[BH][On-going] Ô Rô

Chương 25: Tàn thuốc (1)



Hôm sau, tôi quả thật mang đến cả một cặp đầy ắp đồ dùng sinh hoạt. Kỳ An nhìn tôi lôi từng món đồ ra, tìm chỗ sắp xếp cho gọn, biết rõ còn cố hỏi: "Định hạ trại đóng quân ở đây luôn hả?"

Tôi bĩu môi nói: "Không phải, thỉnh thoảng tuần du thôi hà."

Nàng dùng tiếng Quảng Đông mắng tôi, tôi nghe không hiểu nên tức lắm. Từ những âm tiết mơ hồ, tôi đoán chắc tám phần không phải là lời hay ý đẹp, bèn nói chị muốn nói thì dùng tiếng phổ thông mà nói chứ, chửi người ta mà để đối phương không hiểu thì còn ý nghĩa gì nữa.

"Đâu có nói cho em nghe, chỉ là muốn tự mình nói cho đã ghiền thôi."

Tôi còn định tỏ ra bất bình, Kỳ An đã rút món đồ cuối cùng từ tay tôi, lên tiếng ngắt lời: "Cái này để làm gì vậy?"

Nàng xách con gấu bông nhỏ màu sô cô la lông xoăn, xoa xoa cái đầu vải lông của nó, buồn cười nhìn tôi. Con gấu nhỏ cứ bị đè dưới đáy cặp, lông tơ không vào nếp mà vểnh tứ tung cả lên, bông nhồi bên trong cũng bị ép không đều.

Tôi muốn giật lại: "Chị quản làm gì."

Lát sau lại nhắc chuyện ban nãy, tôi nảy ra một ý đồ xấu: "Chị ơi, dạy em vài câu tiếng Quảng được không?"

Kỳ An hơi ngạc nhiên nhướng mày, sau đó vẫn cười, đưa cho tôi một lý do thiếu sức thuyết phục: "Chị không được đâu, hồi nhỏ ở quê lâu quá, không thoát được giọng Mân Nam."

Dù nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, tôi vẫn không hỏi tới, đúng lúc nàng nhắc đến Mân Nam, tôi bèn hỏi lạc đề một câu chẳng ăn nhập gì: Hạ Môn có thể thấy biển không?

Kỳ An ngậm kẹo mút, hỏi ngược lại: "Em chưa học địa lý à?"

Tôi bị nghẹn họng, tự mình lặng lẽ mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại. Nàng nhìn thanh tiến trình tải trang xoay vòng vòng trên màn hình điện thoại của tôi, có lẽ nhìn đến chóng mặt, đột nhiên nói, chị chưa thấy nữa.

Tôi buột miệng nói: "Sao lại thế được?"

"Đúng vậy, sao lại thế được nhỉ," Nàng cười, dường như không hề thấy tiếc nuối, răng cắn vỡ viên kẹo, cúi đầu vứt que nhựa vào túi rác. "Đâu phải góc nào cũng có biển đâu, nhóc ngốc ạ."

Nỗi u sầu của Kỳ An luôn xuất hiện ngoài dự liệu. Phần lớn thời gian tôi có thể kịp thời nhận ra, dỗ dành nàng, tiện thể dò xét một chút về quá khứ mà nàng không thích nhắc tới. Nhưng đôi khi tâm trạng ấy quá mơ hồ, tôi có thể thấy nàng không vui nhưng lại không thể nào đoán ra nguyên do, đành phải gượng gạo và vụng về lảng tránh chủ đề hiện tại.

"Em chỉ tò mò... gió biển thật sự có vị mặn à."

Nàng đưa tay vén lọn tóc rủ xuống của tôi ra sau tai, nhân động tác đó bất ngờ trao tới một nụ hôn sâu, lại là cho đến khi tôi gần như không thở nổi mới tách ra.

"Sau này sẽ dẫn em đi." Nàng nắm dây tai nghe quấn vòng này đến vòng khác quanh ngón tay, hành động quen thuộc này từng khiến tôi không phân biệt được là thật sự đã xảy ra hay chỉ là ảo giác.

