[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 43 + 44



Chương 43

Cố Hiểu Mộng ngồi thẳng người, hướng cửa sổ nhìn ra ngoài, đoán chừng bây giờ đã hơn năm giờ. Những con người khổ cực dậy sớm vì kế sinh nhai kia, mới sáng tinh mơ đã lên đèn, không giống với đèn hoa rực rỡ ban đêm, ngọn đèn vào lúc tờ mờ sáng, lộ ra một sự chua xót từ tận đáy lòng.

Cô nhìn đến có chút thất thần, có lẽ các cô đang trải qua quá trình này, bóng tối trước bình minh.

" Chờ một chút sẽ có cơm đưa tới, em ngủ thêm một lúc đi." Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng, nhắc nhở.

Cố Hiểu Mộng lúc này mới lấy lại tinh thần, đột nhiên trên người lạnh run, vẻ mặt trở nên lúng túng.

"Em làm sao vậy ?" Ngay cả việc Cố Hiểu Mộng hơi khác thường Lý Ninh Ngọc cũng nhìn hết trong mắt, vội hỏi.

Cố Hiểu Mộng ngượng ngùng cười một tiếng, cực kỳ xấu hổ vì đang lúc muốn vào phòng tắm trong phòng bệnh.

Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ nhăn nhó của Cố Hiểu Mộng, nhớ tới dáng vẻ Đại tiểu thư thường ngày của cô ấy, lại là cán bộ cấp cao của Cục An ninh, làm mưa làm gió đã quen, giờ phút này lại bị nguyên nhân sinh lý làm khó, còn phải nhờ đến cô giúp, quả thật cảm thấy tương phản cực lớn.

"Chị Ngọc, chị đang buồn cười sao ?" Cố Hiểu Mộng vừa muốn đứng dậy liền bị từng ống thủy tinh truyền nước ngăn lại, cô ngẩng đầu oán giận nhìn bình nước thuốc một chút.

Lý Ninh Ngọc rốt cuộc cũng nở nụ cười, nghiêm trang lấy bình nước thuốc từ trên giá xuống, đi tới hướng phòng tắm.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng mười vạn lần không vui, nhưng lại không có chút năng lực phản bác nào, chỉ có thể đi theo sau lưng chị Ngọc, nhìn mình bị chị ấy dắt đi như vậy, mình cũng đều cảm thấy rất buồn cười.

Vào phòng tắm, ánh mắt Cố Hiểu Mộng lập tức sáng lên, thì ra ở đây có một giá treo bình nước. Lúc cô thấy được cái giá này, thật sự giống như là thấy được hy vọng của cuộc sống.

"Nhìn dáng em xấu hổ kìa." Lý Ninh Ngọc chỉ nói một câu như vậy, tự giác treo bình nước lên xong sau đó xoay người ra khỏi phòng tắm. Thật ra từ sáng sớm mình chỉ lo Cố Hiểu Mộng sẽ có băn khoăn như vậy, liền bảo y tá đặc biệt đặt thêm một cái giá nữa.

"Ngủ một hồi đi." Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng mặt đầy thư thái ra khỏi phòng tắm, liền nói.

"Được, em và chị Ngọc cùng nằm đi." Cố Hiểu Mộng nằm vật xuống giường, lại dịch người một chút, nhường ra một vị trí để cô có thể nằm xuống, chẳng qua chỉ là giường bệnh này quá nhỏ hẹp.

"Bên kia còn có giường trống, không cần phải chen chúc với người bị thương như em." Lý Ninh Ngọc buồn cười nhìn màn cử động này của cô.

"Chỉ có thể như vậy, chị cũng nhất định phải nghỉ ngơi đó." Cố Hiểu Mộng nói.

Lý Ninh Ngọc nhìn cô, quả thật cũng là người đàng hoàng, nói ngủ là ngủ, đắp kín mềm chỉ chừa lại mỗi con mắt, không tới mười phút, tiếng ngáy nho nhỏ đã từ hơi thở của Cố Hiểu Mộng chui ra.

Cô ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ ngủ say của Cố Hiểu Mộng, đưa tay sờ gò má cô ấy một cái, nhìn sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt, suy nghĩ muốn tự mình làm chút thức ăn bồi bổ cơ thể.

Lý Ninh Ngọc càng nhìn càng mê mẩn, lúc này Cố Hiểu Mộng giống như là sau khi trúng độc ở Cầu Trang, dáng vẻ uể oải vừa khỏi bệnh, thật khiến tâm đau.

Qua một giờ, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Lý Ninh Ngọc lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đem ánh mắt từ trên mặt Cố Hiểu Mộng dời đi.

