[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 81 + 82



⭐️ Chương 81

Mọi người nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhất là Đàm Khải, hắn thấy người quyền cao chức trọng keo kiệt lời nói như chủ nhiệm Lý lại đi tán dương Cố Hiểu Mộng, trong lòng đột nhiên biết mình đang chống lại với cấp bậc gì.

Cấp bậc này là dùng quyền và tiền đổi chác, là quan lại bao che cho nhau, nhưng trong chính phủ quốc dân này thì đây không phải là chuyện hiếm lạ gì, ngược lại còn là quan hệ phổ biến nhất, không đáng để cho người ta líu lưỡi không nói được nhất.

Đàm Khải nhớ tới lần mình đầu hàng Trùng Khánh, dáng vẻ hăm hở, cộng thêm có người chú Đàm Hán Anh này coi như núi dựa, mình tất có thể một bước lên mây, nhưng bây giờ nghĩ lại mình thật sự quá ngây thơ.

"Tất cả những lời cô nói đều không có căn cứ chút nào, cô nói trạm giao liên đó là giả là thế nào ? Còn ngược lại nếu nói người nọ qủa thật là Địa Hạ Đảng, vậy hắn đến nhà Cố Hiểu Mộng là lý do mà tôi muốn hãm hại Cố Hiểu Mộng, không khỏi quá gượng gạo đi. Cô muốn cho những người ở đây nghe lời cô nói, đổi trắng thay đen, toàn là thị phi sao ?" Đàm Khải lạnh lùng nói.

Đàm Hán Anh nghe được lời này của Đàm Khải, mặc dù giọng điệu lớn mật nhưng chẳng lẽ nó không biết, chủ nhiệm Lý có mặt ở đây sẽ vì mấy câu nói của Lý Ninh Ngọc mà không phân biệt đúng sai được sao ?

"Lúc ấy người này uy hiếp Hiểu Mộng, tất cả các người đều thờ ơ, là tôi cuối cùng đánh cho hắn bị thương mới cứu được Hiểu Mộng ra. Nếu như không phải do các người lập tức tiến hành cứu chữa, hắn tuyệt đối sẽ không thể sống sót ra khỏi nhà chúng tôi, lấy kiến thức sâu rộng của Sở trưởng Đàm, đồng đảng Diên An sẽ tàn sát lẫn nhau sao ?" Lý Ninh Ngọc căn bản không quan tâm mỗi câu cự cãi của Đàm Khải, chỉ cần hắn dám mở miệng, mình sẽ có thể làm cho hắn im miệng.

Đàm Khải nín họng, hồi tưởng lại lúc ấy, thời điểm người nọ uy hiếp Cố Hiểu Mộng căn bản không thấy được chút tình đồng chí nào, Lý Ninh Ngọc càng là vì Cố Hiểu Mộng, ánh mắt đã đỏ ngầu, sát tâm trỗi dậy, hận không thể đánh chết người nọ tại chỗ.

"Còn nữa, Hiểu Mộng vì cứu Sở trưởng Quý ra mà một mình mạo hiểm tiến sâu vào chiến trường ở bến tàu, cuối cùng suýt nữa bỏ mạng, chẳng lẽ Sở trưởng Đàm anh còn nói Hiểu Mộng là gian tế của Địa Hạ Đảng được ?" Lý Ninh Ngọc chậm rãi nói xong, cô chỉ chờ Đàm Khải hỏi ra vấn đề mấu chốt cuối cùng nhất.

"Tại sao tôi phải hãm hại cô ta chứ ? Không có lý do nào cả !" Đàm Khải vỗ bàn 'Rầm' một cái, hung hãn nói.

Rốt cuộc cũng hỏi rồi, vấn đề này Đàm Khải rốt cuộc đã hỏi ra, Lý Ninh Ngọc thở một hơi thật dài, chậm rãi đứng lên, dùng sức nắm chặt nắm đấm một cái.