Có lẽ thấy tôi hơi lơ đãng, nàng lại ghé sát vào tai tôi thổi hơi: "Chỉ dẫn một mình em thôi."

Tôi đưa ngón út ra ngoéo tay với nàng, cảm thấy có lẽ đã tránh được một chủ đề nàng không muốn nói nhiều, nhưng điều kỳ lạ là ngay sau đó Kỳ An lấy cốc sứ từ trong tủ bát thì làm rơi một bao thuốc lá đã bóc vỏ. Tôi còn đang do dự có nên giả vờ không thấy không, nàng đã chủ động giải thích trước – thực ra cũng không giống giải thích lắm, giọng điệu thờ ơ nhàn nhạt như đang thuật lại những câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

"Hộp rỗng thôi," Nàng cúi xuống nhặt, đưa mặt có chữ viết bằng bút lông dầu cho tôi xem, "Để làm kỷ niệm."

"Hở... ?"

Không ngờ Kỳ An lại do dự, rất khác thường, nàng chậm rãi cất bao thuốc lại. Là ảo giác của tôi sao, nàng dường như sững người tại chỗ trong thoáng chốc, một cách rất khẽ.

"Một thợ xăm khá nổi tiếng," Nàng khẽ nhún vai, "Cái này là xăm ở chỗ ảnh."

Còn chưa đợi tôi nói gì, nàng đã có phần mạnh mẽ ấn ấn vào xương bả vai của tôi: "Nhưng em vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi."

Tôi cực kỳ vô tội, kêu oan rằng em còn chưa nói câu nào, chẳng liên quan gì cả.

Kỳ An diễn còn vô tội hơn cả tôi, nói em biết gì chứ, đây gọi là phòng ngừa trước.

Nàng đắn đo một lúc lâu, rồi lại nói: "Kể cho em nghe chuyện trước kia của chị, nhưng mà khá nhàm chán, có muốn nghe không?"

Đây là lần đầu tiên nàng tự nguyện hé mở một góc con người không muốn cho ai thấy của mình, dù giọng điệu nhẹ bẫng nhưng ánh mắt lại bán đứng suy nghĩ, giống như ốc sên từ trong vỏ từ từ dò dẫm đưa râu ra, thận trọng dò xét.

Tôi cố gắng để giọng mình thành khẩn nhất có thể, nói muốn nghe muốn nghe, níu lấy vạt áo nàng bảo nàng cũng ngồi xuống sô pha, nhưng trong lòng lại thoáng chút hoang mang vô cớ, bởi tôi không phải là người giỏi quan sát sắc mặt lời nói, thường lo lắng lúc nghiêm túc lại nói sai lời khiến những mối quan hệ vốn có thể ổn định lại đổ vỡ như domino, không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng Kỳ An trông có vẻ vẫn bình tĩnh.

"Bắt đầu từ cha chị đi," Nàng mở đầu một cách nghiêm túc, như thể muốn giới thiệu gia đình cho tôi một cách đàng hoàng, nhưng giọng điệu như không liên quan đến mình lại vô cùng lạc lõng. "Ông ấy tên Kỳ Chí Hiên, Chí trong chí cực, Hiên trong hiên ngang."

"Nhưng chị thấy ông ấy chỉ là một thị dân nhỏ bé thích chơi trò giả dối, khoa trương, sáo rỗng."

Bao thuốc lá đó ban đầu là do Kỳ Chí Hiên mang về nhà, để lên kệ ở huyền quan rồi không đụng tới nữa, không phải nhãn hiệu ông hay hút, chắc là do người khác dúi cho trong buổi nhậu nào đó để tạo quan hệ.

"Con người ông rất thích làm màu," Kỳ An không hề khách sáo, "Hút thuốc thì chọn loại đắt chết người, chọn loại toàn chữ tiếng Anh, làm bộ làm tịch, chẳng qua là hư vinh, khoe khoang thôi, như thể địa vị thân phận đều trông cậy vào điếu thuốc này để nâng lên vậy, rất buồn cười."

Nàng càng nói càng thẳng thắn: "Chị không thích ông ấy."

