một chút, tiêu dao tự tại như vậy.

"Sống như lữ khách ngược lối, chết chỉ là tạm chia tay, thời gian gặp nhau không dài, đừng bi thương, không oán hận, trân trọng, trân trọng hơn nữa." Cố Hiểu Mộng bỗng nhớ lại, giống như là nói cho chính mình, hoặc là nói cho người thân yêu nhất.

Lý Ninh Ngọc vừa nghe cô nhắc tới di thư mình tự viết ra năm đó trong lòng phát đau, theo gò má nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, bên tròng mắt đen xinh đẹp mang theo sự quyến luyến, nhưng lại vô cùng kiên định. Cô biết được, đoạn văn này có lẽ Hiểu Mộng đã mặc niệm trong lòng hơn mười ngàn lần, mười triệu lần.

Chủ nhiệm Lý cúi đầu xuống, đọc lại lời của Cố Hiểu Mộng trong miệng một lần, sau đó gật đầu một cái, nhưng không mở miệng.

"Lý quản gia cô ư ?" Đàm Hán Anh thấy Cố Hiểu Mộng nói xong, hỏi.

"Vàng giả mạ như vàng thật, nếu như thật sự là vàng thật không mạ, Sở trưởng Cố không phải là Địa Hạ Đảng, cô ấy chỉ trung thành với chính phủ quốc dân, vậy thì bỏ mạng cũng không tiếc." Lý Ninh Ngọc thẳng thắn nói, lúc này cô không định hòa giải nữa, cô muốn nói rõ ràng cho Quân Sư, lời của chủ nhiệm Lý nhất định là lời nói dối.

Trên mặt Đàm Hán Anh thoáng qua vẻ kinh ngạc, lời nói của Lý Ninh Ngọc căn bản không phải là trăn trối mà là phân biệt Cố Hiểu Mộng, hơn nữa cũng đã để lộ ra, cho dù bắt hai người cô ta hi sinh cho tổ quốc cũng sẽ không theo Địa Hạ Đảng.

Chủ nhiệm Lý vẫn im lặng không nói như cũ.

"Tôi... Tôi lại càng không phải là Địa Hạ Đảng." Đàm Khải nghe Lý Ninh Ngọc nói như vậy, lập tức cũng ồn ào la ầm lên theo.

"Được rồi, nếu tất cả đều đã nói như vậy, vậy liền bắt đầu đi." Chủ nhiệm Lý khoát khoát tay, xoay người nhấc chân muốn đi ra sau đám người.

"Chờ một chút, ông vừa mới nói thật sao ?" Trong giây lát Quân Sư liền quát chủ nhiệm Lý.

Chủ nhiệm Lý đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ không thấy được nụ cười luôn hiền hòa của chủ nhiệm Lý đã hoàn toàn biến thành gian xảo giễu cợt.

"Không sai." Chủ nhiệm Lý dừng bước chân, xoay người trả lời, trong nháy mắt vẻ giễu cợt không còn sót lại chút bóng dáng nào.

"Được ! Ông để cho Đàm Khải tới đi." Quân Sư chậm rãi giơ tay lên, chỉ Đàm Khải một cái, nói.

Đồng tử Đàm Khải bỗng nhiên phóng đại, đôi mắt trợn tròn, bên tai có mấy âm thanh 'cạch cạch' của súng máy lên cò. Hắn hoảng sợ nhìn về phía sau, nhưng quay mặt lại chỉ thấy được tay cầm súng máy đè ở sau lưng Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đã làm ra động tác chuẩn bị bóp cò.

"Đàm Khải." Đàm Hán Anh nghiêm nghị gọi.

Lúc này Đàm Khải như đã tỉnh mộng, càng sợ hãi nhìn về phía Đàm Hán Anh, sau đó dùng sức lắc đầu, không dám xê dịch một bước.

"Đừng đóng kịch nữa, đồng chí của cậu muốn cứu cậu, để cho cậu trốn thoát." Đàm Hán Anh cất cao giọng, ánh mắt tràn ra lửa giận và sát ý nồng nặc. Bây giờ kết quả lại là hạt bụi rơi xuống đất, gián điệp của Địa Hạ Đảng mai phục ở Cục An ninh số 7 chính là cháu ruột của mình, Đàm Khải.













⭐️ Chương 84

Đàm Khải nhìn súng máy đè ở sau lưng hai người Cố Hiểu Mộng thì trong lòng không hiểu, tại sao Địa Hạ Đảng Diên An lại không chọn bọn họ làm đồng đảng, ngược lại lại chọn mình, chẳng lẽ là muốn ngọc nát đá tan ?

