[BH][On-going] Ô Rô

Chương 23: Khởi đầu mới.



Thực ra, Kỳ An cũng cho tôi sự tự tin để nói câu này, phần lớn thời gian nàng đều tỏ ra như một người chị gái bao dung lại rộng lượng, sẽ không tính toán chuyện hôm nay tôi đi chơi với ai, hay buôn điện thoại với ai hàng giờ liền. Đặc biệt là sau khi tôi tham gia một dự án đổi mới học thuật vào năm hai đại học, gần đến deadline, suốt ngày ngâm mình trong thư viện và phòng thảo luận, luận văn kết thúc dự án cứ sửa đi sửa lại, gần như không có thời gian trả lời vài câu tin nhắn.

Nhưng Kỳ An lại vô cùng thấu hiểu, "Không sao đâu, cứ lo xong việc của em trước đi."

Nhóm dự án có năm người, Đoạn Cảnh Tri là nhóm trưởng, hắn thực sự là ác ma, dường như chẳng cần giai đoạn hòa nhập để thích ứng với nhịp học chuyên ngành mới, năng lực ra quyết định và năng lực hành động đều thuộc hàng đỉnh cao.

Nhưng khối lượng công việc hắn giao xuống cũng rất giật mình, mọi người bận tối mắt tối mũi, còn đùa rằng nửa cái mạng đã đặt vào đây rồi. Đoạn Cảnh Tri lại là cao thủ bắt trend, hùng hồn đáp lại:

"Pavlov nói, khoa học cần toàn bộ sinh mệnh của con người."

Trong nhóm có một đàn anh năm ba, nhận được kế hoạch của Đoạn Cảnh Tri cũng kêu trời kêu đất, nói nghìn lần không nên, vạn lần không nên, nhất quyết không nên tin vào cái tà thuật của tên nhóc này, lần nào làm xong tổng kết nhiệm vụ tuần cũng nói mọi người vất vả rồi, giai đoạn công việc tiếp theo sẽ nhẹ nhàng hơn! Về sau, tai của tất cả mọi người đều tự động học cách lọc bỏ câu này: Ai thèm cái bánh vẽ của hắn chứ!

Giảng viên hướng dẫn có lẽ sợ chúng tôi nóng vội sốt ruột, trong ý kiến sửa đổi mới nhất đã chu đáo dội một gáo nước lạnh, nói rằng dấu vết mạnh ai nấy làm quá rõ rệt, tốt nhất nên tổ chức lại lần nữa. Về phân công nhiệm vụ, mỗi người chịu trách nhiệm một mảng nội dung riêng nên rất ít tham gia vào phần của người khác, kết quả trình bày giống như một đĩa rau củ thập cẩm, loại mà nước sốt salad còn chưa được trộn đều.

Cuối tháng năm kết thúc dự án, ai cũng đầu bù tóc rối, Đoạn Cảnh Tri là người sốt ruột nhất, tôi đã sớm nói hắn cái gì cũng tốt, chỉ duy có EQ ở một vài thời điểm mấu chốt là đáng lo ngại, nhưng rõ ràng không thể hoàn toàn trách hắn, vậy mà người này cứ luôn miệng nói với chúng tôi xin lỗi xin lỗi, đều tại hắn sắp xếp không thỏa đáng.

"Sau khi kết thúc dự án, tôi mời mọi người ăn lẩu."

Mắt tôi nhìn chằm chằm vào máy tính ngày càng mỏi nhừ, đột nhiên biểu tượng màu xanh lá cây trên thanh tác vụ nhấp nháy, tôi rời ánh mắt đang dán chặt vào những con chữ đen kịt dày đặc, tạm thời nhắm mắt lại nghỉ một lát, rồi nhấp mở nó, vẫn là Đoạn Cảnh Tri, hắn đã tag tất cả mọi người trong nhóm chat.

Hắn nhắc đến lẩu, tôi lại nhớ ra, đã qua giờ cơm tối từ lâu rồi.

Tôi thường có ảo giác thế này, hễ con người bước chân vào thư viện là liền thành tiên, có thể đắm mình trong suối nguồn tri thức cả một ngày trời, quên ăn quên ngủ hoặc trà đá không màng.

Nhưng cảnh giới của tôi chưa đủ, đã bắt đầu lực bất tòng tâm.

