[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 85 + 86



⭐️ Chương 85

Bệnh của Lý Ninh Ngọc vào lúc này đã chuyển biến rất tốt, một tháng nay Cố Hiểu Mộng gần như đã mời hết danh y ở Thiên Tân đến nhà chữa bệnh cho Lý Ninh Ngọc, thậm chí còn tìm cả bác sĩ từ Hàng Châu, Thượng Hải tới, chỉ sợ Lý Ninh Ngọc có mầm bệnh sót lại.

"Chị Ngọc, bởi vì những vị thuốc này là loại ôn hòa nhất, cho nên còn phải uống thêm mấy chén nữa." Cố Hiểu Mộng bưng chén thuốc, dụ dỗ Lý Ninh Ngọc, nói.

"Thuốc tây đã uống mấy ngày, thuốc bắc cũng uống gần một tháng, không uống nữa, hơn nữa ngày nào cũng phải ở nhà, trong lòng rất bực bội." Lý Ninh Ngọc nhìn một chén đen thùi lùi, quả thật nuốt không trôi, liền từ chối.

Cố Hiểu Mộng mím môi một cái, khẽ nhíu đôi mi thanh tú, trong lòng có một chủ ý.

"Thời tiết này mặc dù khí lạnh bức người nhưng nếu muốn tìm chỗ tản bộ thì vẫn có." Cố Hiểu Mộng buông chén xuống, trầm tư chốc lát rồi nói.

"Nơi nào vậy ?" Lý Ninh Ngọc thấy cô có chủ ý, trong giọng nói mang theo mấy phần mong đợi.

"Uống thuốc trước đã, em mới nói cho chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng lần nữa bưng chén lên, hòa nhã nói.

Lý Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng lắm chủ ý, mình lại vì Quân Sư hy sinh mà kiềm nén trong lòng, chỉ muốn tìm một chỗ xả giọng thật tốt, một lần xae ra hết, vì vậy mới ngoan ngoãn cầm chén lên, miệng nhỏ vểnh lên một xíu uống hết thuốc.

Đến khi Lý Ninh Ngọc uống hết giọt cuối cùng rồi, giơ tay áo lụa lên hơi lau khóe môi một chút.

"Đoàn trưởng Cố, tôi uống xong rồi, em muốn dẫn tôi đi đâu ?" Lý Ninh Ngọc khẽ rên hỏi.

"Bến tàu ! Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, phà vận chuyển cũng ít đi nhiều, nếu như đi bây giờ là thời điểm yên tĩnh nhất." Cố Hiểu Mộng vừa nói, một bên ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã qua tám giờ mười lăm phút.

Lý Ninh Ngọc trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu một cái.

Một đường im lặng lái xe, hai người chỉ ngồi yên, lái thẳng đến bên cạnh bến tàu.

Biển khơi trong bóng đêm ẩn chứa một màu mực xanh sâu thăm thẳm và tĩnh lặng, gió đêm thổi từ từ trên mặt biển, giống như muốn cuốn trôi hết muộn phiền đi.

"Biển ở đây, không dễ chịu giống như Hàng Châu, tới Thiên Tân đã lâu như vậy đây vẫn là lần đầu tiên em cảm thấy thoải mái khi đi tới bến tàu ở bờ biển như vậy." Cố Hiểu Mộng đứng cạnh bến tàu, nhìn hướng ra xa xa, thấy mặt biển không giới hạn.

Lý Ninh Ngọc ngược lại lại cong người hướng sau lưng nhìn một chút, thấy đèn đuốc nhà nhà trong thành phố, hoàn toàn trái ngược với cảnh biển sâu lắng hơn đêm tối trước mắt, tựa như là hai thế giới khác nhau.