"Cha, mẹ và chị," Nàng máy móc thốt ra mấy từ ngữ, "Trong ấn tượng của chị, ba từ này đồng nghĩa với chẳng liên quan gì đến nhau. Dù sao thì bàn ăn trong nhà chưa bao giờ tụ đủ ba người cả."

Tôi thấy mình đáng lẽ có thể đồng cảm, điểm tương đồng là chúng tôi đều có hoàn cảnh gia đình không như ý. Chỉ có điều đối với cha mẹ tôi mà nói, con cái là thứ keo dởm để dán lại tình cảm rạn nứt của họ, còn Kỳ An thì sớm đã biết, chỉ có sự nghiệp chung mới có thể miễn cưỡng tô điểm cho một gia đình bằng mặt không bằng lòng.

"Trước sinh nhật mười tám tuổi của chị, nghe nói hai người họ đều định về Quảng Châu, ở lại một tuần. Thật ra chị cũng khá vui."

Bắt gặp ánh mắt bối rối của tôi, nàng lại nhếch mép cười: "Sinh nhật trên giấy tờ, nếu họ còn nhớ, tổ chức vào ngày này cũng không phải là không được."

Nàng nghĩ đơn giản, ai ngờ về Quảng Châu lại không đồng nghĩa với về nhà.

Nàng đến mặt Kỳ Chí Hiên cũng không gặp được, không nhịn được bèn gửi WeChat hỏi "Cha có về không", nhận được lại là lời lẽ nói đông nói tây lảng tránh, hỏi nàng rằng tiền có đủ dùng không, rồi chuyển vào thẻ của nàng một nghìn tám.

"Lúc đó chị bị mua chuộc rồi còn gì, thầm nghĩ dù sao ông cũng nhớ con gái ông sắp sinh nhật."

Phương Cẩm Đường chỉ cỡ đó mà thôi, nhà chỉ là nơi tá túc qua đêm, có lúc đến tá túc cũng không phải ở đây. Dù sao thành phố Quảng Châu lớn lắm, nhà nghỉ, khách sạn không biết bao nhiêu mà kể.

"Sao cũng được, dù sao mẹ chẳng mấy khi nói chuyện với chị."

Quán nướng đêm khuya đông nghịt khách, đám người này ban ngày là nô lệ tư bản, chỉ buổi tối mới có thời gian thở phào là chính mình. Trước đây nàng chỉ thấy ồn ào, bây giờ lại đột nhiên phát hiện, trong làn khói mù mịt của than hồng rất thích hợp để thêm một điếu thuốc. Thế là Kỳ An đi tới gọi xiên nướng và bia, tìm chỗ trống ngồi xuống, châm lửa.

Nàng nói mùi vị đó chẳng ngon chút nào, sặc như ở đám cháy. Hít một hơi là lập tức nhả ra, hay là thôi đi, không đáng phải chịu tội thế này, nhưng điện thoại bên cạnh vẫn im phăng phắc, không ai hỏi nàng ở đâu, cũng không ai gọi nàng về nhà.

Hai mươi tư tiếng đồng hồ chỉ còn lại giờ cuối cùng, nhưng những người trong khung chat được ghim đến nửa dấu chấm câu cũng keo kiệt không cho.

Nàng đột nhiên thấy thật vô vị, bắt đầu tự tranh đấu với chính mình, mặc cho khói đặc xộc lên khoang mũi hết lần này đến lần khác.

Một điếu thuốc còn lại một nửa, ông anh bàn đối diện đang tự mình tu rượu Nhị Oa Đầu lúc chuẩn bị đi thì mở lời, cô bé, hút chưa vào phổi à.

Nàng thờ ơ nhếch mép, không đáp lời. Ngước mắt liếc người đó một cái, không nhớ rõ mặt mũi ra sao, ngược lại hoàn toàn bị hình xăm bắt mắt trên cánh tay hắn thu hút ánh nhìn: Bug off guys. Nàng đột nhiên bật cười.

"Thấy rất thú vị."