Bây giờ là tám giờ năm mươi phút tối, một lát nữa là có thể trực tiếp bắt kịp giờ cung cấp đồ ăn khuya của nhà ăn, tôi nhắn tin hỏi Tạ Thư Hạm còn ở thư viện không, lát nữa có muốn đi ăn không. Cô ấy là thành viên cùng nhóm, và cũng như mọi người, bận đến mức không có lúc nghỉ ngơi, hơn chín giờ mới thấy tin nhắn của tôi, trả lời vẫn còn, rồi lại hỏi bà thì sao, bà còn ở đó không.

"Còn."

Sau đó hai đứa chúng tôi, những kẻ cùng chung cảnh ngộ, đi ăn khuya, malatang và màn thầu chiên. Buổi tối có lẽ nên ăn chút gì đó thanh đạm, huống hồ đã giờ này. Nhưng thực sự rất mệt, cháo trắng ăn với bánh cuốn xong là có thể yên giấc mơ đẹp, vì vậy cần có chút gì đó kích thích thần kinh, dù nó đồng thời cũng kích thích cái dạ dày vốn có bệnh mãn tính.

Đương nhiên ngày hôm sau lại tái phát bệnh đau bao tử, còn nghiêm trọng hơn mọi khi, may mắn là thứ Bảy, không ảnh hưởng đến việc lên lớp. Tôi đến phòng y tế lấy thuốc, nghe tai này lọt tai kia một lô những điều cần chú ý và kiêng khem, về đến ký túc xá thấy Lương Hiểu và Chu Khả Y đặt đồ ăn ngoài của Pizza Hut thì cuối cùng cũng vỡ lẽ, hiếm hoi lắm mới lên mạng xã hội than thở: Liệu trong đời có chờ được ngày dạ dày của tôi siêu tiến hóa không? Kèm theo ảnh là hai người họ đang cắt pizza và một túi nhựa đựng đầy hộp thuốc.

Trong phần bình luận có người quan tâm, có người trêu chọc, Trịnh Dư Giai hỏi rằng bà có làm thẻ năm ở phòng y tế không mà sao đi khám chăm thế; Đoạn Cảnh Tri nói rằng tôi hỏi giúp cậu xem cái này có tính là tai nạn lao động để được bồi thường không; có người lái chủ đề đi hỏi pizza này vị gì, trông thơm quá; ngay cả giảng viên hướng dẫn cũng gửi một câu "Chú ý nghỉ ngơi" kèm biểu tượng hoa tươi.

Đến chiều, khi chuyện này đáng lẽ nên được cho qua, Kỳ An bình luận một dòng: Em không làm người ta bớt lo chút nào.

Cuối câu có thêm dấu chấm, tôi có thể cực kỳ chắc chắn rằng Kỳ An không có thói quen thêm dấu câu khi gửi tin nhắn ngắn, đặc biệt là dấu chấm, ngay cả dấu phẩy cũng toàn dùng dấu cách thay thế, bởi vậy dòng chữ này dù đọc thế nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng, thậm chí là tức giận.

Tôi nhấn vào ảnh đại diện của nàng để vào khung chat, lên án: Chị nói chuyện hung dữ quá.

"Có phải không ai trông chừng là em sẽ không nghe lời phải không."

Tôi còn muốn vùng vẫy thêm chút nữa, nói lần này hoàn toàn là tai nạn, em đã rất chú ý ăn uống rồi, sắp ăn chay niệm Phật đến nơi rồi.

Kỳ An chọn cách phớt lờ tôi, nhẹ nhàng buông một câu, "Thôi vậy, em sẽ không gây chuyện được bao lâu nữa đâu."

Giống như đe dọa, và khiến người ta tự nhiên liên tưởng đến câu tục ngữ cá nằm trên thớt, "Ý gì vậy chứ."

"Em nói xem," Nàng hỏi lại, "Có tiểu quỷ không hợp thả rông, một mình đến bữa cơm cũng chẳng lo xong, chị biết làm sao bây giờ..."

"Đến mùa thu đi, mùa thu chị sẽ đến tìm em."

Giữa những bộn bề của mùa hạ, tôi lại sớm nhận được niềm vui bất ngờ tựa hương hoa quả mùa thu, có chút ngơ ngác xác nhận lại với nàng xem có phải ý nghĩa mà tôi đang nghĩ tới không, Kỳ An ờ một tiếng, "Tại sao phải lừa em?"

Thế là tôi thành tâm cầu nguyện, mùa thu mau đến một chút đi.