"Lệnh điều động Cục trưởng Đàm cũng được truyền xuống, bị điều đi Nam Kinh, nhưng phải cô lập thẩm tra ba tháng trước." Cố Hiểu Mộng nhớ tới lệnh điều động ban ngày, không chỉ có mình còn có Đàm Hán Anh, gió biển xen lẫn hơi lạnh làm Cố Hiểu Mộng rùng mình một cái.

"Ừ." Lý Ninh Ngọc gật đầu.

"Ngày Quân Sư hy sinh em suy nghĩ, chúng ta là những người bé nhỏ như vậy, những chuyện đã làm, rốt cuộc có ý nghĩa gì ? Hy sinh rồi, trừ những chiến hữu chiến đấu cùng nhau, ai sẽ còn nhớ đây ?" Cố Hiểu Mộng dứt lời, nhặt một hòn đá nhỏ lên, dùng sức ném ra biển, chỉ có âm thanh yếu ớt, trong bóng đêm không thấy rõ gợn sóng.

Lý Ninh Ngọc nghe vậy, cong người nhìn về phía cô, thấy trên mặt cô mang nụ cười khổ sở, không còn ngây thơ trước kia nữa. Cô biết, Quân Sư hy sinh làm Cố Hiểu Mộng khó chịu, dẫn đến suy nghĩ này của em ấy.

"Từ khi ra khỏi Cầu Trang, lui về sau bốn năm em vẫn luôn cố gắng, em phải thay đổi giống như chị vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, bất kể là ai đều nhỏ bé như nhau." Cố Hiểu Mộng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói, trong giọng nói có một loại mất mác và mất tự tin trước giờ chưa từng có.

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm, so sánh với bóng tối trên mặt biển thì bầu trời náo nhiệt hơn nhiều, vô số vì sao lóe lên ánh sáng, giống như là những ngọn lửa nho nhỏ, tuy không có nhiệt độ nóng bỏng nhưng lại sáng chói mắt.

"Hiểu Mộng, em nên biết, những đốm sáng nho nhỏ mà chúng ta nhìn thấy, đã phải trải qua quãng thời gian rất dài mới có thể bị chúng ta thấy được." Lý Ninh Ngọc đột nhiên nói.

Cố Hiểu Mộng ngẩn ra, tỉnh hồn nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, hai người bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt chị Ngọc vẫn dịu dàng như nước như vậy, ôn nhu thân mật làm cho không người nào không thể yêu say đắm, Cố Hiểu Mộng thấp giọng đáp một tiếng.

"Mênh mông đầy sao trước mắt thật ra cách chúng ta rất xa, ánh sáng mà chúng phát ra đã phải trải qua rất nhiều năm mới có thể để chúng ta thấy được, không giống như hải đăng trên biển kia, có thể soi rọi ngay lập tức, sáng đến nhức mắt."

Lý Ninh Ngọc vừa nói, nâng cánh tay mảnh khảnh lên, chỉ những đốm sao đầy trời, Cố Hiểu Mộng theo phương hướng ngón tay cô chỉ cũng ngẩng đầu nhìn lại.

"Bây giờ những chuyện mà chúng ta làm, ảnh hưởng của những chuyện này cũng giống như những đốm sáng đó, chỉ có người đời sau mới có thể thấy được." Phảng phất như Lý Ninh Ngọc đang cười, ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang lơ lửng trên bầu trời, bay ra khỏi thời đại này.

*****

 
Ngày thứ năm Cố Hiểu Mộng nhậm chức, mới sáng sớm một túi văn kiện làm từ giấy dai được dán kín đã đoan đoan chính chính đặt trên bàn làm việc của mình.

"Thân gửi Đoàn trưởng Cố Hiểu Mộng." Trên bìa thư viết, Cố Hiểu Mộng lật qua lật lại nhìn mấy lần, cô thấy trên bìa thư không có bất kỳ nét chữ nào khác. Chỉ có điều cổ quái là, miệng túi văn kiện bị dán chặt, trong lòng cô cảm thấy có chuyện, nhanh chóng mà dễ dàng mở túi văn kiện ra.