Tôi tự ý phỏng đoán ý nghĩa đằng sau hai chữ "thú vị". Thú vị cái gì chứ, ví dụ như sinh nhật mười tám tuổi của nàng châm một điếu thuốc chứ không phải nến, không có bánh kem cũng chẳng nhận được lời chúc. Vậy mà nàng vẫn có thể nhìn một hình xăm mà khen "thú vị". Nhưng nàng đâu phải người lạc quan.

Tôi chưa bao giờ nhận thức rõ ràng đến thế, nàng chỉ là một cô gái bình thường, mong đợi sự quan tâm, chăm sóc, được để ý, cần được yêu thương. Dù cho nàng giấu kín như bưng, biểu hiện ra thờ ơ đến mức nào. Song, con người đều cần được yêu thương.

Sau khi người đó đi, nàng dụi tắt đầu thuốc rồi lại ngẫm nghĩ một lát, cũng là đang cân nhắc một lát, rồi gửi tin nhắn cho bạn, có quen thợ xăm nào đáng tin cậy không, giới thiệu cho tao, giá cả không thành vấn đề, tay nghề tốt là được.

Nàng giả vờ thoải mái, nói đùa: "Ba trăm sáu mươi nghề, người nào mà chị không quen chứ."

Tối hôm đó lúc nàng về đến nhà, Phương Cẩm Đường đang đắp mặt nạ, ngửi thấy mùi thuốc lá rượu bia trên người nàng thì nhíu mày phản cảm, hiếm thấy liếc mắt nhìn nàng, giục nàng đi tắm rửa: "Đừng có giống y như ổng, bản lĩnh không lớn mà tật xấu thì nhiều."

Nàng thuận miệng hỏi, cha con chưa về à.

"Con tự đi mà hỏi ổng."

Thật ra trong lòng nàng đã sớm biết rõ đáp án, chỉ là muốn nhân cơ hội nói thêm vài câu mà thôi. Căn nhà này trước nay luôn lạnh lẽo, thanh tịnh đến mức không có hơi người. Ban đầu nàng cậy cách âm tốt, coi nhà như phòng KTV để nghịch, lâu dần thì thấy chán, đến nỗi nàng cảm thấy vừa bước vào cửa là bị niệm chú khóa lưỡi phong họng, ngay cả hứng thú ngân nga cũng không còn nữa.

Hai mẹ con đều không quen nói chuyện dài, cũng không quen ở cùng nhau, Phương Cẩm Đường nói vài câu rồi không để ý đến nàng nữa, thế là Kỳ An về phòng mình, dựng giá vẽ lên bắt đầu vẽ.

Không biết là do tác dụng của cồn và nicotin, hay là vì Phương Cẩm Đường lần đầu tiên nói chuyện với nàng nhiều hơn vài câu, tối nay linh cảm đặc biệt ưu ái mình. Ba bốn giờ sáng, nàng gửi bản phác thảo cho người bạn mới kết bạn: Cái này xăm được không.

"Thật ra trong lòng chị hơi chột dạ," Mắt nàng cong nhẹ, "Muốn tỏ ra sành sỏi một chút, hôm đó lúc đi liền mang theo thuốc lá. Bây giờ nghĩ lại, sao có thể ấu trĩ như vậy chứ."

"Anh Cửu Lăng là một thợ xăm rất nổi tiếng, người khác nói đùa ảnh là nghệ sĩ, về sau ảnh cũng thật sự tự cho mình là vậy." Kỳ An nói, "Nghệ sĩ mà, ít nhiều gì có chút thanh cao trong người, không thích tác phẩm của mình bị người không hiểu làm hỏng, ghét gu thẩm mỹ tầm thường, ghét những kẻ mù quáng chạy theo trào lưu."

"Nói thật lòng, chị khá sợ bị từ chối. Làm sao để nói với ảnh rằng thời kỳ nổi loạn, chỉ là muốn làm chút trò gì đó khác biệt thôi?"

Thế là, khi vị đại nghệ sĩ híp mắt đánh giá cô gái trước mặt và hỏi rằng em gái sao lại đến đây, Kỳ An rất xẵng giọng đáp lại một câu bằng tiếng Quảng Đông:

"Tôi thích đó, liên quan gì tới anh?"