Hắn nhìn Đàm Hán Anh tức giận tột độ, đang trợn tròn mắt nhìn mình, nếu không phải có cam kết trước đó của chủ nhiệm Lý thì lúc này sợ là hắn sẽ trực tiếp ăn tươi nuốt sống mình rồi. Trong lòng Đàm Khải nảy sinh sự độc ác, trong lòng tính toán giữ được núi xanh lo gì không có lửa đốt, tránh thoát một kiếp trước đã, vì vậy bước một bước lớn, đi tới trước mặt Quân Sư.

"Bây giờ anh đã có thể nói cho tôi, ai là Lão Quỷ chưa ?" Chủ nhiệm Lý thấy Đàm Khải đã đi qua vị trí của đối phương, vì vậy tiếp tục hỏi.

"Người của ông theo chúng tôi đến Thiên Tân rồi tôi sẽ nói cho ông." Quân Sư lo lắng quan lớn trước mặt sẽ trở mặt không nhận người, cũng đề phòng ông ta sẽ hoài nghi lựa chọn của mình nên nói ra điều kiện trả lời.

Chủ nhiệm Lý cười ha ha một tiếng, trên mặt mang theo một loại vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người của đối phương.

"Tôi muốn nghe câu trả lời ngay bây giờ." Chủ nhiệm Lý căn bản sẽ không thỏa hiệp nữa.

Quân Sư khẽ cắn răng, mới vừa rồi Lý Ninh Ngọc đã ám chỉ cho mình, hắn nhất định phải lựa chọn Đàm Khải. Nhưng bây giờ hắn đã không thể trông cậy vào sự trợ giúp của Lý Ninh Ngọc lần nữa, chỉ có thể tự mình phán đoán.

"Tôi chính là Lão Quỷ." Quân Sư lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc mở miệng nói.

Đàm Hán Anh nghe nói như vậy, lửa giận mới vừa rồi dần dần lắng xuống. Lần đầu tiên hắn tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt này, thấy hắn ta thở hổn hển, ngồi trên xe lăn, cảm giác vô lực tràn đầy, nào có uy phong của quan chỉ huy cao nhất mạng lưới tình báo Thiên Tân, người này thật là Lão Quỷ sao ?

"Nếu như ông không tin, cứ bắt chúng tôi đi là được." Quân Sư nhún nhún vai, ngược lại bình tĩnh nói.

Chủ nhiệm Lý cũng không có nghi ngờ giống như Đàm Hán Anh vậy, bây giờ ông ta chỉ nghĩ đến việc kết thúc chuyện này, viết một đáp án lên hồ sơ truy bắt gián điệp ở Cục An ninh số 7 là được.

"Tôi tin." Chủ nhiệm Lý vừa dứt lời, nụ cười vốn luôn mang trên mặt liền hoàn toàn biến mất, không có giơ tay lên, chỉ dịch bước chân chậm rãi rút lui.

Ngay sau động tác nhỏ này của chủ nhiệm Lý, họng súng máy vốn đè sau lưng Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt liền tiến lên, khoảng cách gần như vậy họng súng không cần cố ý nhắm, trong luồng ánh sáng điện chớp lóa, một tràng tiếng súng vang dội điếc tai trực tiếp vang lên.

Tất cả mọi người đối diện đều không phản ứng kịp, mấy người vốn còn sống sờ sờ đang đứng thương lượng mà chỉ mấy giây sau, ai cũng đều té ngổn ngang xuống đất, tiếng kêu gào đau đớn đứt quãng vang lên trong căn nhà không lớn.

Lại một tràng tiếng súng nữa, ngay cả những âm thanh rên rỉ kia cũng đã không nghe thấy nữa, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đây là một trò lừa bịp giết người thảm khốc vô nhân đạo !

Trong lòng Cố Hiểu Mộng kêu gào, không tự chủ được nâng tay lên, đè lại mũi miệng mình, đồng chí của mình trong nháy mắt đã hy sinh toàn bộ, cô sợ nếu như mình kêu lên sẽ bại lộ thân phận.

"Đàm Khải !" Lại là Diêu Trung Thừa dẫn đầu chạy tới, hắn ba bước chạy thành hai đến trước người Đàm Khải, ngồi chồm hổm xuống nhìn xem hắn có thể còn sống hay không, nhưng vết đạn trên người Đàm Khải gần như rải rác khắp nơi, ngay cả kêu cứu cũng không kịp đã chết ngay.

Diêu Trung Thừa đứng lên, hướng về phía Đàm Hán Anh lắc đầu một cái.

Ánh mắt Lý Ninh Ngọc hơi đờ đẫn nhìn tất cả mọi thứ phát sinh, cô cảm giác lỗ mũi ê ẩm nhưng lại phải cố nén nước mắt, sâu trong cổ họng giống như bị vật lạ chỉa vào, không thể hô hấp, càng không thể kêu lên.