"Tháng 2 năm 1946, tụ họp binh lực quân khu Hoa Đông, Hoa Đông vây quét khu giải phóng Diên An ở Trung Nguyên, lấy Ngạc Trung, Tương Tây, Ngạc Đông, Ngạc Nam làm mốc, mục tiêu là bao vây Huyền Hoa Điếm ở Hồ Bắc."

Giấy viết thư ở trong túi văn kiện viết đúng sự thật, Cố Hiểu Mộng âm thầm đọc đi đọc lại nhiều lần, cứ mỗi lần đọc tim lại tăng tốc độ thêm một chút, đây là một phần tình báo tuyệt mật cố ý bị ngụy trang thành văn kiện bình thường.

Hơn nữa cũng ám chỉ Cố Hiểu Mộng, vì để tránh cho bị Diên An chặn lấy được tình báo nên mới phải thông qua loại phương thức lạc hậu đơn giản nhất này tiến hành truyền tình báo.

Phần tình báo này Cố Hiểu Mộng sẽ không kiêng dè nhiều hơn nữa, chỉ muốn truyền đến Diên An trước tiên. Chỉ có bốn tháng chuẩn bị ứng chiến, đối với một bộ máy quân sự khổng lồ mà nói là quá mức vội vàng.

Ngày 23 tháng 6 năm 1946, Chủ tịch Quốc hội Tưởng tụ họp Hoa Bắc, quân khu Hoa Đông, hẹn hơn 3o vạn binh lực ồ ạt bao vây tấn công khu giải phóng Trung Nguyên. Ngày 26 tháng 6, chính phủ quốc dân xé bỏ ký kết 《 Hiệp định ngừng chiến 》với Diên An, toàn quân túc trực ở Huyền Hoa Điếm ở Hồ Bắc. Ngày 12 tháng 7, sáu mươi ngàn quân giải phóng của nhân dân Trung Quốc phá vòng vây thành công, thắng lợi vào Nội Hương, Chiết Xuyên, Kinh Tử Quan chờ đợi trước địa khu, lịch sử gọi là cuộc phá vòng vây Trung Nguyên.













⭐️ Chương 86

Năm 1995, tròn năm mươi năm kỷ niệm thắng lợi chiến tranh kháng Nhật, Bác Vật Quán Nam Kinh tổ chức một hoạt động quyên góp di vật văn hóa dân gian. Trả lại đoạn lịch sử chân thực vào đêm trước giải phóng như cũ, để cho càng nhiều người nhớ đến thời đại đen tối của Trung Quốc kia.

"Người tới hôm nay, là nhân vật lớn có sức ảnh hưởng." Quán trưởng Bác Vật Quán nói với Phó quán trưởng bên cạnh.

Phó quán trưởng vỗ đi vỗ lại miệng, mắt đầy mong chờ nhìn đường lớn xe chạy đầy phía trước Bác Vật Quán.

"Là chủ nhiệm Lý trưởng khoa của khoa an toàn tin tức quân khu Hoa Đông, còn có Sư đoàn trưởng Cố của bộ Tham mưu quân khu Hoa Đông." Quán trưởng thấy đồng nghiệp bên cạnh không trả lời thì tiếp tục giới thiệu.

"Quả nhiên là nhân vật lớn của quân khu đại viện." Phó quán trưởng rốt cuộc cũng được mở mang trí tuệ, phụ họa đáp lại.

Không chờ bọn họ tiếp tục thảo luận nữa đã thấy một chiếc xe Jeep nhà binh màu sắc rằn ri chậm rãi lái tới chỗ Bác Vật Quán.

"Tới rồi." Âm thanh của Quán trưởng cũng trở nên bén nhọn hơn, chào hỏi đồng nghiệp liên quan sau lưng xong đi ra ven đường chào đón.