***

Lẽ ra tôi nên nghĩ đến việc khoảng thời gian đó Kỳ An cũng rất bận, chính xác mà nói thì có lẽ còn bận hơn tôi rất nhiều, triển lãm và bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hội chợ việc làm, sau đó còn phải chuẩn bị cho đủ loại phỏng vấn. Những từ ngữ này đối với tôi chỉ có một khái niệm mơ hồ, luôn cảm thấy xa vời đến mức không chân thực. Kỳ An không đề cập, tôi cũng chưa từng đo lường xem chúng chiếm bao nhiêu tinh thần của nàng, gây cho nàng bao nhiêu áp lực.

Dù tôi rất ít khi cần dựa dẫm vào người khác, nhưng trong tiềm thức đã sớm coi nàng như một người chị gái toàn năng, việc gì cũng ung dung, việc gì cũng dư sức giải quyết. Mặc dù nàng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.

Sau này tôi xin lỗi Kỳ An, nàng chọc lấy quả cà chua bi trong đĩa của tôi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nét mày cười thật sinh động, "Chị vốn là vậy mà."

Ngược lại còn chu đáo tìm sẵn cớ để bào chữa cho tôi, "Em vẫn chưa quen nhịp độ, bận không xuể cũng là chuyện hết sức bình thường."

Kỳ An dường như đã quen với việc cưng chiều tôi như em gái, ngay cả căn hộ thuê cũng chỉ cách trường tôi hai trạm tàu điện ngầm. Tôi biết nàng cố ý chọn nơi gần tôi hơn chứ không phải nơi đi làm thuận tiện hơn, có lẽ là để tiện cho tôi qua ăn chực.

Nhưng nàng vẫn không nói gì cả, ít nhất là không nói ra mặt, ngược lại còn tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên.

Căn hộ một phòng ngủ đầy đủ nội thất, có ban công nhỏ và cửa sổ lồi, thông gió Nam Bắc, phòng tắm tách biệt khô ướt, tiện nghi rất đầy đủ, vị trí cũng thực sự tốt, giao thông thuận tiện, ra khỏi khu dân cư là trạm tàu điện ngầm, cách đó không xa có đủ cả hiệu thuốc, cửa hàng tiện lợi.

Cho nên tiền thuê chắc chắn không rẻ, đặc biệt là ở một đô thị lớn tấc đất tấc vàng.

Tôi do dự mãi rồi vẫn hỏi, tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu.

Nàng nói một con số, tôi thầm hít một hơi lạnh trong lòng, rồi nói nếu thuê chung với người khác thì sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều.

Kỳ An khó hiểu sờ cằm, "Vậy thì làm sao chị ngày nào cũng dẫn người về được."

Tôi nghiền ngẫm một chút điểm mấu chốt: "...Ngày nào cũng?"

"Ngày nào em không ăn cơm?" Nàng trừng mắt lườm tôi một cái, tiếp tục cúi đầu gọt táo, "Buổi trưa chị không quản được đâu nhé, em tự mình phải ngoan ngoãn nghe lời."

Kỳ An nói trông tôi rất ngoan, nhưng thực ra tính tình rất hoang dã, nổi loạn muốn chết. Tôi lập tức giả vờ vô tội, ngả người vào ghế sô pha gọi chị ơi, lần nào em không nghe lời chứ ạ, có ngủ sớm dậy sớm, có ít muối ít đường, cũng có mỗi ngày một vạn bước. Nàng co đốt ngón tay gõ lên đỉnh đầu tôi: "Bớt cái trò này đi, miễn nhiễm lâu rồi."

Sự thật chứng minh là chưa, tôi rúc vào lòng nàng mè nheo không chịu đi, nàng bèn đút cho tôi kẹo dẻo vị cola.

Tôi được hời còn ra vẻ ngoan ngoãn, nhìn nàng: "Chị ơi, quy định ít đường là ai đặt ra thế?"

Kỳ An đuối lý nhưng vẫn to mồm: "Chị đút thì không tính."

Được rồi, chị là ngoại lệ.

Đến giờ phút này tôi vẫn rất may mắn, một khởi đầu qua loa chẳng mấy hy vọng, dưới sự tô điểm tỉ mỉ đã trở nên muôn màu muôn vẻ, những khao khát từng không dám thực sự chạm tới cũng dần dần có được đường nét ngày càng rõ ràng và chi tiết tinh tế. Điều này thật khó tin, bởi thời trung học viết văn nghị luận tôi luôn thích trích dẫn câu nói nổi tiếng của Plato: Khởi đầu tốt đẹp là một nửa thành công.

Tôi thực sự hy vọng chúng tôi là một trong những trường hợp đặc biệt nằm ngoài tính phổ quát ấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...