[BH][On-going] Ô Rô

Chương 24: Vượt rào.



Khi mở mắt, trần nhà vẫn còn tối đen, tay chân đều lạnh ngắt. Tôi mò tìm điện thoại cạnh gối, chưa quen với ánh sáng, chỉ có thể nheo mắt đọc những con số trên đó, không ngờ lại chưa tới bốn giờ sáng.

Tôi mơ thấy mình đi leo núi nhưng lại không bắt kịp xe, xe buýt chạy mất rồi, chỉ còn một mình tôi bị bỏ lại, đành phải đi bộ một mạch tới chân núi, trên đường lấy bánh xốp ra ăn thay bữa trưa. Bánh quy này là hiệu bánh quen thuộc hồi nhỏ, tiếc là bây giờ đã thành hàng ế ở các siêu thị lớn nhỏ. Chẳng biết bao lâu mới lòng vòng lên được tới núi, lão tăng trong chùa nói sau này hôn nhân của tôi sẽ mỹ mãn, chồng săn sóc, con cái đủ đầy, ông ấy còn tặng tôi một cành hồng đỏ thẫm.

Cảnh cuối cùng, những tảng đá núi khổng lồ ầm ầm lăn về phía tôi, tiếng động vang trời, chấn động đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Trong mơ tôi lại ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ không biết chạy, vì căng thẳng mà bất chấp thất lễ níu lấy tay áo của lão tăng: "Hôm nay có mưa không? Tôi sợ đường xuống núi trơn trượt."

... Không thể tưởng tượng nổi.

Giấc mơ này rất hỗn loạn, như một nồi lẩu thập cẩm bị khuấy tung lên chẳng theo trật tự nào cả, nhân lúc ký ức chưa phai sạch, tôi cố gắng dựa vào những mảnh vỡ này để giải mã một lời tiên tri thần bí nào đó.

Nhưng màn hỏi về nhân duyên nghe có vẻ quá không may mắn. Vì vậy, tôi quyết định dùng cách khoa học để giải thích: Nằm mơ là kết quả của sự hoạt động không bị kiềm chế của tế bào thần kinh.

Nghĩ lại cũng thật mâu thuẫn đến buồn cười, mắt trái giật thì bắt đầu mê tín, mắt phải giật lại chuyển sang duy vật, thế giới quan thay đổi thất thường ghê gớm.

Tôi kể giấc mơ kỳ lạ khó hiểu này cho Kỳ An nghe, điểm chú ý của nàng thật kỳ quặc, cứ cười mãi chuyện nhãn hàng bánh xốp phải trả cho Chu Công bao nhiêu phí quảng cáo mới có thể cài cắm thương hiệu rõ ràng như vậy vào một giấc mơ hỗn độn đến thế, cười đã đời rồi mới nhớ ra mà quan tâm tôi:

"Có phải không được nghỉ ngơi tốt không?"

Tôi nói cũng tạm ổn, khoảng năm sáu giờ lại ngủ thiếp đi, nhưng dậy hơi muộn, không kịp ăn sáng.

Nàng dùng giọng điệu như đang hỏi tội: "Em có hiểu thế nào gọi là tự làm tự chịu không?"

Tôi biết điều nên im lặng, dù rất rất muốn hỏi vặn lại: Chị không có việc riêng của mình để làm sao, sao cứ nói đến chuyện này là chị lại lải nhải còn hơn cả mẹ em thế.

Câu "Chị không có việc riêng của mình để làm sao" đương nhiên chỉ là một câu đùa vui, tôi quá rõ Kỳ An dạo này bận rộn thế nào, vì trưởng nhóm hoạ sĩ không hài lòng lắm với mấy bản phác thảo đã đưa ra.

"Chị còn biết làm sao nữa, đành tăng ca cày cuốc thêm thôi," Mấy hôm trước nàng vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa cầm điện thoại xem tài liệu, lúng búng phàn nàn, "996 chỉ là bài học cơ bản của dân công sở khổ sai thôi."

Vậy mà ngày hôm sau khi nói câu đó, nàng lại hỏi tôi, "Buổi tối có việc gì không, có muốn ăn cơm cùng chị không."

"Hôm nay không cần tăng ca ạ?"

"Có việc gì mà không thể về nhà làm tiếp chứ!" Người gõ chữ vốn lười thêm dấu câu lần này lại cố tình thêm một dấu chấm than cuối câu, cảm xúc tuôn trào không cần nói cũng rõ.

Tôi gửi lại một biểu cảm giả chết, thầm nghĩ trong lòng rằng chị gái à, chị cứng thật đấy, nhân viên mới tan làm tích cực như vậy sếp sẽ nghĩ sao đây.

Kỳ An rất rạch ròi: Về nhà là về nhà, công việc là công việc, tăng ca ở nhà cũng là tăng ca, vậy thì có gì khác nhau đâu?

Tôi suy tư một lát: "Tăng ca ở công ty sẽ được phát cơm."

Nàng không khen ngợi tinh thần thực tế của tôi, ngược lại giọng điệu không tốt lành, "Lâm Hứa, có phải chỉ có em là lắm lời không?"

