[BH][On-going] Ô Rô

Chương 8: Nhịp tim.



"Em vẫn chưa nói cho chị biết, Quốc Khánh em có về nhà không."

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt của thầy giáo tiếng Anh trên bục giảng. Thầy không nhìn về phía này, tay lật vội vàng tập bài dịch Hán - Anh vừa nộp, để thời gian cho chúng tôi làm bài.

—— Và cả trốn học.

Tay phải cầm cây bút giả vờ viết, tay trái đặt trên đầu gối cầm điện thoại, không biết nên nói thế nào cho phải.

Thực ra mọi chuyện không phức tạp. Chẳng qua là do mẹ tôi đã về quê, định ở lại đến hết kỳ nghỉ Quốc Khánh. Mẹ dạy học ở Tân Đại, đúng dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường, nhiều việc nên sau kỳ nghỉ mười một mới chính thức khai giảng.

Bởi vậy trong nhà chỉ còn tôi và cha, bầu không khí trở nên rất kỳ quặc. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ở riêng với cha bao giờ, nguyên nhân là do hai người họ. Màn kịch vợ chồng hờ đã diễn ra hơn mười năm, vẫn có thể cãi nhau như người dưng. Câu mà tôi sợ nghe nhất là, nếu không phải vì Tảo Tảo, mười năm trước tôi đã ly hôn rồi.

Họ dường như không thể sống chung dưới một mái nhà, về đến nhà là vào phòng riêng, thấy mà như không thấy. Cuối tuần mẹ tôi ở nhà, cha tôi dứt khoát đến công ty ngồi văn phòng, như vậy cũng tốt, cả hai đều thoải mái.

Tôi khái quát tất cả điều này thành một sự cân bằng kiểu chiến tranh lạnh. Nó giống như mạng nhện lâu năm trong góc hầm, giống như không khí và hơi thở với chỉ số PM 2.5 cao. Nếu không thể thoát khỏi, lâu dần nó sẽ ăn sâu vào xương tủy cuộc sống, trở thành một phần mục nát nhưng ngoan cố tồn tại.

Sau khi học cấp hai, hai người họ ít khi cãi vã trước mặt tôi, nhưng tôi luôn quá nhạy cảm để nhận ra những điều bất thường, rồi giả vờ như không biết gì. Giống như việc mẹ tôi đột nhiên về quê ở tạm, bề ngoài nói với tôi là vì bà ngoại hai năm nay sức khỏe yếu, muốn về giúp bà làm việc nhà. Nhưng thực tế thì sao?

Tôi thà mình chậm tiêu một chút, dễ tin một chút.

Cho nên vào thời điểm này, tôi không muốn về nhà cho lắm.

Vốn dĩ như vậy cũng xong, nhưng Kỳ An hỏi tôi có muốn về không. Những câu hỏi như vậy thường mang theo một chút tư tâm của người hỏi, trong lòng đã ngầm định sẵn kết quả mong đợi. Câu hỏi này không hề đơn giản, nó khơi dậy nỗi nhớ nhung vốn dĩ không giỏi che giấu của tôi, khiến nó không còn chỗ nào để trốn.

Cái gì mà "cũng xong", hoàn toàn là vịt luộc còn cãi.

***

Tôi luôn nhớ nhung một số người vào những thời điểm không cố định nào đó, nhưng lại rất ít khi thừa nhận thẳng thắn.

Ưu điểm lớn nhất của tôi là không thích dựa dẫm, khuyết điểm lớn nhất cũng thế.

Vì vậy, tôi sẽ không chúc nàng ngủ ngon hay chào buổi sáng, sẽ không ngày mấy lần quấn lấy nàng hỏi đang làm gì, sẽ không nói em nhớ chị lắm. Nàng luôn trêu tôi hỏi Tảo Tảo có nhớ chị gái không, tôi chỉ cười đùa một câu, ai hôm qua ăn trưa còn xem hoạt hình đấy, đồ trẻ con, tính là chị gái kiểu gì.

Tình cảm của tôi trong suốt như thủy tinh, nàng thấy cũng được, không thấy cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng đã trao đi rồi.

Đây có lẽ là một kiểu ích kỷ ngấm ngầm: Em để ý đến chị rồi, tự chị không nhận ra thì đó là lỗi của chị, còn em thì không thẹn với lương tâm.

Nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, đăng nhập trang web mua vé tàu và máy bay về nhà, toàn bộ đều là "chờ chỗ", thảm đến mức vé tàu hạng K cũng bị đặt hết chỗ, cuối cùng mới bắt đầu chậm rãi cảm thấy hụt hẫng.

Trước khi khai giảng tôi còn nói có lẽ mười một sẽ về. Dù đã cẩn thận dùng từ "có lẽ" nhưng vẫn rất không ra gì, giống như đã tính toán sẵn để lại đường lui cho mình. Lúc trả lời tin nhắn của nàng, tôi thực sự không tập trung, ấp úng xen lẫn những lỗi chính tả do gõ tắt bằng chữ cái đầu tiên hiện hết lên khung chat, khiến tôi xấu hổ.

Kỳ An thì không lộ ra cảm xúc gì, không có thất vọng, không có tiếc nuối, thậm chí đến cả an ủi cũng không thấy:

"Vé ngày lễ dài khó mua lắm đó, lần sau nhớ lâu hơn."

Tôi tưởng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, khép lại một cách không mấy vừa ý, nhưng Kỳ An vẫn chưa xong— Ý tôi không phải là phàn nàn, bởi nàng đột nhiên nói, mùng một chị sẽ đến Bắc Kinh, tối đến, em có rảnh không.

Trọng tâm của tôi hoàn toàn lệch lạc: "Chị có việc gì cần làm sao, trường học hay là việc khác..."

Kỳ An trả lời rất nghiêm túc: Rất quan trọng, rất quan trọng.

Đi bắt người.

Chị sợ bạn gái không cần chị nữa.

Một chữ "bạn gái" của nàng có sức ảnh hưởng như hiệu ứng cánh bướm, nhẹ nhàng thả xuống mà đã gây ra một cơn bão lớn trong đầu tôi. Thực ra, từ trước đến nay, mối quan hệ của chúng tôi vẫn nằm trong phạm vi mập mờ trên mức bạn bè. Kỳ An rất thẳng thắn nói với tôi, nàng biết mình bắt đầu rất đột ngột, không cho người khác chuẩn bị tâm lý, nếu tôi không quá để ý thì có thể chỉ thử quen nhau một thời gian, việc có tiến xa hơn hay không là do tôi quyết định.

Thực tế không đến nỗi quá đột ngột, dù sao thì chuyện gặp gỡ qua một lần rồi "đào" người ta trên bảng tin trường cũng không phải là chưa từng thấy.

Nhưng nàng vẫn luôn quan tâm đến sự chậm nhiệt của tôi, giữ một khoảng cách vừa phải như một lớp giấy mỏng, hôm nay đột nhiên nói thẳng, tôi có chút không chịu nổi, lý trí trong cơn xoáy hoàn toàn biến mất, đến nỗi một câu hoàn chỉnh cũng không ghép được, nói chuyện rất tệ.

"Sao chị mua được vé tàu vậy..."

"Chuẩn bị sẵn rồi mà."

"Nhỡ em về thì sao?"

Nàng nói với giọng điệu bông đùa thường ngày: "Vậy thì trả lại, coi như mua bảo hiểm cho sự cố hẹn hò." Giống như chỉ trả lời một câu hỏi kiểu "Trời mưa thì mang ô thôi".

Tôi nhìn màn hình điện thoại, đầu óc có chút mơ hồ, bắt đầu nản lòng một cách khó hiểu, nhưng cảm xúc mỏng manh này còn chưa kịp nảy mầm rồi lớn lên đã bị tin nhắn thứ hai liên tiếp cắt ngang. Đó là địa chỉ.

"Đến lúc đó, buổi tối em có muốn ra ngoài ở cùng chị không?"

Trong một khoảnh khắc, tôi suýt chút nữa không thể diễn đạt thành câu, vừa khó khăn gõ chữ vừa xấu hổ trong lòng. Giao tiếp hàng ngày còn khó khăn, học tiếng Hán để làm gì chứ.

Sau đó xóa câu "Vậy thì sao nữa" đã gõ, đổi thành câu "Đương nhiên là được rồi".

Rốt cuộc vẫn không học được cái kiểu lý lẽ hùng hồn kia, tôi lại cố gắng thêm một câu: "Tiền phòng có thể chia đôi với em."

Kỳ An nghe vậy thì buồn cười, bắt đầu trêu tôi: "Không muốn chia đôi, nhưng muốn em buổi tối xoa bóp vai cho chị."

Cuối cùng tôi cũng nắm được thóp, chặn họng nàng: "Ồ, muốn xoa bóp thì chị đi Đồng Lẩu đi."

