[BH][On-going] Ô Rô

Chương 22: Ranh giới.



Suốt một thời gian dài tôi vẫn nghĩ mãi không ra làm thế nào mà tôi và Đoạn Cảnh Tri lại trở nên thân thiết với nhau được, có lẽ là vì sau giờ tan học hắn đi ngang qua tôi, chỉ liếc một cái đã nhận ra hình nền iPad của tôi là từ một bộ phim hoạt hình ít người biết đến, từ đó nảy sinh cảm giác đồng điệu như gặp tri âm nơi đất khách quê người, hoặc giả tên này trời sinh đã có tính cách xởi lởi, dễ gần, gặp ai dù chỉ là bèo nước gặp nhau cũng có thể nhanh chóng thân thiết như đã quen từ lâu.

Sau này mới biết học kỳ sau hắn định chuyển ngành sang khoa chúng tôi, vì thế nghĩ lại thì chẳng có gì lạ, ai chẳng muốn tìm một người để hỏi han tìm hiểu trước tình hình. Đầu tiên là các tiết không thể học thì tìm tôi sao chép PPT, sau đó thường xuyên hỏi đông hỏi tây, thầy cô nào dạy tốt, có sách nào có thể giới thiệu, nhưng tôi bị sợ xã giao, không nói chuyện được nhiều lắm.

Cuối cùng có một lần hắn muốn nói chuyện với tôi về tác phẩm nào đó của Heidegger, quên mất là sách đọc thêm mà giảng viên đưa ra trong tiết Lịch sử Tư tưởng hay Nhập môn Triết học, tôi ngại đến mức suýt độn thổ, thầm nghĩ tôi hoàn toàn không có hứng thú với những loại sách lý luận thuần túy của người nước ngoài này, nhưng miệng thì để giữ gìn thể diện của chuyên ngành, sau khi nói ra câu "Tôi vẫn chưa kịp đọc" lại miễn cưỡng bổ sung thêm một chữ "nhưng", màu sắc tự bào chữa quá nặng nề.

Không may là tối hôm đó ở sân vận động phía Đông lại đụng phải tên này, hắn đang treo người trên xà đơn tập hít xà, đột nhiên tay buông thõng nhảy xuống, cất cao giọng gọi tôi lại, nhiệt tình đến mức không thể phớt lờ.

Tôi theo phản xạ da đầu tê dại, trái tim như quả bóng nước bị nắm chặt đột ngột, lập tức phình to cục bộ chèn ép không gian của lá phổi, nhưng vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh như thường, cười một cái xem như chào hỏi.

Đoạn Cảnh Tri vẫn giữ thái độ nhiệt tình thái quá: "Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây?"

Tôi nín thở ba giây, kiên trì kể chuyện cười nhạt, Tiết Trường Phong.

Tiết Trường Phong là tên của chủ nhiệm Khoa Giáo dục Thể chất.

Nói xong chính tôi cũng thấy lạnh, đổi sang nói tiếng người, "Chạy đường dài quá tệ, trước kỳ thi cuối kỳ có thời gian rảnh thì tranh thủ ôm chân Phật vẫn tốt hơn."

"Ài, trùng hợp thật, tôi cũng cần luyện tập." Hắn vỗ vỗ bột tan trên tay, dưới ánh đèn xuất hiện một làn khói bụi nhỏ vờn quanh, tôi cảm thấy như sắp bị sặc đến nghẹt thở, lại nghe hắn nói, "Đi không, chạy bốn năm vòng khởi động chút?"

"..." Tôi nuốt xuống vài từ ngữ không hòa nhã, "Cậu là quỷ ma sao?"

"Cậu là quỷ lười sao?" Hắn nghi hoặc nói, "Cái này chẳng phải có chân là được hả."

Rồi vào thời khắc tôi nghẹn lời hắn tiếp tục chọc tức, bắt chước giọng điệu quảng cáo của một loại dung dịch uống nào đó tiếp tục trêu chọc tôi: "Chắc là phế rồi."

Tôi lại lần nữa dốc hết nghị lực cả đời kìm chế một vài từ ngữ kịch liệt, đổi sang một từ ngữ tương đối thục nữ hơn: "Phắn."

Đoạn Cảnh Tri trêu chọc xong lại khá chân thành đề nghị, sau này tôi sẽ giám sát cậu điểm danh nhé, mỗi ngày nửa tiếng, hoặc bốn nghìn mét, xem cậu thích tính thời gian hay tính quãng đường.

... Tôi thì thích "thôi đi".