Cũng có hiệu quả, đối phương bị nàng hỏi đến sững sờ. Nhưng dù sao có việc cần nhờ người ta thì không chiếm được lý, nàng đành phải bình tĩnh giải thích lại là muốn che một vết sẹo. Sẹo là do hồi nhỏ để lại, lúc chơi một mình không cẩn thận đập vào mép song cửa sổ sắt, ở chỗ xương quai xanh, kích thước chừng một tấc vuông.

Đến lúc đó đã rất mờ rồi, vết tích màu trắng tuy vẫn còn coi là rõ ràng nhưng không cần thiết phải cố tình đến che đi. Cũng không biết vị đại nghệ sĩ tính tình cổ quái có tin hay không, nhưng anh ấy xua tay ra hiệu Kỳ An ngồi xuống đợi, xoay người đi khử trùng dụng cụ.

Lòng bàn tay nàng hơi ẩm ướt, nói không căng thẳng chắc chắn là nói dối, nhưng bề ngoài phải tỏ ra bình tĩnh, lấy bao thuốc đã hút một điếu ra xoay xoay trong tay. Lúc thợ xăm đi tới liếc nhìn nàng, mấy ngày này tốt nhất đừng hút.

Nàng đương nhiên không hút, vốn dĩ đã không hút, gật đầu.

"Thuốc tốt đấy." Anh ấy nhận xét.

"Rất sặc," Nàng chạm phải ánh mắt già đời lõi nghề đó, dường như bị nhìn thấu không chỉ một hai phần, nhún vai, nói chuyện dứt khoát thành thật hơn nhiều: "Tôi không biết thưởng thức."

Người có chút bản lĩnh đa phần hơi quái đản, nhận việc thất thường, thu phí cũng tùy tâm trạng. Anh ấy có vẻ đang có hứng thú, chậc lưỡi đề nghị, làm một cuộc trao đổi đi, thuốc tặng tôi, không lấy tiền nhóc nữa.

"Chắc chắn là chị lời rồi," Kỳ An nói với tôi, "Thợ xăm cấp bậc đó, tính tiền theo giờ, một giờ cả nghìn cũng có."

"Nhưng chị còn mặc cả với ảnh, hỏi có thể để lại bao thuốc cho tôi không. Ảnh nói được. Thật ra một cái vỏ hộp giấy rách cũng chẳng là gì, nhưng hồi nhỏ rất coi trọng tính nghi thức, tất cả những lần đầu tiên đều muốn giữ lại chút kỷ niệm."

Trước khi đến Kỳ An đã tìm hiểu trước, tiện thể thu thập được không ít chuyện nghe thấy, nghe nói có thợ xăm không thích khách lên tiếng làm phiền, yên lặng thì dễ tập trung hơn, cho nên nhìn kim di chuyển chi chít trên vai, từ đầu đến cuối nàng đều không nói gì, ngược lại là đối phương mở lời trước: Hình này nhóc tự vẽ à?

"Ừm."

"Cũng khá thú vị." Anh ấy keo kiệt đưa ra một lời khen, sau đó tự nhiên trò chuyện tiếp: "Tuần trước có thằng ngốc, không báo trước chạy từ Thâm Quyến đến tìm anh, buồn cười thật, muốn lấy tên bạn gái mới che hình xăm đôi với người yêu cũ. Anh không có hứng thú nhận."

"Thằng nhóc đó lằng nhằng với anh cả buổi, nói là fan của anh, nói anh Cửu sao có thể để fan chạy xa đến đây công cốc chứ. Phiền chết đi được. Anh bèn nói, đừng có lèm bèm nữa, mày không phải là fan sao, anh đây ký cho mày cái tên là xong chứ gì, anh biết trong giới của bọn mày thích nhất trò này mà!"

Kỳ An nghe mà bật cười, bờ vai căng cứng cũng thả lỏng đôi chút, nói, ký cho tôi một cái nữa đi.

Thợ xăm nghiêm túc trả lời: Anh ký lên người hắn rồi.

Nàng sững người một chút, rồi lại cười, thế thì thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...