[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 45 + 46



🌟 Chương 45

Chờ Đàm Hán Anh rời đi, Cố Hiểu Mộng mới lộ ra vẻ mặt phiền lòng, thay đổi từ dáng vẻ vô lực mới vừa rồi, nhìn Lý Ninh Ngọc hâm nóng lại cháo đã nguội lạnh cho mình, trong lòng càng căm tức hơn.

"Cục trưởng Đàm mới sáng sớm đã không để cho người ta yên tĩnh." Cố Hiểu Mộng giận dữ nói.

"Đối với hắn mà nói, sử dụng thời gian chính là để chiếm được cơ hội." Lý Ninh Ngọc cầm muỗng lên, hơi khuấy cháo một chút, múc một muỗng, đặt ở bên mép thử nhiệt độ một chút.

"Căn cơ của hắn ở Trùng Khánh cũng không cạn, làm sao có thể buông phong thái đó xuống, đi cầu xin em ?" Cố Hiểu Mộng nhớ tới Đàm Hán Anh vừa hối lộ, lại vừa uy hiếp, ôi cái dáng vẻ lúc uy hiếp này, quả thật quá buồn cười.

"Em là đường tắt." Lúc này Lý Ninh Ngọc dừng câu chuyện lại, đưa cái muỗng tới bên mép Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, ăn một miếng cháo, Lý Ninh Ngọc cầm khăn lụa lên xoa xoa bên mép cô, liên tiếp mấy lần, lần này Lý Ninh Ngọc cũng giúp Cố Hiểu Mộng lau cháo dính bên mép.

Cái chạm vô tình hay hữu ý của Lý Ninh Ngọc khiến mặt Cố Hiểu Mộng có chút nóng lên, cô lơ đãng liếc thấy cần cổ trắng nõn của Lý Ninh Ngọc, còn có gương mặt hơi có vẻ mệt mỏi kia, hết thảy vừa đúng lúc xinh đẹp.

"Chị Ngọc, thật ra thì nếu không giúp hắn, hắn cũng sẽ không vứt bỏ chức vụ này." Cố Hiểu Mộng tìm đề tài nói, trong đầu cô cũng không muốn giúp Đàm Hán Anh nói tốt.

"Em không giúp hắn, hắn sẽ gởi một tờ giấy tới Trùng Khánh, điều em ra khỏi Cục An ninh số 7 ?" Lý Ninh Ngọc nói ra lo âu, thật ra thì sau khi ý đồ của Đàm Hán Anh bị cô nhìn thấu, điều đầu tiên cô nghĩ đến là không để Cố Hiểu Mộng bị thuyên chuyển khỏi Cục An ninh số 7.

"Em là được ông chủ Đái tín nhiệm, làm sao biết chứ." Cố Hiểu Mộng rất là tự tin nói.

"Số lệnh điều động ông chủ Đái ký cũng sắp so được với số tiền giấy phát hành rồi đấy." Lý Ninh Ngọc cũng không có lạc quan như Cố Hiểu Mộng vậy.

Cố Hiểu Mộng lập tức bị lời nói của cô chọc cười, hiếm thấy chị Ngọc sẽ còn dùng loại đùa giỡn này.

"Có điều, nếu em nghe lời chị, vậy không phải nên được hôn một cái sao ?" Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc môi mỏng cười chúm chím, cuối cùng lại muốn chiếm chút tiện nghi, lập tức mở miệng đòi phải thưởng.

Lý Ninh Ngọc bị câu nói này của cô chọc tức hé miệng cười một tiếng, Cố Hiểu Mộng này cho tới bây giờ vẫn không thay đổi.

"Em có phải hay không quá..." Lý Ninh Ngọc tức giận mở miệng trách móc, nhưng lời còn chưa nói hết, liền bị Cố Hiểu Mộng giành trước chen vào.

"Quá được voi đòi tiên ? Chị Ngọc cũng không phải ngày đầu tiên quen biết em." Cố Hiểu Mộng bĩu môi một cái, trong đầu nghĩ phải chờ thêm một hồi nữa, chị Ngọc nhất định có thể thỏa mãn tiểu tâm tư của mình.

Lý Ninh Ngọc nhìn cô đang trơ mắt nhìn mình, dứt khoát đứng lên, đem chén nhỏ để lên bàn, cách xa cô một chút.