Sự nhiệt tình dường như không cho phép từ chối, nhưng lại càng không cho phép việc không chấp nhận. Tôi bắt đầu vắt óc tìm cớ từ chối khéo, "Không cần làm phiền đâu, buổi tối tôi luôn có những chuyện loạn thất bát tao, tôi không tiện thất hẹn với cậu mỗi ngày."

Hắn không kiên trì, tôi cũng có lý do để nghi ngờ hắn chỉ khách sáo vậy thôi. Bạn đến tôi đi, một câu nói xã giao kèm theo một lời từ chối, trở thành phép lịch sự xã giao đã thành thông lệ. May mà tôi học nhanh.

Nhưng mỗi ngày tôi ra sân vận động hắn đều ở đó, không thể không phục, làm sao có người có cả tế bào vận động và tế bào não cùng phát triển dồi dào được.

"Tôi nghĩ cậu có thể từ từ tăng thêm lượng, sức bền là dựa vào luyện tập từng chút một mà thành đấy."

Tuần thứ hai, Đoạn Cảnh Tri đã nói với tôi như vậy.

Tôi tặng hắn một cái lườm trắng mắt, lắc đầu nói, sống sót có gì không tốt.

Đoạn Cảnh Tri dùng ánh mắt mâu thuẫn trộn lẫn sự đồng cảm và trêu chọc nhìn tôi, đứng nói chuyện không đau lưng mà "Hầy" một tiếng. Tôi cảm thấy giây tiếp theo mình có thể bị chọc tức đến choáng váng đầu óc.

"Cậu đi bộ chút đi, tôi chạy thêm hai vòng nữa," Hắn suy nghĩ một lát rồi thân thiện đề nghị tôi, "Hoặc cậu chạy cùng không?"

"Đừng mà," Tôi không đồng ý, "Bị vượt vòng làm nhụt chí lắm."

"Tôi có thể kiểm soát một chút," Đoạn Cảnh Tri giả vờ nhân từ nói, "Cố gắng không vượt cậu hai vòng."

Hắn nói xong, vội vàng chạy đi trước khi cơn xúc động mắng chửi của tôi dâng lên, người cao chân dài thoáng cái đã biến mất hút.

Tôi tự mình đi bộ lững thững dọc theo làn ngoài, tản bộ từ giải trí biến chất thành xả giận. Chưa đi được bao xa, phía sau có một người vụt tới vỗ một cái lên vai tôi, có lẽ vừa nãy đang chạy nên quanh người có một luồng khí nhỏ kèm theo, như yêu phong vậy. Phản ứng đầu tiên của tôi là thằng nhóc Đoạn Cảnh Tri đạp tên lửa rồi, nhưng người này đã thân mật khoác vai tôi với tâm địa đáng chém mà hóng chuyện:

"Vừa nãy là tình huống gì vậy hửm?"

Tình huống ôm chân Phật trước khi kiểm tra thể lực. Tôi đáp.

Lương Hiểu khi nói chuyện cuối câu luôn thích kéo lên, hơi chói tai, cộng thêm giọng điệu nghi vấn lại không có ý tốt, thế là làm cho câu vốn đã mơ hồ càng trở nên không rõ ràng.

Cô ấy nói: "Ai hỏi về bà? Đang hỏi về hắn mà."

Tôi lườm cô ấy một cái: "Có vấn đề gì thì đi chạy chữa sớm nhất có thể đi."

Tình trạng tình cảm của tôi ở cả ký túc xá từ lâu đã không còn là bí mật không thể nói ra, ra bài ngửa với bạn cùng phòng thậm chí còn dễ dàng hơn nhiều so với Trịnh Dự Giai, có lẽ là do vốn dĩ chẳng biết gì về nhau nên hoàn toàn không có gánh nặng. Nguyên nhân bắt đầu rất ngẫu nhiên, Chu Khả Y hỏi tôi màn hình khóa điện thoại là cô gái nào, xinh quá.

Tôi đáp một cách đương nhiên, bạn gái tôi.

Tôi đoán không ra ba người đó lúc ấy đang nghĩ gì, nhưng câu đầu tiên Lương Hiểu lấy tay che đầu kêu than lại là "Tôi cũng muốn", rồi Chu Khả Y trêu chọc nói hay là bà với Tạ Thư Hàm tạm bợ với nhau đi, cuối cùng kết thúc bằng việc cả hai người họ không ưa nhau. Tôi chỉ biết thầm than quả nhiên tư tưởng đã cởi mở hơn rồi, độ bao dung của người hiện đại ngày càng cao.