Mọi người giương mắt nhìn xe Jeep dừng ở ven đường, xe vừa dừng lại đã có tài xế ở ghế lái phía trước bên tráo lập tức ra mở cửa, một lính bảo vệ mặc quân phục nhảy xuống, đi vòng ra phía sau cửa xe, sau khi cửa xe mở ra vẻ mặt nghiêm túc đứng nghiêm chào.

Giờ phút này Quán trưởng cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn hai vị cụ bà mặt già nua tóc trắng, một trước một sau từ cửa sau xe bước xuống, bởi vì tuổi cao nên hành động cũng rất chậm chạp.

"Chủ nhiệm Lý, sư đoàn trưởng Cố, đi một quãng đường dài, cực khổ cho các ngài rồi." Quán trưởng thấy hai cụ bà xuống xe vội vàng tiến lên phía trước, nở nụ cười, không nhịn được ân cần hỏi thăm hai người. Sau đó đưa tay đỡ một cụ bà đi lên trước, đám người Phó quán trưởng cũng theo sát phía sau đỡ một vị khác.

"Không mệt, Hàng Châu cũng cách Nam Kinh gần mà." Lý Ninh Ngọc mỉm cười hòa ái đáp.

"Thưa bà, bà định sắp xếp thế nào ?" Quán trưởng không dám tự mình làm chủ, chủ động hỏi.

"Để cho bọn họ nhìn đồ của chúng tôi một chút, đi thăm một lát đã." Quán trưởng chưa đợi được cụ bà bên cạnh nói chuyện nhưng ngược lại lại là cụ bà đi ở phía sau, sảng khoái đáp.

Quán trưởng nghiêng đầu cười ha ha, nặng nề gật đầu một cái, thật ra trong lòng hắn đã sớm vội không chịu được rồi, muốn nhìn một chút văn vật mà các bà mang tới.

"Chỉ là một ít vật nhỏ, các anh cũng đừng chê." Lý Ninh Ngọc thấp giọng nói, khoát khoát tay, nhẹ bước một chút đến cửa Bác Vật Quán.

Thẳng đến phòng làm việc của Quán trưởng Bác Vật Quán rồi, quán trưởng vội vàng gọi đồng nghiệp pha trà, trong miệng không nhịn được nói để cho hai cụ bà nghỉ ngơi thật tốt trước, chúng ta nhìn văn vật sau cũng không muộn. Nhưng trong lòng sớm đã gấp đến như kiến bò trong chảo nóng, chỉ chờ các bà lấy ra, để nhìn cho đã mắt.

Cố Hiểu Mộng móc ra một túi giấy dai từ trong túi xách đeo bên người.

"Chính là đây." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa đưa cho Quán trưởng.

"Dạ dạ dạ, làm phiền Sư đoàn trưởng Cố rồi." Quán trưởng xoa xoa tay, vội vàng đưa hai tay lên nhận lấy túi giấy dai.

Túi giấy này không dày, cảm giác đầu tiên khi vừa nhận lấy của Quán trưởng chính là như vậy. Hắn vội vã mở miệng túi dán kín ra, cầm ra mấy tờ giấy bên trong, còn có một tấm hình đen trắng.

"Đây là ?" Quán trưởng nhìn thấy trang giấy đầu tiên, bên trên hình như là bản vẽ sơ bộ của một cỗ máy, số năm trên tờ giấy đã bị nhòe, màu sắc tờ giấy cũng có chút ngả vàng, con dấu của bút máy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Đây là thời kỳ năm 1941, sơ đồ nguyên lý hoạt động của máy Enigma đời hai được hoàn lại như cũ của hán gian Nhật Bản ở Bộ Tư lệnh Tiễu Tổng Hoa Đông, cuối cùng được thuận lợi truyền đến tay chính phủ quốc dân, thông qua nó mà giải mã được vô số tình báo bên Nhật." Lý Ninh Ngọc thấy hắn cầm tờ giấy này ra, chậm rãi nói.