"Đau !" Cố Hiểu Mộng đột nhiên che vết thương, nhe răng kêu lên một tiếng.

Lý Ninh Ngọc theo bản năng xít lại gần, đi xem vết thương của cô, thấy vết thương vẫn băng bó như thường, lại ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng cong môi cười một tiếng.

"Em cũng không có lừa gạt chị Ngọc, chính là cái loại đau tê liệt một chút, em cảm thấy nhất định là phẫu thuật vẫn chưa xong, lưu lại di chứng." Cố Hiểu Mộng chỉ vết thương nói.

"Không phải là muốn hôn một cái sao? Còn cố làm ra vẻ huyền bí." Lý Ninh Ngọc dứt lời, lại hào phóng, chủ động đến gần, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cố Hiểu Mộng kinh ngạc giương mắt nhìn, ánh mắt lướt qua một vẻ vui mừng. Nhìn cặp mắt đẹp kia đóng chặc, lông mi lơ đãng khẽ run, ngay cả âm thanh thình thịch thình thịch trong lòng mình cô cũng có thể nghe rõ ràng. Cố Hiểu Mộng chần chừ một chút, từ từ xít tới.

Nụ hôn này, khiến cho Cố Hiểu Mộng muốn ngừng cũng không được, trong lòng tựa như có một ngọn lửa đang rực cháy, chìm đắm trong đó, mặc sức thưởng thức đôi môi non mềm của cô ấy, khát vọng kiềm chế đã lâu rốt cuộc cũng được thổ lộ ra.

Lý Ninh Ngọc đưa tay quàng qua cổ Cố Hiểu Mộng, mặc cho môi lưỡi của cô càn rỡ trong miệng mình, quên mất người đang ở chỗ nào, bây giờ là năm nào.








🌟 Chương 46

 Cố Hiểu Mộng cảm thấy giờ khắc này, cho dù cuối cùng trái tim này có dứt khoát dừng đập, có lẽ, vào sáng sớm lần đầu tiên gặp nhau ở thuyền mật mã, mình đã bị ánh mắt cô ấy hấp dẫn, muốn có được sự đồng ý của cô ấy.

"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc tự mình kêu nhẹ, vì vậy vỗ nhẹ một cái trên lưng cô...

Lúc này Cố Hiểu Mộng mới từ trong mộng tỉnh lại, nhìn chị Ngọc trước mắt, trên mặt mang theo đỏ ửng, ngay cả sắc môi cũng càng lộ ra vẻ đỏ thắm, nàng hơi có vẻ đắc ý cười một tiếng.

"Chị Ngọc, em..." Cố Hiểu Mộng vừa mới chuẩn bị muốn đánh giá một phen kỹ thuật của mình, đã bị Lý Ninh Ngọc ngăn lại.

"Em muốn nói tiếp, tôi cũng không có giống em như vậy." Lý Ninh Ngọc thấy dáng vẻ được nước làm tới của cô, vừa xấu hổ vừa cả giận nói.

Cố Hiểu Mộng lập tức im miệng, chẳng qua là bên mép vẫn còn mùi hương của cô ấy, trong lòng nghĩ cảm thấy hạnh phúc không dứt.

"Chờ lát nữa Cố tiên sinh khẳng định sẽ trở lại xem xét, bệnh viện không phải chỗ nói chuyện, tôi sẽ xin cho em về nhà nghỉ ngơi." Màu đỏ thắm trên mặt Lý Ninh Ngọc dần dần biến mất, đổi lại là cô của bình thường bình tĩnh lạnh lùng.

Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, biết Lý Ninh Ngọc yên tĩnh trước đây, còn phải chuẩn bị rất nhiều công việc, âm thầm đáng tiếc nhiêt tình mới vừa rồi của chị Ngọc chỉ vừa mới thoáng qua đã biến mất.

Có điều đầu óc cô xoay chuyển một cái, vui vẻ nghĩ đến, chỉ cần mình và chị Ngọc trở về nhà, chính là tự do như cá ở biển khơi vậy.

Đàm Hán Anh rất cao hứng trở lại Cục An ninh số 7, thấy Diêu Trung Thừa đã chờ ở cửa phòng làm việc.