"Hãm hại Hiểu Mộng chẳng qua chỉ là nước cờ đầu tiên của anh, anh còn phải gán thân phận Lão Quỷ lên trên người tôi. Quan trọng hơn chính là anh muốn dựa vào đó mà kéo Cố tiên sinh xuống nước, để ông ấy biến thành Lão Thương mà quý cục vẫn luôn muốn bắt, từ đó làm tan rã hệ thống kinh tế ở Hoa Đông của chính phủ quốc dân, bóp gãy mạch sống chuyên chở đường thủy của chính phủ. Đây chính là động cơ của anh, tâm sát nhân [1] của anh !"

[1] Gốc là kỳ tâm khả tru, ý nghĩa đại khái là chỉ cần một người có động cơ không trong sáng hoặc thâm hiểm, dù có ý định thực hiện hay chưa thì đã là quá đủ để bị định tội rồi.

 
Lý Ninh Ngọc rốt cuộc cũng kể xong hết tất cả nguyên nhân và động cơ, cô tin tưởng, động cơ như vậy, chủ nhiệm Lý nghe thấy nhất định là phá lệ chói tai, có thể càng thêm muốn tính mạng của Đàm Khải.

"Nói cho cùng cô vẫn không có chứng cứ !" Lúc này Đàm Khải đã biết, giả dụ như lời nói của cô ta không có chút chứng cứ nào thì lấy tính cách đa nghi của Đàm Hán Anh, khẳng định sẽ không dễ dàng định tội danh cho mình.

"Chứng cứ ? Chứng cứ đầy bàn đó nếu như anh còn không nhận, vậy thì địa chỉ này anh vẫn nên nhận đi. Tôi đoán địa chỉ này nhất định là sau khi anh cứu được đồng đảng rồi đã cung cấp điểm bố trí cho hắn, chúng ta đi đến đó thì càng có thể chứng minh, anh chính là Địa Hạ Đảng." Lý Ninh Ngọc từ trên bàn tìm được tờ giấy có nét chữ không rõ kia, ném tới trước mặt Đàm Khải.

Đàm Khải cười ha ha một tiếng, vẻ mặt thả lỏng ra, âm thầm tính toán trong lòng, nếu địa chỉ này quả thật là điểm bố trí của Địa Hạ Đảng, đến lúc đó đối chất tận mặt với địa phương mình sẽ có thể tìm được cơ hội uy hiếp tính mạng hai người cô ta, đồng đảng của cô ta nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, và rồi sẽ bại lộ thân phận.

"Được." Đàm Khải dứt lời nhìn về phía chủ nhiệm Lý và Đàm Hán Anh.

"Kẻ hèn này xin mời Cục trưởng Đàm đi cùng để làm chứng, nhìn xem một chút rốt cuộc ai mới là Địa Hạ Đảng." Giờ phút này trong lòng Đàm Khải đã có mưu tính, trên cõi đời này không phải ai cũng thông minh như Lý Ninh Ngọc vậy, luôn sẽ có người ngu xuẩn tự đào mộ cho mình.

Sau khi Đàm Khải nói xong, chủ nhiệm Lý cũng đứng lên giơ tay lên vỗ.

"Thật là một màn đánh cờ đặc sắc, nhưng chỉ là suy luận cũng cần phải có chứng cứ, chứng cứ càng nhiều, suy luận càng đúng, cách sự thật càng gần." Chủ nhiệm Lý tựa như tổng kết nói.

Cố Hiểu Mộng nhìn ra ánh mắt thoáng qua một chút gian xảo của Đàm Khải, lo lắng liệu hắn có chó cùng rứt giậu mà cắn ngược hay không, làm ra chuyện không thể khống chế, mới vừa muốn mở miệng ngăn cản việc đi đến điểm bố trí thì thấy Đàm Hán Anh đứng lên.

"Chủ nhiệm Lý, chúng tôi đi được rồi, ngài cứ nghỉ ngơi đi." Đàm Hán Anh nở nụ cười nói.