"Người vẽ bức nguyên lý này còn không ?" Quán trưởng vừa mới nói xong liền biết mình nói sai, chủ nhiệm Lý đây là lãnh đạo cũ của trung tâm an toàn tin tức của quân khu, người vẽ ra sơ đồ nguyên lý nhất định chính là bà ấy.

"Vẫn còn vẫn còn." Lý Ninh Ngọc hiền hòa cười một tiếng, cũng không có ý định trách cứ Quán trưởng.

Phó quán trưởng cũng bu lại nhìn, tỉ mỉ nhìn nội dung trên hình, trong miệng không nhịn được tấm tắc khen.

"Cái này là ?" Quán trưởng lại rút ra một tờ giấy viết thư khác, thấy phía trên là một bản vẽ kiến trúc sơ bộ.

"Đây là Cầu Trang ở Hàng Châu, đáng tiếc vào năm 71 đã bị phá hủy." Lần này là Cố Hiểu Mộng đáp, cái bản vẽ sơ bộ này là quản gia trong nhà vì cứu mình và chị Ngọc đã vẽ ra bản vẽ sơ bộ của Cầu Trang.

Quán trưởng ồ lên một tiếng, hắn cũng không biết ý nghĩa của Cầu Trang với hai cụ bà trước mắt này, nhưng chỉ nhìn qua một cái, kiến trúc như vậy ở bên trong nhất định chứa rất nhiều bí mật.

Hắn lại tiếp tục cầm ra ba lá thư từ trong túi, trên hai tấm có viết giấy ủy nhiệm, tấm còn lại chỉ viết một câu nói.

"Tháng 2 năm 1946, tụ họp binh lực của quân khu Hoa Bắc, Hoa Đông, vây quét khu giải phóng Trung Nguyên của Diên An, lấy Ngạc Trung, Tương Tây, Ngạc Đông, Ngạc Nam làm mốc, mục tiêu bao vây Huyền Hoa Điếm ở Hồ Bắc." Quán trưởng đọc lên nội dung trang giấy thứ hai.

"Đây chính là phát súng đầu tiên của nội chiến, Trung Nguyên phá vòng vây trước, chúng tôi chặn được bản chính của tình báo." Cố Hiểu Mộng thấy hắn đọc cái này, lần nữa giới thiệu nói.

"Vậy còn giấy ủy nhiệm ?" Quán trưởng đọc lại một lần, một cái là giấy ủy nhiệm Sở trưởng Sở Dịch Điện của Cố Hiểu Mộng thời điểm còn ẩn nấp ở Thiên Tân, cái kia là khi cô mai phục ở Bắc Bình Hành Doanh, ủy nhiệm nhậm chức Đoàn trưởng, chữ ký trên đây theo thứ tự là Đái Lạp, Lý Tông Nhân.

"Những thứ này đều là đồ của thời kỳ nội chiến." Lý Ninh Ngọc trả lời.

Quán trưởng ồ lớn một hơi, những thứ này đều là giấy viết thư cực kỳ có giá trị văn hiến [1], giữa những dòng chữ này, ta có thể hình dung ra được một hai phần công việc của nhân viên đảng ta nằm vùng lúc ấy.

[1]: Văn = vẻ đẹp, hiến = hiền tài. Văn hiến nói chung là các giá trị tinh thần do các hiền tài sáng tạo ra.

"Còn có một tấm hình, là ảnh chủ tịch vào năm 1949 sau khi Trung Quốc mới thành lập, đặc biệt tiếp kiến những người làm việc phía sau lưng địch." Cố Hiểu Mộng thấy Quán trưởng lằng nhằng, chủ động mở miệng nói.

Phó quán trưởng thấy tình cảnh này không nhịn được cười một tiếng, cụ bà này thật là sôi động, rất ngay thẳng, không bình tĩnh như chủ nhiệm Lý vậy.