"Lý quản gia, điểm tâm." Tiểu Triệu đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy Cố Hiểu Mộng đang ngủ say, thấp giọng nói.

"Vất vả rồi." Lý Ninh Ngọc đứng lên, đi tới bên người hắn, nhận lấy hộp thức ăn đưa tới.

"Cục An ninh đã dọn dẹp chiến trường cả đêm, tạm thời còn chưa biết họ dọn dẹp ra cái gì." Tiểu Triệu tiếp tục nói.

"Ừ." Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái.

"Bên ngoài bây giờ không có ai, nhưng mà ngoài sảnh chính có mấy thuộc hạ của Sở trưởng Cố ngồi đó." Tiểu Triệu xoay người lại nhìn ngoài cửa một chút.

Lý Ninh Ngọc không tiếp lời nữa, xoay người để hộp thức ăn lên bàn, mở ra nhìn, là cháo tổ yến táo đỏ cô làm đâu vào đấy, trong lòng mới yên tâm.

*Là cái món này nè, ở Việt Nam mình gọi là chè tổ yến hạt sen táo đỏ, nhưng mà bên Trung hình như nấu thành cháo luôn hay sao ấy.

"Lý quản gia, bây giờ không tiện, tôi đi trước." Tiểu Triệu từ trước đến giờ hiếm khi ở lâu bên người Lý Ninh Ngọc, để phòng ngừa bị những người khác nhìn ra manh mối.

Tiểu Triệu vừa mới đi tới cửa, liền bắt gặp Đàm Hán Anh đối diện.

"Xin chào." Tiểu Triệu vội vàng tránh nhường qua một bên, thấy chẳng qua chỉ có một người là Đàm Hán Anh, trong lòng liền nghi ngờ. Mới sáng sớm như vậy, người Cục trưởng này chạy tới đây làm gì ?

Đàm Hán Anh khoát khoát tay, tỏ ý không sao, sau đó nhìn về phía Lý Ninh Ngọc.

"Lý quản gia, để cô chịu khổ rồi, là sơ suất trong công việc của Cục chúng tôi, nên phái người tới chăm sóc, bây giờ Sở trưởng Cố thế nào rồi ?" Đàm Hán Anh hết sức khách khí hỏi.

Lý Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó tự mình bưng chén nhỏ lên, từ trong hộp thức ăn múc một chén cháo, hơi cúi đầu, hai tay múc đến bên mép từ từ có hơi lạnh truyền tới.

Đàm Hán Anh thấy cô không để ý tới mình, tự biết đuối lý, cũng không tức giận.

"Lý quản gia tức giận tôi là phải, tôi cũng hiểu." Đàm Hán Anh cười gượng một tiếng.

"Trong nhà Cục trưởng Đàm có vợ con yên ổn, làm sao hiểu được tôi ?" Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Hán Anh, lạnh giọng giễu cợt.



















Chương 44

Đàm Hán Anh bị cô phản bác như vậy một cái, lại nhất thời không có cách nào giải thích, Lý Ninh Ngọc thầm chửi mình sống chết mặc bây, chỉ đành phải coi như không nghe thấy, đi tới bên cạnh Cố Hiểu Mộng, nhìn một chút Cố Hiểu Mộng vẫn còn ngủ say.

"Chúng ta vốn là ở nơi nguy cơ trùng trùng, Sở trưởng Cố lại thân ở trong xoáy nước, khó tránh khỏi." Đàm Hán Anh rốt cuộc cũng tìm được một lời giải thích hợp lý, vội vàng nói.

Lý Ninh Ngọc thấy hắn nhìn trái nhìn phải mà nói, tư thế *đứng nói chuyện không đau lưng, hừ lạnh thở ra một tiếng.

*Thuyết thoại bất yêu đông - dịch nghĩa đứng nói chuyện không đau lưng, ý chỉ người không đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, cũng có thể hiểu theo nghĩa người chỉ biết nói lý thuyết suông mà không biết làm.

"Quả thật đúng là khó tránh khỏi, gia thế như Cố Hiểu Mộng, lại cần cù tận tụy làm việc trọng yếu ở chính phủ Trùng Khánh năm năm, bây giờ còn sống, chẳng qua chỉ bị thương nhẹ đã cảm động đến rơi nước mắt." Lý Ninh Ngọc cố ý nhắc tới thân phận và công việc của Cố Hiểu Mộng.

Đàm Hán Anh lại tiếp tục á khẩu không trả lời được, không khỏi bội phục Lý Ninh Ngọc miệng mồm lanh lợi, ngay sau đó cười ha ha một tiếng, không có đáp lại.