***

Nhiệt độ buổi tối dễ chịu hơn ban ngày nhiều, Kỳ An cần dùng bàn làm việc, thế là tôi đường hoàng chiếm lấy bệ cửa sổ, bắt đầu đọc sách, có lẽ vì co mình lại quá thoải mái, lâu dần không nhịn được mà buồn ngủ. Kỳ An thì tỏ ra vô cùng chuyên tâm, luyện vẽ một lát, sau đó lướt web tìm cảm hứng. Thế nhưng người ngồi lâu vốn dĩ dễ bị mỏi vai gáy, vậy mà nàng còn không biết trời cao đất dày nghiêng người sang một bên, xương sống hơi cong, khuỷu tay chống lên bàn về một phía.

Tôi nhìn không nổi nữa, đi tới từ phía sau dùng hõm tay nâng cằm nàng lên, ép nàng phải thẳng lưng thẳng vai. Kỳ An chỉ nghe lời được ba giây, tôi vừa buông tay là nàng lập tức trở lại như cũ, uể oải sụp người xuống.

"..."

"Chị biết sai rồi chị biết sai rồi," Nàng nói trước khi tôi kịp mở lời, ngồi thẳng lại, hoàn thành liền mạch việc xin lỗi sửa sai, sau đó sờ gáy, bản chất sói vẫy đuôi lộ rõ không thể nghi ngờ, "Đau cổ quá, xoa bóp giúp chị được không?"

Không được, cực kì không được, đều là do chị tự tìm lấy.

Tôi trả lại nguyên văn câu nói buổi trưa của nàng: "Chị có hiểu thế nào gọi là tự làm tự chịu không?"

Kỳ An nước đổ đầu vịt mà mặc cả với tôi, nói là mặc cả nhưng giống làm nũng hơn: Cuối tuần này nướng bánh trứng muối cho em.

Sự quyết liệt ít ỏi còn sót lại của tôi thoáng chốc chỉ còn là bọt nước, một nửa bị bánh trứng muối dụ dỗ, một nửa bị gương mặt của Kỳ An mua chuộc.

"Vậy... Giao dịch vui vẻ nhé?"

Nàng ngả người ra sau ghế, để hai chân sau của ghế chạm đất, chậm rãi đung đưa qua lại, hơi nhướng mày với tôi, "Nhanh lên đi."

Nhìn chung, thói quen của tôi rất hợp với Kỳ An, giống như chúng tôi đều thích nghe tiếng ồn trắng hoặc nhạc piano khi đang bận làm việc chính, ngày hè bật điều hòa 26 độ C, ăn sủi cảo thì chấm thật nhiều giấm. Mâu thuẫn hiếm hoi nằm ở chỗ Kỳ An suốt ngày lải nhải không biết bao nhiêu lần buộc tội tôi ăn uống không điều độ, tôi thì bắt bẻ nàng ngồi không thẳng lưng, cuối cùng hòa giải ổn thỏa bằng cách giám sát lẫn nhau.

"Mấy giờ rồi, bây giờ đưa em về trường nha?" Nàng mở mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, "Hay là ở lại đây với chị đi, ngày mai tiện gọi em dậy ăn sáng luôn."

Tôi nhanh chóng nắm bắt cơ hội suýt nữa thì vụt qua này, trở nên lanh lợi hơn, "Vậy em muốn ăn sandwich và trứng ốp la lòng đào."

Kỳ An bị tôi làm cho nghẹn lời, rõ ràng không ngờ được trong đời mình lại có ngày bị phản đòn, "Thế kỷ 21 rồi sao vẫn còn có loại giai cấp bóc lột như em chứ?"

Tối nay Kỳ An thật sự là người bị hại lớn nhất, đã tự thấy chuyện phiền phức của mình chưa đủ nhiều hay sao mà còn chủ động ôm thêm việc, vì thế đã mở khóa được phụ bản khó khăn mới. Tôi đắc chí ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn nàng đi tìm khăn tắm và áo choàng ngủ cho tôi.

"Gần như mới tinh, chỉ mới giặt qua một lần nước thôi, dùng tạm nha."

"Đồ dùng cá nhân có thể mang qua đây một ít," Nàng lại nghĩ ngợi, "Hoặc là mua đồ mới cho em."

Tôi mạnh dạn đáp một câu: "Hoặc là dùng đồ của chị."

Nàng véo má tôi, cười vẻ không sao cả, "Dù sao chị cũng không để ý, tùy em thôi."

Tìm đủ đồ xong nàng liền dúi hết vào tay tôi, giục tôi đi tắm, tôi đùn đẩy nói chị đi trước đi, Kỳ An lại cười, "Với chị mà còn khách sáo thế hửm?"

Tôi nói phải đó, Khổng Dung nhường lê, đức tính truyền thống mà.

Thực ra chẳng liên quan gì đến đức tính hay không, chỉ là nghĩ nếu tôi dùng trước, đợi đến lúc nàng vào thì hơi nước và sự oi bức vẫn chưa tan hết. Dù sao phòng tắm là nơi rất riêng tư, bị hơi thở của người khác đường đột xâm nhập là chuyện rất đáng để tâm.