Quán trưởng vội vàng nghe theo chỉ thị của Cố Hiểu Mộng, lấy ra một tấm hình đen trắng gần trăm người chụp chung, ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên của tấm hình chính là chủ tịch.

"Có thể tìm được chúng tôi hay không ?" Cố Hiểu Mộng chậm rãi từ trên ghế sofa ngồi dậy, đi tới bên người Quán trưởng, chỉ tấm hình nhạo báng hỏi.

"Không nhìn ra." Quán trưởng lắc đầu một cái, bất đắc dĩ trả lời.

"Ở đây." Cố Hiểu Mộng đưa tay chỉ một cái, Quán trưởng thấy nơi đầu ngón tay bà hạ xuống, hai cô gái trẻ tuổi cũng xếp hàng đứng ở vị trí phía trên hàng đầu tiên, đều là người mặc quân phục, ngực gắn huy chương chiến công. Điểm khác biệt duy nhất chính là, một người mím chặt môi, nghiêm túc nhìn ống kính, mà người còn lại mặt nở nụ cười, vai hai người dựa vào rất gần nhau, ở giữa không có bất kỳ kẽ hở nào.

"Cái người cười là tôi, chị Ngọc chụp hình không thích cười." Cố Hiểu Mộng xuất thần nhìn người trong tấm hình, một nửa tiền lương, mới nghiêng đầu nói với Lý Ninh Ngọc.

"Còn tấm hình một người này là ?" Quán trưởng vừa muốn đưa tay tiếp tục cầm tiếp, chỉ thấy một tấm hình rơi vào trong tay mình.

"Là chị Ngọc, tôi chụp." Cố Hiểu Mộng lập tức trả lời.

"Tại sao cái này em cũng đưa tới ?" Lý Ninh Ngọc thấy Quán trưởng cầm tấm hình mình, quở trách nhìn Cố Hiểu Mộng.

"Là ở trên một chiếc thuyền à." Phó quán trưởng chen vào nói.

"Là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trên thuyền mật mã." Cố Hiểu Mộng đưa tay cầm lấy tấm hình, ánh mắt không thể rời, dáng vẻ giống như nhìn thế nào cũng không đủ.

"Nếu như hai vị không gấp gáp chuyện tham quan, có thể nói cho chúng tôi nghe một chút câu chuyện đằng sau những văn vật này được không ?" Quán trưởng chỉ nhìn thấy những thứ văn vật này lòng đã ngứa ngáy không dứt, muốn biết nhiều hơn về chuyện xưa liên quan tới các bà.

"Chị Ngọc, muốn nói từ đâu ?" Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu hỏi Lý Ninh Ngọc.

"Nói từ chiếc thuyền mật mã thần bí đó đi."

 

TOÀN VĂN HOÀN

(04/08/21 - 02/03/23)



*****

Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, huraaaa, đã cái nư quá đi thôi 🤣🤣🤣 , quãng đường dài thoàng loàng và mình biết các bạn chờ mình ra chương cũng mòn mỏi lắm. Thực sự mình rất muốn đăng chương mỗi tuần nhưng công việc rồi việc học của mình bận quá, thông thường một tuần cũng chỉ có mỗi chủ nhật là rảnh edit thôi, mong các bạn hiểu cho :(((((

Đây là truyện dài đầu tiên mình tự tay hoàn thành toàn bộ, khả năng của mình có hạn nên chỉ đảm bảo được 70-80%, chủ yếu bản thân mình đọc thấy thuận miệng là được. Dù mình biết mình làm việc quá ư là dây thun nhưng vô cùng cảm ơn các bạn luôn vote mỗi khi mình up chương mới, thực sự iu các bạn lắm lắm luônnnnn ❤🧡💛💚💙💜

Nhân tiện không biết liệu các bạn hứng thú với truyện tây huyễn hơn hay mình nên quay về với đồng nhân Elsanna nữa nhỉ ? 🤔🤔🤔

Chương trước Chương tiếp
Loading...