"Không, tôi đi cùng mọi người." Chủ nhiệm Lý phất tay một cái một cái, mặt vẫn luôn tươi cười, giống như sắp đi đến nơi hưu nhàn dễ chịu, không có chút nguy hiểm nào.

"Quá mạo hiểm, lỡ như đám Địa Hạ Đảng kia..." Lời của Đàm Hán Anh còn chưa nói hết, đã thấy chủ nhiệm Lý chậm rãi đứng dậy.

"Không có gì, nội tâm của con người, vừa muốn sống, cũng muốn chết. Chúng ta vừa theo đuổi ánh sáng, cũng theo đuổi cả bóng tối." [2] Chủ nhiệm Lý cười ha ha một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng, hỏi tiếp:

"Mới vừa nghe được hai vị tiểu thư đây đều có thời khắc cửu tử nhất sinh, nhất định có thể hiểu lời tôi nói." Chủ nhiệm Lý nói xong, chắp hai tay lại bước liền ra khỏi phòng thẩm vấn, lính gác cửa lập tức theo sát phía sau.

 

[2] Lấy từ học thuyết về bản năng sống và bản năng chết của Sigmund Freud. Theo Freud, trong con người có hai bản năng cùng tồn tại, là bản năng sống và bản năng chết. Bản năng sống là những bản năng liên quan đến sự sinh tồn cơ bản, sự thỏa mãn và sinh sôi nảy nở, tất cả chúng đều cần thiết để duy trì giống nòi và sự sống của con người. Trái ngược với bản năng sống là bản năng chết, được Freud định nghĩa là "mục đích của tất cả sự sống là cái chết" và nó có thể đến từ bên trong hoặc bên ngoài. Động lực c.h.ế.t được thể hiện ra bên ngoài theo cách như sự hung hăng, nóng giận hoặc các cảm xúc tiêu cực nói chung và động lực đến từ bên trong là khi người ta tự làm hại bản thân hoặc t.ự s.á.t.








⭐️ Chương 82

"Cục trưởng, nên làm gì đây ? Chủ nhiệm Lý xem chừng thật sự muốn đi." Diêu Trung Thừa thấy chủ nhiệm Lý đi ra ngoài liền đi đến bên người Đàm Hán Anh, thấp giọng nói.

"Làm gì ? Tôi làm sao biết phải làm gì ? Quan lớn chỉ một cái đã có thể đè chết người, huống chi còn là nhân vật có máu mặt đứng đầu Bắc Bình Hành doanh, truyền mệnh lệnh của tôi xuống, chờ đến đó rồi, tất cả mọi người đều phải thề bảo vệ tốt chủ nhiệm Lý." Đàm Hán Anh tức giận chỉ muốn hung hăng đấm Đàm Khải mấy quyền cho hả giận.

"Vâng." Diêu Trung Thừa thấy Đàm Hán Anh nổi cơn giận dữ, chỉ sợ vạ lây mình nên vội vàng đáp ứng một tiếng, ra cửa gọi đặc vụ Cục An ninh số 7 tụ họp lại.

Đàm Hán Anh nghiêng người nhìn về phía hai người Cố Hiểu Mộng, thấy các cô đang đứng chung một chỗ, Cố Hiểu Mộng đang ghé vào tai Lý Ninh Ngọc thì thầm nói chuyện. Đàm Hán Anh không nhìn các cô nữa, cháu mình cũng sắp không giữ được rồi, căn bản không còn lòng dạ nào đi thám thính hai người như lời đã nói nữa.

"Chị Ngọc, chị có chắc chắn không ?" Cố Hiểu Mộng hạ thấp giọng, ghé vào bên tai Lý Ninh Ngọc hỏi.

"Ừ, tôi đã từng phái tiểu Triệu sao chép lại lời đã nói rồi, chỉ nói rằng, dù bất kỳ tình huống gì xảy ra cũng không được cứu chúng ta." Khi đó Lý Ninh Ngọc cũng không thể dự đoán được sẽ có gì xảy ra, chỉ có thể mơ hồ gởi lời như vậy cho Quân Sư.