Lý Ninh Ngọc bị tiếng cười của hắn làm cho kinh ngạc, buông chén nhỏ trong tay xuống khom người đi nhìn Cố Hiểu Mộng, thấy cô cũng bị ồn ào quấy nhiễu, chân mày mất tự nhiên cau lại. Lý Ninh Ngọc cắn răng hàm một cái, trong lòng nổi giận mắng Cục trưởng Đàm này không chỉ cứu người chậm chạp mà còn mới sáng sớm đã thần thần bí bí chạy tới, làm Hiểu Mộng không thể ngủ yên.

"Tôi lỗ mãng quá." Đàm Hán Anh ngưng cười, nói câu xin lỗi.

"Cục trưởng Đàm, ngài cũng biết rồi đó, Sở trưởng Cố tạm thời không vấn đề gì. Nếu như không có chuyện gì khác, không nên trì hoãn thời gian quý báu của Cục trưởng Đàm nữa." Lý Ninh Ngọc đứng lên, căn bản không màng thân phận của Đàm Hán Anh, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Đàm Hán Anh bị thái độ ngang ngược của cô khiến cho nhất thời phát cáu, lưu lại cũng không được, nếu đi thì lại cảm thấy mất mặt.

"Tôi tới đưa phí bồi thường cho Sở trưởng Cố." Đàm Hán Anh dứt lời, vội vàng từ trong túi đồng phục cầm ra một phong thư, đưa tới trước mặt Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc cũng không có nhận lấy phong thư thật dầy hắn đưa tới, Đàm Hán Anh nhất thời cứng ngắc tại chỗ, quả thật khó chịu, chỉ là giờ phút này không thể bộc phát sự tức giận, chỉ có thể cất bước vòng qua Lý Ninh Ngọc, để phong thư lên bàn.

"Còn có một chuyện, tôi muốn hỏi rõ ràng." Vẻ mặt Đàm Hán Anh đột nhiên biến đổi, mới vừa rồi còn một trưng bộ mặt quan tâm cấp dưới, bây giờ đã hoàn toàn bị sự nghiêm túc thay thế.

Trong lòng Lý Ninh Ngọc ngẩn ra, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn như cũ không gợn sóng chút nào, tựa như căn bản không để ý đến câu hỏi kế tiếp của Đàm Hán Anh.

"Trong lúc chiến đấu ở bến tàu số hai, sở trưởng Cố dũng cảm quên mình không để ý đến thân mình đang lái xe vào sâu trong hiểm cảnh, Lý quản gia cảm thấy là vì điều gì ?" Đàm Hán Anh không nhanh không chậm hỏi.

Trong đầu Lý Ninh Ngọc chợt lóe lên lời tiểu Triệu nói trước đó, Cục An ninh số 7 đã dọn dẹp hiện trường, chẳng lẽ Đàm Hán Anh nhận ra được dáng vẻ khi chết của Quý Quang Dân kỳ quặc ?"

Cô nhớ lại tình cảnh công kích Quý Quang Dân rồi làm mình bị thương của Cố Hiểu Mộng, tim Lý Ninh Ngọc vẫn một mực tồn tại băn khoăn. Quý Quang Dân bị thương ở trán, ngã về phía sau, vậy đã nói rõ rằng phương hướng hắn bị tấn công hẳn là từ phía trước. Đây là sơ hở duy nhất của lần hành động này, chẳng lẽ lúc ấy còn những người còn sống khác ?

Đầu óc Lý Ninh Ngọc vận chuyển cực nhanh, cô nhất thời không rõ Đàm Hán Anh rốt cuộc đã lấy được đầu mối gì, hay là đang có ý lừa gạt ?

"Bởi vì đó là chức trách của quân nhân, đồng bào gặp nguy nan, há có thể ngồi nhìn ?" Âm thanh khàn khàn của Cố Hiểu Mộng truyền tới, hai người cùng quay đầu nhìn về phía cô.

Cố Hiểu Mộng nằm trên giường bệnh, vào lúc tiểu Triệu đưa cơm tới kỳ thực cô đã tỉnh lại, bây giờ nghe được câu hỏi của Đàm Hán Anh, lúc này mới lên tiếng trả lời.

Đàm Hán Anh khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái.

"Là bởi vì Quý Quang Dân biết thân phận của cô, Sở trưởng Cố nhìn như cứu người, nhưng thật ra lại đang cố ý giết, may mắn là không cần hai tay Sở trưởng Cố dính máu, cũng đã trừ đi hậu hoạn Sở trưởng Quý này." Đàm Hán Anh nói xong từng câu từng chữ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Lý Ninh Ngọc nghe được lời này của hắn, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, Đàm Hán Anh quá gấp gáp đã làm bại lộ ra lá bài tẩy của mình, tiếp theo sẽ hoàn toàn không cho hắn cơ hội để phát huy.

