[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 47 + 48



Chương 47

Vào khuya ba ngày sau, Đàm Hán Anh đến khuya vừa mới ngủ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân mang giày da gõ lộp cộp, ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.

"Hán Anh ?" Vợ đang ngủ say bị quấy nhiễu thức giấc, hoảng sợ kêu một tiếng, tiếng bước chân lộn xộn như này khiến cho nàng nhớ lại cuộc sống như chỉ mành treo chuông mấy năm trước.

"Không cần sợ, bây giờ đã không còn chính phủ Nam Kinh và người Nhật Bản nữa." Đàm Hán Anh trở tay nhẹ nhàng vỗ về vợ mình, muốn trấn an nỗi lo sợ của nàng.

"Nhưng mà còn có Diên An. . ." Vợ hắn trở mình, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ.

Sau khi Đàm Hán Anh nghe vậy, vẻ mặt cứng lại, ngay cả vợ mình là bà chủ gia đình cũng đánh hơi được sự căng thẳng trong quan hệ giữa hai phe, đừng nói chi đến những người khác bên trong đó.

Hắn nói mấy lời cho vợ yên tâm, sau đó nghiêng người xuống ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một khẩu Browning M1903, bỏ một lượt tám viên đạn vào xong, lúc này mới không nhanh không chậm đi xuống, khoác thêm một cái áo khoác.

Hắn vừa đi tới cửa liền nghe thấy phía ngoài là âm thanh nói chuyện của một người ở Sở Hành động, lòng hắn trầm xuống, giấu súng lục ở sau lưng, tiến lên mở cửa.

"Cục trưởng, trời ban chuyện vui, Đàm Khải phá được trạm giao liên của Diên An Thiên Tân !"  Tiểu quản* sự thấy Đàm Hán Anh mở cửa, vội vàng hô.

*Chỗ này không hiểu sao lại để pinyin nên mình cũng không rõ từ đó viết sao, search từ điển thì  có vẻ là chữ   này, mà nó có nghĩa là can thiệp nên mình sửa chút cho dễ hiểu 😅😅

Ánh mắt Đàm Hán Anh lập tức sáng lên, tâm tình còn căng thẳng mới vừa rồi bỗng nhiên thay đổi, cười to ha ha mấy tiếng.

"Đàm Khải à, Đàm Khải, tới Thiên Tân một cái liền lập công." Đàm Hán Anh mừng rỡ nói, tin tức này chính là tin tốt nhất mà hắn nghe được trong mấy ngày qua.

"Cục trưởng, Sở trưởng Đàm mới tới, đã mang tới cho ngài phần hậu lễ này." Tiểu quản sự a dua nói.

"Bắt được mấy tên ?" Đàm Hán Anh khoát khoát tay, hỏi.

"Người của Diên An quá xảo quyệt, Sở trưởng Đàm đánh gục được năm người tại chỗ, một người khác được yểm trợ trốn rồi." Tiểu quản sự sửng sốt một chút, tiếc nuối trả lời.

Đàm Hán Anh suy nghĩ một chút cũng được, cũng không truy cứu, trong lòng âm thầm cân nhắc, loại hành động tạm thời này, Đàm Khải không bắt sống được cũng là ..., ít nhất đã để cho mạng lưới tình báo của Thiên Tân hỗn loạn lên rồi.

"Anh ấy còn lo lắng ngài sẽ trách mắng anh ấy tự tiện hành động." Tiểu quản sự thấy Đàm Hán Anh không nói lời nào, tiếp tục nói.

"Cậu đi nói cho Đàm Khải, cũng là người một nhà nói gì hai lời chứ." Đàm Hán Anh dứt lời, lại sờ túi áo khoác một cái, lấy ra một xấp tiền giấy.

"Khao mấy cậu một bữa, nhanh chóng bảo Đàm Khải đến cục, tôi cũng đến đó ngay đây." Đàm Hán Anh dứt lời liền đưa tiền giấy cho tiểu quản sự, hắn vội vàng đưa hai tay ra đón lấy, liên tục cúi người cảm ơn.

 Đàm Hán Anh đuổi tiểu quản sự đi, lúc này mới hơi bình phục tâm tình, nhớ lại mấy ngày nay bị cao tầng Trùng Khánh làm áp lực, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi, vấn đề mình lo lắng nhất cũng giải quyết dễ dàng.

Ban đầu Đàm Khải đầu hàng, trong tâm Đàm Hán Anh vẫn còn hoài nghi, nếu như Đàm Khải là do Diên An phái đi giả vờ đầu hàng, thật sự tới để nằm vùng thì mình cũng đã chuẩn bị xong để đại nghĩa diệt thân  rồi.