Quân Sư, hy sinh rồi ! Lý Ninh Ngọc không cách nào tiếp nhận sự thật này, nhưng vì để hy sinh quân địch của bọn họ nên mới đứng ở chỗ này, không lo lắng nhìn hết mọi thứ này.

"Đã khiến cho Sở trưởng Cố và vị tiểu thư này bị dọa sợ rồi, đều là đồng bào cả, tôi cũng không muốn uy hiếp an toàn của các cô như thế này, thân bất do kỷ, xin thông cảm." Chủ nhiệm Lý khách khí nói, nụ cười ấm áp kia trở lại trên mặt.

Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu qua, không nhìn cảnh tượng thê thảm vô nhân đạo trong nhà nữa. Cô hy vọng trên tay mình có một khẩu súng, có thể trực tiếp bắn chết chủ nhiệm Lý và tất cả mọi người tại chỗ, bọn họ đều là hung thủ sát hại đồng chí của mình.

"Cục trưởng Đàm, cháu của anh là Địa Hạ Đảng, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ có người chết mới không thể làm liên lụy anh." Chủ nhiệm Lý xoay người nhìn về phía Đàm Hán Anh, vừa nói vừa vỗ vai hắn một cái bộp.

Giờ phút này, Đàm Hán Anh vốn cao hơn chủ nhiệm Lý hơn nửa cái đầu dường như rất uể oải, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Chủ nhiệm Lý thật là quả quyết, Lão Quỷ, gian tế đều đã chết hết, chỉ một lần như vậy , toàn bộ mạng lưới tình báo Địa Hạ Đảng ở Thiên Tân đều xong đời." Diêu Trung Thừa ha hả cười một tiếng, lớn tiếng nói trong phòng.

Trong thoáng chốc Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, thấy trên mặt cô không chút cảm xúc chỉ có thể cẩn thận nhìn một chút, cô đang khẽ cắn răng. Thì ra, cũng có thời điểm chị Ngọc không thể ra sức.

Quân địch quá mạnh mẽ, mình, chị Ngọc, còn có Quân Sư, rất nhiều đồng chí công tác phía sau lưng địch, ở trước mặt chủ nhiệm Lý đều giống như con kiến hôi vậy. Bất kể mình và chị Ngọc có lên kế hoạch như thế nào, nhưng mà Quân Sư đã hy sinh, mình nhỏ bé như vậy, những việc đã thực hiện rốt cuộc có ý nghĩa gì ?

Trong cơn hoảng hốt Cố Hiểu Mộng bị xe của Cục An ninh số 7 đưa về nhà, hôm nay đường về nhà phá lệ thật dài, giống như là không có điểm cuối, không có hy vọng.

Hai người về nhà, sau khi cô đóng cửa lại, Cố Hiểu Mộng mắt thấy người Lý Ninh Ngọc đứng không vững liền đỡ ngay tại cửa.

"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng kêu nhẹ một tiếng.

Không đợi Cố Hiểu Mộng nói nữa thì Lý Ninh Ngọc đã ho một trận kịch liệt, Cố Hiểu Mộng vội vàng đưa tay khẽ vuốt sau lưng cô, giúp cô thuận khí. Lo lắng cô khí huyết dâng trào thì lại nị bệnh, nhưng Lý Ninh Ngọc cứ ho khan rồi lại ho khan, nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.

"Chị Ngọc !" Cố Hiểu Mộng khàn khàn gọi, cô biết, Lý Ninh Ngọc đã phải kiềm nén trong thời gian quá lâu, lại thấy Quân Sư hy sinh, giờ khắc này mới có thể phát tiết ra ngoài, giống như mình kiềm nén năm đó vậy.

Sau đó, Lý Ninh Ngọc bệnh nặng bảy ngày mới dần dần chuyển biến tốt lên.

*****

Một tháng sau, Cục An ninh số 7 lấy thế nhanh như chớp không kịp bưng tai cải tổ lại lần nữa, từ Cục Tình báo cấp cơ quan đổi thành biên chế cấp đoàn, chịu sự quản lý của đội tình báo Bắc Bình Hành doanh, bị hai bên ủy viên quân sự Hội điều tra Cục thống kê của chính phủ quốc dân và Bắc Bình Hành doang cùng giám sát, do cả hai phe phụ trách nhưng người trực tiếp lãnh đạo lại là Lý Tông Nhân.

Đồng thời, Cố Hiểu Mộng cũng nhận được giấy ủy nhiệm do Lý Tông Nhân tự mình phê chuẩn.

"Đoàn an toàn lục quân Bắc Bình Hành doanh của chính phủ quốc dân, đoàn trưởng." Cố Hiểu Mộng đọc thầm lại chức vụ mới của mình, chán nản trong lòng trào dâng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...