"Chủ nhiệm Lý chắc chắn không phải người dễ lừa gạt, chờ đi em sẽ là người bảo vệ chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu cười một tiếng, không nghĩ đến mới vừa rồi chủ nhiệm Lý lại dùng danh ngôn của Sigmund Freud, vừa muốn sống, cũng vừa muốn chết ? Không, lần này cô tuyệt đối sẽ không muốn chết nữa, cô muốn cả mình và Cố Hiểu Mộng đều còn sống.

Dân chúng không suy nghĩ đến, chỉ mới cách nhau có nửa ngày mà lại thấy đại đội của Cục An ninh số 7 lần nữa. Hơn nữa lần này ngay cả quân đội cũng đều được huy động, phía trước có xe mô tô quân dụng mở đường, phía sau lại có mấy trăm quân binh theo đuôi.

Lý Ninh Ngọc ngồi lên xe của Sở Dịch Điện, bên cạnh Cố Hiểu Mộng luôn một mực kéo tay cô thật chặt, một khắc cũng không buông ra. Lý Ninh Ngọc có thể cảm giác được tay em ấy khẽ run.

"Toàn thể dừng lại." Một khẩu lệnh cao the thé vang lên, mà theo âm thanh này xe chở hai người Cố Hiểu Mộng ngồi cũng dừng lại.

"Chị Ngọc, đến chỗ rồi." Cố Hiểu Mộng nhìn ngó ngoài cửa xe một chút, chỉ thấy đi tới một cái hẻm nhỏ, chung quanh đều là nhà nhỏ cao bốn tầng, tường đều màu xanh đậm giống nhau, phía dưới tường là một lớp sơn lót màu trắng, cửa sổ nhỏ từng cái từng cái thẳng đều nhau.

Cuối hẻm này hợp với một con hẻm khác, Cố Hiểu Mộng có thể tưởng tượng được, nơi này là một khu vực rắc rối và phức tạp như thế nào.

"Không nghĩ tới Thiên Tân còn có một nơi có thể ẩn núp như này." Cố Hiểu Mộng liên tục lấy làm kỳ lạ, nếu như là người lạ lần đầu tiên tới đây nhất định sẽ lạc đường.

"Sở trưởng Cố, xuống xe đi." Diêu Trung Thừa đứng ở cửa xe mình, thấy hai người phía sau chậm chạp không chịu xuống xe, cao giọng gọi một câu.

Lúc này Cố Hiểu Mộng mới thu hồi tầm mắt, đưa tay đẩy cửa xe ra.

Ngay lúc hai người các cô xuống xe đám quân binh phía sau đi vòng lên lên mấy chiếc xe phía trước, đồng loạt đi tới bên người chủ nhiệm Lý, một người sĩ quan đứng phía trước nghiêm chào.

"Hộ vệ doanh đã tập hợp sắp xếp ổn thỏa xong, xin chỉ thị !" Sĩ quan cao giọng hô.

"Chia binh ra trông coi các đường phố, tay súng bắn tỉa vào vị trí, súng máy đi theo tôi." Chủ nhiệm Lý chậm rãi nói.

Đàm Hán Anh và những người liên quan đến Cục An ninh số 7 nghe được mệnh lệnh của ông ta đều không khỏi thở ra mấy hơi, âm thầm kinh ngạc một đại đội gần cả trăm người như vậy, còn là đại đội có trang bị cả súng máy, nếu như bọn họ cùng nhau nổ súng, sợ là ngay cả mấy cái nhà này cũng có thể bị bắn thành cái rổ.

"Sở trưởng Cố và Sở trưởng Đàm dẫn đội của cô cậu đi." Sau khi chủ nhiệm Lý phân phó xong thì quay lại nói với hai người bọn họ.

Lý Ninh Ngọc nghe vậy giật mạnh tay Cố Hiểu Mộng.