Nhưng Kỳ An đã đẩy tôi đi, vẫn là đợi tôi tắm xong rồi nàng mới vào.

Tôi co mình trong chăn của Kỳ An nghe VOA, đeo tai nghe nhưng vẫn nhạy bén bắt được tiếng động nàng đi tới, vì dép lê dính nước hơi kêu, hoặc vốn dĩ tôi chẳng tập trung lắm.

Tóc nàng ướt sũng rũ xuống bờ vai, trên người còn vương hơi nước ẩm ướt từ phòng tắm, giống như cái nóng ẩm của mùa mưa dầm, "Trường các em không về ký túc xá qua đêm thì phạt thế nào?"

"Không phạt," Tôi chớp chớp mắt, "Không có kiểm tra phòng đâu."

Vừa nói vừa rụt người sâu hơn vào trong chăn, từ đầu đến chân viết rõ bốn chữ: Đừng đuổi em đi.

"Ở ký túc xá không tốt hả?"

Nàng cố ý, nhìn tôi cười, ngồi xuống mép giường bắt đầu lau những giọt nước trên ngọn tóc, những hạt châu trong suốt tí tách lăn vào trong cổ áo, hoặc kéo theo một vệt sáng tinh khiết dọc theo làn da.

Ở ký túc xá tốt thì chị thuê nhà bên ngoài trường suốt bốn năm làm gì? Tôi vốn định cãi lại nàng vài câu, nhưng đang ở nhờ nhà người ta thì nhiều nhất cũng chỉ dám oán thầm trong bụng, sau đó lấy giọng hơi nịnh nọt, cầm lấy khăn mặt từ tay nàng, "Để em lau tóc giúp chị cho, chị gái cho em ở nhờ một đêm nhé."

Kỳ An nhếch mép cười, năm ngón tay vuốt mái tóc dài đang nhỏ nước, mở miệng là kiểu mẹ đường kinh điển trong tiểu thuyết, "Vậy phải xem biểu hiện của em thế nào đã."

Tôi quỳ ngồi sau lưng nàng, kiên nhẫn dùng khăn bông thấm khô nước giữa những sợi tóc của nàng từng chút một. Kỳ An cầm điện thoại nhắn tin, hình như vẫn đang bàn chuyện công việc, gửi từng tấm ảnh một, lại ghi chú việc cần làm vào ghi nhớ.

"Cũng gần khô rồi," Tôi gấp khăn lại đưa trả, "Sấy thêm chút là được."

"Ừm," Nàng đặt điện thoại lên tủ đầu giường, lúc đứng dậy thì tự nhiên hôn lên trán tôi, "Em ngủ trước đi, chị sấy tóc xong sẽ qua ngay."

Tôi như bị lửa thiêu phải, muốn rụt người lại theo bản năng, nhưng thấy Kỳ An mím môi đầy ẩn ý, tôi vẫn kiềm chế được gợn sóng trên mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chui lại vào trong chăn, quay lưng về phía nàng không nói gì nữa, giả vờ nhập định trong một giây.

Lúc nàng quay lại thì hỏi, "Tắt đèn nha?"

Tôi không nói gì, vẫn giả vờ ngủ nhưng không may bị nhìn thấu.

"Làm sao thế, lại không thèm để ý đến chị à," Nàng lật một góc chăn nằm xuống bên cạnh, ra vẻ tủi thân rất đạt, "Chị ra ngoài ngủ sô pha nha, được không?"

Tôi đành phải quay người nhìn nàng: "Tắt đi chứ, cần gì phải hỏi ý kiến em."

Kỳ An vươn tay sờ cằm tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, tiến lại gần rồi gần hơn nữa, dang tay vòng qua vai tôi, tay nhẹ nhàng đặt lên một bên xương bả vai, "Trốn xa thế làm gì, chị là người tốt mà."

Tôi không cần soi gương cũng biết tai mình chắc chắn đỏ bừng rồi, dù trong phòng chỉ để một ngọn đèn ngủ không sáng lắm cũng có thể nhìn ra rõ ràng. Bởi Kỳ An cứ cười mãi, cười mãi, với ý nghĩ mất mặt cũng phải kéo theo một người chịu chung, tôi đột nhiên nhoài người tới hôn lên dái tai nàng, răng nanh lại khẽ chạm vào đường hàm thanh thoát của nàng.

Vẫn không dám mở mắt, cho nên mọi hành động đều giống như đang mơ, huống chi mùi hương thanh khiết trên người nàng thơm đến mức không chân thực.

Tôi nghĩ đến giấc mơ không thể tưởng tượng nổi đêm hôm trước, lúc tỉnh dậy mồ hôi lạnh làm da thịt rét run, hôm nay chắc sẽ không như vậy nữa.

Nghĩ đến nụ hôn chúc ngủ ngon cháy bỏng kia.

Nghĩ đến giọng điệu ôn hoà của nàng, "Chị là người tốt mà."

Những khoảnh khắc thế này thực ra có thể vượt giới hạn thêm một chút...

"Nhưng em thì không phải."

Chương trước Chương tiếp
Loading...