Đồng Lẩu thực ra là một quán cà phê, vào những buổi tối mùa hè chúng tôi thường đến đó ngồi rất lâu. Quán nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà thương mại ở khu trung tâm, từ đó có thể nhìn xuống khung cảnh đèn đuốc như dải lụa và xe cộ tấp nập. Đồng Lẩu thực ra không gọi là Đồng Lẩu, mà là Nem Cuốn, dù sao cũng là một cái tên không mấy phù hợp với phong cách của quán. Kỳ An còn suy nghĩ một hồi rồi hỏi tôi:

"Em nói ở đó có bán bánh bao đậu và cháo ngô không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu, không nhịn được cười. Dù tên quán kỳ lạ nhưng cách bài trí lại vô cùng tinh tế, người bình thường nhìn vào chỉ âm thầm cân nhắc xem có đủ tiền uống hay không, chứ ai lại hỏi những câu như vậy.

Chỉ có Kỳ An là hỏi được.

Nghe nàng nói xong, tôi lập tức cảm thấy hương vị Tết đậm đà miền Đông Bắc ùa về không ngăn được, muốn cười nhưng không dám, dù sao đứng trước cửa quán mà không nghiêm chỉnh thì thật thất lễ.

Sau đó hai chúng tôi vào quán cà phê ấy, người phục vụ là một anh chàng thư sinh, áo sơ mi trắng, kính gọng bạc, trông rất sạch sẽ. Kỳ An hỏi tôi muốn gọi gì, tôi nói gì cũng được theo thói quen, nàng nhướng mày tinh nghịch: "Em vừa nói muốn ăn gì nhỉ, bánh bao đậu hả?"

Dù anh chàng phục vụ có chuyên nghiệp đến đâu cũng không kìm được vẻ mặt, tôi nghẹn cả họng: "Chị tự nói đấy chứ, em không chịu trách nhiệm đâu!"

Bên cạnh có một người phụ nữ nghe thấy vậy liền nhìn sang với ánh mắt mỉm cười kín đáo. Khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặc một chiếc váy sơ mi có độ rủ rất tốt, tay bưng một chiếc cốc sứ trắng từ tốn bước tới, ngay cả tiếng giày cao gót gõ xuống sàn cũng vô cùng thanh lịch:

"Lúc mới khai trương, có một người bạn từng nói, phong cách của quán này giống như một quý ông già người Luân Đôn chính hiệu đang nhúng lẩu đồng. Có phải là ý kiến của các vị anh hùng đều giống nhau không?"

Chị ấy là chủ quán cà phê, đến nhiều lần nên chúng tôi dần quen thân, chúng tôi gọi chị ấy là chị Tiểu Lê, thường xuyên qua lại còn kết bạn WeChat. Kỳ An đôi khi hay đùa, giả vờ gửi tin nhắn thoại cho người khác trước mặt nữ chủ quán: Tôi đang ở Đồng Lẩu đây, lát nữa qua tìm cậu.

Sau đó mười phần thì có đến tám chín phần nàng sẽ bị đánh, chị Tiểu Lê hiền hòa đặt tay lên sau gáy nàng, ấn đúng vị trí, không dùng nhiều sức mà đã khiến người ta hít một hơi lạnh.

"Đau rồi có nghĩa là đốt sống cổ của em rất có vấn đề," Chị ấy không hề thương hoa tiếc ngọc rút tay lại, vỗ vai Kỳ An, "Tuổi còn trẻ phải biết chú ý một chút."

Tôi xem kịch suốt, bởi tôi chưa bao giờ thấy Kỳ An ngoan ngoãn đến thế, mặc dù nàng chỉ ngoan được không quá ba giây, chị Tiểu Lê vừa quay lưng đi là nàng lại cười tỉnh bơ, lần sau vẫn dám, nhưng có người khiến nàng giả vờ ngoan ngoãn một chút thôi đã đủ hiếm lạ rồi.

***

Kỳ An có lẽ bị PTSD nhẹ một lúc, nói với tôi, em cứ chờ đấy, rồi em sẽ biết tay chị.

Một vài đoạn ký ức không báo trước bắt đầu tua lại trong đầu, giọng điệu trêu chọc đe dọa của nàng khi nói với tôi và giọng điệu của chị Tiểu Lê khi nói với nàng sao mà giống nhau đến thế.

Chương trước Chương tiếp
Loading...