Vạn vạn không nghĩ tới, Đàm Khải trực tiếp dùng hành động đánh tan sự hoài nghi này. Giờ khắc này, đứa cháu Đàm Khải này chính là cơn mưa tới kịp thời trong mắt Đàm Hán Anh.


*****

Gần như cũng chính vào thời khắc đó, tiếng gõ cửa ầm ầm vang dội cũng vang lên ở cửa Cố gia.

"Trời ạ, đã trễ thế này rồi." Cố Hiểu Mộng ôm cánh tay Lý Ninh Ngọc ngang hông, xoay người lầm bầm nói.

Lý Ninh Ngọc mở mắt, dùng sức nháy mắt một cái đẩy lui cơn buồn ngủ, ngay sau đó đôi mi thanh tú nhíu một cái, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không rõ.

"Hiểu Mộng, mau chóng mặc quần áo tử tế, trễ như vậy nhất định là chốt giao liên đã xảy ra chuyện rồi." Lý Ninh Ngọc lập tức đứng dậy, quay đầu đẩy một cái người tên Cố Hiểu Mộng mắt còn đang lim dim buồn ngủ.

Cố Hiểu Mộng bị đẩy mấy cái, đưa tay lên che lại ánh đèn để mình tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt Lý Ninh Ngọc mặc dù vẫn cực kỳ tỉnh táo, nhưng lời nói ra đã khó nén tâm tình nóng vội, vội vàng đuổi theo cô đứng dậy thay quần áo.

Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Mộng nghe được tin tức ở chốt giao liên từ trong miệng Lý Ninh Ngọc, trong lòng thầm kêu không ổn.

Lý Ninh Ngọc vội vàng đi mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông lén lút ẩn nấp ở phía sau xe, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía. Cô nhận ra người này chính là đồng chí Quân Sư của mình, trong lòng lập tức biết ngay chốt giao liên khẳng định đã xảy ra chuyện rồi.

"Quân Sư." Lý Ninh Ngọc kêu nhẹ một tiếng.

Người đàn ông kia nghe được âm thanh của Lý Ninh Ngọc, một bước dài liền vọt vào trong nhà, đụng vào bên người Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc bị đụng phải như vậy, lòng bàn chân lảo đảo đứng không vững, suýt nữa bị hắn đẩy ngã xuống đất.

Cố Hiểu Mộng thấy tình cảnh này, sinh lòng bất mãn, đi lên trước đưa tay đỡ Lý Ninh Ngọc.

"Không có mắt sao ? Ông đụng vào chị Ngọc rồi." Cố Hiểu Mộng bật thốt lên nói.










Chương 48

"Đồng chí Lão Quỷ, tôi không có nhiều thời gian." Quân Sư biết mình lỗ mãng, vẻ mặt xấu hổ nhìn hai người đối diện, mở miệng á một tiếng.

"Trạm giao liên xảy ra chuyện ?" Lý Ninh Ngọc vừa hỏi vừa để Cố Hiểu Mộng buông mình ra.

"Bị phá hư, năm đồng chí hy sinh tại chỗ, chỉ có một mình tôi chạy thoát." Quân Sư dùng sức cắn răng một cái, bị tập kích bất ngờ nên mình chưa kịp chuẩn bị, mà những đồng chí khác vì che chở cho mình, cũng đã hy sinh.

Cố Hiểu Mộng ngẩn ra, vội vàng đi về phía bên cửa sổ, kéo màn cửa ra một góc, nhìn ra bên ngoài, thấy ở ngoài xem như là yên tĩnh lúc này mới thở phào.

"Ông không nên tới đây." Cố Hiểu Mộng đóng rèm cửa lại, trong lòng nổi nóng, Quân Sư này có phải là gián điệp chưa trải qua huấn luyện hay không, dưới tình huống khẩn cấp như này thì nên tìm một chỗ trốn, chứ không phải là giống như hắn lớn mật chạy tới nơi của người bên mình.

"Tôi biết tôi tới đây sẽ mang đến nguy hiểm cho mọi người, nhưng tôi phải mạo hiểm tới." Quân Sư chỉ nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó đem tất cả chuyện xảy ra tối nay nói hết từ đầu tới đuôi.