"Tôi và Đàm Khải dẫn mọi người." Lý Ninh Ngọc há mồm vội vàng nói.

"Vậy ba người cùng đi đi." Chủ nhiệm Lý ung dung không vội trả lời một câu.

Cố Hiểu Mộng kéo ngược tay Lý Ninh Ngọc lại, trách cứ nhìn cô một cái, thật giống như đang nói tại sao phải đi cùng mình chứ. Lý Ninh Ngọc đọc được ý tứ trong mắt cô, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, bước tới trước người Đàm Khải.

Đàm Khải hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn một chút nội dung trên tờ giấy kia, lần này điểm bố trí ở ngay tầng trệt, quân đội đã sớm bao vây ở cửa. Cửa này không giống như cửa một cánh bình thường mà là cửa hai cánh, giống như là cửa của hộ kinh doanh, hướng thẳng đường phố,

Không chờ đặc vụ đập cửa ra đã thấy cửa được mở ra chậm rãi từ bên trong, ba người bọn họ thấy tình cảnh này chỉ có thể chủ động tiến lên một bước, đi tới cửa, nhìn vào trong.

"Các cô ngược lại không hiểu gì hết, người trước người sau gì cũng đều đang hướng họng súng về phía chúng ta." Đàm Khải nhìn tình hình trong nhà, lạnh lùng nói.

Giờ phút này trong phòng có bảy, tám người đang đứng, trong tay ai cũng cầm súng, họng súng màu đen hướng về phía cửa, giống như là đã sớm chuẩn bị chiến đấu xong. Mà phía sau bọn họ, một người đàn ông ngồi xe lăn đi vòng qua phía trước, người đàn ông này mặc áo Tôn Trung Sơn màu đậm, quần áo chỉnh tề, tóc tai không hề xóc xếch chút nào.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc trao đổi ánh mắt, không hề mở miệng lên tiếng.

"Các người vẫn tìm được tôi." Người kia nói, nói xong liền ho khan liên tục, người ở đây đều nghe ra hơi thở của ông ta không ổn.

"Các người là Địa Hạ Đảng sao ?" Đàm Khải căn bản không thèm màn tới những thứ khác, lập tức hỏi.

"Chuyện tới nước này, tôi cũng chỉ có thể nói là vậy." Người đàn ông vừa nói vừa che bụng dưới, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

"Ngài nhìn xem, hắn chính là Địa Hạ Đảng..." Đàm Khải nghe được người đàn ông thừa nhận thân phận liền hưng phấn, quay đầu hô lên với Đàm Hán Anh.

Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong liền thấy chủ nhiệm Lý vung tay lên, một tay súng máy đi tới sau lưng hắn, trực tiếp chĩa họng súng đen ngòm bên hông hắn. Rồi sau đó lại có hai tên quân nhân đến gần, cũng chĩa họng súng giống vậy ở sau lưng Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.

"Người của hai tổ này, nhất định là có người của các anh, anh có muốn cứu hay không ?" Lúc này chủ nhiệm Lý không nhường cho người khác phát biểu nữa, tự mình đặt câu hỏi trước.

"Cứu thế nào ?" Quân Sư hắng giọng một cái, mở miệng hỏi ngược lại.

"Tôi sẽ thả đồng đảng mà anh chọn đi, kể cả anh nữa cho các người cùng nhau chạy, hơn nữa còn tuyệt đối đảm bảo các người sẽ an toàn đến Diên An. Nhưng người mà anh không chọn tôi sẽ lập tức bắn chết, để chết thay cho một người trong các anh, cũng lưu lại một câu trả lời tốt để tôi hồi đáp lại Chủ tịch Quốc hội Tưởng."

Chủ nhiệm Lý nói một cách rất ung dung, nụ cười vẫn treo ở khóe miệng, tựa như bây giờ không phải là một trận đàm phán sinh tử mà là trả giá với tiểu thương ở chợ.

"Để chúng tôi an toàn rời đi ?" Ánh mắt Quân Sư sáng lên, nói.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...