Nhưng lúc này cô ấy quả thực đã nhắc nhở tôi. Tôi không chắc là do mình nghĩ nhiều quá hay là do Đoạn Cảnh Tri nhiệt tình bẩm sinh, dù sao thì bất kể nam nữ, giữ khoảng cách xã giao phù hợp luôn không sai.

Tôi lẳng lặng gỡ cánh tay cô ấy khỏi vai tôi, nói, bà cũng chú ý chút đi, đừng gây ra hiểu lầm.

Cô ấy lại vỗ tay gấu một cái lên người tôi, "Đối tượng là đối tượng, chị em là chị em!"

Tôi đau quá rít lên một tiếng, dùng phép thuật đánh bại phép thuật, "Đúng, bạn học cũng là bạn học, bớt ở đây bắt gió bắt bóng đi!"

Nhưng Đoạn Cảnh Tri quả thực khó đoán, một mặt tần suất chúng tôi xuất hiện chung khung hình dường như đã vượt quá ngưỡng bình thường, nhưng mặt khác nhìn từ giọng điệu hắn dìm tôi lúc đó không chút lưu tình, cho dù tôi cầm kính hiển vi Leica DVM6 cũng không tìm ra bất kỳ tình cảm thuần khiết tươi đẹp nào vượt quá tình bạn học.

Tôi đành định nghĩa hắn là một trai thẳng thiếu ranh giới, mối quan hệ như vậy nói là xử lý đơn giản cũng đơn giản, dù sao thì thân chính không sợ quỷ gõ cửa, tâm tư thuần khiết thì không có gì đáng chê trách. Tuy nhiên có lẽ chính vì hắn quá đơn thuần, không để lại chút tâm tư nào khác nên ngay cả việc tránh né hiềm nghi cũng không nghĩ tới.

Kết quả là tôi phải đặc biệt lo thêm một phần tâm trí.

Tôi thực sự đã bị làm khó, bởi không biết làm thế nào để nói cho Đoạn Cảnh Tri cái lẽ thường tình là "giao tiếp cần có chừng mực" mà cả thế giới đều biết nhưng chỉ có hắn là học không được để làm theo. Thế là ở một vài trường hợp tôi sẽ tỏ ra quá câu nệ, làm như vậy lại phản tác dụng, trông như tôi có tật giật mình, một ngày nọ trong lớp có người hỏi tôi có phải đang hẹn hò với anh chàng quay phim bên Đoàn trường không.

"Hắn đang theo đuổi cậu hả?"

Tôi tức cười: "Xin nhờ?"

Người đang xem kịch vội vàng xua tay, giải thích nói không phải không phải, một bạn nữ mà cô ấy quen có cảm tình với Đoạn Cảnh Tri, muốn hỏi thăm một chút xem hắn có bạn gái chưa.

Tôi nói tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện riêng của hắn, có lẽ cô gái này có thể trực tiếp đi hỏi, nhỡ đâu bị người khác nhanh chân hơn thì hối hận không kịp đâu.

Đồng thời lúc đó mới thật sự nhận ra, tôi không biết đã bị bao nhiêu người coi là kẻ địch giả tưởng mà ngấm ngầm công kích không biết bao nhiêu lần cả công khai lẫn sau lưng rồi, còn gì oan uổng hơn thế này nữa chứ.

Chuyện này đương nhiên tôi không dám kể với Kỳ An, nên đã tranh thủ tìm chuyên gia tình cảm, bạn của hội chị em - Trịnh Dự Giai, hỏi xem cô ấy nghĩ sao.

"Vậy mối quan hệ của hai người là gì?"

Tôi suýt nữa phun lửa: "Bà cũng đang nghi ngờ gì vậy?"

Cô ấy nhanh chóng dội nước: "Chớ nóng, ý tui là hai người có coi nhau là bạn bè không, nếu chỉ xem là bạn học bình thường, hoặc bà vừa hay chẳng có cảm tình gì với hắn thì tránh thật xa là được rồi, nhưng nếu là bạn bè thì phải nói khác."

Tôi khiêm tốn thỉnh giáo, bạn bè thì nói khác thế nào.

Trịnh Dự Giai ma mãnh đáp, "Ồ, vậy thì là bạn bè rồi."

"Cũng không hẳn là..." Tôi đau đầu, xác định mối quan hệ khó thật đấy, "Thôi, bà hiểu thế nào cũng được."