"Khuya hôm nay là đêm tụ họp của đại biểu Thiên Tân, Bắc Bình, Bảo Định phủ, Nhiệt Hà, triệu tập các nhân viên nằm vùng mới đến hội nghị ở Tứ địa, dự tính tám giờ sáng hôm nay người mới sẽ lên đường từ Diên An. Thế nhưng đêm qua trạm giao liên đột nhiên bị phá, danh sách thân phận nhân viên nằm vùng chưa kịp tiêu hủy. Nếu như tôi không thể thông báo cho Diên An, ngăn chặn người mới tiến vào Thiên Tân, Bắc Bình, Bảo Định phủ, Nhiệt Hà, như vậy bọn họ sẽ gặp phải kích sát toàn diện của chính phủ Trùng Khánh, càng sẽ có nhiều người hy sinh hơn." Quân Sư càng nói càng nặng nề.

Hai người Cố Hiểu Mộng nghe xong lời này, tất cả đều ngã người hít một ngụm khí lạnh, liếc nhau một cái, trong lòng đều biết với tư cách là gián điệp, ẩn nấp thân phận bị bại lộ chính là gây chết người nhất.

Càng trí mạng hơn là, Lý Ninh Ngọc đã chuẩn bị xong kế hoạch, sáng mai sẽ đến tiệm chụp hình yên lặng hoàn thành công việc cuối cùng được chỉ thị. Nếu như tối nay Quân Sư không tới, vậy mình sẽ là tiểu bạch thỏ được kẻ địch há miệng chờ sung.

"Đồng chí Lão Quỷ, tôi cần cô khởi động liên lạc băng tần trực tiếp với cấp cao của Diên An, nhất định phải ngăn cản những đồng chí mới tiến vào Tứ Địa." Quân Sư nói xong, quay sang nhìn Lý Ninh Ngọc.

"Được." Lý Ninh Ngọc đáp ứng không chút do dự, dứt lời chỉ vào mình hướng lên lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, chỉ còn lại hai người Cố Hiểu Mộng và Quân Sư.

"Ông là cấp dưới của chị Ngọc ?" Cố Hiểu Mộng quan sát trên dưới Quân Sư một phen, trong đầu hơi có chút ấn tượng với người này, mình đã từng gặp qua ở tiệm chụp hình.

"Đồng chí Lão Quỷ là quan chỉ huy cao cấp nhất của mạng lưới tình báo Thiên Tân, tôi là người liên lạc duy nhất của cô ấy." Quân Sư cũng không có giấu giếm thân phận, Cố Hiểu Mộng nghe xong gật đầu một cái, cô biết mình cũng là mấu chốt trong một vòng mạng lưới tình báo này.

Đang lúc hai người yên lặng chỉ thấy Lý Ninh Ngọc từ hai lầu đi xuống, hướng về phía Quân Sư khẽ vuốt cằm.

"Ông cần phải rời đi ngay." Cố Hiểu Mộng vừa dứt lời, ba người liền thấy trên rèm cửa sổ ánh ra mấy tia sáng đèn pin.

Đàm Hán Anh còn chưa tới Cục An ninh số 7 liền bị xe hơi của Đàm Khải chặn đường.

Đàm Khải xuống xe, đi tới trước cửa xe Đàm Hán Anh, nghiêm chào một cái.

"Cục trưởng, đã theo dõi được hành tung của cá lọt lưới." Đàm Khải đúng mực nói.

Đàm Hán Anh cảm giác máu huyết mình đang hưng phấn, trong lòng chắc chắn kẻ chạy trốn kia nhất định là cấp cao của trạm tình báo Thiên Tân, nếu như có thể tìm ra manh mối từ trên người người này, mai phục trong bóng tối ở chỗ Lão Quỷ, vậy Lão Thương nhất định cũng sẽ "quỷ ảnh hiện thân."

"Bây giờ người đang ở đâu ?" Đàm Hán Anh vội vàng hỏi.

"Ở... Nhà của Sở trưởng Cố." Đàm Khải chậm rãi nói, dứt lời liền cẩn thận quan sát vẻ mặt Đàm Hán Anh.

Đàm Hán Anh ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Đàm Khải đã tra ra và hiểu rõ nội tình của Cục An ninh số 7 trước thời hạn, càng không có nghĩ tới người của Địa Hạ đảng Diên An vậy mà lại đến nhà Cố Hiểu Mộng.

Đây nói lên điều gì ? Lấy thân phận của Cố Hiểu Mộng, Đàm Hán Anh không dám nghĩ loạn.

"Người của chúng ta đã bao vây Cố gia, mời Cục trưởng chỉ thị, có thực hiện bắt hay không ?" Âm thanh của Đàm Khải làm rối loạn suy nghĩ của Đàm Hán Anh.

"Bắt." Đàm Hán Anh không do dự nữa, quyết tuyệt nói.


Chương trước Chương tiếp
Loading...