Nhưng mà vì sao hắn lại làm như vậy? Lý Ninh Ngọc nghĩ ngợi trong chốc lát liền sáng tỏ, Đàm Hán Anh nhất định là bị cao tầng của Trùng Khánh nghi ngờ, bây giờ chạy tới chính là muốn chu toàn một phen.

"Thân phận gì ?" Lý Ninh Ngọc cố ý hỏi.

"Thân phận Hán gian của chính phủ Nam Kinh, năm 1949 trước kia, Lý quản gia từng nhậm chức ở khoa Tình báo sở Cơ Yếu bộ Tư lệnh Tiễu Tổng Hoa Đông, giữ chức vụ trưởng khoa, mà các người quen biết nhau vào lúc đó." Đàm Hán Anh nói.

Lý Ninh Ngọc từ từ đỡ Cố Hiểu Mộng dậy, lại kê thêm gối, để cho cô dựa vào thoải mái hơn một tí.

"Tôi cũng không biết Sở trưởng Quý âm thầm điều tra người nhà tôi." Cố Hiểu Mộng uể oải nói một câu, sau khi nói xong, ngay sau đó ho khan chừng mấy tiếng.

Đàm Hán Anh không nói chuyện nữa, chẳng qua chỉ nhìn hai người, trong lòng muôn phần ảo não. Khuya hôm qua, mình nhận được điện báo của chính phủ Trùng Khánh, đầu tiên là Cố Dân Chương bị đổ thừa cho sự thất bại của hành động lần này, kinh động đến ông chủ Đái, trên tờ giấy điện văn tất cả đều viết đầy bất mãn với mình.

Ý định ban đầu của hắn là muốn vừa đấm vừa xoa, dùng thân phận Hán gian của Lý Ninh Ngọc làm điểm yếu lợi dụng để uy hiếp Cố Hiểu Mộng, để cô ta đi làm thuyết khách, không nghĩ tới hai người đàn bà này thật là khó đối phó.

"Cục trưởng Đàm, ngài nhất định đã phát lệnh cứu đồng bào, Hiểu Mộng cô ấy là một người hành động nhanh hơn đầu óc, tất sẽ phải đứng mũi chịu sào, nói như vậy cũng hiểu được." Lý Ninh Ngọc biết ý đồ của Đàm Hán Anh, cô biết trước mắt Đàm Hán Anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, vì để cho hắn dừng bước ở nơi đây, tránh cho hắn tra xét sâu hơn, tự nhiên sẽ phải cấp chỗ tốt cho hắn, để hắn ghi nhớ ân huệ với Cố Hiểu Mộng.

Đàm Hán Anh nghe vậy, kinh ngạc không nói lời nào, sau hồi lâu, lúc này mới lại cười ha ha một tiếng.

"Vậy làm phiền Sở trưởng Cố và Cố Dân Chương tiên sinh nói một chút, thân là người Cục trưởng như tôi cũng chỉ là thân bất do kỷ." Đàm Hán Anh cười xong, vẻ nhẹ nhõm trên mặt hiện lên, giọng nói cũng thay đổi thành hiền hòa, gần như là cầu xin.

Hai người Cố Hiểu Mộng nhìn nhau, Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái.

"Đã biết, Cục trưởng Đàm giống trống khua chiêng tới đây, chính là vì giữ lại chức Cục trưởng." Cố Hiểu Mộng trực tiếp một chút phá tan sự khó xử của Đàm Hán Anh.

Lời đã nói xong, Đàm Hán Anh chỉ đành phải không biết làm sao cười một tiếng, trong lòng buồn rầu, người có thân phận này như mình, lại lưu lạc đến mức cầu xin người ta nói tốt, âm thầm xúc động Cục An ninh số 7 thật là *miếu nhỏ yêu phong đại.

*Câu này có thể hiểu theo nhiều nghĩa. Nghĩa đen chính là nếu một ngôi miếu quá nhỏ thường sẽ gặp phải gió quỷ lớn, hoặc là các vị thần được thờ trong miếu là những vị thần nhỏ, có sức mạnh hạn chế nên sẽ không thể chế ngự được những yêu ma quỷ quái mạnh mẽ, to lớn. Còn nghĩa bóng là một phép ẩn dụ, ý rằng nếu có quá ít các mối quan hệ trong cuộc sống thì do mọi người hiểu nhau quá rõ nên sẽ có những thứ chúng ta phải cạnh tranh kịch liệt để đạt được, vì thế sẽ tạo nên hỗn loạn. Vòng tròn quá nhỏ, hỗn loạn càng nhiều !























Chương trước Chương tiếp
Loading...