Nói một cách chính xác thì chúng tôi hẳn được xem là bạn học có quan hệ khá tốt, Đoạn Cảnh Tri chắc chắn là một đối tượng rất đáng kết giao, nói nhiều nhưng không lắm chuyện, cũng chưa bao giờ ba hoa chích choè; hễ bàn chuyện nghiêm túc thì cứ như thư viện di động, đã vậy được giáo dục tốt, rất lịch sự, trừ việc quá thẳng nam ra thì hầu như chẳng có gì để chê. Đương nhiên, có lẽ phải trách hai chúng tôi bát tự không hợp, số mệnh đã định là không thể nảy sinh tình cảm, nhưng thế này lại tốt hơn hết.

"Bà cứ coi như chị em mà đối xử," Trịnh Dự Giai bình thản nói, "Thoải mái tự nhiên cho mọi người đều biết hai người là anh em, tình nghĩa cách mạng tuyệt đối không hai lòng."

Cô ấy nói lúc thì chị em lúc thì anh em làm tôi choáng váng đầu óc, luôn cảm thấy chỗ nào đó nghe kỳ kỳ, cắt ngang lời cô ấy, nói bà đợi một chút, để tui tiêu hóa một lát đã.

"Có gì mà phải tiêu hóa," Cô ấy một búa đóng đinh, "Bạn bè thì nói rõ ràng là được, tìm cơ hội nói cho hắn biết bà có người yêu rồi, ngầm nhắc khéo về giữ chừng mực, rồi đang nói chuyện thì nói chuyện, đang ăn uống thì ăn uống, cứ giữ chừng mực, đừng ai vượt ranh giới của nhau là xong chuyện thôi."

"Nhưng bà trước hết phải nói rõ với tiểu sư tỷ, nhỡ đâu xảy ra hiểu lầm gì, oan hồn của bà tuyệt đối đừng đến gõ cửa nhà tui đấy."

Tôi nghiêm túc sửa lại, ma quỷ đều chỉ lởn vởn bên ngoài cửa kính cửa sổ thôi.

"Bà đợi một chút," Cô ấy phá lệ không tiếp tục đấu võ mồm với tôi, "Tui phải nói rõ với bà, tự bà cân nhắc đi, trước mặt bạn bè bình thường giả vờ bóng kín cũng được, à, dù sao thì không phải ai cũng đáng tin cậy như tui."

Tôi không nói gì. Cái thói quen tự thổi phồng mình quả nhiên không bao giờ bỏ được, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

"Tui biết, còn chưa đến mức xách loa phóng thanh ra giữa sân trường mà hét đâu."

"Dù sao thì nói tóm lại, đáng nói rõ thì nói rõ, đáng giả vờ thì giả vờ," Cô ấy im lặng một lúc không báo trước, khi nói lại thì giọng đột nhiên có vẻ hơi do dự, "Hầy, bà nói xem, bình thường bà với tui hay là tốt nhất cũng nên tránh né hiềm nghi một chút..."

"Làm gì thế," Tôi thấy hơi xa lạ, không biết cô ấy đùa hay thật, vắt óc tìm vài câu nói nhẹ nhàng để giải tỏa bầu không khí, "Uống mấy lạng mà say đến mức này, chỉ cần bà ăn chút lạc rang..."

Cô ấy có thể chất một chén là gục, khi tụ tập bạn bè một lon cocktail 8 độ thôi cũng dễ dàng lên mặt, thường xuyên vì điểm này mà bị mọi người lôi ra trêu chọc làm trò cười.

"Bà có nhớ không, trước đây tui nói với bà, nhỡ sau này bạn trai bà không thích tui thì sao."

Tôi nhớ. Lúc đó tôi còn có thể không chút gánh nặng đáp, hắn làm sao dám, hắn dám thì đá hắn đi.

"Trước đây tui mặc định bà sẽ qua lại với con trai, nên đương nhiên cho rằng chúng ta có thể mãi như thế này, cả ngày khoác vai bá cổ tình nghĩa cấu kết làm điều xấu..."

Cô ấy dùng thành ngữ lung tung cả, khi nói càng lúc càng xa thì bị tôi kéo lại, "Nhưng dù sao thì bà cũng nên tin tui."

Tất cả những sự vật quý giá đều nên được trân trọng thật tốt, chúng đáng lẽ phải được quản lý hoàn hảo, chứ không phải ở một ngã tư đông đúc nào đó, vì để ai khác có thể đi qua dễ dàng hơn một chút mà trở thành con tốt bị bỏ đi hoặc làm vật hy sinh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...