"Anh muốn hỏi về tình hình của Sở trưởng Cố đi ? Không phải anh đã sắp xếp xong xuôi hết ở bệnh viện sao, còn phải hỏi tôi nữa ?" Vẻ vui thích trên mặt Đàm Hán Anh bỗng nhiên biến mất sạch.

"Cục trưởng hiểu lầm rồi." Diêu Trung Thừa nghe thấy lời giận dữ của hắn, vội vàng nói.

Giờ phút này Đàm Hán Anh không hề muốn nói chuyện với hắn chút nào, trong đầu không ngừng lật lại ngọn nguồn của cả sự việc, bắt đầu từ khi thu được tình báo đầu tiên, trong giây lát Đàm Hán Anh cảm thấy, sự việc lần này vô cùng kỳ quặc, nhất định chính là một tuồng kịch.

"Phái thêm người dọn dẹp hiện trường, mỗi một thi thể đều phải kiểm tra tỉ mỉ." Đàm Hán Anh phân phó nói.

Diêu Trung Thừa được lệnh, chào một cái, vừa mới chuẩn bị xoay người đi ra ngoài liền bị Đàm Hán Anh sau lưng gọi lại. Hắn quay người lại, thấy Đàm Hán Anh từ trong ngăn kéo cầm ra một túi văn kiện bằng da trâu.

"Cái này là hồ sơ của Quý Quang Dân, anh cầm đi trả lại cho phòng hồ sơ đi, phái người đem tiền tử tuất đưa về quê hương." Đàm Hán Anh để túi văn kiện lên bàn, đẩy tới trước mặt Diêu Trung Thừa.

*Tiền tử tuất: Là tiền do bảo hiểm xã hội bù đắp cho thu nhập của người được bảo hiểm (hoặc quân nhân) khi họ qua đời để giúp thân nhân đảm bảo cuộc sống. Nếu như quân nhân về hưu thì tiền này gọi là lương hưu.

Diêu Trung Thừa cầm hồ sơ lên, trong lòng đã sớm biết, hồ sơ của mình và Cố Hiểu Mộng bây giờ nhất định đang lặng im nằm trong ngăn kéo, không biết hồ sơ của người kế tiếp bị trả về phòng hồ sơ sẽ là ai.

Hắn đứng yên không cử động, chờ Đàm Hán Anh tiếp tục phân phó, thấy Cục trưởng chẳng qua chỉ khoát khoát tay, để hắn ra ngoài trước.

"Sau khi trải qua trận chiến này, đồng nghiệp mai phục ở Diên An, nhất định sẽ bại lộ." Đàm Hán Anh thả lỏng ra, lầm bầm làu bàu nói.

Trong đầu lại lần lượt hồi tưởng lại một loạt chuyện này, mỗi một câu đối chọi gay gắt của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, hắn càng nghĩ càng nhức đầu, hai người phụ nữ này thật là một đôi trời đất tạo nên, nói tới nói lui đều làm người ta bực mình như nhau.

"Báo cáo !" Một tiếng kêu véo von vang lên, kéo Đàm Hán Anh về lại thực tế.

"Vào đi." Đàm Hán Anh trả lời một câu.

"Báo cáo, Trùng Khánh gởi điện khẩn tới, bổ nhiệm Đàm Khải làm Sở trưởng Sở Hành động Cục An ninh số 7." Sau khi bí thư đi vào báo cáo liền lập tức lui ra ngoài.

Đàm Hán Anh cảm giác choáng váng một hồi, bổ nhiệm và bãi nhiệm tới quá nhanh, mà người mới đến đây đảm nhiệm chức Sở trưởng, đúng là cháu bên nội mình, bây giờ hẳn là nó đã đến ủy ban Thiên Tân rồi, Đàm Hán Anh cảm thấy hết thảy biến cố xảy ra quá nhanh.

Hắn nhất thời không bắt được mạch máu chính trị, nhưng hắn biết bí mật trí mạng của cháu hắn, Đàm Khải là người đầu hàng Diên An từ đầu năm 1944, điều bí mật này vẫn là một tai họa ngầm trong lòng hắn, một nhân tố không ổn định, lại bị sắp xếp đến Cục An ninh số 7.

Đưa một Quý Quang Dân đi, lại tới một Đàm Khải khó giải quyết hơn, Đàm Hán Anh cảm thấy vị trí của người Cục trưởng như mình như đang ngồi trên bàn chông.

Chương trước Chương tiếp
Loading...